“Ố ồ! Bánh bao này ngon cực kỳ đấy ~” Khóe miệng hơi nhếch lên, Hiệu trưởng Argos tháo găng, thò tay cầm một cái bánh bao, nhưng khi sắp đưa đến trước mặt thì lệch tay một chút, bánh bao không cẩn thận rớt xuống đĩa trà bên dưới.

“Răng rắc” — đĩa vỡ.

Các ông lớn Quân đội đồng loạt quay đầu sang, tầm mắt tập trung trên người… em bánh bao bất cẩn đập trúng cái đĩa.

Em bánh bao: (づ ̄ 3 ̄)づ

Vài vị quan quân đang vươn ma trảo về phía em bánh bao tức tốc thu hồi tay như chả có gì xảy ra.

Argos khẽ mỉm cười, thản nhiên nhặt bánh bao lên, nhón bằng hai ngón tay, cắn xuống một miếng.

“Rắc rắc”, “rắc rắc”.

Nghe âm thanh phát ra từ miệng hắn, ánh mắt mấy quan quân càng thêm quái gở.

“Cám ơn.” Ngay khi tất cả mọi người đang âm thầm chú ý hàm răng nhai bánh bao của Hiệu trưởng Argos, thư ký của Hiệu trưởng Odd đã làm tròn bổn phận chia bánh bao đến trước mặt ngài Nguyên soái.

Ngài Nguyên soái nói cám ơn cô thư ký, đoạn vươn tay cầm bánh bao. Không đợi người khác khéo léo đề nghị hắn đừng nên ăn thứ khả nghi ấy, ngài Nguyên soái đã cắn miếng rõ to.

Cùng với tiếng “răng rắc” đáng nghi, ai ai cũng đổ mồ hôi cho… răng của ngài Nguyên soái.

Động tác nhai của Nguyên soái tạm dừng, trong mắt hắn hiện lên ánh nước.

Mọi người (ngoại trừ Hiệu trưởng Odd & Hiệu trưởng Argos mắc bận xơi bánh bao  ̄▽ ̄) trắng bệch cả mặt: Thôi xong! Thứ hung khí gọi là bánh bao kia làm đau ngài Nguyên soái rồi!

Ai ngờ —

“Ăn biết bao nhiêu vỏ bánh rồi, rốt cuộc cũng ăn được nhân thịt ngon lành bên trong, thật khiến người ta cảm động quá chừng!” Nhắm mắt cảm thụ thật kỹ mỹ vị trong miệng, giọng ngài Nguyên soái ngập tràn thỏa mãn.

Tay trái một bánh bao, tay phải một bánh bao, ngài Nguyên soái làm nhiều việc cùng lúc, trong vòng một phút đồng hồ, toàn bộ bánh bao mà cô thư ký bưng qua bên này mời các quan chức đã rơi hết vào túi ngài Nguyên soái, không đúng, vẫn còn dư ba cái.

“Vị nhà ta mê nhất nhân thịt trong bánh bao, nhưng cậu ấy ăn không nổi vỏ bánh, vì vậy lần nào cũng là cậu ấy ăn nhân, ta xơi vỏ, trời biết ta thèm được ăn nhân thịt này bao lâu rồi…” Nhìn chăm chú đĩa bánh bao bằng ánh mắt đong đầy niềm xúc động, ngài Nguyên soái rõ ràng ăn chưa đã, song hắn không động tay nữa: “Ba cái còn lại để phần cho Tát Cách Y.”

Tát Cách Y là tên của bạn đời Nguyên soái, hai người đã se duyên mấy thế kỷ, tình cảm vẫn mặn nồng lắm.

“Mời ngài cứ thưởng thức bánh bao, tôi đã sai thư ký khác đưa một phần tới chỗ phu nhân rồi, xin hãy yên tâm, bánh bao của các phu nhân đều được đập vỏ rồi mới đem đi.” Nghiêng mặt nhìn ngài Nguyên soái ngồi tại trung tâm, Hiệu trưởng Odd thoáng gật đầu giải thích.

“Cậu là chu đáo nhất đấy.” Hài lòng gật gật đầu,“vèo vèo” ba phát, ngài Nguyên soái nhanh tay nhét hết cả ba cái bánh còn lại vào miệng mình ~(≧▽≦)/~

Đại tướng Condon ngồi bên phải phía dưới ngài Nguyên soái cứ tưởng mình sẽ được chia một trong ba cái, thành thử thấy hành động ấy của hắn thì chỉ biết trợn tròn mắt.

Âm thầm nuốt nước miếng đánh ực, nghĩ đến bánh bao bên phía Argos, hắn cuống cuồng quay sang, cơ mà muộn rồi lượm ơi: Đĩa bánh bao đầy ụ đã sạch trơn, miệng của mấy tướng quân gần cái đĩa nhất cũng căng phồng, mặt mũi cả đám đều hiện rõ vẻ mê đắm.

“Cái, cái thứ tên bánh bao này thiệt tình ngon quá xá!” Chuẩn tướng Woody gần bánh bao nhất, hắn cực kỳ may mắn cướp được một cái.

“Hương vị của nhân thịt thật không cách nào tưởng tượng… Chưa từng ăn loại thịt nào ngon như vậy, quả tình khiến người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi.” Một trung tướng khác cũng cướp được bánh bao là một nhà ẩm thực, hắn nhắm mắt, bắt đầu biểu đạt nỗi niềm rung động mà bánh bao mang đến cho mình: “Vỏ cứng kia cũng rất khá, nếu cẩn thận nhấm nháp chắc chắn sẽ khám phá ra một phong vị khác, một cảm giác vô cùng lạ lẫm…”

“Tưởng tượng được mới là lạ.” Khóe miệng Hiệu trưởng Odd hơi cong lên, gương mặt nhợt nhạt vẫn vô cảm, hắn cất giọng không nhanh không chậm: “Nhân thịt làm từ thịt đế long trăng rằm mà, hành tinh Bạch Lộ đã thành công gây giống một con.”

Tin tức này hệt như một quả bom hạng nặng ném vào lòng mỗi người đang ngồi tại đây.

Đế long trăng rằm! Danh từ này trong mắt đa số người dân chỉ là nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất, nhưng với Quân đội lại là vật liệu đỉnh nhất!

Lập tức có không ít tướng quân đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Odd bằng ánh mắt sáng ngời. Nhưng mặc cho họ trừng cỡ nào, Hiệu trưởng Odd vẫn chẳng buồn biến sắc.

“Vỏ bánh bao có tác dụng phản điều tra cực mạnh, thiết bị theo dõi tiên tiến nhất hiện nay của quân đội cũng vô phương phân biệt cấu tạo bên dưới lớp vỏ.”

Lại thêm quả bom nữa!

“Hiệu trưởng Odd!” Nếu không có mặt ngài Nguyên soái, dự là tất cả đã vọt tới gần Odd rồi.

Hiệu trưởng Odd bưng tách trà lên, lẳng lặng nhấp một ngụm. Lông mi thật dài phủ kín ánh mắt, vẻ mặt cũng bị tách trà che khuất, mọi người chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt trắng xanh của hắn.

“Ha ha, vừa hay hành tinh Hằng Thiên cũng gây giống thành công một con đế long trăng rằm nha ~” Trong khi mọi người nôn nóng nhìn về phía Hiệu trưởng Odd, Hiệu trưởng Argos lại cười hì hì phán một câu.

Phòng họp tưởng chừng muốn sôi trào!

“Im lặng. Hiện tại là thời gian thi đấu của tân sinh, muốn liên hệ tình cảm, xin mời chờ cuộc thi chấm dứt hẵng nói.” Ngài Nguyên soái dằn mạnh tách trà lên bàn, tầm mắt đảo qua, mọi người tức khắc im bặt.

***

Đám tân sinh đứng tại chỗ chừng ba giờ, trong quá trình chờ đợi, khá nhiều tân sinh bắt đầu sốt ruột. Lúc này, một đen một trắng đứng hai phía đầu đuôi phá lệ bắt mắt.

Học sinh Học viện quân sự đế quốc diện đồng phục màu đen vẫn giữ vững trầm mặc, bất kể đội ngũ chung quanh thế nào, bọn họ vẫn bất động đứng tại chỗ.

Tương tự, đội ngũ màu trắng của Học viện tổng hợp đế quốc cũng im lặng giống họ.

Quan sát kỹ sẽ thấy trán của không ít học sinh đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng mặc dù vậy, lưng bọn họ vẫn thẳng tắp, những học sinh khác bấy giờ mới nhìn ra điểm khác biệt của họ: Mắt nhìn thẳng phía trước, cằm hơi đưa lên chừng 5 độ, vai thả lỏng, hai tay tự nhiên chắp ra sau lưng, mông và chân thẳng băng mà kéo căng, gót chân áp sát vào nhau, mũi chân mở một góc năm mươi độ trên cùng một đường thẳng, động tác đồng đều, hoàn toàn thống nhất!

Không hổ là học viện tân nương! Vừa nhập học đã bắt đầu luyện tập lễ nghi rồi – những học sinh nhà hàng xóm đang lén lút ngắm nghía bên này chỉ có thể đưa ra kết luận như thế.

Thời điểm ngài Nguyên soái đủng đỉnh đến trễ dẫn các quan chức lên đài kiểm duyệt, cảnh tượng ập vào mắt chính là hai đầu nghiêm chỉnh, ở giữa hơi lộn xộn.

“Nơi đóng quân năm nay của Học viện tổng hợp đế quốc là nơi nào?” Chỉ liếc đồng phục là nhận ra ngay tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc, ngài Nguyên soái quay đầu hỏi quan cận vệ.

“Là căn cứ quân sự bốn sao số 173.” Trước đó đã tụng bài đầy đủ nhằm đảm bảo có thể trả lời mọi vấn đề của thủ trưởng, quan cận vệ đáp chẳng chút hoang mang.

Nguyên soái Zhu nheo mắt, nghiêng đầu lần nữa: “Còn huấn luyện viện phụ trách quân huấn…”

“Là trung tướng Vladimir.” Quan cận vệ tiếp tục đáp.

“À… Ta nhớ ra rồi, là tên nhóc ôm khư khư phương pháp luyện binh cổ xưa đây mà, cậu ta còn tại chức à…” Ngài Nguyên soái tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt lập tức hiện lên chút hoài niệm: “Tư thế đứng này rất đẹp, cơ mà vất vả lắm, lúc ta mới nhập ngũ cũng từng được huấn luyện giống vậy. Song bây giờ không ai dùng kiểu huấn luyện này nữa.”

Ngày nay, huấn luyện quân đội chú trọng vào chiến thuật và ứng dụng thực tế của vũ khí hơn, phương pháp tiêu phí nhiều thời gian vào tư thế đứng và bước đều bị cho rằng quá màu mè hoa lá, lại còn lãng phí tài nguyên, nên bị liệt vào một phần trong lễ nghi quân đội, chỉ có trong môn tự chọn ở trường học. Mà hàng năm chẳng bao nhiêu học sinh chọn học môn này.

Tư thế đứng mà học sinh Học viện tổng hợp đế quốc bày ra trước mắt thoạt nhìn đơn giản, nhưng sau khi điều tra ghi chép huấn luyện, Zhu phát hiện tư thế ấy vậy mà tốn một tháng mới luyện xong!

Ngài Nguyên soái khẽ nhíu mày.

Có điều —

Rõ ràng nom có vẻ lông gà vỏ tỏi và lãng phí thì giờ, nhưng khi thực sự hiển hiện trước mặt lại cứ thấy… thuận mắt thế nhở?

“Học viện quân sự đế quốc… Học viện tổng hợp đế quốc, hai đội ngũ này trông ra dáng quân nhân tại ngũ nhất.” Ngài Nguyên soái thêm định ngữ cho quang cảnh đối diện mình.

*định ngữ: thành phần phụ trong câu, giữ nhiệm vụ bổ nghĩa cho danh từ (cụm danh từ)

Thành thực mà nói, giống quân nhân tại ngũ nhất hẳn là Học viện tổng hợp đế quốc — đây là nửa câu mà ngài Nguyên soái chưa nói xong, vẫn nằm nguyên trong bụng.

“Phục tùng” và “kiên nhẫn”, một loại khí chất chỉ hiện hình trên người quân nhân tại ngũ đã trải qua kiếp sống quân lữ chân chính nhiều năm, hôm nay, hắn ấy mà thấy được trên mặt ttân sinh của Học viện tổng hợp đế quốc.

Không tiếp tục bình luận nữa, ngài Nguyên soái bắt đầu bài phát biểu trước cuộc thi: “Chào các vị tân binh, ta là Rothesay Tanggula Zhu.” Cái tên vừa thốt ra, nhờ được huấn luyện đàng hoàng nên tân sinh dưới đài không rơi vào hỗn loạn, nhưng trong lòng họ rung động tới mức nào thì cứ xem nét mặt là biết!

Một cái tên vô cùng vĩ đại! Kể từ đời cha họ, đây chính là tên của người lãnh đạo tối cao trong Quân đội đế quốc! Vô số người đến cuối đời cũng chẳng thể gặp mặt đại nhân vật, hôm nay đứng trên đài kiểm duyệt trước mặt họ lại là quý ngài ấy! Vinh dự này làm sao có thể tả xiết!

Giờ đây, trong ***g ngực những người trẻ tuổi tràn ngập tự hào và kiêu hãnh!

“Tổng cộng có bảy học viện dự thi, con số này vừa khéo là số lượng quân đoàn thuở ban sơ của Quân đội đế quốc, quân đoàn trưởng của những quân đoàn ấy đều đã qua đời, nhưng quân đoàn vẫn tồn tại. Nhằm tưởng niệm ngày thành lập, đồng thời kích phát ý chí chiến đấu của người trẻ tuổi tại thời đại hòa bình, mỗi năm Quân đội sẽ tổ chức cuộc thi này.

Năm ngoái hợp nhất học viện, năm nay chúng ta có thêm một học viện tham gia, nên số lượng học viện dự thi vẫn là bảy.”

Ngài Nguyên soái giới thiệu ngắn gọn về bối cảnh cuộc thi, học sinh viện khác đã nghe qua vô số lần, thành thử hắn chủ yếu giải thích cho các tân sinh lần đầu tham gia thi của Học viện tổng hợp đế quốc.

“Ta tuyên bố, Cuộc thi huấn luyện quân sự liên học viện lần thứ 320 chính thức khai mạc!” Lời lẽ không có nhiều biến hóa, ngài Nguyên soái lập tức ấn chuông khởi động cuộc thi!

“Vâng –” Lớn hơn cả tiếng chuông khởi động là tiếng rống thình lình phát ra từ dưới đài! Vừa rống một cái, vô luận là quan chức trên đài, hay tân sinh viện khác dưới đài đều sợ hết hồn.

Tiếng rống kinh người chấn động toàn khu vực vang lên từ nhóm thiên sứ áo trắng thể trạng trông có vẻ yếu đuối của Học viện tổng hợp đế quốc. Sau khi rống xong, họ nhanh nhẹn chuyển từ tư thế chắp tay sang tư thế đứng thẳng tự nhiên.

Người thông hiểu phương thức huấn luyện cổ xưa sẽ biết đây là tư thế sẵn sàng chấp hành mệnh lệnh kế tiếp.

Quá trình đổi động tác cực kỳ nhanh chóng, mặc kệ là tiếng rống hay động tác chắp tay, chúng tân sinh của Học viện tổng hợp đều thực hiện vô cùng nhất trí, đồng đều hệt như một cá thể hoàn chỉnh!

Từng tiếng nói, cử động đều có góc độ, thu nhỏ tối đa hành vi cá nhân, toàn diện cả về quy phạm, tác phong nhà binh lẫn kỷ luật quân đội, đây là tinh túy trong phương pháp huấn luyện cổ xưa.

“Mấy đứa nhóc kia xém nữa làm ta giật cả mình.” Ngoài miệng nói ung dung, song ánh mắt ngài Nguyên soái lại nhìn chằm chằm đội ngũ hình vuông trắng tinh bên dưới, trong mắt hắn đầy ngập tia sáng hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play