Olivia ngủ say sưa.

“Cậu ta chỉ là quá mệt mỏi thôi, vết thương không sao nữa, ngâm trong dung dịch điều trị một ngày đã sớm khỏi rồi, chuẩn bị nhiều thức ăn chút, cậu ta tỉnh dậy sẽ đói lắm đấy.” Vén chăn kiểm tra vết thương cho Olivia xong, bà Beati lập tức đắp chăn lại giúp hắn.

Móng vuốt nhỏ bị Olivia nắm của Mục Căn bị nhìn chẳng sót chút gì.

Nhìn tay của hai chàng trai nằm chung một chỗ, lại dòm dòm Mục Căn, bà Beati bỗng nâng mắt kính: “Ngược lại là con ấy, có cần ta cho ít thuốc bôi lên vết thương trên miệng không?”

Mục Căn lấy ngón tay bịt môi, khẽ khụ khụ, lúng túng đáp: “Không cần lãng phí đâu ạ…”

Bà Beati cười rồi ra ngoài.

Một lần nữa, trong phòng chỉ còn hai người họ, Mục Căn cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn Olivia chăm chú.

Giấc này, Olivia rõ ràng ngủ ngon hơn hồi nãy nhiều, ngủ đến há hốc cả miệng, một giọt nước miếng lóng lánh xuất hiện bên khóe miệng hắn.

Mục Căn liền bật cười.

Cậu vươn tay, nhẹ nhàng vén tóc mái ướt mồ hôi của Olivia ra sau đầu. Đương lúc cậu phát rầu vì không biết làm cách nào rút ngón tay ra khỏi bàn tay bá đạo của Olivia, ván cửa thình lình bị xô vào.

Không sai, là “xô”, cửa gỗ thật đầu năm nay đã cực hiếm bị xô cái rầm lên tường.

Mục Căn vội quay đầu lại, bắt gặp mấy tiểu chíp béo trước cửa, vài đôi mắt to chớp chớp nhìn cậu. Bấy giờ Mục Căn mới sực nhớ hiện tại là giờ ngủ trưa của nhóm thú con.

“Lại đây.” Vẫy tay gọi nhóm tiểu chíp, đợi tụi nó đi đến bên giường, Mục Căn quen tay nhấc tiểu chíp lông đỏ cầm đầu lên, nhanh chóng rút ngón tay mình về, rồi nhét cánh nhỏ đỏ rực vào tay Olivia ngay tắp lự.

Cậu cũng nhét các chíp bông khác vô chăn, xong vỗ vỗ mấy cái đầu nhỏ màu sắc khác nhau.

“Ngoan ngoãn ngủ chung với anh Ollie, được không?”

Nhóm tiểu chíp chíp chíp chíp vâng dạ.

Mục Căn cười dịu dàng với lũ nhóc, đắp chăn ngay ngắn cho một giường toàn Cantus, rồi tức tốc rời khỏi phòng ngủ của mình.

Vừa bước chân ra ngoài phòng ngủ, nét mặt của Mục Căn đã mau chóng thay đổi.

“Ngài Mục Căn, vấn đề an dưỡng cho binh lính bị thương trong đội tôi cần –”

“Ngài Mục Căn, trung tướng Argos chiếm đoạt tài nguyên của chúng tôi!”

“Nạn dân mới tới…”





Vô số người thoáng chốc vây quanh cậu, mặc quân phục lẫn không mặc quân phục…

Không leo lên bằng tốc độ kinh người, cũng chẳng lập công lao hiển hách ngay khi vừa thăng chức giống Olivia, Mục Căn dùng phong thái hết sức mềm dẻo thâm nhập vào hạch tâm của hai bộ quân chính.

Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng cậu bây giờ cũng được xưng là “ngài” (← chú thích: một trong những tôn xưng dành cho quan chức cấp cao của Quốc vụ viện).

“Đừng gấp, chi bằng chúng ta vừa uống trà vừa từ từ nói chuyện nhé?” Mục Căn mỉm cười, nhìn thoáng qua bên cạnh, người máy Beta sẵn sàng đợi lệnh từ lâu, còn ba ba tiểu A thì bưng khay nước trà nặng trịch đứng tại đó.

Bị hương thơm của nước trà thu hút tất thảy chú ý, nhóm quan chức lập tức mơ màng theo Mục Căn ra sân sau. Nơi vốn là phòng trà đã biến thành một phòng tiếp khách rất rộng, công vụ mỗi ngày của Mục Căn cơ hồ đều tiến hành trong này.

Nhóm quan chức ngồi hai bên bàn họp, Mục Căn ngồi tại trung tâm, còn người máy Beta thì ngồi đằng sau Mục Căn, hắn là thư ký kiêm vệ sĩ của cậu. Từ dạo Mục Căn bị người ta lật bàn uy hiếp trong cuộc họp, bác Beta cực kỳ tự giác tiếp nhận nhiệm vụ này.

Nhưng bây giờ cũng chẳng ai dám lật bàn với Mục Căn nữa.

Giữa khói trà lượn lờ, Mục Căn bắt đầu giải đáp từng vấn đề của khách viếng thăm, sau lưng cậu, người máy Beta múa bút như bay, tập trung ghi lại mỗi câu đối thoại của họ.

Mà người máy tiểu A dọn xong nước trà cũng cầm khay ra ngoài.

Cây sinh mệnh trong sân hơi trụi rồi.

Coi mòi về sau phải độn thêm ít cỏ Mục Căn vào lá trà, Mục Căn từng bảo cỏ Mục Căn pha trà cũng dễ uống lắm — người máy tiểu A nghĩ bụng, sau đó hắn thấy Sigma và Viên Đá đứng kế bên chuồng long thú một sừng.

Bên kia không chỉ có hai người họ, nhưng tiểu A chỉ quen họ thôi, còn mấy người máy thiếu tay gãy chân kia thì không nhận ra.

Giờ phút này, người máy Viên Đá đang đứng ngơ ngơ một bên, bên cạnh Sigma thì bày một bộ công cụ, hắn đang bận rộn làm việc trên người một người máy thiếu cánh tay, vài long thú một sừng lười biếng nằm nhoài một bên dòm hắn.

Nhóm người máy này là người máy cùng nhập ngũ với Viên Đá, sau khi Viên Đá đi tiên phong đăng ký tham quân, chẳng rõ có phải nhờ tác dụng làm gương hay không, mà về sau lại có thêm vài người máy nối gót. Bởi nhân số không nhiều, thân phận lại đặc biệt, họ được kết thành một tiểu đội, Viên Đá làm đội trưởng, cả bọn được xếp vào tiểu đội trên Bạch Vân Đóa Đóa.

Không giống người máy Viên Đá lần lượt được thay kim loại cao cấp nhất, trang bị trên thân đại đa số người máy vẫn là đồ cũ, cộng thêm rất nhiều người máy sau khi nhập ngũ mới được cài đặt chương trình quân dụng. Trong cuộc chiến dài đến nửa năm, nhiều người máy không tránh khỏi bị thương, thân là đội trưởng, Viên Đá bèn dẫn tất cả về nhà mình. Hai chủ nhân, một người ngày ngày trăm công nghìn việc, người kia thì hôn mê do bị thương, Viên Đá liền tìm tới Sigma (← bóng đèn trong nhà toàn do Sigma phụ trách thay, các loại máy móc hỏng hóc cũng là Sigma sửa đó).

Sigma đang bận dọn phưn trong chuồng long thú cứ vậy bị kéo ra làm bác sĩ rồi ~(≧▽≦)/~

“Đinh vít trong cánh tay cậu nên thay đi, bằng không lần sau bị đánh gãy dễ lắm đó.” Thường xuyên hóng hớt bà Beati khám bệnh cho người ta, thỉnh thoảng còn đảm nhiệm chức vụ y tá, Sigma học được đâu ra đấy.

“Đúng vậy.” Ngặt nỗi bệnh nhân của hắn phản ứng nhạt nhẽo quá thể.

“Nhưng tôi không có đinh vít mới.” Lát sau người máy kia lại bổ sung một câu.

Bất đồng với người máy nhà Mục Căn, những người máy khác hoàn toàn không có tài sản riêng, cái họ có chỉ là thân thể mình. Rất nhiều lúc, ngay cả thân thể cũng không phải của họ.

Không như Viên Đá, tất cả những người máy này tham quân là vì “không thể không đi”.

Họ hoặc là người máy của tổ chức công cộng (← địa phương công tác trước đây bị phá hủy trong tai nạn), hoặc là người máy mất đi chủ nhân (← thất lạc chủ nhân, bị chủ nhân vứt bỏ, hay chủ nhân đã tử vong), ngoại trừ tham quân, họ quả thực không còn nơi nào tốt hơn để đi.

Dẫu người máy Viên Đá đã học xong cách điều khiển phi thuyền, cũng khởi động chương trình hoạt động đặc biệt tại phương diện quản lý, nhưng hắn chung quy vẫn là người máy. Trước những nhân loại luôn cố gắng vì mình và thuộc hạ tranh thủ các loại tài nguyên, biện pháp Viên Đá có thể nghĩ đến chỉ là dẫn “thuộc hạ” về nhà mình tìm bác sĩ không giấy phép Sigma “khám bệnh”.

Nhưng cũng chính bởi thế, đám người máy này mới ngay cả một đinh vít để thay cũng móc chẳng ra.

Sigma đơ máy, ngần ngừ một lát, quyết định lấy đinh vít quý giá của mình ra. Những thứ được Sigma gìn giữ đều là thứ tốt ︿( ̄︶ ̄)︿, số đinh vít này còn là ông Boone lúc còn sống tặng hắn!

Nhớ tới ông Boone đã không còn ở đây, Sigma lại đực ra.

Đinh vít ông Boone tự tay làm hiện chỉ còn ba cái, xài một cái sẽ bớt đi một…

Ngay lúc Sigma đang chuẩn bị mở bụng lấy đinh vít, có một sĩ quan đi ra từ phòng họp sau khi bàn xong công chuyện với Mục Căn.

Hôm nay, ngày nào trong nhà cũng có đủ dạng quan quân ra ra vào vào, người máy nhà Mục Căn đã dòm quen rồi. Nhưng sĩ quan nọ lại nhìn về phía họ chốc lát, đoạn đi thẳng tới chỗ họ!

Nhìn thoáng qua người máy đang được Sigma sửa chữa, sĩ quan nọ đột nhiên hỏi: “Sao vậy?”

“Tay cậu ta bị gãy, đinh vít bên trong cũ quá rồi, cần thay mới, song cậu ta không có đinh vít dự phòng.” Người máy “bị thương” còn chưa kịp phản ứng, Sigma đã lanh trí đáp thay.

Tiếp đó —

Sĩ quan nhân loại vậy mà bỏ đi!

Đi thì đi, Sigma tiếp tục mở bụng, khi hắn rốt cuộc tìm được loại đinh vít chính xác, sĩ quan nọ lại trở vào.

Sĩ quan nọ chìa tay ra, cho thấy một hộp đựng hàng quân dụng bằng kim loại trong lòng bàn tay, Sigma nhận lấy rồi mở ra nhìn, bên trong đúng là một dãy đinh vít mới tinh! Lớn nhỏ cỡ nào cũng có, được xếp ngay ngắn theo thứ tự từ nhỏ đến lớn! Còn là kiểu dáng quân dụng nữa chớ!

“Cho cậu ta dùng.” Sĩ quan nọ gượng gạo nói.

Đoạn, hắn lại cầm ra một thùng kim loại khác từ sau lưng, trực tiếp đặt nó đối diện người máy kia, nói tiếp: “Cho cậu cái này luôn.”

Nói xong thì gật đầu, quay người đi.

Người máy thiếu một cánh tay đứng ngây đơ một lát, rồi mở cái thùng dưới đất ra, bên trong không ngờ là một khối kim loại rocco lớn. Đây là một trong những vật liệu tốt nhất mà người máy quân dụng có thể sử dụng hiện nay!

“Đủ làm hai cánh tay, thêm một cái đùi nữa đó!” Sigma hỏa tốc tính toán: “Cậu biết người kia hở?”

Hắn lập tức hỏi.

Người máy thiếu cánh tay tập trung suy nghĩ, gật đầu: “Biết, đó là sĩ quan nhân loại ở cùng quân hạm với tôi.”

Trong sáu tháng dài đằng đẵng, đến cuối cùng, đội quân không tránh khỏi vấn đề thiếu thức ăn. Người máy còn dễ, nhân loại lại không thể không ăn. Dưới tình huống ấy, sĩ quan phân phối vật tư hậu cần của Olivia buộc phải hạ lượng thức ăn chia cho mỗi quan binh xuống mức thấp nhất.

Nhân loại nọ là một “sĩ quan cấp cao”, song hắn cũng không chỉ huy mấy người máy bọn họ, bình thường chỉ coi như họ không tồn tại thôi. Duy có một lần người máy này và sĩ quan nhân loại ngồi tít trên cao kia đồng thời xuất hiện: Thời điểm lượng thức ăn phân phối bị hạ xuống tối đa, sĩ quan nọ nhường chính phần ăn của mình cho cấp dưới đói khát hơn, rồi tới một hôm, hắn ngất xỉu.

Người máy vừa khéo đi ngang qua chứng kiến cảnh ấy, bèn lấy một viên kẹo quý giá trong cơ thể mình nhét vô miệng người đàn ông.

Sau đó, người máy bỏ đi.

“Não” mau chóng xuất ra đoạn hồi ức ấy, nhưng người máy thiếu cánh tay không kể lại.

“Anh ta là người tốt.” Sigma không rõ chân tướng nên phát thẻ người tốt cho nhân loại kia.

“Ừm, là nhân loại tốt.” Người máy cụt tay đồng ý.

“Đã có kim loại xịn vầy rồi, tôi gia công lại cho cậu ha?” Ngay tiếp theo, Sigma bắt đầu bận bịu: “Sừng To, cho mượn một đoạn móng tay của nhóc nha?”

“Moo!!!”

“Cám ơn.”

Cảnh tượng này phát sinh tại sân nhà Mục Căn rất không gây chú ý, nhưng lại là dấu hiệu cho thấy người máy và nhân loại trong quân đội bắt đầu chấp nhận lẫn nhau.

Sử dụng móng tay Sừng To cống hiến và mảnh sừng bong của một long thú một sừng khác, Sigma đem khối kim loại mà sĩ quan nọ tặng người máy đi rèn cho càng thêm rắn chắc và dùng bền, người máy được lắp cánh tay mới xem bộ cao hứng lắm.

“Bao cậu xài mười năm không hư!” Sigma cam đoan thế đấy.

Người máy gật đầu, vung hai tay tạm biệt hắn.

Rồi, sau lần xuất chinh thứ hai thì không về nữa.

Vì bảo hộ một nhân loại sắp bị lửa đạn của quân địch bắn trúng, người máy hy sinh.

Hai cánh tay kim loại mới vẫn nguyên vẹn không hư tổn gì, song, nơi quân địch bắn trúng là ***g ngực hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play