"A ——" Tô Bạch đầm đìa mồ hôi lạnh mà ngồi dậy, lại là cảnh tượng này, trái tim bị lợi kiếm đâm thủng, đúng rồi, trái tim, tại sao gần đây cảm giác nhịp tim đập nhanh lại có xu thế đau đớn và chậm lại?
Một con mèo trắng chạy tới, bạch quang lóe lên biến ảo thành hình người, ánh mắt mang theo lo lắng: "Không sao chứ?"
"Chỉ là gặp ác mộng thôi." Tô Bạch lắc đầu, nói đến cũng kỳ quái, đêm đó lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tô Kính biến thành mèo thế mà chỉ hơi kinh ngạc một chút, cũng không cảm thấy sợ hãi, từ khi nào mà gan mình lớn như vậy?
Tô Kính nhăn mày, tuy rằng trong lòng đại khái đã đoán được nguyên nhân, nhưng trước mắt hắn tự thân còn khó bảo toàn, mỗi đêm đều sẽ biến hình, đối tình huống này cũng không có cách ngăn cản. Ngày ấy sau khi hắn độ kiếp, vốn tưởng rằng hồn tiêu phách tán từ đây, nếu không phải trong nháy mắt tiến vào thế giới kỳ quái này, thân thể của hắn sớm đã tổn hại ở dưới Cửu Thiên Huyền Lôi, một thân tu vi cũng bị phế, may mắn gặp được một con mèo hoang vừa mới bệnh chết, hồn phách mới coi là có chỗ sống nhờ.
Tô Kính gần đây rất bận, nguyên nhân là trường bọn họ đang nghênh đón đoàn giao lưu Hàn Quốc, mọi người đều biết, đây là một quốc gia hết sức kỳ lạ, thứ gì tốt đều thích nói thành của mình, nghe nói mục tiêu kế tiếp của bọn họ chính là các ngôi sao và đại dương.
Nhóm giao lưu sinh đó nghe nói môn đấu kiếm trường bọn họ rất có danh tiếng, liền muốn ra so tài một trận, còn không biết xấu hổ mà lớn giọng tuyên bố một trận cũng không cho đối thủ phần thắng. Bọn học sinh bị chọc giận, ý chí chiến đấu sục sôi, Tô Kính làm thầy dạy đấu kiếm, mấy ngày này tất nhiên là bận rộn một chút.
Trong văn phòng xa hoa rộng rãi sáng sủa, một người đàn ông mặc bộ tây trang đặt may cao cấp của Italy đang cúi người nhìn thứ gì đó, trên bàn sách cổ màu nâu đặt một xấp văn kiện, đường nét gò má cương ngạnh như dao gọt.
Bí thư gõ cửa tiến vào: "Mộ tổng, hiệu trưởng của trường tiểu thiếu gia gọi điện thoại tới, mời ngài đi một chuyến."
Cũng không biết thằng cháu luôn luôn phong lưu bừa bãi kia của hắn lại gây họa gì, vậy mà chọc đến hiệu trưởng phải tự mình gọi điện thoại tới, người đàn ông giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp giữa trưa, quên đi, hay là đi một chuyến.
Trong tủ lạnh không còn thứ gì, Tô Bạch đội mũ lưỡi trai đi ra ngoài, trường Tô Kính muốn cùng đoàn giao lưu tiến hành một trận thi đấu hữu nghị, đối phương mấy lần khiêu khích thầy giáo, chỉ đích danh muốn hắn tham gia, nói như thế nào cũng là chú mình, lại chăm sóc cho mình một khoảng thời gian, Tô Bạch vô cùng yêu quý kính trọng hắn,hiển nhiên muốn đi cổ vũ, lúc trở về sẵn mua chút đồ ăn.
Hơn nữa tuy rằng không có căn cứ khoa học gì, nhưng luôn cảm thấy chú sẽ ngược bọn họ đến thảm, tưởng tượng đến cảnh những tên người Hàn bình thường vênh váo hống hách đó bị đánh đến phải hát chinh phục, Tô Bạch liền vui vẻ không thôi.
Bách Quỷ Thành, trong mật thất.
"Ta không cảm nhận được khí tức của hắn, cũng không tìm được hồn phách hắn." Phong Vô Tình vừa mới hao phí không ít tinh thần, thần sắc mệt mỏi mà ngồi ở trên ghế, hai thanh Tỏa Hồn Đinh trên xương quai xanh còn chưa lấy ra, hắn giơ tay lấy ra từ trong tay áo một cái chuông nhỏ bằng đồng thau, đưa qua, "Dùng cái này thử xem."
Mộ Thanh Giác nhíu mày: "Đây là cái gì?"
"Chuông Dẫn Hồn, dẫn đường vong linh người chết trở về," Phong Vô Tình nhìn Mộ Thanh Giác từ đầu đến cuối không động đậy, chậm giọng lại, khoan thai nói, "Không tin thì thôi, ta chỉ là không bỏ được gương mặt xinh đẹp kia mà thôi, huống chi còn là người vạn nhân mê như vậy."
Lạnh lùng nhìn hắn một lúc, Mộ Thanh Giác rốt cuộc không nói một lời mà nhận lấy, lãnh đạm nói: "Ngươi tốt nhất đừng có giở trò, nếu không ta chắc chắn sẽ san bằng Bách Quỷ Thành thành bình địa."
"Uy lực của Chuông Dẫn Hồn phụ thuộc vào người sử dụng, người sử dụng năng lực càng mạnh, cơ hội dẫn độ thành công lại càng lớn, bất kể hồn phách người chết ở nơi nào."
Chuông nhỏ lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay mình, Mộ Thanh Giác nắm chặt bàn tay, ánh mắt kiên nghị quả quyết.
Vốn dĩ định đi chiêm ngưỡng phong thái của lúc đấu kiếm của chú một chút, đáng tiếc trời không chiều lòng người, trên đường kẹt xe, Tô Bạch ngồi ở trong xe thở ngắn than dài, cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng nhẫn nhịn, nhàm chán mà nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên liền phát hiện có gì đó sai sai.
Một chiếc xe hơi màu đen đậu chếch về phía sau, kính chắn gió mở xuống một nửa, bên trong ngồi một nam một nữ, nam đã có tuổi, bộ dạng thoạt nhìn lại áo mũ chỉnh tề nho nhã lịch sự, một đôi mắt phượng trái lại gia tăng cho hắn không ít ý nhị, nữ vẫn là lứa tuổi mới lớn, ăn mặc hở hang, khuôn mặt tô son điểm phấn, dáng vẻ mê hoặc lòng người.
Cô gái kia không biết nói gì đó, khiến Tô Khải cười ha ha, thân mật mà sờ gương mặt cô, cô gái bĩu môi ra vẻ thẹn thùng né tránh.
Tô Bạch yên lặng nhìn, cũng không biết trúng vận cứt chó gì, chẳng những hắn hết cận thị, thị lực thậm chí so người bình thường còn tốt hơn, cho dù là nhìn thứ gì đó trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng cũng không cảm thấy khó khăn, bởi vậy dù cho có cách một khoảng, Tô Bạch vẫn thấy rõ trong mắt cô gái kia chợt ẩn ẩn lóe lên vẻ chán ghét cùng khinh bỉ rồi nhanh chóng biến mất, có thể, đây cũng không phải đèn cạn dầu gì.
Suy nghĩ một chút, Tô Bạch mở miệng hỏi: "Sư phụ, có thể cho tôi mượn di động dùng một chút được không? Tôi không mang theo."
Tài xế lái xe thực không tồi, nhìn bộ dạng học sinh giỏi ngoan ngoãn của Tô Bạch, lại đi đến trường đại học nổi tiếng nhất vùng này, theo bản năng mà nhận định hắn là sinh viên, chưa nói hai lời liền đưa qua, Tô Bạch trong lúc giả vờ yên lặng gửi tin nhắn lén lút chụp mấy tấm hình, dựa vào chỗ tựa lưng che tay lấy ra di động của mình tìm kiếm một dãy số, nhanh nhẹn mà gửi qua, sau đó nhanh chóng thủ tiêu, đem dãy số kia quăng vào blacklist, sau khi nói lời cảm ơn sau thì trả lại điện thoại di động.
Tài xế lái xe căn bản không nghĩ nhiều, hăng hái tám chuyện với Tô Bạch. Thân lần đầu tiên làm chuyện xấu, Tô Bạch còn có chút kích động, hắn nói cái gì cũng gật đầu, may là không lâu trước đây Lý Nhị không thấy Tô Khải đâu, di động lại tắt máy, liền cho là hắn ở chỗ Tô Bạch, gọi điện thoại hỏi hắn, mà Tô Bạch là một trạch nam bình thường rất ít người gọi cho hắn, bởi vậy vừa mở cuộc gọi đến thấy số lạ là biết.
Hắn có nghe nói qua tính tình của Lý Nhị, nổi tiếng chanh chua, lại bởi vì Tô Khải ở rể Lý gia, Lý Nhị liền cảm thấy trọng yếu mọi chuyện phải chèn ép hắn một bậc, xem hắn như con mà quản, kiểm tra điện thoại các thứ như cơm bữa.
Mấy năm đầu cha mẹ Lý Nhị còn sống, Tô Khải còn phải nương nhờ vào nhà vợ dìu dắt, đành phải nhẫn nại gương mặt tươi cười nịnh hót, hiện tại thì tốt rồi, cha mẹ vợ đều đã qua đời, mình cũng đứng vững chân trong nhà máy, Tô Khải tự cảm thấy không cần thiết phải ra vẻ đáng thương, bản tính phong lưu háo sắc liền dần dần lộ ra, càng lún sâu bởi vì kiềm chế quá lâu, khiến hiềm nghi ngày một trầm trọng hơn.
Nhưng Lý Nhị há lại để cho hắn như ý, không có cha mẹ trợ giúp, vẫn còn có thể dựa vào những thân thích khác, chính cô ta cũng là tranh cường háo thắng, mọi chuyện đều thích nổi bật, mỗi lần ra tay đều có thể quậy đến nỗi Tô Khải đau đầu không thôi. Vốn dĩ đã có chút tin đồn nhảm nhí truyền tới tai, hiện giờ còn thấy được ảnh chụp này, Lý Nhị còn không quậy tanh bành một trận? Một con cọp cái uy phong lẫm lẫm, hơn nữa còn có một tiểu tam dung mạo yêu mị rất có tâm cơ, có thể nói cuộc sống sau này của Tô Khải khẳng định rất náo nhiệt.
Ai, mình thật là càng ngày càng phúc hắc, Tô Bạch âm thầm tự tán thưởng mình, hắn xem như suy nghĩ cẩn thận, với tính cách của Tô Khải và Lý Nhị kia ở chung một chỗ chính là tự giày vò lẫn nhau, căn bản không cần hắn ra tay, chính bọn họ có thể đem những ngày tươi đẹp đã qua coi như không có, như thế, hắn cần gì phải lại chấp nhất thù hận năm xưa?
Con đường phía trước rốt cuộc khai thông, Tô Bạch ghé vào cửa sổ xe phất phất tay, từ nay về sau hắn và Tô Khải thật sự không còn một chút quan hệ nào nữa, không có tình cha con, cũng không có chút oán hận nào, làm người dưng cũng tốt đó chứ.
Lúc đến sân vận động của trường thì trận đấu đã diễn ra được phân nửa, Tô Bạch tùy ý tìm một góc ngồi xuống, trên sân thi đấu có người mang mũ giáp thi thố, trong đó có một người động tác tiêu sái tùy tiện, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, dù cho đồ bảo hộ có hình thù kỳ quái đi chăng nữa cũng khó giấu được phong thái ngạo nghễ, Tô Bạch nhìn thoáng qua, trực giác cho rằng người này chắc chắn là chú.
Vừa nhìn đã biết, trận đấu này đối với Tô Kính mà nói không hề khó khăn, ổn thỏa mà đem đối thủ dạy dỗ xong, Tô Bạch xem đến phấn chấn không thôi, thân thể lại ẩn ẩn nảy sinh cảm giác mệt mỏi, hắn nghi hoặc mà quay đầu nhìn lướt qua khán đài, luôn cảm giác vừa rồi giống như nghe được có người kêu tên mình, chẳng lẽ là ảo giác?
Trọng tài tuyên bố Tô Kính chiến thắng, hắn tháo mũ an toàn xuống cười hữu nghị với đối thủ, vài lọn tóc mái mặt dính giọt mồ hôi trong suốt, rơi vào trong mắt người khác lại là rực rỡ lấp lánh, khiến người ta không sao dời mắt đi được.
Ở trong một góc bình thường nào đó của khán đài, người đàn ông tháo kính râm xuống, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn thanh niên cười đến ôn hòa thanh nhã trên sân thi đấu, môi vô ý thức mà khép mở, phun ra hai chữ nhỏ đến không thể nghe thấy: "Hòa Ninh..."
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng ngồi bên cạnh hắn ánh mắt không kềm chế được tò mò: "Chú nói gì vậy?" Nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy Tô Kính đang bắt tay cùng đối thủ, "A, đây là thầy giáo trường chúng ta, tên là Tô Kính, chú cũng thấy rồi đó, kiếm pháp của hắn vô cùng lợi hại, dáng vẻ lúc cầm kiếm quả thực soái đến không ai bằng, ít nhất cháu cũng không vội muốn bị dạy dỗ." Nói xong lời này, thiếu niên dừng một chút bày ra dáng vẻ tươi cười hết sức nịnh nọt, "Chú, chú xem, cháu mời chú xem trận đấu đặc sắc như vậy, chú cũng đừng đem chuyện cháu gây sự nói với ba mẹ, được không?"
Người đàn ông không tỏ ý kiến gì, chỉ là có chút ý vị không rõ hỏi: "Cháu có tin kiếp trước kiếp này không?"
"Tin!" Thiếu niên đặc biệt chắc chắn, nghĩ thầm chỉ cần chú đừng đem chuyện cháu gây họa nói với ba mẹ, thì dù chú có nói ngày mai là tận thế cháu cũng tin!
Người đàn ông căn bản không chú ý tới vẻ mặt của hắn, chỉ là đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lẩm bẩm nói: "Chú cũng tin..." Đặc biệt là sau khi nhìn thấy hắn.
Nói xong cũng không màng thiếu niên phía sau, lập tức rời đi.
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi dừng ở trên người mình, Tô Kính tùy ý quét mắt qua khán đài, không phát hiện ra ai khả nghi, trái lại nhìn thấy Tô Bạch mắt nửa nhắm nửa mở gật gù như gà mổ thóc, hắn nghĩ tới thứ gì đó, tăng tốc bước đến chỗ Tô Bạch.
"Đi theo chú." Tô Kính đánh thức hắn, dẫn đến phòng thay quần áo.
Tô Bạch mơ mơ màng màng đi theo phía sau hắn, nhiều lần còn suýt nữa thì đụng vào người khác, may là Tô Kính phản ứng nhanh, kịp thời kéo hắn lại.
"Hôm nay cháu làm sao vậy, trạng thái kém sao lại như vậy?" Tô Kính lo lắng mà nhìn hắn.
Tô Bạch ngáp một cái, "Cháu cũng không biết, luôn cảm thấy giống như có ai đó một mực gọi tên mình, giống như thôi miên vậy."
Tô Kính nhíu mày trầm tư: "Bây giờ chúng ta về nhà, cháu cứ thế này ở bên ngoài quá nguy hiểm."
Tô Bạch tự nhiên gật đầu đồng ý, hắn chỉ mong sao mau mau trở về ngủ một giấc. Thay quần áo xong, Tô Kính phân phó cho trợ lý tiếp đãi đoàn giao lưu, còn mình dẫn Tô Bạch rời đi.
Vừa về đến nhà Tô Bạch lập tức bổ nhào lên giường cùng chăn bông tương ái tương sát, Tô Kính nắm cổ tay hắn, nhíu mày bắt mạch nửa ngày, cũng không có vấn đề gì, ngay cả cơn đau của bệnh tim cũng bị hắn dùng thuốc giảm bớt, theo lý thuyết hẳn là không thành vấn đề, trừ phi là... Có người không muốn hắn trở về.
Tô Kính đứng ở trước cửa sổ, có chút bực bội mà kéo cà vạt xuống, nhìn trời đêm, đột nhiên nhớ tới người nọ, bởi vì chấp niệm chuyển thế đầu thai đến nơi đây, Tô Kính tự giễu cười, lòng nói muốn quên, lại hết lần này tới lần khác dứt bỏ không được, người nọ năm nay hai mươi bảy tuổi, đến thế giới này cũng đã được hai mươi bảy năm, thần hồn của mình gá ở trên thân mèo con, muốn thấy hắn cũng chỉ có thể lấy hình dáng của mèo con, hiện giờ hắn rốt cuộc xem như có chút thành tựu, ban ngày có thể luyện hóa thành người, rồi lại khiếp đảm, đường đường Nguyên Hi Thần Quân thế mà cũng có ngày hèn nhát như vậy.
Nhìn đồng hồ, đã sắp đến 10 giờ, đến thời điểm này hắn sẽ bị đánh về nguyên hình.
Tiếng chuông điểm 10 giờ vang lên, bạch quang lóe sáng, trước cửa sổ đã không còn thanh niên tuấn mỹ, chỉ có một con mèo màu trắng động tác ưu nhã, mèo con ảo não mà nhìn nhìn móng vuốt của mình, nhanh chóng từ ban công chạy ra ngoài, quen cửa quen nẻo mà chạy đến bên ngoài căn biệt thự nào đó, leo lên trên cây, cách một khoảng không xa không gần mà nhìn người nọ xử lý văn kiện, chỉ là người nọ hôm nay giống như không có tâm tình, nhăn mày ngồi ở chỗ kia, văn kiện trong tay nửa ngày cũng không lật một tờ.
Con ngươi như lưu ly của mèo con hiện lên lo lắng, hắn làm sao vậy?
Tác giả có lời muốn nói: Bị tổng tài văn tẩy não, đầu nhồi toàn mì sợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT