Dưới tàng cây, Tô Bạch và Mộ Thanh Giác đứng hộ pháp cho bọn Bạch Phàm ngồi dưới đất chữa thương. Có Thất Bảo Hương Chương phụ trợ, lại được Mộ Thanh Giác chỉ bảo, linh lực của mấy người kia rất nhanh đã khôi phục được hơn phân nửa.

Thấy bọn họ mở mắt ra, Tô Bạch ngưng mi hỏi: “Sao các ngươi lại gặp phải bọn người kia?”

Diệp Mính lau vết máu trên khóe miệng, lạnh nhạt nói: “Ngày hôm đó Mộ sư đệ vội đi tìm sư huynh, chúng ta vốn định ở nguyên tại chỗ đợi hai người về nhưng lại có vài nữ tu của Linh Lung các chạy tới nói là muốn báo đáp Mộ sư đệ đã ra tay tương trợ, còn muốn đồng hành với chúng ta nữa. Bùi Nhiên sư đệ đã nói với bọn họ rằng chúng ta sẽ tạm thời không rời đi, ai biết nữ tử mặc bạch y cũng cố ý ở lại luôn, còn ba lần bốn lượt dò hỏi tình huống hiện tại của Mộ sư đệ và sư huynh.”

Y ho nhẹ một tiếng, lấy hơi, lại tiếp tục nói: “Chúng ta bị nữ tử này bám riết, đang định khuyên bảo bọn họ rời đi, ai ngờ lại trùng hợp đến thế, mấy tên Đại Đạo môn nghe thấy động tĩnh liền đi tới. Sư huynh cũng biết tính tình bọn chúng rồi đó, hành động vô lễ, lời nói thì đầy ý khinh thị nhục nhã, thấy không hợp liền ra tay, chúng ta không muốn so đo nên rời đi trước.”

“Mới đi cùng với mấy người của Vân Tiêu đạo hữu được một đoạn thì đột nhiên gặp phải một đám yêu thú quái dị, tiếng kêu thê lương, giống như một loài chim. Trong lúc chiến đấu thì lạc nhau, nói ra cũng là trong họa có phúc, ta cùng mấy vị sư đệ đang bối rối thì trùng hợp thoát khỏi Mê Vụ huyễn trận. Ai ngờ chưa kịp vui vẻ đã gặp mấy tên tu sĩ của Đại Đạo môn, không biết tại sao bọn chúng vừa thấy chúng ta thì chẳng nói chẳng rằng liền ra tay công kích, chuyện sau đó thì sư huynh đã biết rồi.”

Lại có chuyện trùng hợp đến vậy ư, chỉ sợ là mấy nữ tử của Linh Lung các đã nói gì đó với người Đại Đạo môn rồi, Tô Bạch nghĩ, chỉ thấy Bùi Nhiên cúi đầu, im lặng ngồi một chỗ, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Sư huynh, thực xin lỗi.”

Tất cả mọi người đều tưởng hắn đang tự trách vì không chú ý bảo vệ sư huynh thật tốt, nhưng Tô Bạch và Mộ Thanh Giác lại biết trong lời này cũng bao hàm cả ý thay mặt nhận lỗi cho Linh Lung các, Ân Hồng Tụ làm vậy cũng khiến hắn rất khó xử.

“A, các ngươi ở đây hả, mọi người làm sao vậy?” Mấy người Mẫn Nhu cũng mới ra khỏi Mê Vụ huyễn trận, thấy bọn Tô Bạch đang đứng dưới tàng cây liền chạy tới mềm giọng hỏi.

Không thể không nói là tính tình Mẫn Nhu quả thực rất dễ mến, ôn hòa hào phóng, làm người thiện lương hữu lễ nhưng không cổ hủ, trước đây Tô Bạch có ấn tượng rất tốt đối với cô nương này. Nhưng hiện tại cho dù đối phương đã che giấu rất kỹ nhưng Tô Bạch vẫn phát hiện ra chút áy náy trong mắt nàng ta, hắn lắc đầu, “Không sao.”

Ngữ khí của hắn hơi lạnh nhạt khiến cho Mẫn Nhu sửng sốt, không hiểu sao lại chột dạ. Thấy nàng ta không nói gì, ba người ca múa cầm liền liếc nhau, trong lòng đều đang tính kế. Tiết Diệu Âm thướt tha bước tới, cười ôn hòa, “Ngày đó Thanh Giác đạo hữu vội vàng rời đi, tỷ muội chúng ta đều rất lo lắng cho nên mới mạo muội đi theo các vị đạo trưởng đây.”

Nàng nói xong liền lấy từ trong ống tay áo ra một bình sứ trắng, khẽ cau mày lo lắng, “Hình như mấy vị đạo hữu đang bị thương, đây là đan dược do chính ta luyện chế lúc nhàn hạ, tuy không phải dược phẩm cao cấp gì nhưng xin Thanh Giác đạo hữu hãy tạm thời nhận lấy.”

Có lẽ trong lúc đánh nhau khăn che mặt của ba vị tiên tử đã bay mất nên lúc này Tô Bạch mới có thể nhìn kỹ dung mạo của bọn họ. Người có khuôn mặt như trăng rằm, lông mi cong tự nhiên, môi không tô son cũng đỏ, da dẻ trắng nõn, quả thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, chắc là vị ‘Diệu Âm tiên tử’ nổi danh. Hai vị còn lại nhìn tương đối gầy hơn, nhất là Hứa Điệp Vũ, đại khái do khiêu vũ nên phải giữ dáng, quả nhiên là nhu nhược tinh tế, thoạt nhìn khiến người ta thương tiếc.

“Không cần.” Mộ Thanh Giác không nhận bình sứ kia, cũng chẳng thèm liếc nàng ta một cái, chỉ quay sang nói với Tô Bạch: “Chúng ta đi thôi.”

Người của Đại Đạo môn đang bất tỉnh, Tô Bạch không muốn nảy sinh thêm nhiều chuyện, cũng chẳng muốn nói chuyện nhiều với người của Linh Lung các, liền gật đầu đồng ý. Bọn Bạch Phàm tuy không rõ Linh Lung các đã làm gì nhưng trực giác nói rằng chắc chắn có gì đó kỳ quái, huống chi thời gian mấy nữ tu này biến mất rồi xuất hiện lại cũng quá trùng hợp, tuyệt đối không phải ảo giác của bọn họ, cho nên mấy người đều muốn mau chóng rời khỏi đây.

Mẫn Nhu mềm giọng cười nói: “Mấy vị đạo hữu muốn đi luôn ư, trong bí cảnh hung hiểm vạn phần, Bảo Cầm sư muội lại đang bị thương, chúng ta toàn là nữ tử sẽ rất bất tiện, có thể cùng đồng hành với chư vị chăng, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau?”

“Ta thấy không cần đâu, nếu các ngươi e ngại thì rời khỏi bí cảnh đi, nam nữ nói cho cùng vẫn khác biệt, đi cùng nhau sợ sẽ ảnh hưởng tới danh dự của các vị.” Ngữ khí của Mộ Thanh Giác cường ngạnh, kéo Tô Bạch xoay người bước đi, mấy người Diệp Mính cũng im lặng đuổi theo.

Khuôn mặt Mẫn Nhu lúc đỏ lúc trắng, không thể ngờ rằng sẽ bị người ta cự tuyệt thẳng thừng như vậy, chung quy cũng biết thẹn nên không dây dưa thêm. Có điều ba người ca múa cầm đã phụng mệnh Ân Hồng Tụ, ai biết lại gặp phải kẻ cứng đầu như vậy, đừng nói là làm y đắn đo suy nghĩ, chỉ nói hai câu còn chẳng có cơ hội mà nói, quả thực là bị tránh như rắn rết, mị thuật học tập từ nhỏ tới giờ lại không có nơi thi triển, thực sự là vô cùng nghẹn khuất.

Đi ngang qua chỗ mấy nữ tu, Bùi Nhiên nghiêng đầu nhìn biểu tình của họ, trong lòng lần đầu tiên nghi ngờ hành vi không từ thủ đoạn của Ân Hồng Tụ, lại nhớ đến chuyện mình không tiếc bỏ đi tu vi nguyên bản, đoạt xá một đứa nhóc chỉ để có cơ hội tiếp cận Mộ Thanh Giác khiến y làm việc cho Linh Lung các thì lại có chút tự ghét bỏ bản thân, cảm giác hoài nghi và áy náy nồng đậm đè nén trong lòng khiến dọc đường đi hắn đều cúi đầu không nói chuyện.

Chưa bao giờ thấy bộ dạng Bùi Nhiên như vậy, Mạc Ngôn lo lắng nhìn hắn, “Ngươi sao thế, có phải miệng vết thương đau lắm không?”

Đối diện với đôi mắt kia, trong lòng Bùi Nhiên càng thêm khó chịu, nếu một ngày nào đó tên ngốc này biết mình chẳng qua chỉ là một gian tế thì hắn sẽ đối với mình như thế nào đây? Người khác không biết nhưng hắn rất rõ ràng, tính cách Mạc Ngôn chính là kiểu khô khan cô chấp, tôn sư trọng đạo, luôn luôn coi trọng Vô Thượng tông và Minh Tịnh chân nhân, lúc bình thường ngẫu nhiên nghe thấy có người của môn phái khác khinh thị Vô Thượng tông thì đều tức giận vô cùng, huống hồ là loại phản bội như mình?

Hắn buồn bã đáp: “Không có gì.” Mạc Ngôn thấy cảm xúc của hắn càng đi xuống thì có chút khó hiểu.

Tô Bạch đại khái đoán được Bùi Nhiên đang phiền não điều gì liền nói với Mạc Ngôn: “Hắn không sao đâu, ngươi đừng lo lắng.”

Nhìn vào đôi mắt phượng sáng ngời trong suốt của Tô Bạch, Mạc Ngôn đỏ mặt cúi đầu ‘dạ’ một tiếng. Mộ Thanh Giác trầm mặc suốt dọc đường, ngầm dùng cấm chế ra mệnh lệnh cho thực nhân cổ, sai mẫu cổ dẫn đám cổ trùng lần theo thuốc bột y để lại tìm đến chỗ bọn Đại Đạo môn, sau đó giúp y giải quyết hoàn toàn đám phiền toái này. Đáng thương cho những kẻ giờ vẫn còn hôn mê không hề hay biết mình sắp phải chết một cách vô cùng thê thảm.

Liên hệ với mẫu cổ xong, phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy Mạc Ngôn đang đỏ mặt nói gì đó với Tô Bạch, Mộ Thanh Giác nhất thời bực mình, cường ngạnh kéo Tô Bạch ôm vào lòng, liếc Mạc Ngôn một cái như thị uy, biểu tình đắc ý khó có thể diễn tả bằng lời.

Nhìn thấy hành động thân mật ấm áp giữa hai người, mặt Mạc Ngôn càng đỏ hơn, vội ho một tiếng, cúi đầu.

Mấy người ở trong Huyền Thiên bí cảnh vài ngày, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp những người thuộc môn phái nhỏ, đương nhiên là họ không dám trêu chọc vào Vô Thượng tông, bởi vậy mấy ngày nay rất yên lặng. Điều duy nhất khiến cho Tô Bạch tương đối buồn rầu chính là về Bạch Phàm, đứa nhỏ này hoàn toàn không nhận ra sự ái muội giữa Mộ Thanh Giác và Tô Bạch, chỉ đơn thuần cảm thấy thứ thuộc về mình bị người khác chiếm mất cho nên hậm hực muốn đoạt lại bằng cách cả ngày quấn quýt dính lấy Tô Bạch.

Mà cố tình Tô Bạch trời sinh đã bị nhóm những thứ moe ‘khống chế’, thấy Bạch Phàm chớp chớp đôi mắt to tròn moe liền không nhịn được mềm lòng, Bạch Phàm muốn ôm ôm một cái cũng tùy ý hắn, vì vậy mới chọc tức Mộ Thanh Giác. Y vừa ‘ăn’ được người ta chưa bao lâu, lúc này chính là thời điểm thực tủy tri vị(1), chỉ hận không thể bám dính Tô Bạch suốt mười hai canh giờ một ngày. Vốn có cái con Đào Bảo ngu ngốc kia đã đủ khiến y buồn bực lắm rồi, may mà vẫn có thể não bổ rằng nó là con của mình và sư huynh, thể nghiệm cảm giác một nhà ba người. Thế nhưng bây giờ tự nhiên ở đâu lại chui ra một đứa nữa tranh giành tình cảm với y, lại còn là kẻ đồng trang lứa, đến mức này thì Mộ Thanh Giác không có cách nào dùng lý do ‘đây là con của chúng ta, cho nên phải nhẫn nhịn’ để thuyết phục bản thân nữa. Vì thế y nổi giận, thỉnh thoảng lại làm trò ngáng chân Bạch Phàm.

Bạch Phàm còn buồn bực hơn, vốn dĩ trong số các sư đệ thì sư huynh thương mình nhất nha, sao giờ lại thay đổi được chứ, cho nên nhất định là tên Mộ Thanh Giác kia giở trò quỷ gì rồi.

Mỗi khi ở trước mặt Tô Bạch là hai người lại phóng ra đủ loại chiêu thức, ngươi tới ta đi, nâng cao bản thân đồng thời còn không quên hạ thấp đối phương. Mộ Thanh Giác chỉ trích Tô Bạch là tên phụ lòng, Bạch Phàm lại dùng ánh mắt long la long lanh nhìn Tô Bạch, hai bên hòa nhau; Mộ Thanh Giác giả bộ ủy khuất diễn vẻ u buồn, Bạch Phàm liền chẳng nói chẳng rằng dùng ánh mắt ướt sũng nhìn Tô Bạch, hắn nhất thời không nhịn được vẻ moe của Bạch Phàm, Bạch Phàm toàn thắng.

Sau vài hiệp đấu, hai người coi như đã hoàn toàn thăm dò được sở thích của Tô Bạch. Bạch Phàm vui vẻ, bởi vì hắn đã phát hiện ra bí quyết chiến thắng! Không sai, chỉ cần Bạch Phàm phùng má, bày ra biểu cảm bánh bao bị bắt nạt, Tô Bạch đều sẽ không nhịn được mà đưa tay xoa đầu hắn. Từ đó về sau trong tiết mục tranh giành tình cảm, nam chính đã mất hết ưu thế, hoàn toàn thất sủng!

Mộ Thanh Giác hận đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi khi vuốt mặt mình lại ai thán nó chẳng giúp được gì, lại còn kéo chân sau của mình nữa chứ. Nếu biết sư huynh thích những thứ đáng yêu từ trước thì đổi cái mặt khác không phải đã sớm theo đuổi được người ta rồi sao.

Kỳ thực cho dù kỹ năng bán manh của Bạch Phàm đã max level nhưng cứ dùng mãi một chiêu người xem cũng có sức đề kháng rồi. Sở dĩ Tô Bạch làm như vậy hoàn toàn là bị ép đó, mọe, chẳng lẽ các ngươi không thấy ánh mắt đang phát ra ánh sáng màu xanh lục của nam chính à, trải qua chuyện trong sơn động đêm hôm trước, nếu Tô Bạch còn không biết đó là ý gì thì hắn cũng nên chết luôn đi cho rồi!

Cho dù biết trước mặt mọi người thằng nhóc này cũng không dám quá đà nhưng cứ bị người ta dùng ánh mắt ‘cái tên tiểu yêu tinh mê người nhà ngươi, bổn vương nên bắt ngươi làm gì bây giờ’ nhìn hoài, hại mình mỗi ngày đều tưởng mình thật sự không mặc quần áo, quả thực sắp điên luôn có được không hả?!

Cho nên Tô Bạch đành phải làm bộ như bị vẻ moe của Bạch Phàm hấp dẫn, cả ngày mượn cớ nói chuyện với hắn để tránh né nam chính, thật là ai có thể thông minh như ta đây! Mọe nó, sao ta có thể phúc hắc như vậy chứ?

Cảm xúc của Bùi Nhiên đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉnh lý tâm tình xong lại bắt đầu vui tươi hớn hở xem trò hay mỗi ngày. Tuy biết lý do ngày hôm đó Mộ Thanh Giác thiếu chút nữa giết chết mình là có thể tha thứ nhưng cái cảm giác nhìn thấy ông chủ nội tâm đen tối nhà mình bị ngược thật sự là thích điên người, có loại khoái cảm như báo được mối thù lớn. Dựa vào ánh mắt phong lưu lãng tử của Bùi Nhiên thì đương nhiên rất dễ dàng hiểu được giữa Mộ Thanh Giác và Tô Bạch đã xảy ra chuyện gì, càng thêm rõ ràng nhu cầu của Mộ Thanh Giác lúc này mạnh tới mức nào, thấy y tức đến mức nghiến răng nghiến lợi rồi còn không thể không cố sức ẩn nhẫn thì Bùi Nhiên quả thực vui vẻ như sắp bay lên trời luôn. Bạn nhỏ Bạch Phàm, làm tốt lắm, nhất định phải like!

Khóe miệng Diệp Mính luôn mang nụ cười nhẹ, thu hết mọi thứ vào mắt, ngẫu nhiên liếc Bùi Nhiên, trao đổi cái nhìn chỉ hiểu trong lòng chứ không nói ra.

Thời gian càng lâu, ánh mắt Bùi Nhiên và Diệp Mính đứng ngoài xem kịch nhìn Tô Bạch càng ngày càng thương xót. Đại sư huynh đáng thương, chẳng lẽ không phát hiện ra ánh mắt tên Mộ Thanh Giác kia càng ngày càng đen tối thâm thúy hay sao, cái bộ dạng chỉ hận không thể nuốt chửng người ta vào bụng này chỉ nhìn thôi đã khiến người ta không hiểu sao mà phát lạnh. Đáng thương cho đại sư huynh vẫn còn nghĩ phương thức tránh né của mình rất hiệu quả mà không biết rằng sở dĩ khi núi lửa bùng nổ sẽ có khí thế kinh khủng hoàn toàn là do bị áp lực trong thời gian dài.

Nào ta cùng thắp cho đại sư huynh một ngọn nến.

~

(1)Thực tủy tri vị: ăn một lần là biết vị, đại khái tức là ‘ăn’ người ta một lần rồi thì muốn ăn nữa ăn mãi ấy.:)))))

_________________

Du: Chương mới a~ chờ hơi lâu nhưng mong các bạn vẫn ủng hộ:thanks: :thanks:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play