Âm Ngưu thở hồng hộc, móng chân trước liên tục cào nền đất, mở cái miệng to như chậu máu rống lên một tiếng để lộ ra hàng đống răng nanh sắc nhọn bên trong, đột nhiên phóng về phía Mộ Thanh Giác. Mộ Thanh Giác dứt khoát đạp nó bay ra, Âm Ngưu bị đau càng thêm hung hãn, Mộ Thanh Giác lạnh lùng cười, rút Côn Ngô kiếm ra đâm vào thân Âm Ngưu.

Mấy con Âm Ngưu xung quanh thấy thủ lĩnh bị giết liền bi phẫn cùng quay lại tấn công Mộ Thanh Giác. Mấy người càng thêm không dám lơ là, pháp khí trong tay tỏa ánh hào quang, ước chừng một khắc sau, hơn mười mấy con Âm Ngưu đều bị tiêu diệt.

Mộ Thanh Giác sai Bùi Nhiên đi lấy nội đan của đám linh thú, bản thân thì kéo Tô Bạch lại xem xét tỉ mỉ một lần, thấy hắn không bị thương mới yên tâm. Đón Đào Bảo xuống dưới xong, đám Tô Bạch không dám ở lại đây lâu, rất nhanh liền rời đi.

Mấy người đều không phải kẻ tham tài, mới đi một ngày đã thu hoạch được không ít linh thực và nội đan, lại cộng thêm Đào Bào có cái mũi cực thính nên cũng nhặt được mấy món bảo vật không tệ lắm cho nên ai nấy đều cảm thấy mỹ mãn. Mệt nhọc cả ngày, đến tối bọn họ liền tìm một chỗ tương đối sạch để nhóm lửa. Bạch Phàm thích ăn uống, ban ngày lúc lấy nội đan còn tiện tay cắt không ít thịt thú, lúc này tìm mấy cành cây xiên chỗ thịt đã rửa sạch lại rồi đem nướng lên. Mới ngửi hương thơm mà con sâu tham ăn trong bụng đã bị đánh thức, mọi người tranh nhau ăn.

Hôm sau, đang trên đường đi, bỗng nhiên nghe thấy phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng pháp khí va chạm, thỉnh thoảng xen lẫn mấy câu chửi bậy, hiển nhiên là có người đang đấu pháp.

Mấy người Tô Bạch liếc nhau, không rõ địch ta, bọn họ không muốn mua dây buộc mình, đang định đi vòng qua thì thình lình có một pháp khí hình dạng như chiếc phi tiêu màu đen bay vụt tới, thẳng tắp bắn về phía mặt Tô Bạch. Mộ Thanh Giác lập tức phất tay áo, ra tay như điện, chặn đứng pháp khí kia lại, cầm nó trong tay nhìn kỹ thì thấy nó có mũi nhọn sắc bén, dày đặc âm khí, lấp loáng ánh sáng màu u lam, hiển nhiên là có kịch độc. Tâm tư ác độc đến vậy, chỉ liếc mắt một cái Mộ Thanh Giác liền tức giận, kéo tay Tô Bạch đi về phía trước.

Đợi đến nơi, ha, hóa ra đều là người quen. Trận so đấu này kể ra cũng công bằng, năm chọi năm, bên trái năm người mặc hắc y, trong tay Mị Cơ cầm nhuyễn tiên tơ vàng, tuy cười nhưng trong mắt không có chút độ ấm nào.

Ngọc Hoa phái do Vân Tiêu cầm đầu hiển nhiên đang rơi vào thế hạ phong, hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, quần áo nhìn như là bị pháp khí xé rách, vô cùng chật vật, có tu sĩ thoạt nhìn tương đối nhỏ gầy được những người khác bảo vệ phía sau, khóe miệng ẩn ẩn có vết máu.

Thấy mấy người Mộ Thanh Giác đi tới, hai bên đang giằng co đồng thời thay đổi sắc mặt. Ấn tượng của Tô Bạch với Vân Tiêu cũng không tệ, âm thầm kéo ống tay áo Mộ Thanh Giác. Mộ Thanh Giác theo tầm mắt của hắn nhìn về phía Vân Tiêu đang nỗ lực chống đỡ, nhẹ gật đầu, chỉ là hơi nhíu mày lại.

“Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là mấy vị lang quân.” Mị Cơ nhìn bọn Tô Bạch cười duyên, sóng mắt long lanh đảo qua, nói ý đầy ám chỉ, “Sao nào, các vị tính gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ hả?”

Vân Tiêu tay nắm một thanh trường kiếm màu băng lam, ánh mắt vô cùng phức tạp. Tuy Ngọc Hoa phái và Vô Thượng tông không có quan hệ qua lại thường xuyên nhưng chỉ cần xem tình cảnh buổi dạ yến lần trước đã không khó nhận ra mấy người kia đều là người tâm tư thuần khiết, dựa theo linh khí tản mát từ người bọn họ thì hẳn là tu sĩ Toàn Chiếu kỳ và Tích Cốc kỳ. Có điều nam tử mặc hắc y có ánh mắt kiệt ngạo bất kham kia hình như có linh khí cường thịnh hơn cả, với tu vi của Vân Tiêu hiện tại vẫn không thể nhìn ra đẳng cấp của người nọ.

Vân Tiêu nhíu mày, mọi người đều là đệ tử của ngũ đại tông phái, thấy đạo hữu gặp rủi ro thì ra tay tương trợ là điều đương nhiên. Có điều, y nhìn thanh niên mặc hắc y, sao y cứ cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm, bây giờ mấy người còn lại trong Ngọc Hoa phái mạo muội cầu cứu, không biết người ta có chịu giúp đỡ hay không. Tầm mắt chuyển qua thiếu niên mặc bạch y, trong lòng Vân Tiêu vừa động, hình như thanh niên mặc hắc y rất coi trọng người này thì phải?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vân Tiêu liền thi lễ với Tô Bạch, “Vị đạo hữu này, ta cùng mấy vị sư đệ bất hạnh gặp phải ma tu của Thiên Ma môn, mỗi người đều có trách nhiệm trừ bỏ bọn bàng môn tà đạo, lại thêm việc chúng khinh người quá đáng, khẩn cầu đạo hữu ra tay giúp đỡ.”

Mộ Thanh Giác lý nào không biết tâm tư của Vân Tiêu, lập tức cười lạnh một tiếng, vốn dĩ y cũng có thể ra tay giúp một chút, huống chi hiếm khi sư huynh mới mở lời nhờ vả, chẳng qua tên kia ngàn vạn lần không nên lợi dụng sư huynh, điều này thật khiến cho người ta không thể chịu nổi. Mộ Thanh Giác hơi hơi nghiêng người ngăn cản tầm mắt của Vân Tiêu, lạnh lùng nhìn lại rồi mới quay về phía Mị Cơ, niết pháp khí tinh xảo trong tay, lạnh lùng nói: “Của ai?”

Một ma tu mặc hắc y nghe vậy liền kiêu ngạo cười, đứng ra nói lớn: “Là của ông nội ngươi đây, ngươi muốn… A!” Gã chưa kịp dứt lời, ngón tay Mộ Thanh Giác khẽ nhúc nhích, pháp khí dày đặc ánh sáng u ám bắn ra, tinh chuẩn cắt đứt yết hầu của ma tu kia khiến gã mất mạng ngay tại chỗ.

Mộ Thanh Giác vẫn cười: “Nếu ai đụng tới ta, ta tất sẽ đáp trả gấp trăm lần.”

Xung quanh lập tức yên tĩnh, tất cả đều bị hơi thở âm lãnh của Mộ Thanh Giác làm kinh sợ. Trong lòng Tô Bạch kinh hoàng, biết ma tính trong cơ thể nam chính càng ngày càng điên cuồng. Hắn nhìn thoáng qua tên ma tu đã không còn hơi thở trên mặt đất, có chút khó tin, lại có chút bi thương sợ hãi, nhưng đa phần là lo lắng cho tâm tính của Mộ Thanh Giác, nếu cứ tiếp tục như vậy thì y sẽ càng ngày càng thị huyết, “Ngươi…”

Thấy sắc mặt Tô Bạch, Mộ Thanh Giác liền kinh hoảng. Y áp chế sự khát máu trong lòng, âm thầm thu hơi thở âm lãnh lại, cười như gió xuân, “Sư huynh sao thế?” Thật giống như chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Thấy y như vậy, đột nhiên Tô Bạch không biết nên nói gì.

Mị Cơ hồi thần, nghiến răng nghiến lợi quát: “Mộ Thanh Giác! Ngươi dám giết người của ta hả?!” Mộ Thanh Giác hừ lạnh, “Người trong Thiên Ma môn của ngươi vừa rồi suýt nữa đã khiến sư huynh ta bị thương, ta chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tự tìm đường chết.”

Đương nhiên Mị Cơ cảm nhận được khí thế trên người Mộ Thanh Giác mạnh mẽ hơn trước nhiều, nhưng do y cố ý giấu diếm nên căn bản ả cũng không biết y đã lên tới Kết Đan kỳ, cho nên thấy y khiêu khích như vậy thì đã sớm tức đến đỏ mắt, lập tức vung trường tiên trong tay lên, “Cuồng vọng tự đại, rốt cục là ai tìm đường chết, phải đánh mới biết được!”

Trải qua trận chém giết hôm qua, Côn Ngô kiếm được uống máu càng tăng thêm uy lực. Mộ Thanh Giác tay cầm bảo kiếm phóng người lên, những người còn lại thấy thế cũng lao vào chiến đấu. Có sự giúp đỡ của Vô Thượng tông, bọn Vân Tiêu phấn chấn tinh thần, ý chí tăng cao, bức lũ ma tu liên tiếp bại lui.

Thù mới hận cũ cộng lại, Mộ Thanh Giác và Mị Cơ đúng là kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt. Nhuyễn tiên của Mị Cơ nhiều lần quất vào những chỗ yếu hại của Mộ Thanh Giác, y lắc mình né qua, Côn Ngô kiếm quấn lấy nhuyễn tiên, linh lực xuyên thấu qua thân kiếm, nhuyễn tiên bỗng chốc đứt thành mấy đoạn.

Nhuyễn tiên làm bằng tơ vàng chính là pháp khí bản mạng của Mị Cơ, nó vừa đứt thì sức chiến đấu của ả cũng lập tức giảm mạnh. Mộ Thanh Giác thừa thắng xông lên, vung Côn Ngô kiếm chém về phía hai tay Mị Cơ. Mị Cơ quá mức sợ hãi, trong lòng kinh hô tu vi của người này tăng tới cảnh giới cao như vậy từ bao giờ? Trong lúc né tránh, trên người không tránh khỏi bị thương nhiều chỗ, Mộ Thanh Giác đánh ra một chưởng, Mị Cơ lập tức phun máu, chật vật không thôi.

Mị Cơ ném một lá bùa bảo mệnh ra, ra hiệu cho ba gã ma tu rồi bỏ chạy trối chết. Mộ Thanh Giác âm thầm cười lạnh, bất động thanh sắc rải chút bột phấn lên người Mị Cơ. Bọn ma tu thấy Mị Cơ bỏ chạy cũng trốn theo.

Bùi Nhiên và bọn Vân Tiêu còn muốn đuổi theo, Mộ Thanh Giác nói: “Đừng đuổi theo nữa.” Bùi Nhiên nhìn sắc mặt y, ngầm hiểu.

Mấy người Ngọc Hoa phái thu pháp khí lại, tiến lên tạ ơn. Mộ Thanh Giác chẳng thèm để ý, “Chẳng qua ta chỉ nhìn chúng không vừa mắt, suýt nữa khiến sư huynh bị thương, không liên quan gì tới các ngươi.” Ngụ ý ai quan tâm các ngươi sống hay chết. Bọn Vân Tiêu nghẹn họng, Bùi Nhiên liền cười hì hì đi ra hòa giải, “Ha ha, ý của y là đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới, ha ha.” Mấy người kia đành phải cùng cười gượng.

Mắt thấy bọn họ sắp đi, Vân Tiêu chọn mi nói: “Nếu đã gặp gỡ thì chứng tỏ có duyên, các vị đạo hữu lại mới giúp đỡ chúng ta. Không bằng mọi người đi cùng nhau, trong bí cảnh may rủi khó lường, nếu có gặp chuyện gì nữa thì cũng dễ giúp đỡ lẫn nhau.” Ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Tô Bạch, xem như y đã nhận ra, vẫn là cái đùi này dễ ôm nhất(1).

Trong lòng Tô Bạch vừa động, nhóm người Vân Tiêu thoạt nhìn sức chiến đấu cũng không kém, nếu cùng tác chiến thì quả thực sẽ tương đối an toàn. Nghĩ vậy, hắn liền nhìn về phía Mộ Thanh Giác. Sao Mộ Thanh Giác nỡ từ chối hắn, cho dù trong lòng không thoải mái cũng chỉ cố gắng nhẫn nại.

Mấy người lần lượt báo tên, vị tu sĩ tương đối nhỏ gầy đứng sau Vân Tiêu kia tên là Vân Chu, người cao lớn uy mãnh là Vân Đình, nghiêm túc ít lời là Vân Phàm, còn có một người da trắng nõn, khuôn mặt nhã nhặn tên là Vân Lam.

Nghe thấy đạo hào của mấy người bên Vô Thượng tông, bọn Vân Tiêu lộ vẻ kinh ngạc, Vân Chu tính cách hoạt bát còn trực tiếp chỉ vào Tô Bạch, nói một cách khó tin: “Hóa ra ngươi là đại sư huynh của bọn họ, thoạt nhìn chẳng giống chút nào ấy!” Trong lòng Tô Bạch bối rối, nếu chỉ một hai người nói vậy thì không sao, nhưng giờ ngay cả người ngoài liếc mắt một cái cũng nhận ra điều bất thường thì bí mật thân thể hắn mười năm qua không hề thay đổi có thể giấu được đến khi nào?

May mà mấy người Diệp Mính nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, không hề theo đuổi vấn đề này đến cùng, hoặc là có thể bọn họ đã quen với hình dáng thiếu niên của Tô Bạch rồi. Bạch Phàm nghĩ tên kia thất lễ liền cãi lại: “Ngươi thì biết cái gì, sư huynh ta có thể chất trời sinh, đương nhiên thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thật rồi.”

Thể… chất… trời… sinh…

Đứa nhỏ này nói cái gì vậy! Tuy vậy Tô Bạch vẫn cảm kích Bạch Phàm dụng tâm bảo vệ mình, hắn nhìn về phía thiếu niên đang kéo tay mình vô cùng thân thiết, đưa tay vuốt vuốt tóc Bạch Phàm.

Vân Chu bị Vân Tiêu hung hăng trừng mắt mới biết mình vừa mạo phạm người ta, liền gãi đầu ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ta vừa nói bậy, các ngươi đừng để ý.” Tô Bạch biết thiếu niên này chỉ sợ là người nhanh mồm nhanh miệng nhưng không có ác ý gì, đương nhiên sẽ không so đo với cậu ta.

Đợi nhóm người Vân Tiêu chữa thương sơ qua xong liền lên đường, mọi người vừa đi vừa tán gẫu. Lúc sau Tô Bạch mới biết hóa ra mấy người kia phát hiện một gốc Tiên Phượng thảo dưới lùm cây, đang ngắt lấy thì bị bọn Mị Cơ bắt gặp, chúng sinh lòng tham liền âm thầm bám theo bọn họ, thừa dịp họ chưa kịp chuẩn bị liền muốn ra tay giết người đoạt bảo. Tiên Phượng thảo là một loại linh thực cực kỳ hiếm gặp ở tu chân giới, đóa hoa có hình dạng giống như hoa mào gà, màu đỏ thẫm, hương thơm ngào ngạt tràn ngập linh khí, sau khí luyện chế thành đan dược rất có ích cho việc nâng cao cảnh giới của tu sĩ, cũng bởi vậy nên nó mới trở thành bảo vật khiến đa số tu sĩ cầu mà không được, chẳng trách Mị Cơ lại phí công đi cướp.

Mấy ngày tiếp theo, mọi người dần dần hiểu biết lẫn nhau, mấy người Ngọc Hoa phái rất thức thời, Tô Bạch khá thích bọn họ. Bạch Phàm tâm tư đơn thuần cũng không phải hạng người thù dai, sau khi quen thuộc liền suốt ngày dính lấy Vân Chu thì thầm to nhỏ, cũng chẳng biết hai người nói gì với nhau. Duy chỉ có Mộ Thanh Giác vẫn mang thần sắc lạnh nhạt.

Hôm nay, mọi người đến một chỗ rừng rậm, một cơn gió thổi qua mang theo mùi hoa kỳ dị, trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào làm say lòng người. Trong rừng sao lại có cơn gió lớn như thế này? Trong lòng bọn họ cả kinh, cơn gió này thật kỳ quái, không khỏi khiến người ta cảnh giác.

Dần dần, sương mù màu đen kéo tới khắp khu rừng, càng ngày càng dày đặc, lá cây rơi lả tả, là Mê Vụ huyễn trận. Tô Bạch kinh hãi, không ngờ cốt truyện thay đổi khiến bọn họ gặp phải nhiều chuyện thế này. Hắn lấy linh đan ra, đưa cho mọi người nuốt vào, lại dặn họ dùng vải bịt kín mũi và miệng, tuy không có nhiều tác dụng nhưng có còn hơn không.

Mắt thấy sương mù nhanh chóng lan ra tứ phía, căn bản không thể chạy thoát, Mộ Thanh Giác nắm chặt cổ tay Tô Bạch, trong lòng Tô Bạch ấm áp, nỗi bất an liền biến mất hơn phân nửa, vỗ vỗ mu bàn tay y trấn an, nói với mấy người kia: “Mọi người nắm tay nhau, ngàn vạn lần không được tách ra.” Mọi người làm theo lời hắn, nắm lấy tay nhau như một lũ trẻ con dắt nhau qua đường. Tô Bạch vốn dĩ đang lo lắng cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Mấy người bên Ngọc Hoa phái ban đầu còn cảm thấy hành động này quá ngây thơ, nắm tay kiểu này nếu gặp phải kẻ địch chỉ sợ sẽ không kịp phản ứng. Đến khi bị Mê Vụ huyễn trận bao vây, mọi người mới âm thầm kinh hãi, lòng thầm khen ngợi Tô Bạch có dự tính trước, bốn phía hoàn toàn tối đen, gần như đến tình trạng giơ tay không thấy rõ năm ngón, đừng nói đến chuyện nhìn thấy người bên cạnh, mùi hương kỳ dị trong không khí cũng nồng đậm hơn rất nhiều.

Mộ Thanh Giác đi trước tiên, vốn định lấy đèn lưu ly ra chiếu sáng nhưng lại bị Tô Bạch ngăn cản. Trong Mê Vụ huyễn trận có một loại sinh vật tên là Huyễn Huỳnh, kích cỡ nhỏ như con đom đóm, toàn thân đen nhánh, dưới đuôi có châm độc. Huyễn Huỳnh là động vật có thuộc tính quần cư, năng lực sinh sản mạnh mẽ. Loài sinh vật này muốn sinh trưởng cần phải có khí độc cho nên cả đời nó đều không thể rời khỏi Mê Vụ huyễn trận. Mà trong Mê Vụ huyễn trận quanh năm không có ánh mặt trời, nếu lúc này có người thắp đuốc hoặc phát ra bất cứ điểm sáng nào sẽ dẫn dụ vô sỗ Huyễn Huỳnh, dù sao chúng cũng vô cùng thích ánh sáng. Trong nguyên tác, nam chính và chúng tiểu đệ không biết chuyện này nên mới phải chịu khổ, bị Huyễn Huỳnh công kích khiến bọn họ nảy sinh ảo giác, sau đó lạc nhau.

Giờ có Tô Bạch giúp họ gian lận, mọi người hữu kinh vô hiểm thoát trận, tuy tốc độ hơi chậm nhưng may mà vẫn tương đối an toàn.

~

(1) Ôm đùi: đi theo hưởng sái.:)))

_________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play