Mộ Duyên Chiêu ôm chặt lấy Tô Bạch, ngửi ngửi mái tóc thơm ngát của hắn, dã thú cuồng bạo trong lòng dần dần an tĩnh lại. Tô Bạch đứng yên không nói gì, chỉ dùng động tác vô cùng quen thuộc mà vỗ nhẹ bả vai đối phương.
Mộ Thanh Giác đứng một bên nhìn mà nhíu chặt mày, dựa theo thần thái vừa rồi của sư huynh thì rõ ràng là biết thân phận của người tên Hòa Ninh này. Y cố ý lên tiếng làm gián đoạn động tác của Tô Bạch, hỏi: “Sư huynh biết Hòa Ninh là ai sao?”
Lúc này Tô Bạch mới phục hồi tinh thần lại từ sự hoảng hốt, gật đầu nói: “Ngươi nên gọi ông ta là Nguyên Hi thần quân.”
Hóa ra là ông ta! Trong lòng Mộ Thanh Giác vừa động, chẳng trách một người có tu vi cao thâm như Mộ Duyên Chiêu cũng bị giam ở đây, hóa ra là bại trong tay vị lão tổ này.
Vì mục đích nào đó không thể nói rõ mà Mộ Thanh Giác đã đọc tất cả những cuốn sách mà Tô Bạch từng xem qua, vừa nghe hắn nhắc đến thì lập tức nhớ tới đoạn lịch sử kia. Tâm tư y xưa nay đều nhanh nhẹn, chỉ một hồi cũng đã hiểu ra vài phần, nội tâm không khỏi thở dài. Vị lão tổ này thật đúng là rất nhọc lòng, có thể giấu diếm tu sĩ trong thiên hạ, vụng trộm giam giữ Mộ Duyên Chiêu ở đây, giúp người này có cuộc sống an ổn một thời gian dài như vậy, đương nhiên là đã hao tốn không ít tâm huyết. Lại nhìn bài trí trong động phủ, vì một người mà làm được tới tận bước này, quả là không dễ dàng gì.
“Hòa Ninh, nơi này lạnh quá, lại chẳng có ai nói chuyện với ta cả, ở đây thật nhàm chán nha.” Mộ Duyên Chiêu khẽ cau mày oán giận với Tô Bạch, cằn nhằn liên miên.
‘Cửu Châu danh sĩ truyền’ ghi lại trận ‘Tiên Ma đại chiến’ đã xảy ra ba trăm năm trước, nói như vậy thì Mộ Duyên Chiêu rất có thể đã bị nhốt ở chỗ này suốt ba trăm năm. Nghĩ tới chuyện ông ta một mình ở trong chỗ quanh năm không thấy ánh mặt trời này, mỗi ngày đều trải qua sinh hoạt tịch liêu nhàm chán, trong lòng Tô Bạch không khỏi mềm nhũn. Không có máy vi tính, không có internet, cô đơn ở trong này ba trăm năm, nếu như là mình thì nói không chừng đã phát điên rồi, nghĩ vậy hắn cũng khoan dung với Mộ Duyên Chiêu bệnh thần kinh không ít.
Có lẽ Mộ Duyên Chiêu đã nhàm chán lâu lắm rồi, khó khăn lắm mới gặp được người có thể nghe ông ta nói chuyện cho nên liền nói một mạch liên miên không dứt, “Hòa Ninh, không biết tại sao ta cứ thấy trong đầu rất hỗn loạn. Ngươi nói xem có phải là ta bị bệnh rồi không? Ta nhớ trước kia mình không cần ngủ mà, sao hiện tại lại ngủ nhiều như vậy chứ, hay là ta đã già rồi…”
“Là do khối Trấn Ma Thạch kia.” Thanh âm đạm mạc thanh lãnh truyền ra, đáy mắt Tô Bạch hiện lên sự bối rối, kinh tủng đưa tay che miệng mình, móa, vừa nãy là ta nói đó hả? Nhưng ta căn bản không biết cái Trấn Ma Thạch gì đó mà, lúc trước khi viết truyện cũng đâu có cái này?
“Cái gì?” Mộ Duyên Chiêu rõ ràng rất sửng sốt, ngay cả Mộ Thanh Giác cũng dùng thần sắc khó hiểu chăm chú nhìn hắn.
Trong lòng Tô Bạch căng thẳng, miệng lại giống như tự có ý thức mà không nhanh không chậm nói: “Trấn Ma Thạch sẽ hóa giải lệ khí trên người ngươi, nhưng đồng thời cũng khiến cho tinh thần của ngươi không được tỉnh táo, thường sẽ mê man rất lâu.”
Mộ Duyên Chiêu nghe vậy cũng chỉ gật đầu, dường như không tức giận một chút nào, “Thì ra là thế, chẳng trách ta luôn cảm thấy ý nghĩ của mình rất mơ hồ.”
“Tại sao không rời khỏi đây? Ta biết nếu như ngươi thật sự muốn đi, mấy thứ này không thể ngăn cản được.”
Mộ Duyên Chiêu chăm chú nhìn Tô Bạch thật sâu, khóe môi hiện lên nụ cười chua sót, “Hòa Ninh, ngươi quên rồi sao, ngày đó ngươi bắt ta lập lời thề tâm ma, nếu như ta tự ý rời khỏi đây thì… thì…” Câu nói kế tiếp giống như không thể nào thốt ra thành lời được.
“Thì Tô Hòa Ninh đời đời kiếp kiếp đều không được chết tử tế.” Tô Bạch ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt thanh lãnh nhìn thẳng vào mắt Mộ Duyên Chiêu.
Tô Bạch nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lập tức lướt qua Mộ Duyên Chiêu, đi về phía Trấn Ma Thạch đằng sau ông ta, đầu ngón tay nhẹ vuốt mặt ngoài thô ráp của nó, bộ dạng nhìn như trầm tư, thực chất trong đầu đã sớm loạn như ma.
Móa! Trong lòng Tô Bạch thất kinh, đến giờ hắn đã vô cùng khẳng định được bản thân bị đa nhân cách, bởi vì hiện tại hắn căn bản không thể khống chế thân thể của mình được, óa má ơi, chuyện này bắt đầu từ khi nào vậy, có thể chữa khỏi không đây?
“À.” Nghe được suy nghĩ trong lòng Tô Bạch, một thanh âm thanh lãnh truyền vào trong đầu hắn, mềm nhẹ nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta chỉ mượn tạm thân thể của ngươi một lát thôi, xong việc sẽ rời đi.”
“Ngươi?!” Tô Bạch kinh hãi, sao trong Thức Hải(1) của mình lại có thanh âm của một người khác? Vì thế cũng học theo mà hỏi trong Thức Hải: “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”
Đối phương thở dài một tiếng gần như khó có thể nghe thấy: “Gặp lại cố nhân một lần thôi.”
Cố nhân? Liên tưởng tới một loạt động tác không chịu khống chế của mình lúc nãy, Tô Bạch đột nhiên hiểu ra, “Ông là Nguyên Hi thần quân?”
“Phải, ta là Tô Hòa Ninh.” Đối phương thản nhiên thừa nhận.
Sao có thể như vậy được, Tô Bạch kinh ngạc: “Không phải ông đã phi thăng rồi ư? Sao lại ở trong Thức Hải của ta?” Tha thứ cho hắn lúc nãy không thể dùng xưng hô kính trọng với ông ta được, thật sự là thanh âm của đối phương còn quá trẻ khiến cho hắn xem nhẹ thân phận của ông ta.
Nghe hắn hỏi, thật lâu sau đối phương vẫn không nói gì, đang lúc Tô Bạch tưởng ông không muốn trả lời, lại nghe thấy người nọ dùng thanh âm cực thấp nói: “Chỉ là một phần thần thức ta để lại thôi, huống hồ, thành tiên quan trọng như vậy ư?”
Tô Bạch không đáp, câu nói kia của đối phương giống như đang hỏi hắn, lại giống như đang lẩm bẩm một mình.
“Ba trăm năm nay, ông thế nào?” Tô Bạch quay đầu, ánh mắt sáng quắc, sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào Mộ Duyên Chiêu.
“Ngươi…” Mộ Thanh Giác cảm thấy Tô Bạch bây giờ vô cùng xa lạ, hơi sửng sốt một chút, sau đó dùng giọng điệu chắc chắn nói: “Ngươi không phải sư huynh của ta.”
Tô Bạch cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc y một cái. Ánh mắt kia lạnh nhạt bễ nghễ, manh theo khí thế áp bách của người đã ở địa vị cao rất lâu, tự dưng khiến trong lòng Mộ Thanh Giác cả kinh.
Mộ Duyên Chiêu lại hơi sửng sốt, thần sắc mờ mịt, “Hóa ra đã ba trăm năm rồi, thời gian dài như vậy…”
Thiếu niên mi mục thanh lãnh cũng cúi đầu thở dài, bàn tay chậm rãi vươn ra. Mộ Duyên Chiêu không nói gì đi tới, mặc cho đối phương nắm tay mình, bên tai nghe được tiếng nói như châu như ngọc của người nọ: “Ngươi có từng hận ta không?”
“Hận?” Mộ Duyên Chiêu vô thức lặp lại một tiếng, sự hoảng hốt trong mắt dần tan đi, toát ra thần thái trong sáng, “Đương nhiên là hận. Sao ta có thể không hận được. Ngươi có biết ba trăm năm nay ta đã trải qua như thế nào không?”
Thiếu niên lắc đầu, thanh âm có chút phiền muộn: “Chung quy là ta đã phụ ngươi rất nhiều.”
Hai người cùng đứng một chỗ, nhất thời đều không nói gì, không khí lại không hề có một chút lúng túng nào, ngược lại còn toát ra sự ấm áp nhàn nhạt.
“Long Uyên.” Cánh môi hồng của thiếu niên khẽ mở. Long Uyên nghe lời bay ra, dừng trên lòng bàn tay trắng nõn của thiếu niên, thân kiếm hơi rung, ẩn ẩn có ánh sáng màu trắng bao quanh. Thiếu niên cúi đầu, tinh tế chăm chú nhìn bảo kiếm trong tay, một lúc sau quay sang nói với Mộ Duyên Chiêu: “Có còn nhớ rõ bộ Kinh Hồng kiếm pháp năm đó hay không?”
Đôi mắt Mộ Duyên Chiêu sáng ngời, bên trong hiện lên ánh sáng hoài niệm, cười nói: “Sao lại quên được, kiếm đạo của Nguyên Hi thần quân rất cao siêu, người từng thấy ngươi dùng kiếm chỉ sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không quên được.”
Thiếu niên cầm kiếm đứng đó, khí thế cả người trở nên nghiêm nghị, tựa như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, thanh âm như châu ngọc, “Có muốn xem lại không?”
Trong mắt Mộ Duyên Chiêu đong đầy ý cười: “Cầu còn không được.”
Mái tóc đen của thiếu niên như đang múa, tay áo nguyệt sắc tung bay, Long Uyên kiếm khi thì mơ hồ, khi thì cô đọng, kiếm thế nhu hòa, sinh động lưu loát như nước chảy mây bay, tiêu sái vô tận. Dáng người thiếu niên phiêu dật, linh động bay bổng, trong lúc giơ tay nhấc chân thường làm tay áo rung động, tóc đen uốn lượn như cầu vồng, phiên nhược kinh hồng(2).
Toàn bộ lực chú ý đều bị người kia hấp dẫn, Mộ Duyên Chiêu si mê nhìn hắn, nhớ tới đủ loại giao tình ba trăm năm trước, nhất thời mọi sự thất vọng đều tiêu tan.
Híp mắt nhìn người nọ, tuy rằng cảm thấy rất cổ quái nhưng Mộ Thanh Giác không thể không thừa nhận rằng một người như vậy thật sự có thể khiến cho người ta điên cuồng.
Hàn quang trên thân kiếm tỏa ra mạnh mẽ, kiếm thế theo đó mà biến đổi, trở nên lạnh thấu xương. Sát khí quanh quẩn trên thân thiếu niên, Long Uyên như một sinh vật sống, tùy theo hơi thở của hắn mà biến hóa, kiếm khí bỗng nhiên tăng vọt.
Thiếu niên đột nhiên xoay người nhảy lên, Long Uyên kiếm trong tay bổ thẳng về phía Mộ Duyên Chiêu, mà đối phương không biết đã phục hồi tinh thần lại hay chưa mà không hề tránh né, vẫn đứng thẳng tắp ở đó.
“Cẩn thận!” Tuy chưa xác định rõ quan hệ của mình với người này nhưng trong lúc nguy cấp, Mộ Thanh Giác vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn, định tiến lên ngăn cản.
Chỉ thấy sắc mặt thiếu niên lạnh lẽo, tới trước mặt Mộ Duyên Chiêu, Long Uyên đột nhiên vung mạnh, ánh sáng chợt lóe, thanh âm chói tai vang lên, Phược Hồn Tỏa đứt đoạn.
Mộ Duyên Chiêu ngơ ngác nhìn hai chân vừa được tự do của mình, trong nhất thời không biết nên cảm thấy như thế nào, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ngón tay thiếu niên khẽ vuốt lên thân kiếm, “Phược Hồn Tỏa là do sư tổ của Vô Thượng tông luyện chế, chuyên dùng để đối phó với ma tu. Một khi đã khóa lại thì không thể mở ra, may mà, Long Uyên kiếm này vừa vặn chính là khắc tinh của nó.”
Nghe vậy, Mộ Duyên Chiêu dường như suy nghĩ cẩn thận điều gì đó, mỉm cười nói: “Cám ơn ngươi đã hao phí tâm tư như vậy.”
Thiếu niên lắc đầu: “Hết thảy vốn do ta tạo dựng, chấm dứt đoạn nhân quả này, ta phải rời đi.”
Mộ Duyên Chiêu như bị sét đánh, lúng ta lúng túng nói: “Ngươi… lại muốn đi ư?”
“Ân oán của ngươi và Vô Thượng tông lúc đó quá sâu, ai đúng ai sai, một hai câu khó có thể nói rõ. Khóa ngươi ở đây cũng không phải điều mà ta mong muốn, chỉ là không muốn ngươi vô duyên vô cớ tạo thêm nhiều sát nghiệt. Kiếp nạn của Vô Thượng tông chính là bộ tộc Mộ thị, năm đó đạo pháp của ta hữu hạn, chỉ có thể dùng hạ sách này.” Ngữ điệu của thiếu niên thong thả, “Có điều hiện tại ta đã tìm được phương pháp giải cứu Vô Thượng tông rồi, ngươi cũng không cần phải bị nhốt ở đây nữa. Chỉ là có một điều, sau khi rời khỏi đây, nhất định không được tiếp tục gây ra sát nghiệt nữa.”
Loại giọng điệu như dặn dò hậu sự này khiến trong lòng Mộ Duyên Chiêu vừa vội vừa hoảng, không để ý gì mà ôm lấy Tô Bạch, “Ngươi đi đâu, ngươi lại muốn đi đâu nữa, mang ta đi cùng được không? Ngươi nói gì ta cũng đồng ý hết.”
Trong đôi mắt màu đen thâm thúy của thiếu niên lộ ra vài phần đau khổ giãy dụa chợt lóe mà qua, nhanh đến nỗi khiến cho người ta tưởng đó chỉ là ảo giác, “Đã muộn rồi.”
Mộ Duyên Chiêu bối rối mà sợ hãi, “Ngươi có ý gì, sao lại muộn chứ, ai cần biết gã đó tiên đoán kiếp nạn gì, về sau ta chỉ cần ngươi thôi, ngươi chờ ta, ta tới Vô Thượng tông tìm ngươi được không?”
Thiếu niên nâng tay khẽ vuốt hai má Mộ Duyên Chiêu, trong giọng nói thanh lãnh ẩn chứa một chút không nỡ, “Ngươi phải nhớ kĩ những lời ta nói hôm nay, sớm rời khỏi nơi này đi.”
Nói hết lời, ánh mắt sắc bén cứng cỏi của thiếu niên trở nên mê mang, một lát sau liền nhu hòa lại.
“Ta đi đây.” Thanh âm đạm mạc xuất hiện trong Thức Hải. Tô Bạch sửng sốt, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ra mình đã nắm lại quyền khống chế thân thể, thử nói chuyện trong Thức Hải thì không thấy ai trả lời nữa.
Cứ vậy mà rời đi rồi sao, trong lòng Tô Bạch có chút không nỡ, dù sao cũng là nam thần của mình nha. Chỉ là Nguyên Hi thần quân sao lại tồn tại trong thần thức của mình?
~
(1) Thức Hải: Biển ý thức. Cái này hay có trong truyện tu chân, đại khái là nó giống như đan điền ấy. Đừng bắt ta giải thích rõ vì ta cũng chẳng hiểu lắm đâu.TvT
(2) Phiên nhược kinh hồng: Trong bài Lạc thần phú 洛 神 賦, Tào Thực miêu tả Nữ thần sông Lạc như sau: “Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long 其 形 也, 翩 若 驚 鴻, 婉 若 游 龍” (Hình dáng của nàng, bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mĩ miều như dáng vẻ du long).
_________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT