Hôm nay Tô Bạch ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, vui vẻ chạy đi tìm em gái Hà Thanh.
Em gái vừa tu luyện pháp thuật xong, đang đứng dưới tàng cây nói chuyện với bạn thân, cũng không biết Điền Doanh Doanh nói gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Thanh đỏ bừng, buông mắt xuống.
Mới sáng sớm liền gặp em gái mình thích, Tô Bạch không thể ức chế kích động, bất động thanh sắc sửa lại trang phục một chút, ưỡn thẳng sống lưng bước tới.
Hai cô nương nhìn thấy Tô Bạch đều hơi sửng sốt, mặt Hà Thanh càng đỏ hơn, Điền Doanh Doanh trêu chọc nhìn nàng một cái, cười mà không nói.
“Chào buổi sáng, đại sư huynh.”
Tô Bạch lạnh nhạt gật đầu, thật sự không dám mở miệng, mẹ nó, ta nên nói xin chào hay là hỏi ngươi đã ăn cơm chưa?
Thấy Tô Bạch vẫn không nói một lời, ý cười trên mặt Hà Thanh dần lui, nhìn trộm biểu tình của Tô Bạch, không đoán được vị này có ý gì, lại ngượng ngùng không chủ động mở miệng, vì thế hai người cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn suốt mười lăm phút!(*)
Mẹ nó, mồ hôi lạnh đầy người.
Điền Doanh Doanh nhìn bộ dạng Hà Thanh, cho một cái xem thường, lúc người ta không ở đây, ngươi toàn nghĩ về hắn, giờ hắn đứng trước mặt, ngươi lại không mở miệng nổi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn nàng một cái, xem ra vẫn cần bổn cô nương ra tay nối tơ hồng a.
“Đại sư huynh sao lại rảnh rỗi tới đây?”, Liếc nhìn Hà Thanh một cái, ý vị thâm trường nói: “Có phải tìm ai không?”
Tô Bạch gật đầu, chính xác, chính là đến tìm người.
Tô Bạch đến nay còn chưa từng nắm tay con gái có chút do dự, cô nương cổ đại đều bảo thủ, nếu nói thẳng là tới tìm Hà Thanh, liệu có dọa người ta không?
Căn cứ vào sự cổ hủ của thời xưa, Tô Bạch vẫn quyết định lấy ra chiếc lá chắn, vì thế: “Tìm Mộ sư đệ.” Trong lòng lại hò hét, ý không ở trong lời nói a, em gái Hà Thanh, thực ra, người ta tìm chính là ngươi a.
Trong mắt Hà Thanh hiện lên thất vọng, tự giận bản thân mình, mỉm cười nói: “Đại sư huynh thường ngày bận rộn, khó khăn lắm mới tới đây một lần…” Nhận được ánh mắt cổ vũ của Điền Doanh Doanh, tự trấn định: “Nếu như không vội, có thể đến Quan Tuyết Các một lát không, mấy ngày gần đây A Thanh có làm được một chút điểm tâm, muốn mời sư huynh dùng thử.”
“Đúng vậy.” Điền Doanh Doanh có ý giúp đỡ, “Điểm tâm của A Thanh đều dùng linh thực và nước linh tuyền để làm, hương vị rất ngon, đại sư huynh nếm thử sẽ biết. Lại nói, tay nghề của A Thanh rất tốt nha, ngay cả sư phụ đều khen ngợi không ngớt.”
Tô Bạch quả thực vui đến mức suýt thì không giữ được bản mặt than, cố gắng hold lại tâm trạng, lạnh nhạt nói: “Quấy rầy hai vị sư muội.”
“Không quấy rầy, không quấy rầy.” Điền Doanh Doanh cười xán lạn, nháy mắt với Hà Thanh.
Quan Tuyết Các là chỗ ở của Hà Thanh và Điền Doanh Doanh, bên trái tiếp giáp với Tùng Đào Viện của Mộ Thanh Giác.
Tuy Quan Tuyết Các không lớn nhưng đồ vật bên trong được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, một hạt bụi cũng không có, trên cửa sổ bày mấy chậu hoa cỏ màu trắng nõn hoặc vàng nhạt làm cảnh, khắp nơi đều lộ ra hương vị thanh lịch của khuê phòng nữ nhi.
Tô Bạch nhìn mà vừa lòng, trong lòng âm thầm gật đầu, so với cái ổ chó mình từng ở thì nơi này quả thực sạch sẽ đến nỗi hắn tự thấy xấu hổ, hiện tại con gái sạch sẽ thích làm việc nhà như vậy không nhiều lắm.
Điền Doanh Doanh vốn định kiếm cớ chuồn đi để hai người có cơ hội ở riêng, đáng tiếc Hà Thanh nhát gan khiếp nhược lôi kéo, nàng đành phải ở lại làm bóng đèn.
Hai người Tô, Hà ngồi đối diện yên lặng, Điền Doanh Doanh ngồi ở giữa.
Trong chiếc đĩa nhỏ bày mấy khối điểm tâm tinh xảo khéo léo, hình dáng đáng yêu, còn tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.
Tô Bạch hàng năm ăn Tích Cốc đan rất không có tiền đồ nuốt nước miếng, mẹ nó, thiệt muốn ăn, nhưng ở đây có em gái đó, phải nhịn, ngàn vạn không thể hủy hình tượng của ta được.
Hà Thanh ngượng ngập nói: “Sư huynh nếm thử đi.” Vừa nói vừa đẩy đẩy đĩa điểm tâm về phía Tô Bạch.
Không thể nhịn nổi dụ hoặc, Tô Bạch lấy một khối điểm tâm có hương hoa hồng, cho vào miệng liền tan, ngọt mà không ngấy, thiếu chút nữa khiến Tô Bạch nuốt luôn cả lưỡi mình.
“Thế nào, rất ngon đúng không, đại sư huynh có thích không?” Con mắt Điền Doanh Doanh chuyển chuyển, ý cười giảo hoạt: “Muội nói chứ, A Thanh của chúng ta vô cùng khéo tay, làm điểm tâm ngon, trù nghệ cũng tốt, tính cách ôn nhu, gương mặt tú lệ, cô gái tốt như vậy ở tông môn chúng ta sợ là khó mà tìm được người thứ hai. Sư phụ cũng thường nói, về sau ai cưới được A Thanh của chúng ta thì thật có phúc, sư huynh nói xem có đúng không?”
Cô nương, ngươi chắc chắn tên của ngươi là Điền Doanh Doanh chứ không phải là bà mối hả?
“A Doanh!” Hà Thanh không nghĩ tới nàng lại nói như vậy, vừa xấu hổ vừa chờ mong, lại lo lắng những lời này quá rõ ràng, sẽ khiến sư huynh tức giận, đôi mắt to ngập nước nhịn không được nhìn về phía Tô Bạch.
Điền Doanh Doanh ý bảo Hà Doanh là không sao, cười tủm tỉm như cũ nhìn Tô Bạch, bàn tính trong lòng đánh vang lách cách.
Đại sư huynh chính là tình nhân trong mộng của tất cả nữ đồ đệ trong Vô Thượng tông a, bề ngoài đương nhiên miễn bàn, đừng nói Vô Thượng tông chỉ sợ ở toàn bộ đại lục Cửu Châu cũng là số một số hai, ngay cả ta nhìn thấy cũng không chịu nổi mà đỏ mặt a, cũng khó trách A Thanh lại thích hắn. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hiện tại đã là Tích Cốc tầng bốn, theo ta biết thì số đệ tử nội viện tiến vào được Tích Cốc kỳ chỉ có hai, ba mươi người, hắn lại còn là đại đệ tử thân truyền của chưởng môn, rất được chưởng môn thương yêu. Mấy năm nay sự vụ trong tông môn đều do hắn quản lý, mặc dù chưa lên chức chưởng môn nhưng đã nắm quyền lực trong tay, mọi người trên cơ bản cũng đã ngầm hiểu hắn chính là đại chưởng môn tiếp theo của Vô Thượng tông. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Vô Thượng tông sớm muộn gì cũng là của hắn, huống chi, trong tông môn có ai mà không biết đại sư huynh Tô Bạch làm người đoan chính, còn giỏi kiếm tiền khó có được, nếu như A Thanh có thể được hắn coi trọng thì tất sẽ không ủy khuất nàng, tiến vào nội viện hay tăng tu vi chỉ là chuyện sớm muộn.
Trong lòng toan tính nhiều như vậy, trên mặt lại chẳng mảy may để lộ chút gì. Tô Bạch cảm thấy nàng nói không sai, vừa định mở miệng tỏ vẻ tán thưởng em gái Hà Thanh một chút, chợt nghe tiếng trẻ con non nớt dưới chân: “Mẫu thân, thơm quá, Bảo Bảo cũng muốn ăn!”
Mẫu… thân…
Tô Bạch cảm thấy cả người đều không ổn, mẹ nó, cái loại cảm giác đang đi hẹn hò bị con trai bắt quả tang là lỗi giác của ta đúng không?
Nhìn bộ dạng bị sét đánh của hai người đối diện, Tô Bạch yên lặng nuốt xuống một búng máu, dãy comment trong lòng điên cuồng nhảy nhảy:
Tin giật gân, con riêng của đại đệ tử Vô Thượng tông Tô Bạch xuất hiện!
Mẫu thân nhẫn tâm của ta ơi, sao ngươi nỡ vứt bỏ chồng con?
Vạch trần tên mặt người dạ thú muốn lừa gạt sư muội!
Tô Bạch mặt lạnh lùng cúi người bế Đào Bảo lên bàn, mẹ nó, lúc đi không phải lão tử đã khóa nó trong phòng rồi sao, sao nó chạy tới đây được vậy.
Vật nhỏ vui vẻ ngồi vào bàn, cũng chẳng quan tâm cái người suýt trở thành nữ nhân của mẫu thân mình. →_→ Ngươi xác định nói như vậy ổn chứ? Ôm điểm tâm vui vẻ ăn.
Hà, Điền hai người liếc nhau, hóa ra là linh thú của đại sư huynh, đều nhẹ nhàng thở ra, mẹ nó, thiếu chút nữa còn tưởng đại sư huynh thật sự có con rồi, may mắn, may mắn.
Bị vật nhỏ phá như vậy, không khí ấm áp mập mờ lúc nãy hoàn toàn biến mất, ba người không nói gì nhìn linh sủng nào đó vểnh mông vui vẻ ăn.
Tô Bạch nghĩ việc như theo đuổi em gái phải có chất lượng, phải có thời gian dài, tiếp tục ngồi đây cũng không ổn, huống chi hôm nay Đào Bảo thực sự là làm hắn mất hết mặt mũi, có ngồi nữa cũng chẳng biết làm sao, liền ôm Đào Bảo ăn vẫn chưa đã thèm nói cáo từ.
Hà Thanh có chút không nỡ, lại không có lý do gì giữ hắn lại đành phải tự mình ra cửa tiễn.
Khẽ cắn môi, Hà Thanh cố lấy dũng khí nói: “Về sau nếu đại sư huynh có rảnh thì có thể thường xuyên đến đây, A Thanh sẽ làm điểm tâm cho huynh.”
Trước cửa Quan Tuyết Các gieo trồng không ít liễu, Tô Bạch đứng dưới tàng cây, cành liễu phất phơ, bạch y phiêu phiêu, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhu hòa không ít.
Hà Thanh đỏ mặt, cúi đầu, xoắn xuýt hồi lâu cuối cùng vẫn đưa tay giấu sau lưng ra, trong lòng bàn tay mềm mịn trắng nõn là một hà bao Như Ý màu da trời thêu một đóa lan quân tử (**), bên cạnh còn thêu hai chữ nho nhỏ. Chỉ một chiếc hà bao nhỏ như quả trứng ngỗng lại làm tinh xảo đến vậy cho thấy người làm nó vô cùng dụng tâm.
Hà bao màu da trời tinh xảo, bàn tay mềm mại trắng nõn, thiếu niên áo trắng mi mục như họa, thiếu nữ xấu hổ đáng yêu…
Mộ Thanh Giác vừa ở ngoài về tới Tùng Đào Viện liền trông thấy một màn này, nhất thời cảm thấy trong ngực tràn ngập tức giận, thiêu đốt khiến y thiếu chút mất cả lý trí.
“Sư huynh, đây là muội làm lúc nhàn rỗi, tặng cho huynh, sư huynh chớ ghét bỏ…” Thanh âm thiếu nữ mềm mại đáng yêu, bởi vì lo lắng hắn cự tuyệt còn hơi run run.
Tô Bạch chưa từng nói chuyện yêu đương lập tức bị chinh phục, trong lòng kích động ngửa mặt lên trời thét dài, ô ha ha ha, lão tử rốt cục có thể thay đổi số phận, có một em gái tặng đồ cho ta nha, là hà bao nha, ta mà không biết có ý gì thì còn sống làm gì nữa.
Ta tên là Tô Thanh Hoan, vạn vạn không ngờ tới, ta ở nơi dị thế này tìm được tình yêu đích thực. (***)
Nói vậy không bao lâu nữa, ta có thể thăng chức tăng lương, lên làm chưởng môn, thoát khỏi phận tiểu đệ của nam chính, cưới em gái đáng yêu, bước trên con đường mới, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi nha.
“Ta…”
“Sư huynh.” Tô Bạch vừa định mở miệng đã bị một tiếng sư huynh ngăn lại, quay đầu, nam chính đang nhìn hăn chằm chằm, bước từng bước tới, trong tay y còn cầm một thanh bảo kiếm, mũi kiếm quét một vệt dài trên mặt đất, thân kiếm tỏa ra hàn khí lạnh căm căm.
Móa! Tô Bạch vốn đã chột dạ sắp bị dọa tè ra quần rồi, chân cũng rất không có tiền đồ mà mềm hết, lão tử muốn chết, đào góc tường (****) của nam chính còn bị y bắt được, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, không phải y muốn giết ta để giải mối hận trong lòng chứ, cũng phải, nam nhân gặp chuyện này đều sẽ tức giận, trừ phi y không phải nam nhân… A phi, đã tới thời điểm này rồi ngươi còn nghĩ cái quái gì vậy, nhưng mà cứ bị giết như thế thì quá thiệt thòi, ngay cả bàn tay nhỏ bé của em gái lão tử cũng chưa được cầm mà!
Mộ Thanh Giác giống như căn bản không nhìn thấy Hà Thanh nhanh chóng thu tay lại cũng như hà bao nàng nắm chặt trong tay, một bộ dạng tò mò kinh ngạc nói: “Sư huynh sao lại ở đây?”
Cảm giác chột dạ làm Tô Bạch thành thành thật thật giải thích: “Vốn là tới tìm ngươi, nhưng mà gặp được Hà Thanh sư muội liền hàn huyên vài câu.”
Nghe thấy không nam chính, chỉ là hàn huyên vài câu thôi, ta chưa có cơ hội thông đồng đâu, chúng ta trong sạch nha!
“Ồ, không biết sư huynh và sư muội đang nói chuyện gì vậy?”
Tuy rằng nam chính mang ý cười, Tô Bạch lại cảm thấy lạnh sống lưng, khô khan nói: “Cũng không có gì, Hà Thanh sư muội từng giúp ta may vá quần áo, ta thuận tiện biểu đạt lòng biết ơn thôi.”
~
(*) Ở đây viết là “một khắc” tức là bằng 15 phút ở hiện đại, ta để luôn 15 phút cho dễ hiểu nhé.^^~
(**) Lan quân tử:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT