Đôi mắt Maude bởi vì nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi mà phủ kín một lớp ánh nước, đôi mắt màu thủy lam xinh đẹp mà quyến rũ có vẻ càng thêm thâm thúy cùng mê người.

Anh thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Andreu có chút thở gấp, “Tôi nghĩ anh cần bình tĩnh một chút, tôi đi trước. Gặp lại!”

Nói xong, Maude sạch sẽ lưu loát xoay người rời đi.

Andreu kích tình chưa thối lui căn bản là chưa phản ứng lại được, Maude cứ biến mất ở tại cửa phòng.

Không, không thể nào, Maude cứ như vậy đem anh thế nhưng ở trong này?!

Andreu không dám tin nhìn xem lối vào cửa phòng trống trơn, nếu không hiểu Maude khẳng định sẽ không dám làm vui đùa ác liệt như thế, anh khẳng định sẽ cho rằng vừa rồi Maude thổ lộ là đang đùa giỡn anh.

Thử bình phục cơ thể rối loạn, Andreu trong lòng an ủi mình: Không quan hệ, tâm cũng nhận được, người còn có thể xa sao?

Maude đi rồi, Andreu ngược lại bình tĩnh xuống.

Hôm nay phát sinh hai chuyện làm cho anh bị trùng kích quá lớn, Andreu thậm chí cảm thấy suy nghĩ của mình tỉnh tỉnh mê mê, cứng ngắc có chút xoay tròn hơn nữa bị cong, chỉ có thể theo bản năng đi.

Lúc biết tin Kai chết như vậy, lúc Maude đáp lại tình cảm Maude cũng là như vậy.

Anh cười khổ xoa xoa mặt mình.

Anh hôm nay đần độn không hề là hoàng tử thứ tư ở tại đế đô lấy cơ mẫn giảo trá nổi tiếng, cư nhiên thật đúng là bộc lộ tình cảm khóc ra, thật sự là…

May mắn lúc ấy chỉ có một mình Maude, nếu không anh khẳng định suy xét bịt miệng toàn bộ người thấy anh rơi lệ.

Nghĩ đến Kai đã chết, Andreu không nhịn được bi thương ảm đạm – nghĩ anh người như vậy rất khó có được bạn bè chân chính, nhưng một khi nhận định đối phương là bạn thì sẽ cực kỳ quan tâm.

Cho nên cái chết của Kai mới có thể đối với anh tạo thành đả kích lớn đến nỗi mất đi lý trí trong chốc lát, nhưng sau đó, ở trong bi thương cùng xấu hổ Maude đã cho anh một kinh hỉ thật lớn, tâm anh lập tức bị hạnh phúc cùng vui sướng bao phủ!

Đầu óc lập tức biến thành trống không, chỉ có thể đi theo phản ứng của Maude mà phản ứng.

Hiện tại, Maude đi rồi, anh mới rốt cục có thể bình tĩnh ổn xuống tự hỏi một chút chuyện hôm nay phát sinh.

Mạnh mẽ xoa nắn mặt của mình, đầu óc chậm rãi bình tĩnh xuống trên mặt Andreu chậm rãi lộ ra biểu tình bình tĩnh.

Anh nghĩ nghĩ, đi ra cửa phòng – đi tìm Maude.

Đúc sắt phải thừa dịp còn nóng, một khi Maude rốt cuộc thừa nhận tình cảm giữa bọn họ, vậy ‘Làm’ một lần đến cuối cùng đi!

Bước nhanh đến hướng văn phòng Maude, Andreu trên mặt treo lên nụ cười thoải mái.

Maude biểu hiện bình tĩnh rời đi, đi ra cửa phòng trong chớp mắt, anh liền nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra.

Trái tim kinh hoảng chậm rãi dịu xuống, động tác đi đường ngừng một chút, Maude hướng văn phòng của mình đi đến.

Trước khi nhấc chân lần nữa, đầu lưỡi không nhịn được ở trên môi hồng nhuận liếm liếm, trên mặt trắng nõn độ nóng lại lên cao một chút.

Kỳ thật anh cũng không phải không muốn cùng Andreu làm, nhưng mà – Bạch hình như mỗi lần bộ dáng đều rất vất vẻ, Andreu rất nhanh đã phải lên chiến trường, vẫn là để anh ta nghỉ ngơi tốt một chút đi?

Hiếm khi, Maude phát huy tế bào quan tâm vô cùng hiếm thấy gần như là không có của mình.

Tuy nhiên, loại tế bào này của anh khẳng định không phải Andreu muốn…



Bạch Hành lẳng lặng trôi nổi ở không trung, gió lớn thổi áo choàng pháp sư rộng thùng thình của anh, phần phật phất lên gắt gao dán ở trên người anh.

Bạch Hành thẫn thờ trên mặt không có biểu tình gì. Trên thực tế anh cũng không biết mình sau đó nên bày ra loại biểu tình gì.

Anh hận không thể giết Vua Vong Linh, nhưng mà, đó là thân thể Tiểu Ngân! Vô luận như thế nào anh cũng sẽ không làm Tiểu Ngân chết đi!

Quan trọng hơn chính là, vừa rồi Vua Vong Linh nói rõ đem anh làm mồi câu dẫn Tiểu Ngân mắc câu!

Hắn dùng tập kích Bạch để tới bức Tiểu Ngân chủ động tiến lên ngăn trở hắn, sau đó nhân cơ hội xâm chiếm thân thể Tiểu Ngân!

Không thể bỏ qua!

Bạch Hành rất nhanh gắt gao nắm tay, hàm răng cắn kèn kẹt rung động, trong mắt ghét hận nhìn Vua Vong Linh bề ngoài Tiểu Ngân, nhưng mà vừa tiếp xúc với gương mặt cùng thân hình Tiểu Ngân, ánh mắt anh lại không tự chủ được dịu xuống.

“Ngươi muốn thăm dò một số cái gì?”

Bạch Hành hít thật sâu một hơi lại chậm rãi nhổ ra, anh bình tĩnh hỏi lại.

“Ta muốn thăm dò cái gì?! Ừ, phải nói muốn biết ngươi sẽ lựa chọn thế nào đi? Dù sao Vua ma thú đã trở thành uy hiếp lớn nhất đại lục này không phải sao? Những người khác biết sẽ thế nào đây? Nhất định sẽ muốn thừa dịp cơ hội này tiêu diệt Vua Vong Linh rồi – nếu có thể thuận tiện quang minh chính đại tiêu diệt Vua ma thú thì quá tốt, đúng hay không? Hơn nữa là chủng tộc của ngươi – nhân loại, ha ha, thật sự là một chủng tộc mâu thuẫn mà…Bọn họ là chủng tộc ti tiện nhất trên thế giới, cũng là chủng tộc vĩ đại nhất trên thế giới. Bọn họ có được toàn bộ đặc chất – thiện lương, tàn khốc, chính nghĩa, tà ác, đơn thuần, giảo trá…Có thể rất lợi hại cũng có thể rất tầm thường, có thể rất thuần túy cũng có thể rất phức tạp, ngươi biết không? Lúc biết bạn đời của Ngân Đế Chris là một loài người ta một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc!”

‘Tiểu Ngân’ thu liễm nụ cười trên mặt, mang theo một tia nghiêm túc nói.

“Sau đó nữa?”

“Trên người của ngươi mang theo rất nhiều mặt tốt đẹp của loài người, ôn nhu, thiện lương, nhã nhặn – cũng chính là mấy thứ đó mới hấp dẫn Ngân Đế Chris đi? Cho nên, ta rất hiếu kỳ, ngươi có thể hay không vì cái gọi là đại cục hy sinh hắn?”

“Sẽ không!” Bạch Hành quả quyết đáp lại, không có một tia do dự, “Đầu tiên, ta cho rằng ngươi căn bản là không thể chiến thắng Tiểu Ngân. Chẳng qua trong thế giới này không có chuyện trăm phần trăm, cho nên ta với ngươi quyết định cuối cùng của ta. Nếu, Tiểu Ngân thật sự bại bởi ngươi ——” Khóe miệng Bạch Hành co rúm một chút, hiển nhiên vấn đề này đối với anh mà nói cũng không phải là một lời hay, “Như vậy ta sẽ ôm ngươi tự bạo, đừng quên ta cũng là Thần cấp. Cho nên có thể hay không giết chết ngươi ta cũng không quan tâm. Ta sẽ làm mình hoàn toàn biến mất trong thế giới này, người chết vạn sự ngưng, ngươi có thể hay không bị ta giết chết, hoặc là nếu ngươi bất tử thế giới sẽ biến thành bộ dáng gì cũng không phải chuyện ta quan tâm.”

“Trốn tránh?” Đối phương nhướn mày, có chút nghiền ngẫm ném ra hai chữ mang theo ý vị khiêu khích nhàn nhạt.

Bạch Hành lắc lắc đầu.

“Là buông tha. Một khi Tiểu Ngân đã buông tha bản thân, buông tha ta, buông tha tình cảm giữa chúng ta, cũng không muốn trách ta buông tha chính ta, buông tha anh ấy, buông tha cho tình cảm giữa chúng ta.”

Anh lạnh nhạt nói, phảng phất không phải mình cùng sinh mệnh cùng tình cảm quan trọng nhất của mình và bạn đời.

Vua Vong Linh nghe xong sửng sốt, sau đó ngửa đầu cười to.

“Ha ha ha…Ngươi quả nhiên không hổ là bạn đời do hắn lựa chọn, hắn sống lâu như vậy mới động tâm một lần tìm được bạn đời như ngươi, thật sự là làm cho người ta đố kị mà.”

Bạch Hành đối với khen ngợi của hắn căn bản là bất vi sở động.

“A, nhanh như vậy liền thoát khỏi trói buộc của ta a. Thân ái, hắn của ngươi đã trở về rồi.” Từ một câu ngả ngớn tuyệt đối sẽ không phải lời Tiểu Ngân nói ra, thân thể Tiểu Ngân ngừng một lát, mắt nhắm lại, lúc lại mở ra đã là màu xanh biếc bình thường.

“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Tiểu Ngân biểu tình trên mặt chuyển thành băng lãnh bình thường, nhưng ngữ khí lại mãnh liệt mà kiên định.

Mày Bạch Hành đột nhiên buông lỏng, trong lòng cảm giác nặng nề cũng hơi chút giảm một chút.

“Hiện tại thế nào?”

“Hắn bị ta trói buộc trong cơ thể này, ta sẽ nuốt hắn!” Trong ngữ khí Tiểu Ngân có tự tin không thể nghi ngờ, “Chẳng qua việc này có thể cần một đoạn thời gian.”

“Em sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn anh.”

Bạch Hành đưa ra cam đoan.

“Được rồi, ta sẽ cố nhanh.”

Tiểu Ngân bay đến bên người Bạch Hành, khẽ vuốt hai má của y, đụng chạm khe khẽ gần như làm Bạch Hành nghĩ rằng đó là ảo giác của mình.

Anh quyến luyến dùng mặt của mình cọ cọ trong lòng bàn tay của Tiểu Ngân.

“Không nên buông tha em.”

“Ta cam đoan.”

Sau đó, Tiểu Ngân chậm rãi nhắm mắt lại. Lúc lại mở ra còn có màu xanh sẫm.

Trong mắt Bạch Hành hiện lên một tia chán ghét, trong chớp mắt từ tay Tiểu Ngân tránh thoát, bay đến một chỗ cách xa hắn.

“Tình cảm thật tốt ha, cứ như vậy trong chốc lát thời gian còn thân thiết một chút. Thật sự là rất làm cho người ta hâm mộ…” Âm thanh ngọt ngấy như là cô gái hoài xuân làm Bạch Hành vốn là chán ghét trên người dậy lên một tầng nổi da gà.

“Ngươi bị nhốt ở trong cơ thể này?” Bạch Hành đột nhiên hỏi.

‘Tiểu Ngân’ sắc mạt biến đổi, thần sắc không có gì biến hóa.

“Đúng vậy, không cẩn thận một cái thì rơi xuống bước này, phải biết rằng ta chính là chỉ đối với linh hồn của Ngân Đế Chris cảm thấy hứng thú, cơ thể cứng rắn này của hắn ta nửa điểm hứng thú cũng không có, ta thích mềm một chút.”

Đôi mắt màu xanh sẫm ám chỉ ở trên người Bạch Hành do dự.

Khóe miệng Bạch Hành không hờn giận cong lên, anh thật không rõ, vì sao rõ ràng là cùng khuôn mặt, nhưng ‘Tiểu Ngân’ này nếu mắt hướng về lại sẽ làm anh cảm thấy ghê tởm.

“Ngươi cùng Tiểu Ngân rốt cuộc là quan hệ gì?”

“Đương nhiên là quan hệ huyết thống, ngươi nói hắn là ba ba hay là hắn ca ca đây?”

“Cũng có thể là đệ đệ!” Bạch Hành trong lòng chấn động, sau đó trầm xuống, cảm tạ sau khi chuyện phát sinh biểu tình của anh liền hoàn toàn hóa cứng, cho nên không có lộ ra rung động trong lòng.

Việc này đối với anh mà nói là một đáp án hỏng bét đến cực điểm. Huyết thống là một loại liên hệ kỳ diệu, loại liên hệ này thường thường đến từ linh hồn, còn hơn Vua Vong Linh vô huyết vô lệ không có tình cảm gì, Tiểu Ngân ở phương diện này có thể sẽ có hại.

“Ha ha, ngươi vẫn luôn đều dễ lừa như vậy sao?” Ai ngờ, Vua Vong Linh cười khẽ ra tiếng, “Yên tâm, ta cùng hắn mặc dù mạnh giống nhau, nhưng không có quan hệ huyết thống. Chúng ta đều có trí nhớ khi sinh ra, ta sinh ra ở giới Vong Linh, hắn sinh ra ở đại lục, làm sao có thể có quan hệ gì?!”

Bạch Hành không nói, có chút đăm chiêu cau mày.

Mạnh như nhau, cùng thời điểm sinh ra thì có được trí nhớ, nói không có quan hệ gì ai sẽ tin được!

Rốt cuộc là quan hệ gì?

Bạch Hành trằm bề khó hiểu, làm sao cũng nghĩ không ra liên hệ giữa hai người bọn họ.

Ngẩng đầu, lại thấy Vua Vong Linh mỉm cười nhìn anh, một bộ bộ dáng sẽ không nói nhiều.

Diện mạo của hắn, tính cách với phương thức làm việc cùng Tiểu Ngân một chút cũng không giống, không có khả năng cùng một tồn tại ảnh chiếu ở hai thế giới đi?

“Vậy ngươi vì sao muốn tiến công đại lục.”

“Rất nhàm chán.”

Đối phương rất thống khoái đưa ra đáp án, đáng tiếc Bạch Hành một lời không tin!

“Ngươi hiện tại không có khả năng trở lại giới Vong Linh đi? Mặc dù không rõ lắm tình huống cụ thể nơi đó, nhưng nghĩ cũng biết không phải thiên đường gì, ngươi bộ dáng này đi qua sẽ bị xử lý đi?”

Vua Vong Linh rất tiêu sái mở ra hai tay, “Đúng vậy, ta về sau liền phải dựa vào bảo hộ của ngươi…”

Ngữ khí rất đắc ý.

“Một khi đã vậy, vậy ngụy trang tốt mình. Ta chính là Thần cấp, không phải thần, không phải vạn năng. Nếu nói trạng thái hiện tại của ngươi bị người khác biết, ta tuyệt đối bảo vệ ngươi không được!” Bạch Hành mấy lời này cơ hồ là từ trong răng nghiến ra, phải bảo vệ một tử địch, một tử địch xâm chiếm thân thể của yêu anh, anh quả thật muốn đánh người đến chết, trong lòng như là nghẹn cái gì, hô hấp khó khăn!!!

“Chính là như bình thường giống nhau đối với ngươi chứ sao? Tỷ như nói hôn môi cùng ôm?”

“Đó là không có khả năng, đối với Kẻ Cắn Hồn cùng Vua Vong Linh hiểu biết của ta thật sự có hạn, cho nên ta sẽ không cho ngươi cơ hội gần người. Mặt khác, ngươi tốt nhất không nên dùng thân thể Tiểu Ngân làm chuyện gì không tốt. Ta mặc dù không thể giết chết ngươi, nhưng cho ngươi nhận chút khổ vẫn là có thể làm được!”

Bạch Hành lạnh lùng nói.

Hiện tại anh cùng ‘Tiểu Ngân’ biểu tình như là thay đổi, anh biểu tình băng lãnh thần sắc lãnh đạm, mà ‘Tiểu Ngân’ thì nụ cười đầy mặt hòa ái dễ gần.

“Còn có, đem nụ cười ngu ngốc kia của ngươi thu hồi lại, sinh linh chúng ta tiếp xúc đều rất thông minh, ngươi bộ dáng này lập tức sẽ bị nhìn thấu.”

“Không vấn đề.”

Nói xong, Vua Vong Linh sắc mặt trầm xuống, lộ ra biểu tình bình thường Tiểu Ngân sẽ có, nếu nói không nhìn cặp mắt màu xanh sẫm kia, cùng Tiểu Ngân giống nhau như đúc.

Bạch Hành không để ý hắn nữa, sau khi cùng Vua Vong Linh bảo trì một đoạn khoảng cách, bắt đầu liều chết oanh kích Vong Linh phía dưới. Hướng bọn nó phát tiết buồn bực trong lòng mình, nôn nóng, lo lắng cùng phẫn nộ!

Đồng thời, anh còn phải bảo trì thực lực nhất định, để tránh cho Vua Vong Linh đột nhiên tập kích.

Phía sau, Vong Linh Thánh cấp phía dưới gặp họa, một đám bị đóng băng mà trở nên hành động chậm chạp, sau đó lập tức bị đối thủ bắt lấy cơ hội xử lý.

Cũng may Bạch Hành còn vài phần lý trí, cho nên đối tượng tấn công cẩn thận tránh đi đối thủ của thú nhân, bằng không đám thú nhân hào sảng hiếu chiến này sẽ điên mất.

“Oa! Nhân loại Thần cấp kia nổi bão!” Mắt thấy Miller mượn cơ hội đối thủ bị đóng băng sạch sẽ gọn gàng lập tức đêm đối phương xử lý, người đẹp hồ ly ngẩng đầu lên nhìn xem Bạch Hành trên bầu trời, rất ngạc nhiên rất cảm khái nói.

Miller cũng ngẩng đầu theo, hắn cũng thấy được Bạch Hành hiệu suất gia tăng, nhưng kỳ quái chính là Vua ma thú cư nhiên lại không tấn công, trong hai Thần cấp chỉ có một mình Bạch Hành một người đang chiến đấu.

Lúc hắn cúi đầu vừa lúc thấy một bức hình ảnh thiếu chút nữa làm hắn hồn phi phách tán – hồn vía lên mây – rìu của đối thủ người đẹp hồ ly đã hướng nàng chém qua, nhưng cô nàng ngốc này cư nhiên còn chớp mắt nhìn xem Bạch Hành trong không trung?!

May mắn, người đẹp hồ ly vào trước khi đối phương đánh trúng một giây cơ thể xinh đẹp đã tránh ra, vung roi, trực tiếp hung hăng quất qua.

Miller nhẹ nhàng thở ra, che ngực của mình – trời a, vừa rồi thiếu chút nữa bị dọa chết…

Trên thế giới làm sao sẽ có người như thế vậy hả?

Đang cảm khái Miller lắc mình trốn qua một lần công kích, kết quả người đẹp hồ ly cách đó không xa truyền đến âm thanh thanh thúy ngọt ngào.

“Cục cưng, cẩn thận!” Người đẹp hồ ly kinh hô một tiếng, “Cục cưng, chàng cẩn thận một chút được không, chàng như vậy làm ta lo lắng đó!”

Thái dương Miller nổi lên vô số chữ thập nhỏ – rốt cuộc là ai lo lắng cho ai hả?!!!

Cô nàng ngu ngốc này!

Hít sâu một hơi, Miller nói với bản thân không nên cùng nàng so đo quá nhiều, nếu không chính mình tức chết, tên kia nói không chừng ở chính chỗ này hỏi ngươi vì sao lại chết vậy!!!

Trong lòng sau khi lặp lại vài lần suy nghĩ ở ngoài, Miller không để ý người đẹp hồ ly nữa, bắt đầu chuyên tâm cùng một đối thủ mới tác chiến.



Sau một phen điên cuồng oanh tạc, tâm tình Bạch Hành hơi chút khôi phục bình tĩnh, anh bắt đầu cố ý một bên tấn công, một bên khôi phục tinh thần.

Hiện tại không có Tiểu Ngân bảo hộ cho anh, cũng không thể có thời gian dài khôi phục, chỉ có thể tự mình nắm lấy cơ hội từng chút khôi phục tinh lực.

Vua Vong Linh một mực khoanh tay đứng nhìn, giống như một chút cũng không liên quan chuyện hắn nhìn thấy Bạch Hành tấn công thủ hạ của hắn, không có một chút ý tử ngăn cản.

Hắn cũng không để ý thương vong của thủ hạ – cho dù là Thánh cấp.

Bạch Hành đột nhiên ý thức được điều này.

Anh vừa rồi ngoại trừ một hồi tấn công phát tiết cảm xúc của mình ra thì không hẳn là không có thăm dò ý tứ của Vua Vong Linh, chỉ là không biết đối phương lòng dạ quá sâu, hay là thật sự không cần. Tóm lại, Bạch hành không có nhận thấy được cảm xúc của hắn có gì dao động, cặp mắt màu xanh sẫm kia vẫn nhìn đông xem tây nhìn như nhàm chán, thậm chí luôn cực kỳ thích thú nhìn anh tấn công!

Bạch Hành thật sự là không hiểu, lẽ nào hắn nói tiến công đại lục là bởi vì nhàm chán là thật?!

Anh thu tay lại, khẽ dừng ở mặt đất.

Vua Vong Linh thấy thế chạy nhanh theo anh cũng hạ xuống mặt đất.

Miller thấy thế đi lên trước.

“Bạch, Vua ma thú làm sao vậy? Vừa rồi không thấy hắn tấn công. Hay là, các ngươi lại có kế hoạch gì?”

Bạch Hành lắc đầu, nhìn thấy ‘Tiểu Ngân’ cách vài bước, “Anh ấy bị thương, gần nhất có thể cũng chưa có biện pháp chiến đấu.”

“Bị thương?!” Miller một trận kinh hô, Vua ma thú cư nhiên cũng sẽ bị thương?! Huống hồ, vừa rồi hoàn toàn không nhìn thấy hắn gặp phải đối thủ rất mạnh a.

Bạch Hành gật đầu.

“Là Vua Vong Linh, chẳng qua đối phương cũng bị thương nặng, tạm thời hẳn là sẽ không đi ra. Xem như là một tin tốt một tin xấu đi, dù sao Vua Vong Linh cũng là cao thủ Thần cấp.”

Miller có chút tiếc hận cùng may mắn gật đầu.

Quả thật, chẳng qua nếu Vua ma thú có thể không bị thương thì rất tốt – mặc dù nghĩ như vậy có chút lòng tham.

Tìm được đáp án sau đó Miller cẩn thận nhìn hai mắt Tiểu Ngân, mặt Bạch Hành căng thẳng.

‘Tiểu Ngân’ hung ác trừng mắt nhìn qua, Miller nhận thấy được bản thân không lễ phép, cũng không không biết xấu hổ hỏi chuyện màu con mắt đã rời khỏi.

Miller rời đi chung quy nghĩ thấy ngoại trừ Tiểu Ngân bị thương ra, giữa hai người kia còn có chỗ nào là lạ.

Thẳng đến khi người đẹp hồ ly lại cọ cọ đến bên người hắn, Miller mới nhớ tới rốt cuộc là thái độ làm sao không đúng.

“Khoảng cách giữa bọn họ…”

Trước kia Vua ma thú cùng bạn đời cho dù chưa bao giờ cố ý biểu hiện thân mật, nhưng mà bầu không khí giữa bọn họ cũng là rất phù hợp, hơn nữa cơ thể bọn họ cũng cho tới bây giờ đều là vô thức dán vào nhau.

Nhưng mà hôm nay, Bạch đối với Vua ma thú thái độ hiển nhiên lãnh đạm, hơn nữa khoảng cách giữa bọn họ – rất xa, cho dù không thể so với bọn họ trước kia, thì cùng người yêu bình thường so sánh cũng xa hơn nhiều.

Chiến đấu lập tức chuyển dời lực chú ý của Miller, hắn cũng không có đi suy nghĩ sâu, một ý niệm cuối cùng trong đầu là – không nghĩ tới một đôi tình cảm tốt như vậy cũng sẽ cãi nhau chiến tranh lạnh…

Bạch Hành cùng Vua Vong Linh bảo trì khoảng cách nhất định, một trước một sâu đi tới. Bạch Hành tâm phiền ý loạn luôn chú ý đến một số ánh mắt kỳ quái mới phát giác được trạng thái hiện tại của bọn họ có bao nhiêu kỳ quái.

Đột nhiên quay đầu, đang thấy ‘Tiểu Ngân’ bình chân như vại nhìn anh.

Bất đắc dĩ thở dài, Bạch Hành đi đến bên người hắn chỗ xa hai thước.

“Kỳ thật ta hiện tại thật sự uy hiếp không được ngươi.” Vua Vong Linh vẻ mặt vô tội giải thích, “Ngươi không cần cách ta xa như vậy. Bên người thiếu mất hắn một người cũng rất không tự nhiên đi?”

“Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

“Chủ yếu là ngươi đây thái độ rất lãnh đạm, vừa rồi Tinh Linh kia đã hoài nghi.”

Ánh mắt của Vua Vong Linh cũng rất độc.

Bạch Hành sửng sốt, nghĩ đến Miller trước khi rời đi đầu hướng bọn họ ánh mắt kỳ quái…

Không thể để đối phương nhìn ra vấn đề!

Đây là phản ứng đầu tiên của Bạch Hành…

Vì thế, khoảng cách hai người bắt đầu kéo gần.

Đi ở bên cạnh ‘Tiểu Ngân’, Bạch Hành thủy chung thật cẩn thận không có cùng hắn có tiếp xúc thân thể gì, trong lòng tựa như vùng đất băng này giống nhau, một mảnh rét lạnh cùng cô tịch, ngay cả thân thể cũng cảm thấy lạnh lũng không dậy nổi ấm áp.

Anh tin Tiểu Ngân có thể chiến thắng đối phương, nhưng mà nếu thật sự có vạn nhất…

Bạch Hành không sợ chết, nhưng mà anh sợ mình đến lúc đó cũng không thể ngăn cản đối phương.

Nhưng mà, muốn anh chưa xác định Tiểu Ngân thất bại trước giết chết đối phương, Bạch Hành là tuyệt đối làm không được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play