Bạch Hành cảm thấy mình trong khoảng thời gian này rất không thích hợp. Trong lòng anh ngẫu nhiên sẽ có một loại cảm giác rất phiền, rất phiền rất phiền, phiền muộn không có nguyên nhân, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy chán ghét. Làm chuyện gì cũng miễn cưỡng, hoàn toàn nhấc không nổi tinh thần. Chính là ghét chiến tranh, đối với chiến trường tràn ngập máu tươi, Bạch Hành có một loại bản năng chán ghét, anh thậm chí đối với chiến trường có một loại cảm giác sợ hãi phiền chán.

Trận chiến tranh này, làm anh cảm thấy mệt mỏi. Chiến đấu và giết chóc không ngừng, anh từ trong lòng cảm thấy chán ghét.

Ngẫu nhiên sẽ có một loại muốn rời khỏi đây nữa, đi thật xa, dù sao đến loại tình cảnh đó, Đại Chiến tuyệt đối sẽ không thua – tương tự như cảm giác muốn rời đi này.

Mỗi lần loại ý niệm này trong đầu đều vừa nổi lên đã bị Bạch Hành áp chế xuống.

Anh đi rồi, Tiểu Ngân khẳng định sẽ không ở lại, mất đi hai lực chiến đấu trọng yếu bọn họ, lại sẽ có bao nhiêu sinh mệnh không thể cứu kịp đây?

Bạch Hành cũng không cho rằng mình rất quan trọng, cũng không phải Thánh mẫu gây chuyện trong truyền thuyết.

Chỉ là bản thân là một con người, rõ ràng biết mình có thể làm chút gì đó lại bởi vì một lý do chán ghét mà buông tha rất nhiều sinh mệnh vốn có thể cứu – dù sao Bạch Hành không thể làm được.

Cũng may thời điểm loại cảm xúc này xuất hiện cũng không nhiều, chẳng qua trong khoảng thời gian này số lần xuất hiện bắt đầu nhiều lên.

Nhưng mà, không biết vì sao, hiện đang nghe Thú nhân sắp đến, chiến tranh sắp kết thúc, loại cảm xúc xấu này ngược lại xuất hiện càng ngày càng nhiều. Cuối cùng lúc đối với người khác Bạch Hành đều nhanh lộ ra khuôn mặt tươi cười, Tiểu Ngân đem y kéo về phòng.

“Phiền?”

Bạch Hành khuôn mặt suy sụp, không có ý đồ che giấu mỏi mệt của mình, trên khuôn mặt trắng nõn bình thản khắc lên dấu vết mệt mỏi chán ghét. Trên vai tựa hồ đè nặng ngàn cân gánh nặng, làm anh không có biện pháp thoải mái xuống.

“Ừ.” Anh suy sụp ngồi trên giường, toàn thân tràn ngập cảm giác vô lực. Vấn đề là anh cũng không biết được mình rốt cuộc là làm sao, cố tình tại thời điểm sắp tiến hành quyết chiến, vào thời điểm Đại Chiến sắp chấm dứt…

Tiểu Ngân không nói chuyện, trên thực tế hắn cũng không biết được sao lai thế, hắn chỉ là có thể cảm ứng được cảm xúc của Bạch Hành.

“Rời khỏi đây không?”

“Làm sao có thể rời đi!” Bạch Hành cười khổ, nếu có thể cứ như vậy rời khỏi anh còn cần buồn rầu như thế sao? Nếu có thể rời đi, Tiểu Ngân chỉ sợ đã sớm trực tiếp kéo anh chạy lấy người đi?

“Ta cảm ứng được.”

Tiểu Ngân đột nhiên không đầu không đuôi nói.

“Cái gì?”

“Vua Vong Linh kia, ta cảm ứng được hắn đã lên tới Thần cấp. Không qua bao lâu hắn hẳn là sẽ tới đây.”

“Phải không?” Ngay cả nghe loại tin tức này, Bạch Hành cũng cảm thấy buồn tẻ vô vị.

“Sau Đại Chiến kết thúc muốn đi chưa?” Tiểu Ngân tiếp theo thay đổi một đề tài.

Vấn đề này Bạch Hành đã sớm nghĩ tốt lắm, sau Đại Chiến kết thúc anh muốn đi du lịch cả đại lục, xem khắp cảnh đẹp nếm mọi món ngon. Nhưng mà trước một khắc nói ra lời này, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy trước khi nghĩ những chuyện này thì nhàm chán ra sao.

“Em cũng không biết,” Có chút mờ mịt, Bạch Hành mở miệng, cùng lúc đó một ý niệm trong đầu ở trong lòng anh dần dần rõ ràng, cuối cùng trở thành một loại khát vọng cấp thiết, “Chúng ta về rừng rậm Sương Mù đi, sau khi Đại Chiến chấm dứt chúng ta lập tức trở về.”

“Được.”

Tiểu Ngân đáp ứng.

“Tâm tình tốt một chút?”

“Ừm.”

Mặc dù nói vậy, trong lòng vẫn đang cảm thấy nằng nặng – so với ngay từ đầu đã tốt hơn rất nhiều.

Tiểu Ngân một phen kéo Bạch Hành, đi ra ngoài cửa. Vừa lúc vượt qua Rooney hướng phòng bọn họ đi tới.

“Bạch, Tiểu Ngân, ngày kia quân đội Thú tộc đã tới, đến lúc đó các anh sẽ xuất hiện không?”

“Không đi! Từ bây giờ bắt đầu chúng ta muốn nghỉ ngơi ba này.” Tiểu Ngân lạnh lùng nói.

Rooney sửng sốt.

“Vì sao?”

“Làm tình!”

Nói xong, vào trước khi Rooney đưa ra biểu cảm Tiểu Ngân đã lôi kéo Bạch Hành chạy vào phòng, cửa rầm một tiếng đóng lại.

Rooney sờ sờ đầu, “Chuyện này có tính là hậu sinh khả úy không?”

Bạch Hành ngơ ngác đi theo Tiểu Ngân về phòng.

Cửa phòng đóng lại, Tiểu Ngân liền bắt đầu cởi quần áo, chỉ chốc lát sau hắn thân mình trần trụi đi về phía Bạch Hành, đem y kéo lên giường.

“Tự mình cởi quần áo.”

“Hả?”

“Lần này em phải tự mình cởi.”

Tiểu Ngân nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Bạch Hành.

“Ta muốn nhìn em tự mình cởi quần áo.”

Nói xong, cầm lên tay của Bạch Hành đặt ở trên áo choàng pháp sư của y.

“Tiểu Ngân, chúng ta hiện tại không nên——” Làm loại chuyện này.

Lời bị Tiểu Ngân ngăn trong miệng, dùng môi của chính hắn.

Tiểu Ngân cuồng dã hôn Bạch Hành, dùng sức hút liếm cánh môi của y, tiến vào trong miệng của y, quấn lấy lưỡi y, cùng y cùng nhau khua động.

Hô hấp Bạch Hành lập tức dồn dập lên.

Lại nói tiếp bởi vì nguyên nhân chiến đấu bọn họ đã thật lâu không làm. Cơ hồ trong chớp mắt bị Tiểu Ngân hôn, một loại khoái cảm nóng bỏng liền từ trong môi của anh truyền ra, cảm giác tê dại nhất là cảm giác đau đớn từng chút từng chút bởi vì thô bạo mà nổi lên, hỗn hợp cùng nhau hình thành một cổ cảm giác gió lốc cuốn sạch cảm quan thân tâm của Bạch Hành.

Cánh tay anh đặt lên bả vai rắn chắc của Tiểu Ngân, gắt gao ôm, chủ động đưa ra đầu lưỡi, cùng Tiểu Ngân dây dưa cùng nhau, quấn nhau.

Chủ động của y hiển nhiên càng thêm khơi dậy kích động của Tiểu Ngan, cánh tay tráng kiện lập tức ôm chặt eo nhỏ của Bạch Hành, cơ thể hai người gắt gao dán vào nhau.

Quần áo trên người Bạch Hành làm Tiểu Ngân rất bất mãn!

Đột ngột buông môi của y ra, Tiểu Ngân khàn khàn mở miệng: “Cởi xuống quần áo của em!”

Nói xong, lại gấp không kịp hôn lên môi của Bạch Hành.

Bạch Hành được hôn đến mơ mơ màng màng toàn thân nóng lên, cơ thể cơ khát bắt đầu ở trên người Tiểu Ngân cọ sát. Ngón tay thon dài sờ lên áo choàng pháp sư của mình, ngoan ngoãn nghe lời cởi xuống quần áo của mình.

Ngón tay run rẩy hơn nữa tư thế hiện tại của hai người làm hành động của Bạch Hành vô cùng gian nan, “Tiểu Ngân, giúp em…”

Anh ở giữa môi của Tiểu Ngân thì thầm cầu xin.

Tay Tiểu Ngân vội vàng cách quần áo vuốt ve cơ thể của y, cũng không chịu giúp y cởi ra quần áo của mình.

“Tự mình, Bạch, tự mình cởi ra, ta muốn xem em tự mình cởi.”

Bạch Hành cắn môi trừng mắt Tiểu Ngân một cái.

Có chút giận dỗi cúi đầu, không cho phép hắn lại hôn mình. Sau đó bắt đầu chuyên tâm cởi ra quần áo.

Nhưng mà Tiểu Ngân cũng không bằng lòng buông tha y, cúi đầu, môi bắt đầu ở trên vai đã hơi hở ra nhẹ nhàng gặm cắn, gặm cắn liếm mút, cuối cùng một đám dấu vết màu đỏ xuất hiện trên vai Bạch Hành.

“Ư a ——” Bạch Hành thân mình mềm nhũn, trên tay mất khí lực, áo choàng pháp sư trượt xuống cơ thể anh, xếp nửa bên hông, thân trên bóng loáng trắng nõn nhất thời bại lộ ở trong đôi mắt đã biến thành màu xanh sẫm của Tiểu Ngân.

Ừng ực – hầu kết gợi cảm của Tiểu Ngân cao thấp hoạt động, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, toàn bộ lý trí không cánh mà bay, như hổ đói nhào vào dê trên cơ thể Bạch Hành, đem y áp đến trên giường.

Môi lưỡi vội vàng mà cơ khát gặm cắn ở trên cổ của y.

“Ô a – ha – Tiểu Ngân ——” Bạch Hành gợi cảm rên rỉ, chỗ bị Tiểu Ngân đụng tới đều truyền đến khoái cảm như điện lưu, từng sóng truyền vào trong đại não anh.

Cuối cùng, môi Tiểu Ngân một đường trượt xuống, đi tới trong ngực bóng loáng trắng nõn của Bạch Hành. Trước ngực hai viên quả thâm màu no đủ đứng thẳng nhất thời hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Vươn đầu lưỡi viên quả phía bên phải nhẹ nhàng liếm xung quanh, khẽ chút chạm một chút liền rời đi.

“Tiểu Ngân ——” Bạch Hành khẽ nức nở, ôm chặt bả vai Tiểu Ngân, ngực nâng dậy, đem viên quả đáng thương chủ động đưa đến bên môi Tiểu Ngân.

Nghe thấy trong cổ họng Tiểu Ngân phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, tiếp theo viên quả trước ngực anh được khoang miệng ấm áp bao phủ, đầu lưỡi ấm áp ướt át chơi đùa viên quả nho nhỏ của anh, ranh mãnh trái phải gảy chuyển.

Viên quả bên kia không cam lòng cô đơn cũng không bị Tiểu Ngân quên mất, bụng tay thô ráp của hắn ma sát viên quả mềm mại.

“Ư – a ——”

Bạch Hành cơ thể mềm nhũn chỉ còn lại khí lực rên rỉ, tràn đầy đầu óc đều là khoái cảm Tiểu Ngân trao cho.

Cơ thể vô thức ma sát thân hình tráng kiện của Tiểu Ngân, □ thân dưới cách quần áo nửa cởi ma sát đùi Tiểu Ngân.

“Tiểu Ngân ——” Tay Bạch Hành lặng lẽ xuống phía dưới, muốn an ủi □ của mình.

Kết quả tay lập tức bị Tiểu Ngân bắt lấy, hắn buông viên quả của Bạch Hành đã bị hút liếm sưng đỏ đứng thẳng lấp lánh ra, nâng thân lên.

“Muốn? Vậy làm cho ta xem đi…”

Nói xong, Tiểu Ngân đem tay Bạch Hành bị hắn bắt lấy đặt ở trên □ của chính mình.

Bạch Hành thở hổn hển, vuốt □ bóng loáng của mình, cảm giác nhiệt độ và động mạch nơi đó.

Tiểu Ngân không buông tay của y ra, ngược lại mang theo tay của y ở trên □ của Bạch Hành di động, từ thân trụ đến đầu mút đã chảy ra chất lỏng trong suốt.

“Xem, em chỗ này đã ướt.” Tiểu Ngân một phen ôm lấy Bạch Hành, để y tựa vào trong ngực mình, cúi đầu có thể thấy □ thẳng tắp của y.

Cái miệng nhỏ của đầu mút liên tục chảy ra chất lỏng trong suốt.

“A a – ư ——” Bạch Hành ở dưới sự dẫn dắt của Tiểu Ngân an ủi chính mình, ngón tay ở chỗ đầu mút mẫn cảm nhất của mình cọ sát, tự động dựa theo thoải mái nhất làm □ của mình.

Tay Tiểu Ngân vẫn luôn cầm trên tay anh, cùng nhau □ dục vọng của Bạch Hành.

Cảm giác được dục vọng của Bạch Hành nhảy đánh lên, Tiểu Ngân nhướn mày, móng tay đột nhiên khẽ ấn tiến vào trong lổ nhõ đầu mút.

Một trận khoái cảm tê dại không thể nhịn được đột nhiên tập kích Bạch Hành sau đó cùng dục vọng sắp đạt cao trào tính gộp lại cùng nhau bùng nổ ra.

Bạch Hành thét khàn một tiếng, bắn ra, chất lỏng trắng đục toàn bộ được bàn tay của Tiểu Ngân và anh nhận lấy.

Bạch Hành thở hổn hển ngã ở trong lòng Tiểu Ngân, đôi mắt nhỏ dài nửa nhắm, nước mắt lặng lẽ trượt xuống khuôn mặt hồng nhuận. □ thân dưới phủ kín đỏ ửng, nhẹ nhàng run rẩy.

Ngón tay Tiểu Ngân lại phủ lên cứng thẳng của y, Bạch Hành nức nở một tiếng, ấn giữ tay Tiểu Ngân, nhưng □ vừa rồi mềm xuống đã ở trong động tác của Tiểu Ngân lại nửa đứng lên.

“Đừng ——”

Âm thanh mềm nhũn, khuôn mặt hồng nhuận, bộ dáng lệ nhãn mông lung…Tiểu Ngân trên tay dùng một chút lực, hất tay Bạch Hành ra, lại cầm □ của y, làm □ mềm nhẹ lại.

Một tay kia làm nhiệm vụ cởi xuống còn dư trên người, đùa nghịch cơ thể Bạch Hành để y ngồi trên người mình, to lớn cứng thẳng đâm đâm giữa mông Bạch Hành.

Một tay liên tục □ Bạch Hành, làm y không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê người, một tay khác thì đi vào đùi của y, theo chất lỏng trơn trượt vào rồi chính y bắn ra, một cái ngón tay đưa vào trong cơ thể của y.

Dũng dạo chặt khít mà ẩm ướt gắt gao bao vây kẻ xâm lấn.

Ngón tay ở bên trong □ vài cái, làm cơ thể Bạch Hành thích ứng một chút, ngón tay thứ hai khẩn cấp không kịp đã đi vào.

Hai ngón tay ở trong dũng đạo tận tình quấy rối, thỉnh thoảng tách ra, thuận tiện tạo ra lối vào và cái miệng nhỏ.

“A – đừng mà – đau ——” Bach Hành vặn vẹo cơ thể muốn tré tránh không khỏe phía sau, eo nhỏ lại bị Tiểu Ngân gắt gao giữ chặt, căn bản là trốn không thoát.

Cố tình anh vừa động, đầu mút cực lớn vốn là ở giữa hai đùi khẽ đụng bị nhẹ nhàng sát qua, đến đây Tiểu Ngân làm sao nhịn được nữa?

Hai tay tay dùng sức tách ra, đem □ tách ra đến mức độ lớn nhất, nếp nhăn xung quanh lập tức trở nên bóng loáng, đầu mút cực lớn thừa dịp cơ hội này dùng sức đâm tiến vào trong khe hở hai ngón tay tách ra ——

“Ô a – ư – ha ——”

Bạch Hành vốn là ngồi ở trên người Tiểu Ngân, cái này Tiểu Ngân không thể không nâng eo của y lên để y chậm rãi ngồi xuống, tránh cho tiến vào quá nhanh thương tổn đến dũng đạo và □ chưa có làm trơn qua.

“Đau a – khốn a – nạn —— ư ư ——”

□ hồi lâu chưa sử dụng qua kia chịu đựng loại đối xử thô bạo này, Bạch Hành đau đến sắc mặt trắng bệch. Cố tình □ còn bị dịu dàng an ủi, truyền đến từng trận trận khoái cảm mãnh liệt, cùng đau đớn thô bạo phía sau hình thành đối lập rõ ràng.

Biến thành Bạch Hành cũng không biết được là đau hay thoải mái!

Tiểu Ngân chậm rãi buông cơ thể của Bạch Hành ra, để y chậm rãi nuốt vào cực lớn của mình, có một thời gian thích ứng khá dài.

Cơ thể Bạch Hành co giãn rất tốt, như thế cũng không bị thương, không những không bị thương mà còn nuốt vào toàn bộ cực lớn của Tiểu Ngân.

Cuối cùng, cảm giác được hai viên của Tiểu Ngân, Bạch Hành chậm rãi phun ra một ngụm khí. Dũng đạo vẫn có chút khô khốc gắt gao bao vây cực lớn của Tiểu Ngân, nên trong hơi chút mấp máy cũng có thể mang đến khoái cảm thật lớn cho Tiểu Ngân. Càng đừng nói đến hiện tại dũng đạo bởi vì vừa rồi thô bạo tiến vào mà mấp máy kịch liệt.

Tiểu Ngân suýt bởi vì loại hưởng thụ tối cao này mà trực tiếp bắn vào trong cơ thể Bạch Hành.

“Ô ô – ư a – ha ——”

Cơ thể hắn rất nhanh đâm chọc lên, bàn tay to vừa rồi còn an ủi dục vọng của Bạch Hành cầm giữ eo của Bạch Hành, nhấc lên cơ thể của y, sau đó nhanh chóng đè xuống, đồng thời dục vọng của hắn cũng hướng đâm lên.

Bạch Hành thét lên một tiếng, cơ thể bởi vì kích thích quá mức kịch liệt mà run rẩy.

“A! ——”

Dục vọng đã không có người an ủi đầu mút nhất thời nhỏ ra vài giọt chất lỏng.

Tiểu Ngân bắt đầu mãnh liệt đâm chọc, cơ thể Bạch Hành rất nhanh phập phồng lên xuống, khoái cảm mãnh liệt từ chỗ bị □ cực lớn ma sát truyền đến…

“A a – ư – ha ——”

Không bao lâu, □ từ vừa rồi thì vẫn luôn chảy ra chất lỏng đã đứng thẳng bắn ra…

Dũng đạo một trận co rút mãnh liệt, Tiểu Ngân gầm nhẹ một tiếng cũng đi theo bắn vào trong cơ thể Bạch Hành.

Một trận chất lỏng nóng bỏng bắn nhanh ở trong dũng đạo, □ vốn là chưa từ trong dư vị hồi phục qua ở trong cơ thể Bạch Hành lại một trận run rẩy. Dũng đạo lại co rút, gần như lập tức, cực lớn của Tiểu Ngân lại đứng thẳng lên, đem dũng đạo tạo ra thật rộng.

“A – đừng!” Bạch Hành sợ hãi kêu một tiếng.

Tiểu Ngân trực tiếp theo tư thế của hai người đem Bạch Hành đẩy ngã ở trên giường, để y ghé vào trên giường, tách ra cánh mông của y, lộ ra cái miệng nhỏ ở giữa phun ra nuốt vào cực lớn của hắn, cái miệng nhỏ hồng đỏ đỏ xung quanh dính nhiễm □ trắng đục của Tiểu Ngân, ướt nhuộm rối tinh rối mù, nếp nhăn xung quanh hoàn toàn bị tạo thành một mảnh bóng loáng.

Vào lúc cực lớn tiến vào, cái miệng nhỏ theo đó có chút ngậm vào, lúc đem cứng rắn đi ra, thịt non hơi chút hồng hồng bị kéo theo ra, lại theo cứng rắn rất nhanh trở lại dũng đạo…

Bàn tay to tại mông trắng nõn một trận mạnh mẽ vuốt ve, đưa tới Bạch Hành rên rỉ trộn lẫn đau đớn và vui sướng.

Thắng lưng ưỡn thẳng di chuyển càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ của Bạch Hành cũng càng lúc càng lớn. Tiểu Ngân nhoài người hạ thân mình, môi lưỡi dao động trên tấm lưng bị mồ hôi tẩm ướt của y.

Gần như cắn xé ở trên mặt lưu lại dấu vết của mình.

Cuối cùng, hắn cắn vành tai của Bạch Hành, “Thử xem xem đi…Không phải đến Thần cấp sao? Nhất định phải kiên trì đến cuối cùng mới được đó ——”

Bạch Hành khàn khàn rên rỉ một tiếng.

Dũng đạo lại bắt đầu co rút…

“Arr!” Tiểu Ngân gầm nhẹ một tiếng. Động tác lập tức càng thêm kịch liệt lên.

“Ư ha – a – quá nhanh – ha ——”

Bạch Hành ngẩng đầu lên, nước mắt theo khóe mắt anh chảy xuống, sau đó bị đầu lưỡi của Tiểu Ngân cuốn lấy.

“A ——”

Lại bắn trong cơ thể Bạch Hành, Tiểu Ngân thỏa mãn ghé vào trên người Bạch Hành đã vô lực chống đỡ mình mà ngã ở trên giường.

Cơ thể hai người dán sát, hô hấp đồng dạng dồn dập. Mồ hôi hoàn toàn tẩm ướt cơ thể và tóc bọn họ.

Tiểu Ngân tìm tới môi của Bạch Hành triền miên hôn nhẹ, Bạch Hành vô lực từ từ nhắm hai mắt, mở miệng nghênh đón nụ hôn của Tiểu Ngân.

Hai người ôn nhu triền miên hôn nhau.

Thẳng đến Tiểu Ngân ở trong cơ thể Bạch Hành lại đứng thẳng lên…

“Em mệt…” Bạch Hành rên rỉ mở miệng.

“Khó mà làm được!”

Tiểu Ngân đem y lặt qua, trực tiếp tách hai chân y, nâng môn y lên đặt ở trên đùi mình, dựa theo chất lỏng vừa rồi, lại thuận lợi tiến vào trong cơ thể Bạch Hành.

“A——”

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng lại tràn ngập hơi thở □…

Lúc Bạch Hành tỉnh lại, một trận cơ thể đau nhức quen thuộc.

Thần cấp hình như không có tác dụng gì a!!!

Rõ ràng đã cải tạo qua cơ thể nha!!!

“Tỉnh?”

“Ừm.” Âm thanh khàn khàn mở miệng, tự mình cho mình tạo một quả cầu nước đớp một ngụm, nhuận nhuận yết hầu.

“Thần cấp hình như có chút tác dụng.”

Tiểu Ngân có chút đăm chiêu nhìn xem Bạch Hành, mở miệng nói.

Phụt – Bạch Hành một ngụm đem nước mới uống vào miệng phun ra.

“Em lần này thời gian kiên trì rõ ràng so với lần trước lâu hơn.” Lại rất nghiêm túc nói.

Trên trán Bạch Hành nổi nhô lên một sợi gân xanh.

“Tâm tình tốt chút?” Tiếp theo, Tiểu Ngân hỏi.

Bạch Hành sửng sốt, theo bản năng gật đầu, hình như – quả thật không còn cảm giác phiền lòng buồn bực gì…

Tiếp theo đến Tiểu Ngân lại rất nhiêm túc gật đầu.

“Quả nhiên, là nghẹn quá lâu …”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play