“Nói đi, chủ ý của ai?”
Bạch Hành đứng ở trước mặt một đám ma thú, mặt không chút thay đổi, mặc trầm như nước, mặt…Tóm lại, sắc mặt không phải nhìn rất tốt.
Lôi Ưng và Lão Gấu rất không có tiền đồ trốn ở phía sau từng đứa con của mình.
Lôi Ưng hoàn hảo hơn, tốt xấu còn bảo trì khí thế cao ngạo cao ngất trong thường ngày, Lão Gấu căn bản là không mặt mũi không da dẻ cơ hồ đem bản thân co rút thành một đoàn. Đáng tiếc, thân thể của hắn rất khổng lồ, thu nhỏ như thế nào nữa thì thân mình nhỏ thịt gấu núc ních cũng ngăn không được hắn.
Ma thú khác cười ha ha đều tự tìm vị trí, bày ra một tư thế thoải mái nhất, hoàn toàn làm tốt chuẩn bị xem diễn.
Trừ một tên…
“Trước kia, ta nghe nói qua một loại chim tên là Ưng trọc, à, ý tứ của trọc chính là không lông.” Cơ thể Lôi Ưng run lên hai cái, khí thế hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang cũng trở nên e dè, “Nhưng mà, theo ta được biết, trong rừng rậm Sương Mù thật sự không có loại chim Ưng trọc này. Chẳng qua, hôm nay, ở đây, các ngươi chú ý nhìn xem quá trình sinh ra loài chim chủng Ưng trọc này.”
Lấy ra tư thái làm thầy lúc trước, Bạch Hành nhã nhặn trang nghiêm chậm rãi mà nói, phảng phất anh cho mấy học sinh tiến hành môt lần diễn thuyết thực nghiệm, “Người thực hiện quá tình cụ thể này là Tiểu Ngân và ——” Mắt dao không lưu tình bổ về phía Lôi Ưng, “Lôi Ưng.”
Lôi Ưng không phải không muốn chạy, nhưng vấn đề là hòa thượng có thể chạy miếu không thể (chạy trời không khỏi nắng), hắn chạy trong chốc lát nhưng có thể chạy cả đời sao?
Huống hồ, Bạch Hành mềm lòng mọi người cũng đều biết.
Nhưng mà, hiện tại Lôi Ưng hối hận!
Ưng trọc, ưng trọc – ý tứ này quá rõ ràng a!
Nếu thật sự bị cạo sạch lông vũ xinh đẹp thần bí trên người, hắn thà rằng đi chết!
Không tham dự vào cái gì khác, Lôi Ưng đã nghĩ vẫy vẫy cánh ưng chạy.
Đáng tiếc, động tác của hắn không nhanh bằng Tiểu Ngân, ý niệm trong đầu vừa mới mọc lên, cánh cũng chưa kịp di động, khí thế Thần cấp hào hùng của Tiểu Ngân liền trực tiếp bắt hắn tại chỗ không nhúc nhích được.
Lôi Ưng đáng thương thiếu chút nữa chưa lưu lại hai hàng nước mắt nam nhi. Ánh mắt cầu cứu hướng trên người đứa con phía trước ra vẻ người vô tội thất bại.
Tiểu Ngân lập tức xuất hiện ở bên người hắn, sau đó tiếng ưng bình thường cao vút to rõ tràn ngập cao ngạo và khí phách trở nên sắc nhọn ai oán, lại phối hợp trên âm thanh khen ngợi của ma thú khác quang quác xem diễn, đám lính xa xa nghe xong kinh ngạc run sợ trực tiếp hoài nghi có phải là phát sinh ma thú bạo loạn không.
Một trận áp bách chống lại áp bách có thể nói là hết sức kịch liệt, sau chiến đấu giãy dụa chống lại giãy dụa, Tiểu Ngân rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ.
Lông vũ đen bóng trên người Lôi Ưng – hoàn hảo được chiêu đãi tại chỗ, trừ trên đỉnh đầu…
Ưng to uy vũ cả thân hình đều bao trùm lông vũ màu đen, ngoại trừ lông vũ đỉnh đầu đã bị mạnh mẽ nhổ đi – trắng tuyết cùng đỉnh đầu hình thành đối lập rõ nét.
Phụt há há há…
Không ít ma thú đều cười lăn lộn.
Lôi Ưng đáng thương bi phẫn mà bất đắc dĩ nhìn xem một đám đồng bạn chỉ biết cười trên nỗi đau. Sau một tiếng than khóc, cánh xoải ra thẳng lên trời cao. Chỉ chốc lát sau liền biến thành một điểm đen nhỏ, biến mất không thấy.
“Các ngươi đi theo nó, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Thấy phương hướng Lôi Ưng bay đi đã biết được nó đi tìm Vong Linh phát tiết tức giận, Bạch Hành vội vàng nhịn ý cười đối với Cự Ưng hệ lôi khác dặn dò nói.
Sau khi cười đủ, ánh mắt Bạch Hành dừng ở trên người Lão Gấu câm như hến. Vừa rồi trong ma thú chỉ có nó và – không cười.
“Lão Gấu, nói đi. Là ai?”
Bạch Hành hướng Lão Gấu nhếch miệng.
Lão Gấu một cái giật mình, chân lớn trực tiếp chỉ phương hướng phía Bé đáng yêu.
Bạch Hành gật đầu, không tính ngoài ý muốn.
“Như vậy, nợ giữa chúng ta nên tính như thế nào đây?” Cao thấp dò xét vài lần thân thể thật lớn của Lão Gấu, chân gấu lông xù của đối phương lập tức che ở trên người, động tác tác giống – phụ nữ bị phi lễ – 囧, “Yên tâm, ta đối với cái mình lông của ngươi không có hứng thú. Đúng rồi, ta nhớ rõ ở chỗ của ngươi có vài viên ma tinh hệ thủy cấp chín đi?”
Lão Gấu kêu gào một tiếng, rầm một tiếng ngã trên đất, làm bộ dạng đau muốn chết.
Lão Gấu này ngoại trừ gian trá giảo hoạt da mặt dày thích giả bộ non nớt ra, thì trình độ keo kiệt của nó tuyệt đối không thua với Long tộc.
Đừng nói vài viên, chỉ là một viên ma tinh cấp chín thôi là nó có thể không tiếc đổi sạch lông trên người.
“Nếu không, ta có thể đi thương lượng thương lượng với gấu mẹ.” Gấu mẹ – bà vợ của Lão Gấu, một vị mỹ nhân vô cùng bưu hãn – đối với tộc gấu mà nói.
Cơ thể Lão Gấu co giật vài cái, chậm rì rì từ trên mặt đất đứng lên. Trong mắt hàm chứa nước mắt hữu khí vô lực hướng Bạch Hành kêu vài tiếng.
“Nó đồng ý.”
Đồng chí phiên dịch viên Tiểu Ngân nói.
Nước mắt trong mắt Lão Gấu rốt cục rớt xuống.
“Như vậy tiếp đến…” Bạch Hành nhìn về phía Bé đáng yêu.
…
“Bạch, Tiểu Ngân!”
Lankers đã lâu không gặp vẫn là một bộ bộ dáng ngây thơ vô tà. Thấy Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đi vào cửa, lập tức nhảy từ trên ghế xuống, vọt tới trước mặt bọn họ.
Trong phòng của Tiểu Ngân và Bạch Hành, mấy người bạn đều có.
Maude đang đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, tư thái cao quý mà tao nhã, trên khuôn mặt tuyệt mỹ một mảnh lạnh nhạt. Trải qua một đoạn thời gian lịch lãm trên chiến trường Andreu tuấn mỹ lại anh tuấn, trên mặt đang lộ nụ cười vẻ sủng nịch nhìn xem Lankers nhảy về phía Bạch Hành. Rooney – đang bận đem Feigez vòng giam ở trên đùi mình…Feigez đỏ nghiêm mặt giãy dụa, bàn tay thỉnh thoảng đánh ở trên người Rooney, bộp bộp bịch bịch nghe âm thanh khí lực cũng không nhỏ, nhưng mọi người ở đây không hẹn mà cùng nghĩ thấy anh ta mới là cái người khá đáng thương. Kyle Deli vẫn như trước kia giống nhau sôi động lại thẳng ruột, tóc dài như lửa rực rỡ được buộc chặt lên, thấy Bạch Hành và Tiểu Ngân đi vào vui vẻ nở nụ cười.
Tiểu Ngân vào lúc Lankers nhào lên một phen đem Bạch Hành kéo vào trong lòng, làm Lankers nhào vào khoảng không. Nếu không phải Bạch Hành một phen túm áo cậu, thì cậu đã nhào lên đất.
“Ha ha ha, xứng đáng, tôi đã nói không cho cậu chạm loại Bạch, cậu không chịu nghe.”
Kyle thấy Lankers bộ dáng chật vật, nhất thời cười ha ha lên. Xem ra trong khoảng thời gian này thật sự không làm cho hai người trẻ tuổi giống như oan gia thay đổi quan hệ được.
Lankers hung hăng trừng mắt Kyle một cái, ủy khuất nhìn về phía Bạch Hành và Tiểu Ngân.
Bạch Hành xin lỗi cười cười, Tiểu Ngân thì hùng hồn cùng cậu đối mắt, trong đôi mắt màu xanh biếc biểu đạt ra ý tứ quyết không nhượng bộ.
Lankers còn có thể thế nào, cậu đã biết quan hệ của Bạch Hành và Tiểu Ngân, cũng ít nhiều hiểu tính tình của Tiểu Ngân, chỉ có thể bĩu bĩu môi, nhóc tội nghiệp bổ nhào vào lòng anh trai mình dường như tìm cầu an ủi.
Andreu lắc lắc đầu, cưng chiều trong mắt không thay đổi.
“Được rồi, đừng náo loạn. Đã lâu không thấy, chúng tôi rất nhớ các cậu.”
Nửa câu sau là đối với Lankers và Kyle hai người nói.
Kyle cao hứng nhếch môi, “Ừ, bọn tôi cũng rất nhớ các anh, tôi đã chuyển đến đội ma pháp dưới quyền của các anh.”
“Còn có tôi.”
Lankers ở trong lòng Maude nói.
“Vậy sao?” Bạch Hành ngoài vui mừng có chút hổ thẹn nói, mặc dù anh và Tiểu Ngân trên danh nghĩa là chỉ huy của đội ma pháp, nhưng tất cả chuyện tình đều là Andreu xử lý.
Tiếp nhận ánh mắt xin lỗi của Bạch Hành, Andreu cười lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình hoàn toàn không thèm để ý.
Kyle thẳng thắng như mọi khi.
“Đúng rồi, trước kia đã nghĩ thấy làm anh em để nói về các anh bộ dáng rất không giống. Quả nhiên không phải anh em a, chẳng qua hai người các anh thật sự là tương xứng, so với làm anh em thì thích hợp hơn.”
“Vậy à?”
Kyle gật đầu, còn thật sự nói: “Tôi cho tới bây giờ không nói dối. Lại nói tiếp, hình như chúng tôi sau khi đến đây cũng chưa tham gia qua chiến đấu nhỉ. Ma thú đó quả nhiên tựa như trong truyền thuyết lợi hại như vậy. Thật lâu trước kia là nghe người ta nói dường như cấp bậc của ma thú tương đối lợi hại hơn con người, tôi còn có chút không phục. Thấy bọn nó thời điểm chiến đấu thật sự là làm cho người ta trông mà thèm, nếu như lúc nào đó tôi cũng có thểcó thực lực như vậy thì tốt rồi.”
Xem bộ dáng của anh ta tựa hồ cũng không biết thân phận chân chính của Tiểu Ngân và Bạch Hành.
Việc này cũng khó trách, biết thân phận chân chính của bọn họ trừ quân đội cấp cao ra, thì chỉ có tên bạn tốt Rooney cộng thêm thành viên của gia tộc Cruzte.
Feigez cũng biết, anh chính là được gia tộc Cruzte thừa nhận là bạn đời của Rooney, hoàn toàn có tư cách biết được chuyện này.
“Hai người các anh không phải người thủ tịch đội ma pháp sao, vì sao hai ngày nay cũng không thấy hai anh xuất hiện qua?” Kyle nghi hoặc hỏi.
Bạch Hành sửng sốt, “Chúng tôi có nhiệm vụ khác, hơn nữa nói thật, đối với chỉ huy chiến đấu hai người chúng tôi thật sự không có hứng thú.”
Như vậy hẳn là không tính là gạt người đi?
Bạch Hành trong lòng có chút áy náy nho nhỏ.
Kyle và Lankers gật gật đầu.
“Tôi nói, Rooney, cậu còn muốn đùa đến khi nào a?” Bạch Hành buồn cười nhìn xem ‘Chiến đấu’ giữa Rooney và Feigez, bọn họ cũng đi vào đã nửa ngày, một đôi này còn chưa có giãy dụa ra kết quả.
Thấy ánh mắt mọi người toàn bộ đặt trên người mình bên này, Feigez lập tức lúng túng quên giãy dụa, cứ ngốc ngốc bị Rooney ôm ở trên đùi.
Cái này cũng chưa tính hết, Rooney rốt cục đạt được cười tà tà liếm liếm vành tai nhỏ hồng toàn bộ của Feigez.
Bạch Hành che mặt – hết chỗ nói rồi, Rooney, cậu còn có thể biến thái chút nữa không?
Mọi người chưa kiến thức qua độ dày da mặt của Rooney đều ngây ngẩn cả người, không biết đối với một màn nóng bỏng trước mắt này nên làm ra cái kiểu phản ứng gì.
Maude tay mắt nhanh nhẹn bịt kín mắt của Lankers, Kyle đỏ nghiêm mặt xấu hổ dời tầm mắt.
Andreu cười xem Feigez trực tiếp hóa đá ở trên dùi Rooney dương dương đắc ý.
“Ha ha, các anh ôn chuyện đi. Chúng tôi đi ‘Việc’.” Một phen đem Feigez khiêng trên vai, Rooney cười ái muội lại thoải mái, đi ra ngoài cửa.
Vào lúc Bạch Hành không chú ý tới, trong mắt Tiểu Ngân hiện lên một đạo ánh sáng có chút đăm chiêu. Hiển nhiên đối với ‘Ngôn truyền thân giáo’ (dạy người thế nào, mình làm thế ấy) của Rooney có lĩnh hội nhất định…
Trong phòng lâm vào trầm mặc.
“Bọn họ muốn đi việc gì vậy?” Lankers trợn to đôi mắt, tò mò hỏi.
Những người khác cứng đờ, không biết nên cùng cậu giải thích như thế nào.
“Hẳn là làm chuyện làm tình đi.” Maude rất bình tĩnh trả lời.
Một đám ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía anh em bọn họ.
Lankers nhu thuận gật đầu.
“Vậy làm chuyện làm tình là làm như thế nào?”
Maude trầm mặc trong chốc lát, “Anh cũng không biết được, đợi trở về bảo người hầu tìm chút tư liệu chúng ta học một chút là được rồi.”
…
“Khụ khụ, việc này nói sau. Thông thường mà nói, trong chiến tranh là không thể nghiên cứu chuyện này.” Âm thanh Andreu đánh vỡ trầm mặc vi diệu trong phòng sau khi Maude nói chuyện.
“Là như thế sao?”
Lankers gật đầu, không hề nhắc tới đề tài này.
Đôi mắt xinh đẹp của Maude nhìn chăm chú trên mặt Andreu, Andreu mỉm cười cùng y đối mắt.
“Tiểu Ngân, anh nói Maude là ý tứ gì?”
Bạch Hành vào lúc bọn họ đối mắt dùng lời trong lòng lặng lẽ hỏi Tiểu Ngân.
“Lời ngươi nói ta một chữ cũng không tin.”
“Hả?”
“Maude.”
“Anh làm sao biết?”
“Cảm giác.”
“À. —— Tiểu Ngân ——”
“Hửm?”
“Anh quả nhiên rất lợi hại.”
“…”
…
“Chết tiệt, em buông ra cho anh, buông ra!!!”
“Không được, quyết định, hôm nay cứ cột lấy làm là được.”
“Rooney khốn kiếp, em cút cho anh!!!”
“Không được, em muốn làm anh.”
…
Binh lính dọc theo đường đi đều nghe được đối thoại của một đôi Rooney và Feigez này.
Nói trên ý nghĩ nào đó, Rooney là một tồn tại hơn hẳn Tiểu Ngân.
Một đường khiêng Feigez trở về sân của mình, đi vào phòng, trực tiếp đem người quăng ở trên giường.
“Khốn kiếp, em —— ô ——”
Feigez còn muốn tiếp tục mắng người, đáng tiếc miệng bị chặn.
Môi lưỡi đã sớm quen thuộc mang đến khoái cảm nóng bỏng, chỉ chốc lát sau Feigez vốn đáng trừng mắt không phục liền đắm chìm ở trong kích tình mang chút thô lỗ của Rooney trao cho
“Ô —— ưm ——”
Bàn tay to thô ráp lặng lẽ tiến vào trong quần áo của Feigez, một cái xoa lên ngực anh, một cái khác xuống phía dưới, tiến vào chỗ phía dưới bụng, cách quần lót vuốt ve hình dáng quen thuộc.
Đợi Feigez từ giữa nụ hôn nồng nhiệt hơi lúc chút tỉnh táo lại, cả người anh đã cao thấp đều trơ trụi.
Người yêu của anh, đang dùng ánh mắt tham lam cao thấp nhìn xem thân thể của anh.
Tầm mắt cực nóng dừng ở trên người Feigez, kích thích một cổ nhiệt lưu, trực tiếp tuôn ra hướng về phân thân dưới bụng.
Rooney nhanh tay nhanh chân cởi xuống quần áo của mình, sau đó bổ nhào vào trên người Feigez. Cảm thụ thân thể rắn chắc mềm dẻo, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Hơn thế tương phản chính là, thật lớn thân dưới của cậu, đang thẳng thẳng chọt trên eo Feigez, bộc lộ khát cầu của nó.
Feigez vào lúc Rooney ngậm giữ quả trước ngực phát ra một tiếng rên rỉ gần như gào thét, anh không thể từ chối Rooney, cho dù lý trí nói cho anh hiện tại rõ ràng là ban ngày, nhất là thời điểm bọn họ trước khi tới đây bị rất nhiều người thấy được, nhưng thân thể vẫn là không tự chủ được đáp lại.
Ôm lấy bả vai của Rooney, cơ thể ăn quen biết vị theo bản năng ưỡn ngực, nghênh hướng môi lưỡi của Rooney. Chuỗi rên rỉ liên tiếp chạy ra từ miệng ——
Phân thân đã sưng tấy lên, hơn nữa khát vọng kia như cũ không để ý hết thảy đem anh kéo vào thế giới cảm giác an ủi bại hoại.
“Ah, Rooney – a ——”
Phân thân đứng thẳng mang tính ám chỉ ma sát trên eo Rooney.
Rooney tiếp tục trêu đùa quả nhỏ được nước miếng thấm ướt lấp lánh, tán thưởng cảnh đẹp mình làm ra.
Tay chuyển qua mông vểnh co giãn kinh người của Feigez, làm càn vuốt ve.
Cố tình loại hành vi thô bạo này gây cho Feigez kích thích khác thường.
Anh chỉ cảm thấy cái vị trí thường xuyên bị ra vào ở chỗ sâu bắt đầu truyền đến một loại cảm giác trống rỗng, muốn gì đó tiến vào mình…
“Rooney ——”
Phân thân và mặt sau nôn nóng đều không thể tìm được thỏa mãn, nhất là trước ngực bị sảng khoái đùa nghịch, làm Feigez càng thêm khó chịu, trong mắt bắt đầu tràn ngập một tầng sương mù. Miệng phát ra cầu xin ——
“Em biết, em biết ——”
Rooney thì thầm an ủi anh.
Tách ra hai chân của Feigez, đem chúng nó ép đến trước ngực anh.
“Ôm lấy.” Cậu ra lệnh nói.
Feigez đã hoàn toàn bị dục vọng thao túng hoang mang nhìn xem cậu, cánh tay theo bản năng dựa theo lời của Rooney, ôm lấy hai chân của mình, cũng làm cho càng thêm gần sát trong ngực mình, cũng khiến cho thân thể của mình bị đùa giỡn thành một tư thế **.
Vị trí bí ẩn nhất của cơ thể không hề giữ lại bại lộ cho Rooney.
Cái miệng nhỏ thường xuyên sử dụng mà biến thành màu đỏ tươi đang kịch liệt co rút lại, nói lên khát vọng của nó.
Rooney hung hăng nuốt nước miếng, từ bên cạnh lấy ra một cái bình thuốc bôi trơn, bôi chỗ miệng nhỏ.
Cảm giác được gì đó lạnh lẽo nhiễu vào chỗ đó, cơ thể Feigez co rụt lại, đổi lấy một bàn tay thật mạnh lên mông.
“Không cho động!”
Mông trắng nõn hiện ra một cái dấu bàn tay rõ ràng, Rooney không cảm thấy không nỡ, ngược lại càng thêm hưng phấn – một cái ngón tay thô lỗ chen vào chỗ mất hồn kia.
“A ——”
Feigez kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng cái miệng nhỏ có tố chất huấn luyện vẫn là hoàn hảo không hao tổn gì, hơn nữa tham lam hiểu biết cắn chặt cái ngón tay kia.
“Nhìn xem chỗ này của anh, cắn rất chặt.”
Rooney cắn răng nghiến răng nói, trời biết được cậu rất muốn trực tiếp cứ tiến vào cơ thể đủ sự mềm dẻo này.
Feigez run run, không chỉ là kích thích trên cơ thể kia, lời nói không chút lưu tình của Rooney cũng mang đến cho anh tâm lý một loại cảm giác kiểu bị ngược – kỳ diệu chính là, loại cảm giác bị ngược lại kích phát khoái cảm của anh.
“A, không phải —— nhanh lên —— Rooney ——”
Nước mắt từ trong mắt lẳng lặng chảy ra, kích thích của hai phương diện thể xác và tinh thần làm Feigez không thể nào duy trì bình tĩnh, anh nghẹn ngào nói.
Gương mặt lịch sự nho nhã mang theo một loại cầu xin đáng thương.
“Mẹ nó, anh căn bản là cố ý câu dẫn em.”
Rooney thô lỗ nói, ngón tay thứ hai không hề đoán trước cắm vào trong dũng đạo trơn mềm, rất nhanh rút cắm, hơn nữa có thể chọt trúng chỗ mẫn cảm nhất trong dũng đạo kia.
“A a —— ah ——”
Feigez lớn tiếng kêu khóc, phân thân phía trước bắt đầu chảy ra chất lỏng. Hơn nữa càng thêm sưng phù đau đớn…
Rốt cuộc, lúc Rooney thô lỗ dùng ba ngón tay hung hăng đâm chỗ kia một chút, Feigez khóc bắn ra.
Cao triều mãnh liệt làm đầu óc anh trống rỗng, thân thể vô lực, theo bản năng đã nghĩ buông cánh tay ôm chân ra.
Kết quả, anh bị trừng phạt.
Lại một cái bàn tay dừng ở trên một cánh mông khác.
“Ai cho anh buông ra!”
“A——” Gào la một tiếng, vô lực buộc chặt cánh tay mềm nhũn.
Tiếp đó, anh thấy Rooney thẳng eo, đỉnh đầu mút của thật lớn ở trên cái miệng nhỏ màu tươi đẹp, cực lớn dữ tợn không chút lưu tình chọt mở cửa vào mềm mại mà nhỏ hẹp, mạnh mẽ cắm vào cơ thể của anh.
Bị yêu cầu bày thành tư thế này Feigez dường như có thể rõ ràng thấy cả quá trình mình bị tiến vào. Cái miệng nhỏ của anh tham lam nuốt vào toàn bộ cực lớn, hơn nữa còn kịch liệt co rút lại…
“A a a——”
Hình ảnh và cảm giác mãnh liệt bị tiến vào như vậy mang đến đánh sau mãnh liệt, phân thân vừa mới bắn ra lập tức liền lại đứng lên.
Rooney nắm chặt eo của anh, mạnh mẽ ra vào dũng đạo mềm mại, cảm giác chết tiệt bị gắt gao bao vây thoải mái cực kỳ.
“Em muốn cho anh ngày mai không xuống được giường!”
Đây là âm thanh cuối cùng Feigez thần trí dần mê mang nghe được…