Rooney giơ trường kiếm ngân quang lòe lòe trong tay, xung trận lên ngựa chiến đấu ở phía trước nhất.

Đối với cậu mà nói mấy con Vong Linh cấp thấp này thật sự không có uy hiếp quá lớn.

Vung tay lên, đem một con cương thi đang muốn đem cánh tay thối rữa xanh mét tản ra mùi tanh thối đâm vào trong cơ thể của một người lính chém thành hai nữa. Ngay sau đó lại xoay người, vài cái cánh tay hướng cậu đều bị chém rớt, rơi xuống trên mặt đất. Mà chủ nhân của cánh tay không có biểu tình đau đớn gì, vẫn chấp nhất khẹc khẹc hướng cậu tiến công. Đáng tiếc, mục đích của bọn nó nhất định không thể đạt tới, trước khi có thể đến gần Rooney, đã bị thanh kiếm to lóe ra hàn quang kia đánh trúng khởi nguyên, cùng vô số đồng bạn giống nhau, vĩnh viễn nằm ở trên mảnh đất trăm ngàn năm vẫn luôn bị chúng nó ngấp nghé.

Chiến đấu phảng phất như một loại không ngừng lại, Rooney cố sức có thể chiếu cố binh lính bên cạnh, đáng tiếc, cậu không phải thần, thỉnh thoảng, sẽ có một số tiếng kêu rên hoặc là rên rỉ thống khổ truyền vào trong lỗ tai của cậu.

Ở trong trận chiến đấu này, không có kỹ xảo bày binh bố trận gì, chỉ là cứng đối cứng chém giết.

Trải qua thời gian chiến đấu dài, Rooney chỉ huy quân tiên phong đã thành công đem Vong Linh đuổi khỏi khe núi.

“Truyền binh lệnh, phát động tín hiệu toàn lực tiến công!”

Vào thời điểm thành công chiếm lĩnh cửa khe núi, Rooney từ trong trạng thái chiến đấu điên cuồng tỉnh táo lại, cậu lớn tiếng nói ra.

“Vâng, trưởng quan!”

Một người đàn ông gầy gò lão luyện vóc dáng không cao lắm nhanh chóng từ trên người lấy ra một quyển trục, sau khi mở ra dùng sức hướng không trung ném lên, sau đó, ánh sáng màu đỏ chói mắt xuất hiện ở không trung.

Đây là tín hiệu tổng tấn công.

Bộ đội vẫn luôn đi theo phía sau quân tiên phong bắt đầu ngay ngắn có trật tự di động về phía trước. Mà Rooney bắt đầu chỉnh toàn bộ đội ngũ của mình, chỉ huy bọn họ dựa theo kế sách đã định tiếp tục khuếch trương địa bàn bên ta.

Vào lúc này, chỗ phía trước rất xa có một tiếng nổ như sấm sét, Rooney sửng sốt, lập tức khà khà vui vẻ, Bạch Hành cùng Tiểu Ngân chơi một cú cũng thật kịch liệt a…Phó quan Angie có thể làm chứng, biểu tình hiện tại trên mặt Rooney tuyệt đối vô cùng *** đãng – hơn nữa trên người cậu ta lưu lại dấu vết chiến đấu, cả người thật sự là có chút thảm không nỡ nhìn. Angie thật may mắn hiện tại Feigez đại nhân không ở đây, bằng không lấy bộ dáng hiện tại của trưởng quan nhà mình khẳng định sẽ bị vứt bỏ đi…

“Angie! Anh muốn chết sao?!”

Nhanh tay lẹ mắt đem cương thi hướng Angie công kích đâm chết, Rooney trợn tròn mắt, phẫn nộ quát.

Angie lấy lại tinh thần, xuất ra một thân mồ hôi lạnh – đúng nha, hiện tại không phải thời điểm thất thần.

“Xin lỗi, trưởng quan, tôi sẽ không tái phạm.” Angie lập tức nghiêm nghị nói ra.

“Mẹ nó, hiện tại bỏ qua cho anh. Đợi trở về lại tính sổ, cùng một chỗ với Michelle đi!” Rooney cổ họng ồ ồ lớn tiếng chửi một câu, lập tức tiếp tục tập trung tinh thần vào trong chiến đấu – Michelle là bạn đời của Angie.

“Vâng, cám ơn, trưởng quan!”

Angie cũng lớn tiếng trả lời nói, nhưng nghĩ đến thủ đoạn bình thường trừng trị bọn họ của trưởng quan cùng với phản ứng của người yêu mình biết mình ở trên chiến trường phân tâm sẽ có, người đàn ông sắc bén này không nhịn được âm thầm phát khổ trong lòng.

Mặc kệ nói như thế nào, đây chính là một khúc nhạc đệm trên chiến trường. Chiến đấu, còn đang trong tiếp tục.

“Báo cáo, Thượng tá Rooney! Thượng tá Feigez đã chỉ huy quân đội kế tục đến thay thế chúng ta.”

Lính liên lạc đem tình huống hậu phương báo cáo cho Rooney.

“Tôi biết, hiện tại lập tức bắt đầu thay thế!”

Nói xong, cậu quát lớn: “Hiện tại bắt đầu đổi binh!”

Thay thế như vậy, quân đội của pháo đài Snow đã sớm diễn luyện qua vô số lần, trước khi Rooney phát ra mệnh lệnh, đội trưởng các đại đội liền bắt đầu ở trong chiến đấu chỉnh hợp binh lính dưới tay mình, cùng đội ngũ tiến đến thay thế cho anh em của bọn họ tiến hành thay thế có trật tự.

Rooney chỉ suy nhánh quân tiên phong đã chiến đấu một ngày một đêm này chậm rãi lui về phía sau, cậu cùng Feigez tiến đến thay thế thậm chí chưa kịp nói được một câu.

Sống sót!

Anh sẽ!

Hai người chính là một cái ánh mắt đan xen, nhắn nhủ ý tứ của nhau.

Đợi sau khi quân tiên phong lui ra ngoài khu vực chiến trường, Rooney nhịn không được quay đầu lại, nhìn về phía địa phương bọn họ vừa mới rời khỏi, lại không nhìn thấy thân ảnh gầy cao của Feigez.

Người thương nặng đã sớm được khiêng đi cứu chữa, sau khi trở về hậu phương, binh lính thương nhẹ cũng tự mình đi đến điểm tập trung trị liệu.

Rooney bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ có chút phân tán.

“Các đại đội trưởng đến chỗ Phó quan Angie báo cáo tình huống binh lính tổn thất, bắt đầu từ đại đội trưởng một. Sau đó, đều tự mang đội trở về pháo đài Snow sửa sang, chuẩn bị hồi chiến đấu tiếp theo. Đều đi nghỉ ngơi thật tốt cho tôi, huấn luyện thật tốt, ai cũng không cho phép có nửa điểm lơi lỏng, nghe rõ không!”

“Rõ!”

Rooney nhìn xem binh lính thủ hạ của cậu, cùng bản thân cậu giống nhau, trên người những người này trải rộng dấu vết chiến đấu dơ bẩn, trên người mỗi một người đều thối tha. Cho dù còn chưa biết con số thương vong cụ thể, nhưng Rooney cũng thấy được, rất nhiều người không có cùng nhau trở về.

Trong đám người, thỉnh thoảng sẽ thấy mốt số gương mặt mang theo nét bi thương.

“Mục tiêu của chúng ta rất đơn giản – giết chết kẻ địch, sau đó sống sót. Nếu không thể đồng thời đạt tới hai mục tiêu này, như vậy, chúng ta đầu tiên phải làm được chính là mục tiêu thứ nhất. Tất cả mọi người ở đây đều như thế, không có một người ngoại lệ! Đương nhiên, nếu có thể đồng thời làm được hai điều là tốt nhất! Hiện tại người đứng ở đây, chính là đã làm được! Hy vọng thời điểm chúng ta chiến đấu lần sau có thể đồng dạng làm được. Được rồi, hiện tại bắt đầu chấp hành mệnh lệnh!”

“Trưởng quan, chiến đấu lần này chúng ta tổn thất hai ngàn một trăm hai mươi người anh em, con có ba trăm năm mươi sáu người trọng thương.”

Chỉ chốc lát sau, Angie chạy bước nhỏ đến híp mắt nhìn xem binh lính trước mặt Rooney hướng cậu báo cáo nói.

Angie là một người đàn ông cường tráng nhưng vóc dáng lại không cao lắm, làn da ngăm đen, cười rộ lên sẽ lộ ra làn da đen bóng cùng với một ngụm răng trắng hình thành đối lập rõ nét, tính cách dễ hòa nhập thẳng thắn hơn nữa trong thô kệch có tinh tế, khuyết điểm nhỏ duy nhất chính là hàng năm đi theo Rooney người kia nên trên người anh mang theo hơi thở binh lưu manh rất nặng – trừ thời điểm chiến đấu cùng huấn luyện cũng là một tên rất không đứng đắn, mặc dù ‘Công lực’ của anh còn kém xa Rooney.

Lúc này Rooney cùng Angie đều mất đi tâm tình vui đùa, bọn họ nghiêm túc nhìn theo binh lính mỏi mệt tiến vào pháo đài Snow.

Một lát sâu, Angie mới nhẹ giọng nhắc nhở.

“Trưởng quan, cậu hiện tại nên đến chỗ Nguyên soái hồi báo tình hình chiến sự.”

“Tôi biết.”

Nhìn thấy thân ảnh một một người lính cuối cùng biến mất ở cửa thành, Rooney lập tức sụp xuống thân hình cao ngất, có chút uể oải đáp lại nhắc nhở của Angie.

“Angie, anh đi tìm Michelle đi.” Dừng một chút, Rooney khôi phục bộ dáng bình thường, khuôn mặt cợt nhả tươi cười ôm bả vai Phó quan, “Cũng đã thời gian dài không gặp, rất nhớ đi?”

Angie ngược lại có chút ngoài ý muốn, anh vừa rồi còn đang lo lắng Rooney tên cà lơ phất phơ này sẽ làm sao với Michelle bên kia xử lý chuyện anh thất thần ở trên chiến trường chứ – mặc dù đó quả thật là sai lầm của bản thân anh.

“Vậy thật sự là tốt quá, trưởng quan, ngài ngày mai có thể đến chỗ chúng tôi uống rượu.”

“Được rồi!” Rooney liếc trắng mắt, “Các anh ngày mai còn không chắc khi nào mới có thể từ trên giường đứng dậy đi, tôi mới không làm cái chuyện mất mặt kia. Nói cho biết, thời gian nghỉ ngơi của chúng ta đại khái có ba ngày, nhưng chỉ có ngày mai – ngày mốt, tất cả mọi người đều phải thành thành thật thật buộc cho tốt đi huấn luyện. Ngày mốt tôi nếu phát hiện ra ai yếu đi, yếu nhé tôi liền chém phăng.”

Lúc nói những lời này, Rooney nhe răng nhếch miệng cười rất dữ tợn.

Angie theo bản năng kẹp chặt hai chân, miệng không nhịn được nhỏ giọng than thở nói: “Tôi thấy trưởng quan Feigez không ở đây cậu mới có thể nói như thế…”

“Hửm?”

“Không có gì, trưởng quan, tôi đi trước.”

Nói xong, hoàn toàn phát huy ra tốc độ sở trưởng của mình, Angie nhanh như chớp biến mất ở trong tầm mắt của Rooney.

Rooney theo bản năng quay đều lại lại nhìn thoáng qua phương hướng của chiến trường, sau đó xoay người đi vào lều lớn của Nguyên soái.



“Tiểu Ngân! Cửa mở tường không gian hình như biến lớn!”

Sau khi giết chết mấy Kỵ Sĩ Vong Linh hủy diệt so với Kỵ Sĩ Tử Vong càng cao hơn một bậc, Bạch Hành có chút thở dốc, ma lực cùng tinh thần lực hai phương diện hao tổn làm anh cảm giác vô cùng mệt mỏi.

Tiểu Ngân tất nhiên cũng chú ý tới dị trạng của tường không gian, hắn bay trở về bên người Bạch Hành, ôm thắt lưng mềm dẻo của y, hai người bay ở giữa không trung quan sát tình huống của tường không gian bên kia.

“Loại tình huống này, có thể là có Vong Linh khổng lồ muốn xuất hiện, hoặc là chúng nó muốn tăng lớn sức chuyển vận binh sĩ.” Tiểu Ngân nghiêm mặt nói – mặc kệ là điều nào đối với bọn họ mà nói đều không phải tin tốt.

Tuy nhiên mức độ không lớn, nhưng khe tường không gian cũng khuếch trương một đường kéo dài. Tiểu Ngân tự suy ngẫm vài giây, mở miệng nói: “Chúng ta trở về.”

Bạch Hành an ổn đợi ở trong ***g ngực của hắn gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu hồi phục ma lực cùng tinh thần lực của mình.

Lúc này, đội ma pháp sư đã có không ít người đang nghỉ ngơi. Ma pháp sư cùng chiến sĩ khác nhau, chiến sĩ không đấu khí còn có thể dựa vào sức mạnh cơ thể tiến thành chiến đấu, ma pháp sư không tinh thần lực và ma lực trên cơ bản sẽ không có nửa điểm lực sát thương, mà ma pháp sư ở đây lại không có thực lực biến thái như thế của Bạch Hành cùng Tiểu Ngân, tất nhiên không có khả năng liên tục duy trì thời gian dài như vậy. Bên trong bọn họ đã có người nghỉ ngơi quá hai lần.

Lúc Bạch Hành cùng Tiểu Ngân từ trên bầu trời hạ xuống, Maude Orly đang thay thế Andreu chỉ huy chiến đấu.

Đồng dạng là phi hành, tốc độ của Tiểu Ngân có vẻ cực kỳ kinh người, ngắn ngủi vài giây hai người bọn họ liền từ một điểm đen nhỏ trong mắt Maude biến thành lướt ở trên đội ma pháp sư sau đó lướt nhẹ xuống.

Lúc này trên thân hình kiện mỹ của Tiểu Ngân chính là một cái áo choàng pháp sư tuyết trắng, áo choàng ma pháp mềm nhẹ an ổn dán ở trên thân hình của hắn, ở trong không khí chậm rãi phất phơ, mấy đường thêu chìm vốn không hiện quá rõ chỗ cổ tay cổ áo sẽ ở góc độ đặc biệt nào đó phản xạ ra ánh sáng thần bí, phối với khuôn mặt tuấn mỹ vô song lại lạnh như băng chớ chọc của Tiểu Ngân, cả người hắn có vẻ vô cùng thần bí cùng tôn quý.

Thân áo chàng pháp sư màu xanh nước biển bóng loáng Bạch Hành ánh mắt hẹp dài hơi nhắm, đầu lẳng lặng tựa ở trong ngực của Tiểu Ngân, khuôn mặt trắng nõn phảng phất tựa như phản xạ dưới ánh mặt trời, biểu tình trên mặt hòa nhã mà an bình, nhìn qua thế nào cũng không giống là bộ dáng mới từ trên chiến trường chém giết trở về.

Maude nhìn chăm chú thân ảnh lướt xuống của hai người bọn họ, trong mắt hiện ra ánh sáng không rõ.

Tiểu Ngân ôm Bạch Hành dừng ở trên mặt đất, ánh mắt sáng ngời hữu thần ở trong đám ma pháp sư quét một vòng. Ánh mắt lạnh như băng cuối cùng dừng trên người của Maude.

“Tiếp tục chiến đấu!”

Nói xong, ánh mắt thật không có dừng lại nửa phần trên mặt hoàn mỹ tinh xảo của Maude, định chạy lấy người.

“Bạch – anh ấy làm sao vậy?”

Maude nhìn nhìn Bạch Hành vẫn luôn nhắm mắt trong ngực Tiểu Ngân, mở miệng hỏi. Cùng Bạch Hành Tiểu Ngân giống nhau, anh đồng dạng thần thái sáng láng, áo choàng pháp sư bao quanh cơ thể gầy yếu không có nửa phần nhăn nhúm cùng bẩn đen, thần thái yên ổn cao quý, vẫn hoàn mỹ như lần đầu tiên gặp mặt.

Cước bộ Tiểu Ngân không ngừng, “Trong khôi phục.”

Ném ngắn gọn ba chữ, thân ảnh Tiểu Ngân cùng Bạch Hành liền biến mất ở trong tầm mắt của Maude.

Ánh mắt Maude dừng thật lâu ở phương hướng bọn họ rời đi, không nói chuyện, trên mặt lộ ra biểu tình suy tư.

“Maude?”

Andreu khôi phục thực lực mở mắt, ánh mắt sau một phen tìm tòi, dừng ở trên người Maude, anh đứng lên đi đến bên người y.

“Andreu, tôi nhớ rõ anh từng nói qua Bạch Hành là ma pháp sư hai hệ phong thủy, mà Bạch Ngân còn lại là ma pháp sư hai hệ quang hỏa, đúng không?”

Maude thu hồi tầm mắt, lại lần nữa tập trung bên trong chiến đấu, tựa hồ không để ý hỏi.

Andreu nhìn Maude một cái thật sâu.

“Anh tựa hồ đối với hai người bọn họ cảm thấy rất hứng thú.”

“Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

Maude đối với lời của Andreu không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.

Đối với lảng tránh của y Andreu thật không có tiếp tục truy hỏi. Anh xoay người cũng gia nhập vào trong chiến đấu, “Đúng vậy.” Sau đó, tự hỏi trong chốc lát, mới lại mở miệng nói: “Hai người bọn họ hẳn là có thể tin tưởng.”

Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp màu xanh băng lướt nhanh qua Andreu.

“A? Nói vậy lai lịch của bọn họ anh biết rất rõ ràng?”

“Không, hoàn toàn không rõ.”

Andreu vô cùng thản nhiên trả lời nói, trên cơ bản, nếu nói lấy thân phận của anh cũng tra không được thân phận của Bạch Hành cùng Tiểu Ngân, anh không cho rằng Maude có thể tra được.

“Ngay cả tình báo của anh cũng tra không được?!”

Hiếm khi, trên mặt Maude toát ra một mạt thần sắc kinh ngạc.

Andreu thần sắc có chút ngưng trọng gật đầu.

“Đúng vậy, hoàn toàn tra không được.”

“Vậy anh lại vì sao nói bọn họ là có thể tin tưởng được chứ?”

Andreu nghẹn lại, trên mặt dẫn theo một ít túng quẫn.

Maude chú ý tới biểu tình gần như không xuất hiện qua trên mặt Andreu thoáng nhăn lại lông mày dài nhỏ tinh xảo.

“—— Trực giác.”

Maude lông mày hung hăng nhíu lại, lập tức buông ra, trên mặt lộ ra một biểu tình gần như châm chọc.

“Anh nói trực giác? Anh cư nhiên lại bằng trực giác phán đoán hai người có hay không đáng giá tin tưởng? Andreu, anh sẽ không là đang nói giỡn đi? Hay là đây là đáp án của Lankers?”

Khuôn mặt tuấn tú của Andreu lần này là thật sự hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, đáp án này đừng nói là Maude, ngay cả chính anh cũng nghĩ thấy vô cùng vớ vẩn. Sớm biết được đừng nói!

Maude khôi phục thần sắc trong cao ngạo bình thản ngày thường, nhàn nhạt mở miệng.

“Xem ra bị bọn họ ảnh hưởng cũng không chỉ một mình Lankers.”

“Đại khái là bởi vì loại cảm giác đó giữa hai người bọn họ đi.” Andreu cũng không phủ nhận, mặc dù trực giác nói cho anh Bạch cùng Tiểu Ngân là có thể tin tưởng, nhưng mà lý trí cũng quả thật làm anh nghĩ thấy phán đoán của mình rất võ đoán, “Hai người kia, từ thời điểm ngay từ đầu xuất hiện có thể rõ ràng làm cho người ta cảm giác được ràng buộc thật sâu giữa bọn họ, đó là một loại cảm giác không thể hình dung. Thật giống như cơ thể của bọn họ là một thể, mà không phải hai người tính cách khác xa nhau như thế.”

“Vậy cùng các anh có quan hệ gì?”

Maude hỏi ngược lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play