Bạch Hành thở dài nhắm mắt lại, tay thon dài cũng bắt đầu phủ lên thân thể của Tiểu Ngân. Da thịt bóng loáng nhẵn nhụi đến khó tin, lúc ngón tay Bạch Hành chạm vào sẽ bởi vì bản năng mà nhẹ nhàng co rụt lại, sau đó lại thả lỏng ra…
“A ——Ưm ——”
Vào lúc môi lưỡi Tiểu Ngân viếng thăm hai viên tròn trước ngực, Bạch Hành khẽ rên rỉ ra tiếng, pha lẫn ở trong tiếng nước ào ào, càng thêm mơ hồ và ái muội, tiếng thở dốc của Tiểu Ngân có thể nghe thấy rõ ràng.
Khoái cảm truyền vào trong cơ thể, đàn ông không hổ là động vật nửa thân dưới. Bạch Hành vào lúc bàn tay to của Tiểu Ngân cầm chỗ yếu ớt của mình xoa nhẹ chơi đùa, đã đem cái gì tình yêu ném tới chín tầng mây, toàn bộ thể xác và tinh thần tập trung vào khoái hoạt bên trong mà đối phương trao cho.
Tay của anh cũng không dừng mà sờ loạn ở trên người Tiểu Ngân, cuối cùng, dừng ở trên thật lớn của hắn. Bản năng muốn cho hắn khoái hoạt đồng dạng, tay xòe ra nắm cực to của hắn, chuyển động qua lại, trong tai nghe được tiếng hít thở nhanh hơn của Tiểu Ngân, làm Bạch Hành trong mơ mơ màng màng cảm giác được một loại thỏa mãn.
Trong phòng tắm quanh quẩn tiếng thở gấp ồ ồ thật lớn của đàn ông, mang theo sắc thái *** không thể che giấu, Tiểu Ngân dần dần bất mãn với tay của Bạch Hành, một cái bàn tay to của hắn mang tính gợi ý mười phần nắm cái mông cong vểnh của Bạch Hành, mạnh mẽ vuốt ve, mà ngón tay thì vô tình cố ý hướng tới khe hở giữa hai mông trượt vào.
Bạch Hành lúc này, bị bàn tay to nóng hừng hực mang theo kích tình trên mông làm bừng tỉnh. Nhận thấy được hành động nguy hiểm của bàn tay to kia, anh ngoài dự kiến thiếu chút nữa cười ra – không nghĩ tới con dã thú nhà mình này cư nhiên cũng hiểu được chiến thuật quanh co, này có được tính là điều dã thú không thể? – Ở dưới nhu cầu mãnh liệt mà tiến hóa?
Mặc kệ là cái gì, người này hôm nay cũng đừng nghĩ đạt được, bởi vì – Bạch Hành một phen nắm chặt thật to trong tay, nhất thời nghe được một tiếng thở gấp kinh hoảng – Tiểu Ngân hiển nhiên quên, khi chỗ hiểm nằm trong tay người khác, tốt nhất không nên coi thường vọng động…
“Đau?” Bạch Hành khóe miệng cong lên một nụ cười ôn nhu, ngữ khí ôn hòa hỏi.
“——Ừ.” Tiểu Ngân rất thành thật đáp lại.
“Vậy, đem tay nắm bỏ ra thế nào?”
Anh ám chỉ khẽ xoay cái mông mình một chút.
Kết quả, chỉ đổi lấy cái bàn tay to kia một vòng vuốt ve mới.
“Không muốn.”
Tỏ rõ ăn chắc rồi Bạch Hành sẽ không thực sự làm gì hắn. Từ chối sạch sẽ lưu loát sau khi Bạch Hành uy hiếp, Tiểu Ngân lại bắt đầu di chuyển bàn tay to lên dục vọng hắn cầm vừa rồi, một trận cảm giác tê ngứa truyền đến toàn thân, Bạch Hành mềm nhũn kêu một tiếng, chân mềm nhũn cả người liền rơi vào trong ngực của Tiểu Ngân.
“Ta muốn tiến vào.”
Tiểu Ngân nói kiểu tuyên cáo ở bên tai Bạch Hành xong, nói xong ngậm giữ vành tai trắng nõn, như là loại mỹ vị gì đó mút liếm cắn.
Một tay khác vốn đặt ở trên cứng ngắc cũng làm càn chuyển qua trên mông y, hai tay cùng nhau vuốt vẻ cái mông vểnh của Bạch Hành, sau đó chậm rãi tách ra cánh mông của y, lộ ra chỗ bí ẩn trong đó.
Không thỏa mãn nâng một chân của Bạch Hành lên, vòng qua trên eo của mình. To lớn đứng thẳng trực tiếp chống ở bên ngoài động nhỏ của Bạch Hành, đang nghĩ hướng vào trong xông vào.
“Không được!” Bạch Hành bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, người ngày to như vậy, một chút chuẩn bị cũng không có liền đi vào không đau chết anh mới là lạ. Cơ thể bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Y giãy dụa kịch liệt, Tiểu Ngân sửng sốt. Trong mắt có vài phần khó hiểu, hắn đương nhiên nhìn ra được Bạch Hành là thật sự từ chối, nhưng mà vì sao? Chẳng lẽ Bạch không muốn thân mật với hắn sao?
Trong đôi mắt màu xanh biếc có vài phần không xác định, nhìn Bạch Hành không nhịn được có chút thương yêu và mềm lòng.
“Ngu ngốc!” Bạch Hành cũng không chú ý đến điều gì khác, trực tiếp kéo ngón tay hắn sờ chỗ đó của mình, “Chỗ này nhỏ như vậy, anh lớn như thế, vậy làm sao có thể tiến vào chứ!”
Ngón tay Tiểu Ngân ở cái mép nhỏ hẹp xoa nhẹ vài cái, cảm giác được chỗ đó liên tục co rút lại mãnh liệt – yết hầu căng thẳng, một ngón tay to nhám tính dò xét cắm vào trong, nhưng động nhỏ khô khốc làm sao khinh địch để hắn tiến vào được.
“Đau——”
Bạch Hành một phen chụp tay hắn ra, càng thêm kiên định không cho tâm tư của hắn đạt được – một cái ngón tay cũng khó khăn như vậy, càng đừng nói chỗ đó so với ngón tay thô hơn không biết bao nhiêu lần.
Sau đó, Bạch Hành rất khó được thấy khó xử trên mặt Tiểu Ngân, thần sắc buồn bực, ủy khuất vân vân cơ hồ cho tới bây giờ chưa xuất hiện qua trên mặt hắn.
Thừa dịp cơ hội này, bạch Hành trực tiếp đem dục vọng của mình và Tiểu Ngân nắm cùng một chỗ, để cho chúng nó ma xát nhau, cố gắng kéo nắm, làm cho hai người phóng xuất ra nhanh hơn ——
“Hô hô ——”
Sau khi Bạch Hành phóng xuất ra thì thở hổn hển tựa vào trên người Tiểu Ngân. Hai người lẳng lặng ôm.
“Tiểu Ngân, anh lúc trước vì sao lại đem tôi lưu lại?”
Tiểu Ngân lúc trước mặt dù tạm thời biến chất làm cơ thể còn nhỏ, nhưng mà tâm trí lại không có thoái hóa theo, hắn như vậy hẳn là sẽ không dễ dàng tiếp nhận người khác – hơn nữa đối phương là một con người.
“—— Cảm giác rất ấm áp, lúc ngươi đem chocolate đưa ta, linh hồn rất đẹp. Cảm giác rất thoải mái, hơn nữa chocolate ăn ngon lắm, còn có năng lượng rất nhiều.”
“Anh có thể nhìn thấy linh hồn của người khác?”
Bạch Hành kinh ngạc ngẩng đầu, anh tại sao không biết Tiểu Ngân còn có bản lĩnh này.
“Là sau khi đạt tới Thần cấp mới có thể thấy, hơn nữa, chỉ có thể thấy được linh hồn ngoài Thánh cấp. Không quan trọng nên chưa nói.”
Tiểu Ngân đơn giản giải thích nói.
“À, vậy——” Bạch Hành nghĩ nghĩ, câu tối đối với anh mà nói rốt cuộc là tồn tại ra sao vô luận như thế nào cũng không nói lên lời, rất đàn bà—— “Anh sẽ muốn tiến vào người khác không? Ngẫm lại kỹ đi, anh từng gặp qua, có hay không ai đó còn cho anh loại xúc động này?”
Đối với dã thú như Tiểu Ngân mà nói, hỏi hắn chuyện tình cảm hắn không hiểu, còn không bằng trực tiếp dựa vào cảm giác của cơ thể mà phán đoán.
“Không có”
Tiểu Ngân rất nhanh hơn nữa rất rõ ràng trả lời nói.
Bạch Hành vừa lòng gật đầu, còn không làm rõ được đoạn thời gian trước mình vì sao phải khăng khăng Tiểu Ngân phải hiểu ra cảm tình đối với mình là cái gì, thì muốn hắn hiểu ra mấy cái chuyện này quả thực là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ nha.
Anh từ trong ngực Tiểu Ngân tách ra, bắt đầu tắm rửa.
Hai người sau khi trầm mặc tắm rửa xong, trước một khắc ra cửa, Bạch Hành đối với Tiểu Ngân nói: “Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng cùng người khác thân mật.”
Tiểu Ngân sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra khoái hoạt không có chút che giấu.
“Ừ, ta biết.”
Kế tiếp, Bạch Hành sau một hồi lâu nhăn nhó, mới mở miệng nói: “Về chuyện phương diện kia, anh có thể đi hỏi Rooney.”
Lời vừa hói xong, mặt trắng nõn liền hồng thấu.
Bạch Hành mặc dù từ lúc ở Trái Đất đã biết đến tồn tại của tình yêu đồng tính hơn nữa cũng không phản đối, nhưng mà bản thân anh cái thời điểm kia quả thực không có khuynh hướng phương diện này, cũng chưa từng có ý đồ tiến hành hiểu rõ qua.
Cho nên, về sau làm sao có thể làm một người ở dưới tại thời điểm kia không đau, không bị thương, anh cũng không rõ. Nếu nói không như vậy, anh thà rằng tự mình dạy Tiểu Ngân, cũng không để cho hắn đi hỏi tên Rooney kia, trời biết được cậu ta sẽ cùng Tiểu Ngân nói cái gì.
…
Chuyện này cứ thế trôi qua, Bạch Hành quyết định không quan tâm, dù sao cũng là Tiểu Ngân khác nôn nóng, hắn khi nào thì cùng Rooney hỏi thì đến lúc đó tính đi.
“Đến doanh khu của ma pháp sư nhìn xem đi?”
Sau khi buổi sáng thức dậy, Bạch Hành thần thanh khí sảng nói với Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân tất nhiên là gật đầu, bình thường mà nói, đề nghị của hai người bọn họ với nhau cơ hồ đều sẽ không phản đối.
Kỳ thật đối với hai người bọn họ mà nói tìm được doanh địa của ma pháp sư là một chuyện rất đơn giản, căn bản không cần nghĩ như Bạch Hành đi tìm một binh lính hỏi đường.
“Cảm ứng một chút tình huống nguyên tố dao động là được.”
Tiểu Ngân mặt không chút thay đổi không có chút ý vị cười nhạo nói, nhưng mà không biết vì sao, Bạch Hành chung quy nghĩ thấy người này đang trêu cợt…Ánh mắt hồ nghi ở trên mặt Tiểu Ngân chuyển hai vòng, anh lắc lắc đầu, hẳn là cảm giác sai rồi, Tiểu Ngân đây là người nhàm chán vậy sao.
Nghĩ tới đây, Bạch Hành mới buông tâm tư, chuyên tâm cảm thụ nguyên tố dao động trong không khí.
“Bên kia.”
Doanh khu của ma pháp sư là một thành nhỏ, do một đội binh lính bảo hộ, chỉ là ở một số chỗ lực phòng ngự tương đối yếu kém thì sẽ bố trí trận ma pháp loại trinh sát và phòng ngự. Bạch Hành cùng Tiểu Ngân tất nhiên có thể vô thanh vô tức tiến vào, chẳng qua làm như vậy căn bản không cần thiết, hai người bọn họ cũng không phải đến khiêu trận.
Thời gian ở đây cũng không quá ngắn, cho nên rất nhiều binh lính đều nhận thức bọn họ, hai người trực tiếp đã tiến vào cửa lớn thành nhỏ.
Bởi vì tồn tại của trận ma pháp, bọn họ mới tiến vào đã bị phát hiện.
Chỉ chốc lát sau, trong đại sảnh thành nhỏ liền tụ đầy mấy ma pháp sư mặc áo choàng ma pháp các màu.
Sau đó một âm thanh trầm thấp từ trong đám người vang lên.
“Bạch, Ngân ——”
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân vừa nhìn, Andreu đã từ trong đám người đi tới.
Mặc dù thời gian mọi người chia cách cũng không quá lâu, nhưng cảm giác lại giống như đã thật lâu không gặp.
Andreu vóc người cao, khuôn mặt tuấn dật, cái loại phong độ quý tộc xâm nhập tận cốt tủy này làm anh rất được chú ý.
“Andreu, cậu tại sao lại ở đây?”
Andreu hướng bọn họ cười cho một cái đón chào, xoay người đối với những người khác nói: “Đương nhiên là đến tòng quân a, còn có thể làm gì. Trước không nói gì khác, các anh không tự giới thiệu một chút sao?”
Bạch Hành lúc này mới chú ý tới hai người mình đã trở thành tiêu điểm chú mục của mọi người.
Anh tự nhiên trang nhã đứng bên người Tiểu Ngân, cơ thể hai người mặc dù nói là không quá kề sát, nhưng cũng vượt qua khoảng cách đồng bạn hoặc là bạn tốt bình thường. Thấy loại tình huống này, trong ánh mắt của Andreu nhìn về phía bọn họ nhiều chút ý vị gì đó không rõ.
“Tôi tên là Bạch Hành, anh ấy là Bạch Ngân? Chúng tôi là hai ma pháp sư thủ tịch, tôi là Thánh cấp hai hệ phong thủy, thực lực của anh ấy so với tôi mạnh hơn, là hai hệ quang hỏa.”
Giới thiệu của Bạch Hành làm một đám ma pháp sư tuổi từ hơn mười tuổi đến mấy chục tuổi không nhịn được cảm thấy khiếp sợ – cao thủ Thánh cấp trẻ tuổi như vậy cũng thật sự là chưa nghe nói qua!
Trên khuôn mặt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Sandro đâu?”
Những lời này vẫn là Andreu hỏi, dù sao lúc trước Sandro là theo chân bọn họ cùng nhau đến, cũng là ma pháp sư đứng đầu nổi tiếng – mặc dù tất cả mọi người rất chán ghét ông ta.
“Bị Tiểu Ngân giết.” Bạch Hành tô khẽ viết nhạt nói ra.
Vừa dứt lời, người trong đại sảnh sắc mặt liền thay đổi.
Andreu cười khổ lắc lắc đầu, “Tôi đã biết rằng sẽ là như vậy ——” Một bộ hình dáng rất đau đầu.
“Yên tâm, là ông ta ra tay trước, hơn nữa ông ta là muốn giết tôi.” Bạch Hành chớp chớp đôi mắt nhỏ dài, mỉm cười nói. Cho nên chuyện bọn họ là làm sao chọc giận Sandro, đương nhiên là sẽ không nói. “Cậu có biết thời điểm chúng tôi và Sandro vừa thấy mặt câu đầu tiên ông ta cho chúng tôi là câu gì không?”
Với thông minh của Andreu đương nhiên biết Bạch Hành là có dụng ý gì mới có thể nhắc tới đề tài này, anh rất phối hợp hỏi tiếp, “Cái gì?”
“Ông ta nói chúng tôi cùng binh lính hạ đẳng này xen lẫn vào nhau thì tổn hại đến tôn nghiêm của ma pháp sư.”
Bạch Hành nhàn nhạt nói, nghĩ đến thời điểm kia trên mặt Sandro hỗn tạp các loại biểu tình miệt thị cùng cao cao tại thượng hưng sư vấn tội, lửa trong lòng lại bốc lên.
Nói xong, đôi mắt màu đen của Bạch Hành nhàn nhạt đảo qua đám ma pháp sư phía sau Andreu, “Xung đột của chúng tôi chính là bởi vậy sinh ra. Tôi cùng Tiểu Ngân đều rất may mắn, trong khoảng thời gian các bạn chưa đến này chúng tôi ở đây, không chỉ bởi vì chúng tôi hiệp trợ quân đội ở đây ngăn cản Vong Linh tiến công, mà quan trọng nhất chính là chúng tôi làm rất nhiều binh lính tránh được tử vong. Bọn họ cũng không phải hạ đẳng, trong chiến đấu cùng Vong Linh bọn họ dũng cảm kiên cường có nghị lực, không sợ thương không sợ cái chết, bọn họ bảo hộ cả đại lục, tất cả mọi người bọn họ là anh hùng. Nhưng mà!” Nói đến đây, anh tăng thêm ngữ khí, “Ngay lúc bọn họ tân tân khổ khổ bảo hộ cửa ngõ của đại lục, có người mang theo ngữ khí ngạo mạn cùng miệt thị đến nói với tôi, bọn họ là người thấp hèn – cậu nói có phải là rất châm chọc.”
Andreu tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Bạch Hành như thế dĩ nhiên không phải để vì tán thành anh, anh chính là muốn châm chọc châm chọc đám ma pháp sư này, miễn cho vạn nhất có tên cùng cực phẩm kia giống nhau tồn tại.
“Sau đó chúng tôi còn có tranh chấp, Sandro thế nhưng ra tay đánh lén tôi!” Bạch Hành vừa lòng nghe được tiếng nhóm ma pháp sư thì thào nói nhỏ, “May mắn áo choàng ma pháp của tôi lực phòng ngự cũng tốt, bằng không cậu hiện tại có thể liền không gặp được tôi. Cậu biết đó Tiểu Ngân tính tình không phải tốt lắm, cho nên liền trực tiếp giết ông ta.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Andreu mang theo thần sắc trịnh trọng, “Thực lực của anh và Tiểu Ngân quả thật đều rất mạnh.”
“Được rồi, không nói chuyện này, giới thiệu mọi người một chút cho bọn tôi đi.”
Sau khi đem ý tứ cùng thực lực của mình ám chỉ xong, Bạch Hành vừa lòng treo lên nụ cười ôn hòa.
…
“Nguyên soái, ma pháp sư thủ tịch đã đến!”
Tiểu binh sĩ ưu tú chạy tiến vào chỗ chỉ huy chiến lược, cung kính đối với Nguyên soái Weson thông báo.
“Mời bọn họ tiến vào.”
“Nguyên soái.”
“A, Bạch, Tiểu Ngân, các anh đến vừa lúc. Chúng ta lập tức phải bắt đầu hội nghị tác chiến. Hiện tại quân đội pháo đài Snow tổng cộng có hai mươi mốt ngàn, còn có quân đội năm mươi ngàn sẽ vào vài ngày sau đến, cho nên đã có thể bắt đầu thử nghiệm phản công quy mô nhỏ.”
Đứng bên cạnh Nguyên soái Weson chính là Feigez thân là tham mưu, anh đối với Bạch Hành cùng Tiểu Ngân giải thích nói.
Bình thường mà nói chiến trường của Đại Chiến sẽ là cái khe núi hẹp dài kia, tồn tại của khe núi kia là phòng thủ khiến cho khó khăn cực kỳ rơi chậm lại. Nhưng mà, số lượng Vong Linh rất nhiều, nếu nói chiến trường chỉ ở trong khe núi, lấy Đại Chiến không biết sẽ kéo dài bao lâu, Vong Linh thì không cần vật tư gì hỗ trợ có thể kéo dài, mà đại lục thì kéo dài không nổi – thức ăn, quần áo, binh khí, khôi giáp – mấy cái này cũng không phải nói bổ sung là có thể bổ sung.
Cho nên, ở trong Đại Chiến bên đại lục cũng sẽ chủ động tiến hành phản công, lấy vùng đất băng vô biên vô hạn ở ngoài khe núi làm chiến trường, tiến hành chiến đấu quy mô lớn, theo đó mà tiêu hao nhanh hơn số lượng Vong Linh.
Hiện tại, Nguyên soái Weson có được hai mươi mốt ngàn quân đội trong tay liền định tiến hành một trận chiến phản kích quy mô nhỏ.
Cuộc chiến phản kích đối với hai bên mà nói đều là một hồi cuộc chiến hao tổn, hao tổn chính là sinh mệnh của binh lính trên chiến trường.
Chẳng qua, loại chiến đấu này lại không thể không có.
“Như vậy, ma pháp sư chúng tôi cần làm cái gì đây?”
Bạch Hành mở miệng nói.