Lúc Nghiêm Khuynh ra khỏi cục cảnh sát, trời đã sáng rồi.
Anh đi dọc theo đường một lát, sau đó quẹo vào trong một cái ngõ hẻm. Ngõ hẻm lượn sóng, giống như lòng người thăm thẳm.
Lục Khải vội vội vàng vàng chạy tới từ phía sau, trong miệng không ngừng kêu "Anh Nghiêm".
Nghiêm Khuynh dừng chân lại, quay đầu lại nhìn anh ta, mặt không chút thay đổi.
Lục Khải cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh Nghiêm, chuyện Đông Tử, tôi thất sự
xin lỗi anh. Nếu như ban đầu không phải tôi cứng rắn phải dẫn cậu ta đi
vào, cũng sẽ không gặp phải tình trạng hỗn loạn như ngày hôm qua ——"
"Không có việc gì." Giọng nói Nghiêm Khuynh lạnh lùng, không có nhiệt độ gì,
"Cậu ta làm việc gì là lựa chọn của cậu ta, không có quan hệ gì với
cậu."
"Vậy bây giờ cậu ta đang ở bệnh viện cũng không biết là chết hay sống, chúng ta có phải đi ——"
"Thăm cậu ta?" Nghiêm Khuynh tiếp lời của anh ta, sau đó không hề có ý cười
mà lại cong khóe môi lên, "Lục Khải, vì phủi sạch quan hệ với ma túy,
tôi đã cầu xin người không muốn cầu xin nhất. Nếu như lúc này cậu cố ý
muốn đi bệnh viện thăm Đông Tử, kéo mình xuống nước, cậu cứ việc đi, tôi sẽ không ngăn cản."
Nói cho hết lời, anh xoay người rời đi, để lại một mình Lục Khải đứng ngơ ngác tại chỗ.
Vậy mà một lát sau, anh lại xoay người lại, ánh mắt đen tối không rõ mà
nhìn chằm chằm vào Lục Khải, nói từng câu từng chữ: "Lần trước tôi chịu
dao, dặn dò mọi người không thể nói chuyện này cho Vưu Khả Ý, cậu không
quan tâm lời nói của tôi..., tự tiện làm chủ để cho cô ấy đến tìm tôi.
Mà tối hôm qua tôi xảy ra chuyện, cậu lại gọi cô ấy tới lần nữa."
Xuất hiện tạm dừng đôi chút ở đây. Lục Khải có chút không biết làm sao.
"Anh Nghiêm, tôi...tôi chỉ. . . . . . Tôi cho là cô ấy có thể đến giúp anh, tôi ——"
"Giúp tôi?" Nghiêm Khuynh lặp lại hai chữ này một lần nữa, khóe môi cong lên
cười khẽ hai tiếng, giống như giễu cợt nói, "Lục Khải, cậu đi theo tôi
đã bao nhiêu năm? Trên thế giới này thật sự có người vô duyên vô cớ có
lòng nhiệt tình đến cục cảnh sát giúp người sao? Còn nhiều người lấy
việc giúp người làm niềm vui, nhưng vĩnh viễn sẽ không giúp người như
chúng ta."
Lục Khải còn ngơ ngác, muốn nói chút gì, rồi lại cũng không nói được một chữ.
Trước khi đi, Nghiêm Khuynh bình tĩnh nói: "Không cần đi tìm Vưu Khả Ý nữa,
cô ấy và tôi không có bất cứ quan hệ gì, cô ấy không có nghĩa vụ giúp
tôi, càng không cần thiết lội vũng nước đục này. Nếu như lại có lần tiếp theo, sau này cậu cũng không cần đi theo tôi nữa."
Anh xoay người rời đi, bóng lưng vô cùng đơn độc lạnh lùng giống như đỉnh núi cao khó có thể hòa tan băng cứng.
Lục Khải nhìn bóng dáng của anh, rốt cuộc thì thào một câu: "Nếu thật sự
không có bất cứ quan hệ gì, thì tại sao anh tận tâm tận lực bảo vệ cô
ấy, thậm chí vô duyên vô cớ chịu ba dao vì cô ấy đây?"
***
Vưu Khả Ý nghe nói mấy tháng này Nghiêm Khuynh rất khổ sở.
Anh bị giam giữ mấy ngày ở cục cảnh sát, sau đó ra ngoài. Sau đó bởi vì một lần ẩu đả đánh lộn lại tiến vào, chấm dứt mấy ngày. Nửa tháng sau, quán bar của anh đột nhiên lại bị tiến hành kiểm tra, cảnh sát tìm được một
số người đang tiến hành hoạt động mua bán ma túy không hợp pháp, lại mời anh đi vào.
Những chuyện này đều là nghe Lục Khải nói.
Hoặc là nói Lục Khải cũng không dùng phương thức nói để nói cho cô biết, mà là dùng rống.
Xem ra Nghiêm Khuynh thật sự gặp phải phiền toái. Vưu Khả Ý không dám nghĩ tới kết quả của anh có thể giống ba anh hay không.
Kể từ ngày đó sau khi đi bộ về từ cục cảnh sát, ba ngày hai bữa Vưu Khả Ý
lại nhận được điện thoại của Lục Khải, vừa nhận lên thì đầu kia chính là không ngừng nghỉ "Tôi chửi con mẹ nó chứ, đại gia họ Vưu cô là người
vong ân phụ nghĩa khốn kiếp anh Nghiêm chịu ba dao thay cô vô ích rồi"
cùng với đủ loại thô tục như thế.
Vừa bắt đầu cô trực tiếp cắt
đứt, càng về sau điện thoại quấy rầy gọi không ngừng, cô trực tiếp tắt
tiếng, cuối cùng phát triển đến đưa vào danh sách đen.
Có một loại tâm tình gọi không thể giúp.
Đối với Nghiêm Khuynh, trong lòng cô có tình cảm cực kỳ phức tạp, ngay cả
mình cũng không nói được vậy là cái gì, nhưng lý trí còn tồn tại, chuyện có liên quan đến ma túy và hoạt động phi pháp, cô biết mình phải kính
nhi viễn chi.*
* kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi
Nhưng hình như lí trí và tình cảm luôn đối lập với nhau, cô luôn nhớ tới anh, ở từng chỗ gặp qua anh, ở mỗi lần kéo màn cửa sổ ra nhìn về phía cái
ghế gỗ kia, khi ngọn đèn đặt dưới đất.
Chủ nhật đến nhà cậu ăn cơm, cô chọn một hộp kem dưỡng da tay làm quà sinh nhật cho mợ.
Trên đường đi ăn cơm, mợ hỏi cô chuyện thực tập, cô nói ý nghĩ của mình một cách đơn giản.
Mợ hơi kinh ngạc, "Nhưng không phải mẹ cháu muốn cháu vào đoàn văn công sao?"
Vưu Khả Ý dừng một chút, bới phần cơm, "Cháu không quá thích vào trong đoàn khiêu vũ, cảm thấy nhảy cho lãnh đạo dưới đài, chẳng bằng làm chút
chuyện mình thích, còn có ý nghĩa hơn."
Cậu gắp cho cô một miếng
sườn xào chua ngọt, phê bình: "Cháu trẻ tuổi, mẹ cháu là người từng
trải, những chuyện này vẫn nên nghe bà ấy. Đứa bé như cháu nghe lời từ
nhỏ, nếu mẹ cháu kiên trì, cháu liền theo bà ấy đi!"
Mợ không
đồng ý, nhíu mày nói: "Theo mợ, Khả Ý nghe lời là nghe lời, trong xương
cũng có cố chấp. Người trẻ tuổi tự nhiên có suy nghĩ của chính mình,
không cần mọi chuyện đều nghe thế hệ trước. Tuy nói thế hệ trước có kinh nghiệm phong phú, nhưng cuộc sống này vẫn là của mình, lựa chọn như thế nào, vẫn căn cứ từ mấy suy nghĩ và sở thích của mình để quyết định cho
thỏa đáng."
Đây là lần đầu tiên có người ủng hộ Vưu Khả Ý, cô cảm kích liếc nhìn mợ, mợ nháy mắt mấy cái với cô, dí dỏm nắm tay thành tư
thế fight¬ing, chọc cho cô cười ha ha.
Cậu nâng trán thở dài: "Em lớn bao nhiều rồi, còn giống như một đứa bé chưa trưởng thành."
Mợ bĩu môi, "Thì sao, ghét bỏ em hả?"
"Anh đâu dám?" Vẻ mặt cậu uất ức, "Không phải đều là em chê anh quá già ư? Anh nào dám ghét bỏ người già.”
Mợ không vui, dùng chiếc đũa gõ gõ chén, "Nói người nào là người già, hả?
Hôm nay người ta tròn mười tám, đây chẳng phải là thời gian quý báu ư?"
Cậu chỉ có thể nói thầm nho nhỏ: "Có thể hỏi một câu không, em 18 đã bao nhiêu năm rồi hả?"
Vưu Khả Ý cười đến mức không dừng lại được, một bữa nhao nhao ồn ào, không khí nhẹ nhõm sung sướng.
Sau khi ăn cơm tối xong lại phải đi, cô vẫn còn có chút lưu luyến.
Mợ muốn tới phòng bếp rửa bát, cậu muốn đưa cô về nhà, lúc cầm chìa khóa
xe lên chuẩn bị ra ngoài vẫn không quên hướng về phía trong phòng bếp
kêu một câu: "Ai ai? Anh nói thiếu nữ xinh đẹp mười tám tuổi này, hôm
nay em sinh nhật, bỏ bát xuống đi, ở chỗ đó chờ anh trở về rửa!"
Mợ đang đeo tạp dề, lầm bầm một câu: "Anh mà trở về thì bát cũng sạch, muốn rửa sao đây?"
Cậu chỉ đành phải lại đổi dép vọt vào phòng bếp lần nữa, đoạt lấy tạp dề từ trong tay mợ, kiên trì nói: "Làm cũng đã làm rồi, chờ anh trở lại dùng
cọ thép rửa cũng được! Em vào nhà đắp mặt nạ lên mạng đàng hoàng cho
anh, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt!"
Thật ra thì tất cả đều là
chuyện nhỏ rất hằng ngày rất bình thường, ăn cơm rửa bát nói chuyện
phiếm nói đùa, nhưng chính chi tiết vụn vặt tràn đầy khói lửa nhân gian
như vậy lại làm cho Vưu Khả Ý cảm thấy cực kỳ không thành thật.
Gia đình của cô là gia đình văn hóa, ba là giáo sư đại học, mẹ từ đoàn văn
công lui xuống thành chuyên viên dạy múa, bọn họ cũng cứng nhắc mà
nghiêm chỉnh, lúc ăn cơm ngay cả nói cũng không nói một câu, từ đầu đến
đuôi chỉ yên lặng mà ăn.
Giống như gia đình truyền thống nhất,
nấu cơm rửa bát là chức trách của mẹ, sau khi cơm nước xong ba liền phụ
trách xem báo một chút, tất cả thói quen cũng không khác ông lão nhiều.
Vưu Khả Ý còn nhớ rõ khi còn bé xem sân khấu kịch《nhà có nam nữ》, cô si mê
thích bộ kịch này như vậy, cảm thấy gia đình kia mới phải gia đình trong truyện nhi đồng, tràn đầy ấm áp và tình yêu. Nhưng càng lớn lên mới
càng hiểu, thật ra thì đó cũng không phải là truyện nhi đồng, chỉ là cô
có không cách nào có được trạng thái như thế.
Cho nên cô đứng ở ngoài cửa lớn nhìn cậu và mợ, trong lòng vừa ấm áp vừa mất mác.
Lúc đi tới cửa tiểu khu, cậu đến bãi đỗ xe ngầm lấy xe, cô đứng ở ven đường đợi.
Lúc vô cùng nhàm chán, nhìn thấy một chiếc xe taxi màu xanh dương dừng ven
đường. Mới đầu chỉ là tùy tiện thoáng nhìn, nhưng lúc cô nhìn thấy người đàn ông ở ghế lái đi xuống thì ngẩn ra trong nháy mắt.
Lại là Nghiêm Khuynh.
Anh xuống xe, đi vào cửa hàng tiện lợi ven đường mua bao thuốc, sau đó trở
lại trên xe. Hình như bước chân không phải rất ổn, Vưu Khả Ý nghi ngờ
anh uống say rồi.
Đúng dịp là vùng này đang tiến hành kiểm tra
nồng độ cồn, không đợi Nghiêm Khuynh xuất phát rời đi, thì có hai cảnh
sát giao thông gõ cửa sổ xe của anh một cái, muốn anh tiếp nhận kiểm
tra.
Vưu Khả Ý cách anh có mấy chục mét, không nghe được bọn họ
đang nói cái gì, nhưng liếc mắt thấy thái độ của Nghiêm Khuynh giống như rất không phối hợp, giọng nói của cảnh sát giao thông rất nhanh lớn
lên, thậm chí muốn động thủ kéo anh từ trên xe xuống.
Trong lòng cô căng thẳng, bước nhanh đi tới chỗ bọn họ.
Đến gần chút thì rốt cuộc nghe rõ đối thoại của bọn họ. Nghiêm Khuynh không phối hợp kiểm tra, nhưng cảnh sát giao thông đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Một người cảnh sát giao thông trong đó lạnh lùng nói: "Nếu như anh không xuống, thì đừng trách chúng ta xuống tay nặng!"
Từ đầu đến cuối Nghiêm Khuynh giống như một tên vô lại, mắt lạnh nhìn anh
ta, nửa là cười giỡn nửa là uy hiếp khạc ra năm chữ: "Cậu muốn thử hay
không?"
Giọng nói kia chậm rãi, nhưng mà lại lạnh lùng như dao găm bắn ra, trầm thấp có thể phá vỡ màng nhĩ.
Ông trời, rốt cuộc anh uống bao nhiêu rượu mới có thể chống lại cùng cảnh sát giao thông?
Đầu óc Vưu Khả Ý trống rỗng.
Cảnh sát giao thông đâu gặp qua loại tên lưu manh này? Cơn tức vừa đi lên, mắt thấy sẽ phải động thủ.
Vưu Khả Ý không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có thể không chút nghĩ
ngợi mà xông tới, kéo cánh tay một người cảnh sát giao thông trong đó
lại, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh ấy uống nhiều quá!"
Ba người họ quay đầu lại nhìn cô.
Hai mắt cảnh sát giao thông đó nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, "Tiểu thư, cô là. . . . . ."
"Thật xin lỗi, tôi là bạn. . . . . ." Cô hoàn toàn không có thời gian suy
tính, chỉ có thể theo bản năng tìm một cách gọi có khả năng nhất, "Tôi
là bạn gái của anh ấy. Anh ấy uống say rồi, tôi vừa mới muốn đi cửa hàng tiện lợi mua cho anh chút thuốc giải rượu, đâu biết anh ấy từ chỗ kế
tay lái đến trước mặt tay lái."
Cảnh sát giao thông hơi nghi ngờ nhìn cô, "Nhưng mới vừa rồi chúng tôi không nhìn thấy cô xuống xe."
Một người cảnh sát giao thông khác thấy thái độ cô tốt, giọng nói chậm lại
chút, "Tiểu thư, nếu như chuyện này không liên quan với cô, cô đừng nên
tiếp tay làm việc xấu nữa."
Vưu Khả Ý tranh thủ thời gian giải
thích: "Tôi thật sự không lừa các anh. Bạn trai tôi tên là Nghiêm
Khuynh, năm nay hai mươi lăm tuổi, không tin các anh tra bằng lái của
anh ấy đi." Nói xong, cô lại móc ra bằng lái của mình từ trong túi tiền, "Đây là của tôi, tôi tên là Vưu Khả Ý, lấy bằng năm trước. Tôi lái xe
đặc biệt cẩn thận, hai năm rồi cũng chưa từng bị trừ một điểm nào."
Cô không chỉ giúp Nghiêm Khuynh nói dối, cũng nói dối chuyện của mình.
Trên thực tế, sau khi cô cầm bằng lái thì hoàn toàn không có chạm qua xe, tự nhiên cũng không có gì cơ hội trừ điểm.
Có lẽ thái độ của cô nghiêm chỉnh, lại ra sức cúi đầu xin lỗi, nói cho bọn họ thêm phiền toái rồi, hai cảnh sát giao thông tra xét bằng lái của
Nghiêm Khuynh, phát hiện Vưu Khả Ý nói thật, cũng không kiên trì muốn
kéo Nghiêm Khuynh xuống xe kiểm tra nữa.
Một người trong đó khách khí nói một câu: "Em gái nhỏ là người tốt, biết lễ phép, tính khí không tồi." Liếc nhìn Nghiêm Khuynh, anh ta cười một tiếng, hình như có chút
tiếc hận, "Chỉ có điều dường như ánh mắt không tốt lắm."
Cuối
cùng Vưu Khả Ý còn kịp liếc mắt nhìn Nghiêm Khuynh, người sau vẫn lười
biếng ngồi ở chỗ đó, nghe nói như thế thì ánh mắt khẽ híp một cái, còn
là loại giọng điệu nguy hiểm đó, "Cậu có gan nói lại lần nữa!"
Tính khí cảnh sát giao thông kia cũng nóng nảy, lập tức cũng không khách
khí, lạnh lùng lặp lại một lần, "Tôi nói một đóa hoa tươi cắm vào trên
bãi phân trâu rồi, anh muốn như thế nào?"
Nghiêm Khuynh đưa tay
muốn mở cửa xe, Vưu Khả Ý vô cùng sợ hãi, chỉ sợ thêm phiền toái, vội
vàng đưa tay từ phía bên ngoài cửa sổ vào đè mu bàn tay của anh lại, sau đó quay đầu lại luôn miệng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi,
anh ấy uống quá nhiều rồi, bình thường anh ấy không có như vậy. Mong các anh tha thứ một chút, tha thứ một chút. . . . . ."
Cô vừa nói vừa gật đầu nhận sai, quả thật muốn bao nhiêu cung kính thì có bấy nhiêu cung kính.
Hai cảnh sát giao thông cũng không tiện nói gì nữa, nói thầm vài câu, xoay người rời đi.
Cho đến khi bọn họ đi xa chừng 20m, Vưu Khả Ý rốt cuộc thẳng eo lên, không tiếp tục dáng vẻ một mực cung kính.
Cô nghe trong xe truyền đến âm thanh lười biếng: "Thích tay tôi như vậy, thích đến trình độ muốn nắm không buông sao?"
Giống như bị giật điện, cô rút tay về thật nhanh, lui hai bước, sau đó đối mặt với cặp mắt kia.
Không biết uống bao nhiêu rượu, đôi mắt kia luôn tĩnh mịch yên tĩnh giống như ban đêm thế nhưng trở nên sáng sủa xao động không cố định. Ánh đèn
đường lóng lánh tứ phía phản chiếu ngược ở trong con mắt anh, giống như
có ánh lửa đang lóe lên.
Nghiêm Khuynh ngồi ở trong xe, động tác
và vẻ mặt đều lười biếng, hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng trong
ngày thường nữa, ngược lại mang theo cảm giác có chút dáng vẻ lưu manh. . . . . Hoặc là, thật ra thì đây mới thật sự là anh.
Dù sao anh vốn chính là tên côn đồ.
Vưu Khả Ý không có thói quen đối mặt với anh như vậy, đặc biệt lần gặp mặt
trước hay là trong cục cảnh sát, cô không cách nào khống chế mà nghĩ đến cảnh tượng anh mang còng tay bị khóa ở sau cái bàn.
Nghiêm Khuynh như vậy khiến cho cô cảm thấy xa lạ, hoảng hốt.
Cô lại đi lui về sau một bước, nhìn trên đất nhỏ giọng nói: "Anh uống rượu, đừng lái xe, bảo Lục Khải tới đón anh trở về."
Nghiêm Khuynh không nhúc nhích nhìn cô, nhìn dáng vẻ cô không dám nhìn thẳng
mình, nhìn cô rốt cuộc cũng không còn bộ dáng gắng phải quấn lấy anh như lúc trước, trong nháy mắt ánh mắt hiện lên nhiều loại cảm xúc.
Rượu cồn đốt não, cho nên rất nhiều cảm xúc bình thường có thể khắc chế đều lan tràn xảy ra ở thời khắc này.
Anh nghe thấy mình mỉm cười hỏi cô: "Thế nào, rốt cuộc bắt đầu sợ tôi?"
". . . . . ." Vưu Khả Ý không lên tiếng.
Anh rút một điếu thuốc ra ngoài, đưa vào trong miệng, sau đó đè cái bật lửa xuống, hít sâu một cái, châm thuốc. Sương trắng từ trong miệng tràn ra
trong nháy mắt, anh nhìn thấy Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Cũng chỉ là một cái, rất ngắn ngủi, sau đó liền dời tầm mắt đi.
Bởi vì men say phía trên, anh không kịp bắt được trong ánh mắt đó rốt cuộc
có chứa cảm xúc như thế nào, nhưng dĩ nhiên trong lòng đã nổi lên nhiều
suy đoán.
Có lẽ là khinh bỉ, là thất vọng, là chán ghét, là rốt
cuộc đã biết rõ anh, cũng là buông lỏng —— nhẹ nhàng biết rõ anh cũng
liền ý nghĩa không còn kích động tiếp tục dừng lại ở bến cảng vừa nguy
hiểm vừa xa lạ của anh.
Anh dùng tay vuốt vuốt điếu thuốc, lạnh nhạt hỏi cô: "Tại sao giúp tôi?"
Tại sao giúp anh?
Vấn đề này, Vưu Khả Ý cũng muốn hỏi mình.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khói mù rõ ràng rất ít rất mỏng manh, rồi lại giống như dày đặc đến gần trong gang tấc cũng không thấy rõ người trước mắt.
Cô nhớ lại vài ngày trước đó, khi đó cô kiên định tin tưởng Nghiêm Khuynh
là một người có tuổi thơ bất hạnh như vậy, anh trải qua những ngày đen
tối là có nỗi khổ tâm, là hành động không thể tránh được, mà trên thực
tế anh phải có một tâm hồn dịu dàng nhạy cảm, linh hồn sạch sẽ mà tốt
đẹp.
Kết quả thế nào?
Mấy ngày ngắn ngủn, hình như anh
thật sự chứng minh những lời nói mà anh từng nói với cô ở trong tòa
chung cư tại phía Bắc thành phố.
Thật ra thì cho tới bây giờ cô vẫn không biết rõ anh.
Cô nhìn thấy Nghiêm Khuynh nhưng cũng chỉ là nhân vật do cô tưởng tượng
ra, là một mình cô tình nguyện vẽ ra truyện cổ tích đẹp đẽ. Anh thật sự
chính là một tên lưu manh, một tên côn đồ bẩn thỉu không chịu nổi, không có tương lai.
Cứ cách khói mù như vậy, cô và Nghiêm Khuynh im
lặng nhìn nhau thật lâu, sau đó nghe cậu gọi cô ở cách đó không xa, thì
ra cậu vừa ló đầu ra khỏi cửa sổ gọi cô vừa lái xe chạy ra ngoài bãi đậu xe: "Khả Ý, cháu ở đây nói chuyện cùng ai vậy?"
Cô cuống quít quay đầu lại, đáp lại một tiếng: "Cháu lập tức tới đây!"
Sau đó quay đầu lại nhìn Nghiêm Khuynh lần nữa, cô vẫn dặn dò một câu: "Anh rất say, đừng lái xe, nhớ thông báo cho Lục Khải!"
Tiếp theo liền chạy một mạch, lên xe của cậu.
Cậu rất nhanh lái xe rời đi, cô nhìn mặt mũi Nghiêm Khuynh mơ hồ ngồi ở
trong xe taxi màu xanh dương đó từ trong gương chiếu hậu, suy nghĩ một
chút, vẫn lấy điện thoại di động ra, kéo số điện thoại của Lục Khải từ
trong danh sách đen ra ngoài, sau đó gửi một cái tin nhắn qua.
"Nghiêm Khuynh ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi đường 7-11 khu Nam Hoa, uống nhiều rượu, không thể lái xe. Bây giờ anh tới đón anh ấy đi, đừng để cho anh
ấy xảy ra chuyện."
Trong quá trình gửi tin nhắn, cậu hỏi cô: "Mới vừa rồi đang nói chuyện cùng ai vậy? Sao đứng không nhúc nhích ở trước
xe người ta vậy? Người quen à?"
Cô dừng một chút, nhấn nút gửi đi, sau đó cất điện thoại di động về trong túi, lắc đầu một cái.
"Không biết."
Cô không nói dối.
Bởi vì Nghiêm Khuynh này, thời gian ở chung càng dài, ấn tượng đối với anh
lại càng mơ hồ. Cô càng ngày càng không nhận ra anh, có lẽ có một ngày
thật sự sẽ hoàn toàn không nhớ ra được anh đã từng có dáng vẻ dịu dàng.
Như vậy cũng tốt.
Như vậy cũng tốt.
Cô dùng đầu ngón tay đưa qua đưa lại trên màn hình di động lạnh lẽo, tâm cũng lạnh theo.
Những ấm áp kia đã từng đi qua cô trong nháy mắt, thật sự sẽ phải biến mất không thấy như vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT