Ngươi, ngươi tính làm gì! - Tư Mã Duệ đột nhiên ý thức được cái gì, kinh ngạc
nhìn hắn- Chẳng lẽ, ngươi… …- Đúng rồi, nếu như Dạ Lãnh chưa tiếp xúc
qua loại thuốc này, lấy đâu ra như vậy hiểu biết, càng đừng nhắc tới có
thể vì người bệnh thi châm. _ Ha hả, có 1 số việc, quên được mới tốt! - Dạ Lãnh chỉ là nhàn nhạt
cười, có 1 số việc, là hắn không muốn nhớ lại, nhớ lại thời gian, là
thống khổ nhất thời gian.
_ Ngươi nói thế nhưng là thật! - Y Thủy Liên kinh ngạc hỏi.
_ Dạ phải! - Đứng phía sau là 1 gã hắc y nhân, cung kính trả lời- Thuộc
hạ chính tai nghe được bọn họ nói muốn giúp vương gia thi châm, thánh
nữ, thỉnh nhanh chóng chuẩn bị, thiết không thể để cho kẻ xấu hữu cơ lợi dụng!
Y Thủy Liên suy tư 1 hồi, hướng hắn phất phất tay nói- Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước, mật thiết chú ý nhất cử nhất động của Duệ vương phủ, có bất kỳ tin tức lập tức trở về cùng ta bẩm báo!
_ Dạ! Thuộc hạ xin cáo lui! - Hắc y nhân cung kính cúc cung, biến mất ở tại trong bóng tối.
_ Hừ, Tô Tần, ngươi muốn làm cho hắn khôi phục ký ức, vậy ta sẽ giúp
ngươi 1 phen! - Y Thủy Liên lạnh lùng cười, tiếng cười kia lãnh khốc,
băng hàn, làm cho đêm này càng thêm băng lãnh vô tình.
_ Làm như vậy ổn thỏa không? - Tô Tần nhìn mình trong kiếng, 1 thân đỏ
thẫm xiêm y như hà, tơ vàng thêu đại đoàn mẫu đơn, lóa mắt, cài ngọc
trâm, ở giữa ánh nắng rạng rỡ sinh huy, làm cho mọi người đắm chìm trong ửng đỏ diễm sắc trung, trong lúc nhất thời, liền ngay cả mình cũng nhìn tới thất thần.
_ Tiểu thư, ngươi hôm nay thật đẹp! - Hạnh Nhi cầm tiểu gương đồng đứng ở phía sau Tô Tần, vì nàng chấp gương mà soi- Tiểu thư, phía sau búi tóc
có hài lòng không?
_ Ân, có! - Tô Tần có chút ngây người, không yên lòng trả lời.
Mình trong gương rất đẹp, thế nhưng có chút làm cho Tô Tần kinh khủng, bởi
vì theo trong gương, nàng tựa hồ thấy được hồng y thiếu nữ ở giữa 1 mảnh ửng đỏ đang ngâm khẽ kia, 1 thân Hồng Phi thê lương, đứng ở nơi đó nhìn phương xa, chờ đợi âu yếm thiếu niên lang.
Càng nghĩ, trước mắt lại hiện ra đêm đó cảnh trong mơ… …
Ở trong gương, như cũ là 1 mảnh đỏ rực thông thiên, thiếu nữ ở trg biển
lửa nhẹ nhàng mà uyển chuyển hát bài hát đó, gương mặt thiếu nữ lúc đó,
Tô Tần vẫn luôn thấy không rõ, bởi vì ánh nắng chiều mơ màng, phản xạ ra quang mang diệu mờ mắt của nàng, Tô Tần hơi nheo lại mắt, muốn nhìn
thật tỉ mỉ, đột nhiên trong nháy mắt, thiếu nữ xoay người, nhìn nàng,
kia 1 cái chớp mắt, nàng thấy rõ mặt của cô gái, tâm nhưng cũng tại 1
cái chớp mắt, bỗng nhiên nghẹn tới cổ họng, ánh mắt ở chạm đến mặt của
cô gái trong nháy mắt, chớp mắt đông lại, băng lãnh cảm giác theo trong
đầu bắt đầu lan tràn, cấp tốc đem tứ chi thân thể đều đông lại thành
băng.
Nàng ta, gương mặt của nàng ta, cư nhiên cùng Yên Phi Tuyết giống nhau như
đúc, không, phải nói, bản thân nàng ta chính là Yên Phi Tuyết!
Tô Tần ngạc nhiên giống như đóng băng đứng tại chỗ bất động, gương mặt đó
trong gương, chậm rãi hướng chính mình tới gần, Tô Tần tựa hồ có thể cảm giác được nàng kia ánh mắt lạnh như băng lý hàm chứa oán hận ý, kinh
khủng dưới đáy lòng lan tràn ra.
_ Vì sao, tại sao muốn phản bội ta, tại sao muốn yêu hắn, ngươi không thể yêu hắn, không thể! - Bên tai lại đột nhiên vang lên thanh âm lạnh như
băng của nàng ta, mang theo vô cùng oán hận.
_ Không, ta không có, ta không có! - Tô Tần như dại ra run run phát ra
thanh âm, rõ ràng có thể cảm nhận được sợ hãi, thân thể lại không thể
nhúc nhích.
_ Ngươi, đáng chết! - Nàng đột nhiên theo trong gương vươn tay, hung hăng kháp ở cổ Tô Tần.
_ A! - Tô Tần đột nhiên cảm thấy giữa cổ 1 trận chặt thu, hô hấp trở nên
dị thường khó khăn, sắc mặt xanh mét, trơ mắt nhìn nàng ta dùng tay kháp ở cổ của mình lại không thể phản kháng.
_ Tiểu thư? Tiểu thư! - Hạnh Nhi phát hiện, Tô Tần vẻ mặt xanh mét, đứng ở trước gương, hoảng sợ nhìn mình trong gương, tay vừa sờ, lại hoảng sợ
phát hiện nàng toàn thân đều băng lãnh vô cùng, sợ đến mức liền kêu to
cứu mạng- Cứu mạng, cứu mạng, mau tới người đâu!
_ Làm sao vậy! - Dạ Lãnh thứ nhất vọt vào, nhìn thấy Tô Tần như đóng băng đứng ở trước gương, sắc mặt xanh mét, hắn lập tức vươn tay đem nàng ôm
lấy, lại phát hiện, nàng toàn thân lãnh được giống như là khối băng từ
trong hầm băng bước lên, hàn ý theo tiếp xúc được thân thể nàng 1 khắc
kia, hướng quanh thân của hắn lan tràn ra.
_ Tiểu thư! - Hạnh Nhi đột nhiên hét rầm lêm.
Tư Mã Duệ lúc này cũng vọt vào, khi hắn ngẩng đầu, lại nhìn thấy như vậy 1 màn, trong gương nữ tử chính lạnh lẽo nhếch môi hướng chính mình cười,
thế nhưng cái loại này cười nhưng lại như là vậy băng lãnh, trong lúc
nhất thời, như 1 thùng nước hắt từ đầu tưới đến chân, 1 đường lạnh lẽo
chạy thẳng.
Ngay hắn ngây người trong nháy mắt, Hạnh Nhi tiếng thét chói tai lần thứ 2
đưa hắn gọi hồi, hắn vội vã vọt tới trước gương, vươn tay đem Tô Tần ôm
vào trong ngực, vừa ly khai cái gương lại phát hiện, Tô Tần sắc mặt
không còn xanh mét, từ từ khôi phục huyết sắc, hắn dưới đáy lòng rất lớn thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, không có việc gì!
Ghé mắt nhìn về phía Dạ Lãnh, lại kinh ngạc phát hiện, hắn chính vẻ mặt kinh khủng, nhìn chằm chằm trong gương.
_ Dạ công tử! - Tư Mã Duệ hô to 1 tiếng, Dạ Lãnh mới đột nhiên như là bị
cái gì mãnh bắn trúng bàn, thoáng cái mới lấy lại tinh thần, hắn xoay
người, nhìn Tư Mã Duệ, thấy trong tay hắn ôm Tô Tần, sắc mặt đã tốt hơn, lúc này cũng rất lớn thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn lại hướng trong
gương nhìn, tựa hồ muốn tìm ra thứ gì đó, thấy trong gương cái gì cũng
không có, hắn tựa hồ có chút thất lạc, chuyển bước hướng Tư Mã Duệ tiến
lại.
_ Dạ công tử, vừa rồi ngươi thấy gì? - Nhìn vẻ mặt của hắn tựa hồ thấy
được cực kỳ kinh khủng gì đó, chẳng lẽ hắn cũng giống như mình thấy được trong gương kia trương dữ tợn khuôn mặt tươi cười.
_ Không, không có gì, được rồi, Tần Nhi như thế nào? - Dạ Lãnh cúi đầu
nhìn trong ngực hắn chính đang nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê Tô Tần- Hoàn hảo, ngươi tới kịp lúc, không có phát sinh cái gì!
Ngữ khí của hắn là ẩn ẩn lo lắng, quay đầu nhìn Hạnh Nhi phân phó nói- Nhớ
kỹ, sau này không được lại để cho tiểu thư nhà ngươi tới gần gương!
Vẻ mặt của hắn thập phần nghiêm túc, Hạnh Nhi bị 1 màn vừa rồi dọa lấy,
còn chưa có lấy lại tinh thần, lại là lần đầu tiên nhìn thấy như thế
nghiêm túc Dạ công tử, trong lúc nhất thời, có chút ủy khuất, chỉ có thể cứng còng gật đầu.
_ Ta là nói, bất luận cái vật gì có thể soi cũng không thể để cho nàng
tới gần! - Dạ Lãnh lúc này thần tình giống như là khắc băng thành lạnh
lẽo, làm cho người ta cực sợ.
_ Dạ, dạ! - Hạnh Nhi đã sớm sợ ngây người, chỉ biết liên tiếp gật đầu.
_ Dạ công tử, vì sao làm như thế, không phải là bởi vì trong gương có thứ gì đó đối Tần Nhi bất lợi! - Tư Mã Duệ có đầy đủ bình tĩnh, hắn tin
tưởng mình vừa nãy nhìn đến tất cả tuyệt đối không phải ảo giác, cái kia ở trong gương người đến tột cùng là ai!
_ Chuyện này, ta trong lúc nhất thời cũng khó giải thích rõ, nói chung
ngươi nhớ kỹ sau này đừng để cho Tần Nhi tới gần bất cứ cái gương nào,
cho dù là bên hồ cũng không được! - Dạ Lãnh cũng không có giải thích,
chỉ là nhất mực cường điệu không thể để cho Tần Nhi tới gần bất kì vật
thể nào có thể phóng xạ được.
_ Hạnh Nhi, tiểu thư nhà ngươi lúc trước có gặp qua loại chuyện giống vậy chưa? - Dàn xếp hảo Tô Tần, Tư Mã Duệ hỏi Hạnh nhi.
_ Có, có như vậy 1 lần, chính là ở khách sạn, tiểu thư cũng đã làm 1 kỳ
quái mộng, nàng nói ở trong mộng có người vươn tay kháp ở cổ của nàng,
khi đó ta đã ở bên người nàng, tiểu thư biểu tình khi đó cùng hiện tại
như nhau, sắc mặt xanh mét, hơn nữa tựa hồ bị cái gì đó khống chế, mặc
cho ta ra sao gọi nàng cũng không có phản ứng, hoàn hảo lần đó tiểu thư
chính mình tự tỉnh, chỉ là hôm nay tiểu thư tựa hồ tỉnh không đến, nếu
không phải là công tử cùng vương gia tiến vào, ta sợ; sợ tiểu thư nàng…
…- Nói xong Hạnh Nhi khóc ồ lên.
_ Được rồi, không có việc gì, sau này ngươi liền chiếu Dạ công tử nói,
đừng để cho tiểu thư nhà ngươi tới gần bất luận cái gương nào, liền bên
hồ đều không thể đi!
_ Ân, vương gia, tiểu thư nhà ta rốt cuộc là bị thế nào? - Hạnh Nhi lau lệ, ngẩng đầu nhìn Tư Mã Duệ.
_ Ta không biết, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, hôm nay phát sinh tất cả đều
không thể nói cho tiểu thư nhà ngươi, nàng nếu như hỏi, ngươi cứ nói là
làm mộng mà thôi!
Tư Mã Duệ nhìn về phía đang ngồi ở đầu giường Dạ Lãnh, hắn lúc này đang vì Tô Tần bắt mạch, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng mà thở dài, sau đó nhấc lên
chăn, đem Tô Tần tay phóng vào, sau đó đứng dậy đi tới bàn tròn ngồi
xuống.
_ Nàng làm sao vậy? - Tư Mã Duệ đi tới bên cạnh hắn hỏi.
_ Bị khiếp sợ, ta khai 1 chút phương thuốc, sắc thuốc cho nàng uống vào,
là vô sự! - Dạ Lãnh chấp bút, vừa muốn hạ xuống, lại nghe được phía sau 1 trận thanh âm êm ái.
_ Không cần, ta chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi 1 chút sẽ hảo! - Tô Tần ngồi dậy- Hôm nay chúng ta còn muốn vào kinh gặp hoàng thượng, chớ trì
hoãn!
_ Tần Nhi, ngươi thực sự cảm thấy không có vấn đề gì sao? - Tư Mã Duệ có chút bận tâm.
_ Không phải là tràng ác mộng thôi sao, ta cũng không phải đứa nhỏ3 tuổi, có thể bị loại này mộng dọa đến, có thể là do mấy ngày nay ta vì chuyện của Hằng nên lo lắng, vì thế có chút ngủ chưa đủ, nghỉ ngơi 1 chút là
được rồi, hôm nay cơ hội khó có được, ta không muốn bỏ qua!
Hôm nay là hoàng đế bệ hạ sinh nhật, các vị hoàng tử cùng công chúa, hoàng
thân quốc thích đô hội tới tham gia, đương nhiên Tư Mã Hằng cũng sẽ nhận lời mời tới đó, bởi vì bình thường Y Thủy Liên đều cùng hắn như hình
với bóng, vì thế chỉ có trường hợp như vậy mới có cơ hội đơn độc tới gần Tư Mã Hằng, mới có thể làm cho Dạ Lãnh vì hắn thi châm.
_ Được rồi, đã như vậy, vậy ngươi trước nghỉ ngơi thật tốt, đợi 1 lúc
chúng ta liền dẫn ngươi tiến cung! - Dạ Lãnh đè lại vai Tư Mã Duệ, đưa
hắn muốn lời nói đều đè xuống- Chúng ta đi ra ngoài trước, 1 hồi tới gọi ngươi!
Tư Mã Duệ liếc mắt nhìn Tô Tần, liền đi theo phía sau Dạ Lãnh, trước khi ra cửa còn cố ý phân phó Hạnh Nhi chiếu cố nàng.
_ Dạ công tử, ngươi có phải có chuyện còn chưa có nói với ta! - Tư Mã Duệ đè lại bờ vai của hắn, hỏi.
Dạ Lãnh không trả lời lời hắn, trực tiếp đi tới bên hồ, lẳng lặng nhìn mặt hồ.
_ Ngươi có phải hay không cũng nhìn thấy kia trương dữ tợn khuôn mặt tươi cười, người kia không phải Tô Tần, là ai! - Tư Mã Duệ đi tới bên cạnh
hắn- Ngươi vì sao không cho Tần Nhi tới gần gương, có phải trong gương
có thứ gì đó uy hiếp tính mạng của nàng?
Hồ nước diệu nhật quang kim sắc, nổi lên yếu ớt kim sắc quang mang, chiếu
vào Dạ Lãnh kia trương tuấn dật tuyệt luân trên mặt, dường như trích
tiên bàn tuấn mị chói mắt.
Khóe miệng của hắn dật ra cay đắng cười- Còn nhớ rõ ta đã từng hỏi qua ngươi, tin chuyện kiếp trước kiếp này hay không?
_ Nhớ! - Tư Mã Duệ gật đầu.
_ Vậy ngươi tin thật sự có nợ kiếp trước, kiếp này còn luân hồi chi lý
không? - Dạ Lãnh đột nhiên quay lại, rất nghiêm túc nhìn hắn hỏi.
Hắn muốn kết hôn với người khác! _ Kiếp trước nợ, kiếp này? - Tư Mã Duệ buông xuống 2 mắt, nhìn trên mặt đất trầm tư.
_ Từ nhỏ ta liền thể yếu nhiều bệnh, trong cơ thể còn có hỏa độc tàn dư,
cách mỗi bán nguyệt sẽ lại phát tác 1 lần, phụ thân vì ta lấy tuyết trên sơn đỉnh làm thành hàn đầm, cho ta ngâm thân thể, mới có thể đem trong
cơ thể hỏa độc đè xuống, thế nhưng, ta cũng vì vậy mà bị lây hàn độc,
mỗi tháng hỏa độc sau khi phát, ta còn phải chịu đựng hàn độc ăn mòn,
loại đau khổ này mỗi lần đều làm cho ta nghĩ tới tử, có lẽ, chết xong
liền không còn đau khổ, vì thế, tử đối với ta mà nói, cũng không đáng
sợ, tương phản lại là loại giải thoát- Nói tới chỗ này, hắn hướng Tư Mã
Duệ lộ ra 1 nhàn nhạt cười.
Kia cười như 1 trận gió mát phiêu nhiên, kia cười như vậy đạm nhiên thong
dong, kia ánh mắt nhìn như đạm phong vân, khán phá sinh tử thong dong,
nguyên lai hắn có thể nhìn thấu đây hết thảy, lại là trải qua như vậy
thống khổ, có lẽ, cũng chỉ có chân chính trải qua đến xương chi đau nhân mới có thể như vậy rộng rãi nhìn thấu sinh tử, cười nhìn phong vân biến đổi thất thường thế sự.
_ Kia về sau thế nào? - Chuyện xưa của hắn nhất định rất nhiều, là cái gì làm cho hắn như vậy đạm nhiên mà sống.
_ Về sau, ngay ta nghĩ muốn chết thời gian, có người đến nói cho ta biết… …- Đột nhiên hắn dừng lại, tựa hồ ở nhớ lại cái gì- Hắn hỏi ta tin kiếp trước kiếp này truyền thuyết không?
_ Trả lời của ngươi là?
_ Ta khi đó cùng ngươi như nhau, căn bản không tin, về sau, hắn cho ta
thi châm, hắn nói trên người ta còn trúng 1 loại độc, đó là thất nhật
quên, về sau ta mới biết được, đó là phụ thân cho ta uống, về sau hắn
giúp ta thi châm, ta rốt cuộc biết vì sao ta lại trúng hỏa độc, vì sao
phụ thân cấp ta uy “Thất nhật quên”!
_ Vì sao?
_ Bởi vì, bi kịch 18 năm trước, không, phải nói là 500 năm trước 1 hồi oan nghiệt! - Dạ Lãnh thở thật dài.
_ 18 năm trước?! - Tư Mã Duệ ninh mi suy tư 1 phen, đột nhiên hắn ngẩng
đầu, nhìn Dạ Lãnh- Ngươi nói 18 năm trước, sẽ không phải là… …
_ Vương gia, Tư Vũ cô nương nàng đột nhiên không thoải mái, ngài mau đi xem! - Phía sau truyền đến nữ tỳ cấp thiết thanh âm.
_ Hảo, ta lập tức tới! - Tư Mã Duệ xoay người đối Dạ Lãnh nói- Chờ ta 1 chút, ta lập tức sẽ quay lại!
_ Tư Vũ, ngươi làm sao vậy! - Vừa mới vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy
nàng vẻ mặt trắng bệch, nằm ở trên ghế quý phi, che ngực, thống khổ thân ngâm rên, thái dương giọt mồ hôi theo trơn bóng trán chảy xuống.
_ Duệ, ta đau quá, tâm hảo đau! - Tư Vũ nhìn thấy Tư Mã Duệ tới đem thân
thể dựa vào tiến trong ngực của hắn, tựa hồ tìm được cảng tránh gió,
ngụm lớn kiều ~ thở gấp- Duệ, ta rất sợ, sợ không nhìn thấy được ngươi!
_ Đừng nói chuyện, ta thỉnh đại phu giúp ngươi bắt mạch! - Tư Mã Duệ hướng ra ngoài hô- Người tới, nhanh đi thỉnh đại phu!
Không tới 1 lát, tóc trắng xóa đại phu mang theo hòm thuốc chạy tới, Tư Mã
Duệ lập tức thối lui, đứng ở 1 bên chờ đại phu vì nàng bắt mạch.
_ Không, Duệ, ngươi đừng đi, ta sợ, đừng rời khỏi ta! - Lam Tư Vũ chăm
chú nắm lấy tay hắn không buông, đáy mắt lưu luyến làm người trìu mến.
_ Hảo, ta không đi, ta ở chỗ này cùng ngươi! - Tư Mã Duệ cầm mu bàn tay
nàng, ở bên người nàng ngồi xuống- Đại phu, bệnh của nàng huống thế nào?
Đại phu loát loát hoa râm trường râu, thần sắc ngưng trọng nói- Bẩm vương
gia, vương phi nàng vốn là thể yếu nhiều bệnh, tích ứ trong tâm, bây giờ càng phát nặng, xem ra nhất định phải tìm được giải quyết chi đạo, nếu
không… …
Đại phu vẫn chưa đem lời nói cho hết, thế nhưng hắn kia vẻ mặt ngưng trọng
lại làm cho mỗi người trong lòng đều bịt kín 1 tầng bóng mờ.
_ Duệ, ta sợ! - Lam Tư Vũ ôm tiến trong ngực của hắn- Ta rất sợ, Duệ, ta
nếu như phải chết, ngươi đừng quá đau lòng, Phi Tuyết tiểu thư là 1 hảo
nữ hài, ngươi tốt hảo đãi nàng, có nàng chiếu cố ngươi, ta cũng yên tâm… …
_ Tư Vũ, đừng nói, ta sẽ không để cho ngươi tử! - Tư Mã Duệ cắt ngang lời của nàng- Hôm nay ta chỗ nào cũng không đi, ở nơi này lý cùng ngươi!
_ Duệ, ngươi hôm nay không phải muốn đi tham gia phụ hoàng khánh sinh yến sao, không đi có thể được chứ?
_ Không có việc gì, ta sẽ an bài hảo tất cả!
_ Dạ công tử, lại muốn làm phiền ngươi, hôm nay còn muốn ngươi phẫn thành Tư Mã Duệ bồi ta vào kinh! - Tô Tần nhìn Dạ Lãnh mang theo mặt nạ phẫn
thành Tư Mã Duệ, có chút áy náy, mỗi lần cũng là hắn đến giúp mình, lần
này hắn thà rằng mạo hiểm khi quân chi tội cũng muốn giúp mình, phần ân
tình này, nàng thực sự khó có thể hồi báo.
_ Cũng đã nói, ta cũng không phải miễn phí giúp, câu lên núi đao, xuống
biển lửa kia của ngươi, ta thế nhưng còn nhớ rõ! - Dạ Lãnh trên mặt dán
tinh xảo mặt nạ da người, sửa lại ăn mặc hậu đối Tô Tần cười nói- Đi
thôi, chúng ta hôm nay còn phải diễn ra trò hay cho bọn hắn nhìn!
Trong cung đình hoa lệ, chung quanh có thể thấy được cao tới to lớn kiến
trúc, trang nghiêm túc mục hoàng gia uy nghi xuyên thấu qua này đó cao
to tác phẩm nghệ thuật truyền đưa cho mỗi người, làm cho người ta nhìn
liền nghiêm nghị khởi kính.
_ Tần Nhi, nhiều người như vậy ta muốn hành sự tùy theo hoàn cảnh, không
thể nói thêm cái gì, miễn cho lộ ra chân ngựa! - Dạ Lãnh tỉ mỉ nhìn từng người qua lại, khi bọn hắn hướng chính mình gật đầu, hắn cũng chỉ là
nhàn nhạt cười mà qua, không nói chuyện nhiều, miễn cho khiến người khác hoài nghi.
_ A, Lục đệ, ngươi tới rồi! - Tư Mã Hằng thanh âm đột nhiên vang lên,
theo tiếng nhìn lại, 1 thân màu đen cẩm bào cung trang, khiến hắn có vẻ
cao quý tuấn nhã khí chất, bất quá ở bên cạnh hắn như trước có 1 tập tử y phiêu nhiên, định nhãn nhìn lại, Y Thủy Liên 1 thân tử sắc đoan trang
quần dài, long trọng mà trang nhã, càng sấn được nàng xinh đẹp vô song.
2 người đứng chung 1 chỗ lại là như vậy tuyệt phối, Tô Tần trong lúc nhất thời, cảm thấy cảnh sắc trước mắt có chút chói mắt, nàng lôi kéo vạt áo Dạ Lãnh- Ta phụ trách đem Y Thủy Liên dẫn dắt rời đi, ngươi đi đối phó
Tư Mã Hằng!
_ Ân, ngươi cũng phải cẩn thận! - Dạ Lãnh không nghĩ tới, Tư Mã Hằng cư
nhiên sẽ đem Y Thủy Liên cũng đưa đến đây, tổng cảm thấy có chuyện gì
sắp phát sinh, vì để tránh cho phát sinh ngoài ý muốn, hắn nhất định
phải nhanh hơn vì Tư Mã Hằng thi châm, giúp hắn mau chóng khôi phục ký
ức.
_ Tam ca! Dạ Lãnh cười vén khởi tay Tô Tần, hướng hắn đi đến.
Y Thủy Liên lúc nhìn đến Tô Tần, đáy mắt lại xẹt qua 1 mạt âm lãnh, khóe miệng câu dẫn ra, hừ, trò hay cuối cùng cũng bắt đầu!
_ Lục đệ, ngươi hôm nay thế nào đem nàng cũng mang đến! - Tư Mã Hằng đi
tới trước mặt bọn họ, ánh mắt chẳng đáng hướng Tô Tần trên người đảo
qua, liền đứng ở trên người Dạ Lãnh- Ngươi không phải đã sớm hưu nàng?
_ Tam ca, nàng là vương phi của ta, ta nghĩ Tam ca ngươi có thể minh bạch điểm ấy, về phần bên ngoài thế nào đồn đại, đều không thể tin! - Dạ
Lãnh cực lực giả ra “Tư Mã Duệ” có thể sẽ có biểu tình, sau đó hạ giọng
nói- Tam ca nhưng thật ra thập phần quan tâm vương phi của ta, chính là
không biết, Tam ca vì sao như vậy nhớ ở trong lòng!
_ Ta đó là quan tâm ngươi, nguyên bản ngươi không phải đã nói, vì Tư Vũ
muốn hưu nữ nhân kia, bây giờ ngươi khen ngược, đem Tư Vũ không để ý,
trái lại cùng nàng xả không rõ, ngươi đã nói như vậy, vi huynh cũng bất
kể, tất cả đều theo ngươi, chỉ mong ngươi đừng hối hận là được! - Tư Mã
Hằng dứt lời phẩy tay áo bỏ đi, chân vừa mới cất bước 1 bước, phía sau
liền vang lên Dạ Lãnh thanh âm.
_ Ngươi vì sao đem Y Thủy Liên mang đến, Tam ca, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tư Mã Hằng ngẩng đầu lên, liếc nhìn hắn, đáy mắt là khó có thể nắm lấy cảm xúc- Buông tay! - Ngữ khí lại là vậy băng lãnh, Dạ Lãnh phút chốc
buông, không thể tin tưởng nhìn hắn, cặp kia tà mị trong mắt thế nhưng
hiện lên 1 tia sát ý.
Dạ Lãnh tâm cả kinh, lập tức có loại dự cảm bất hảo, hắn hướng Tô Tần
phương hướng nhìn lại, Y Thủy Liên đang đứng ở trước gót chân của nàng
nói chuyện.
_ Ta không nghĩ tới ngươi lại còn dám đến hoàng cung! - Y Thủy Liên lạnh
lùng nhìn nàng, khi thấy Tô Tần búi tóc thượng kia đóa băng liên, sắc
mặt nhất thời trở nên khó coi.
_ Ha hả, ta tới nơi này chỉ là đến xem kịch vui, thuận tiện nói cho ngươi biết! - Nàng tới gần Y Thủy Liên, câu dẫn ra khóe miệng- Có ít thứ
ngươi có thể nhất thời có được, nhưng là 1 chút khắc cốt ghi tâm gì đó,
ngươi là vĩnh viễn cũng cướp không nổi!
_ Ngươi! - Y Thủy Liên nghiêng đi mặt, mắt trừng nàng- Tô Tần, ngươi chớ
đắc ý, hắn hiện tại chính là của ta, ngươi nhưng thật ra đến cướp a! Ta
xem ngươi thế nào cướp đi hắn!
_ Đừng nóng giận, nữ nhân cả đời chỉ biết khí sẽ không còn mỹ, hắn của
ngươi chính là đang nhìn bên này, vạn nhất ngươi này phó dữ tợn sắc mặt
làm cho hắn nhìn thấy, lúc trước ngươi ở trước mặt hắn khổ tâm kinh
doanh mỹ hảo hình tượng đều bị hủy đi nha!
_ Tô Tần, ngươi cứ đắc ý đi, ta xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu! - Y
Thủy Liên cũng để sát vào gương mặt nàng- Đã quên nói cho ngươi biết,
Hằng đêm qua là ở phòng của ta lý qua đêm!
_ Ngươi! - Tô Tần tâm bỗng nhiên bị nhéo khởi, ngón tay chăm chú bấu vào trong thịt.
_ Ha ha ha, muốn cùng ta đấu, ngươi còn quá non! - Y Thủy Liên dùng nước
tay áo che miệng cười lạnh, lấy tư thái người thắng ưu nhã xoay người
rời đi.
_ Liên Nhi, vừa rồi nói chuyện gì như vậy thật tốt cười? - Tư Mã Hằng
vươn tay đem nàng lãm tiến trong lòng, trong mắt hàm chứa cưng chiều
cười.
_ Không có gì, chỉ là cùng Yến tiểu thư tự ôn chuyện cũ mà thôi! - Y Thủy Liên thuận thế dịu ngoan tựa ở trước ngực của hắn, ngẩng đầu lên đón
nhận hắn ôn nhu 2 tròng mắt.
_ Cùng nàng ta có cái gì tốt nói, ngươi sau này cách xa nàng 1 chút, nữ
nhân kia không đơn giản! - Tư Mã Hằng cúi đầu mềm nhẹ vì nàng đem tóc
mai biên vén lên, đặt ở sau tai, sau lại cúi đầu vô cùng thân thiết ở
bên tai của nàng nói nhỏ, này 1 động tác ái muội nhạ được Y Thủy Liên
xinh đẹp trên gương mặt nhuộm 1 mảnh ánh nắng chiều, kiều mị như hoa,
mắt lại hướng Tô Tần bên này phiết đến 1 đạo khiêu khích ánh sáng lạnh.
Tô Tần đứng cách địa phương bọn họ chừng ngũ bộ, đem giữa bọn họ vô cùng
thân thiết động tác thu hết đáy mắt, đau lòng ở lúc khóe miệng của hắn
vung lên khinh miệt cười, chậm rãi lan tràn ra.
_ Tần Nhi! - Dạ Lãnh đi tới bên người nàng, nắm ở bả vai của nàng- Chúng
ta vẫn là đi thôi, hôm nay tạm thời đừng nhúc nhích hắn!
_ Không! - Tô Tần cho rằng Dạ Lãnh là đang lo lắng tâm trạng của nàng –
Nếu tới, ta liền nhất định phải kiên trì tới cùng, tuyệt đối không thể
bỏ dở nửa chừng!
Y Thủy Liên, nếu như đây là ngươi “Phép khích tướng”, như vậy chúc mừng
ngươi, ngươi thành công, cứ việc Tô Tần biết nàng ta nói như vậy nhất
định có mục đích của nàng ta, thế nhưng, khi nàng nghe được Y Thủy Liên
nói Tư Mã Hằng ở trong phòng nàng ta qua đêm, tất cả bình tĩnh đều hóa
thành hư vô, lòng của nàng bị 1 loại gọi là đố kị gì đó điền tràn đầy,
tất cả lý trí ở 1 khắc kia bị đánh tán, nàng chỉ biết là, vô luận gặp cỡ nào khó khăn, nàng cũng không thể cúi đầu, không thể chịu thua!
_ Được rồi, ngươi đã quyết định, chúng ta đây liền theo y nguyên kế hoạch hành sự! - Dạ Lãnh thấy nàng như vậy kiên định, cũng không nói thêm gì
nữa, chỉ là dưới đáy lòng hằng đảo, đây hết thảy bất quá là hắn buồn lo
vô cớ, có lẽ, Tư Mã Hằng căn bản cũng không có hoài nghi!
Đại Hùng bảo điện
Chính điện ngồi trên cao nam tử phục đẹp đẽ quý giá, đỉnh đầu long sức, tóc
cao sơ dựng lên đặt trang sức, 2 mắt mỉm cười, lông mày rậm bay xéo, mũi cao ngất, giữa 2 tóc mai là hé ra anh tuấn mơ hồ khuôn mặt.
Đây là phụ thân Tư Mã Hằng cùng Tư Mã Duệ?! Năm tháng tựa hồ đặc biệt hậu
đãi hắn, vẫn chưa vì tuổi tác già đi mà có tổn hại hắn tuấn lãng ngoại
hình, chỉ là nhìn hắn liền biết vì sao Tư Mã Hằng cùng Tư Mã Duệ đều
trưởng thành được như vậy xuất chúng duyên cớ, có như thế 1 anh tuấn
cha, nhi tử có thể sai đi nơi nào!
Tô Tần trong lúc nhất thời có chút hoảng thần, Dạ Lãnh lôi kéo ống tay áo
của nàng, ý bảo nàng theo quỳ xuống, Tô Tần lúc này mới lấy lại tinh
thần, vội vã 2 tay phô, hướng hắn làm cái đại lễ.
_ Bình thân! - Huyền Vũ đế 1 tay giơ lên, ý bảo các vị đứng dậy.
Tô Tần thuận theo theo sát ở bên người Dạ Lãnh, đứng qua 1 bên, còn chưa
đứng lên hẳn, Tư Mã Hằng liền đứng dậy, kéo Y Thủy Liên hướng Huyền Vũ
đế quỳ xuống.
_ Hằng Nhi, này là ý gì? - Huyền Vũ đế ỷ hạ thân, vương miện thượng trân châu đeo qua lại đong đưa.
_ Nhi thần thỉnh phụ hoàng vì nhi thần cùng Thủy Liên tứ hôn, nhi thần
nguyện thú Thủy Liên làm thê, chung thân che chở nàng! - Tư Mã Hằng câu
chữ thành khẩn, hồn hậu to lớn thanh âm vang vọng ở vương đình, như dùi
trống đập vang lòng của mỗi người trong điện.
Tô Tần thân thể chấn động mạnh 1 cái, liên tiếp lui về phía sau vài bộ,
sắc mặt trắng bệch, nhìn Tư Mã Hằng vẻ mặt nghiêm túc, thẳng lắc đầu- Vì sao, tại sao muốn làm như vậy!
Hắn vì sao còn muốn từng bước 1 thương tổn trái tim của mình, quả thật đem
mình đã quên sạch sẽ, thế nhưng hắn như vậy lại làm cho mình làm sao mà
chịu nổi!
_ Tần Nhi! - Dạ Lãnh lập tức đỡ lấy nàng lay động thân thể, ở bên tai nhẹ ngữ- Tần Nhi, đừng vì phút đầu rối loạn trận tuyến!
_ Nga? - Huyền Vũ đế lại dựa vào trở về long ỷ, 1 tay chống cằm, ánh mắt
nhàn nhạt, xuyên thấu qua bức rèm che lẳng lặng đánh giá trên mặt đất
quỳ 2 người, tựa ở suy nghĩ cái gì.
_ Hằng Nhi, ngươi nhưng nghĩ rõ ràng? - Đột nhiên, trầm tĩnh vương đình thượng vang lên huyền vũ đế hồn hậu hữu lực thanh âm.
_ Hồi phụ hoàng, nhi thần nghĩ rất rõ ràng, nhi thần nguyện ý thú Thủy
Liên làm phi, thỉnh phụ hoàng thành toàn! - Tư Mã Hằng lại hướng Huyền
Vũ đế dập đầu 1 cái- Thỉnh phụ hoàng thành toàn hài nhi!
Bây giờ hắn đem nhi thần đổi thành “Hài nhi”, hắn đây là đang dùng 1 đứa
nhỏ đối phụ thân hằng cầu khiến đổi thủ Huyền Vũ đế cũng mềm lòng theo,
cho dù là ai cũng sẽ không ngạnh quyết tâm tràng cự tuyệt thỉnh cầu của 1 đứa nhỏ.
_ Hảo, trẫm chuẩn! - Huyền Vũ đế thanh âm bình tĩnh truyền ra, yên lặng làm cho người ta nghe không ra dị thường cảm xúc.
_ Đa tạ phụ hoàng! - Tư Mã Hằng kéo Y Thủy Liên lại hướng Huyền Vũ đế quỳ lạy, sau đó ôn nhu nâng nàng dậy, lui tới bên cạnh.
Lúc đi qua người Tô Tần, Y Thủy Liên hướng nàng ngọt ngào cười, đáy mắt khiêu khích ý vị càng dày đặc.
_ Tần Nhi, đừng trúng phép khích tướng của nàng! - Dạ Lãnh đem sắc mặt
trắng bệch Tô Tần lãm vào trong ngực, trấn an nói- Đợi lát nữa, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh!
_ Ân! - Tô Tần cưỡng chế trấn định, hướng hắn gật đầu, lúc này, nàng
không thể bởi chút chuyện đầu tiên làm rối loạn trận tuyến, Dạ Lãnh cũng là mạo rất lớn nguy hiểm mới đến đây lý, nàng không thể bỏ dở nửa
chừng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT