Tô Tần 1 tay vuốt ve đạo dấu vết do đao phong lưu lại kia, 1 tay đè lại ngực của chính mình, muốn đem kia phân yêu say đắm khắc tiến trong lòng.

_ Ngươi đang làm cái gì? - Tư Mã Hằng từ phía sau ôm lấy nàng, cằm để ở đầu vai của nàng.

_ Ta muốn đem khoảng khắc này tiến vào trong lòng!

_ Ha hả, nha đầu ngốc…- Hắn hôn 1 chút gương mặt nàng- Đến, ta cho ngươi xem vật này.

Hắn buông ra Tô Tần, đi vòng qua phía sau cây từ gốc cây lấy ra 1 cây xẻng, từ dưới tàng cây đào thứ gì đó.

_ Ngươi đang đào cái gì? - Tô Tần cũng tha cho đến phía sau cây hỏi.

_ Khi đó ta cùng Lục đệ đến nơi đây từng đem 1 vài vật chôn ở dưới tàng cây này.

_ Các ngươi đem thứ gì chôn ở đây?

Cúi người xuống, lại bị hắn ngăn cản, dày rộng ấm áp 2 tay che khuất 2 mắt của nàng- Bí mật, trước nhắm mắt lại, 1 hồi ngươi sẽ biết!

Tô Tần cười nhắm 2 mắt lại, 2 tay bắt chéo sau lưng, lẳng lặng chờ đợi.

_ A, tìm được! - Tư Mã Hằng cao hứng đem 1 bao dùng giấy bọc màu bạc gói thành hình vuông đặt trên mặt đất- Được rồi, mở mắt ra đi!

Tô Tần mở mắt ra, cười hỏi- Là cái gì?

_ Chúng ta từng đem vật mình yêu mến nhất chôn ở chỗ này, hẹn định nhau, nếu chúng ta còn có thể sống trở về, nhất định phải mang theo nữ tử mình yêu nhất tới nơi này, đưa cái này cho nàng!

Mở ra vừa nhìn, lại là 1 hộp gỗ tử đàn hình vuông, Tô Tần lúc ánh mắt đảo qua hoa văn trên nắp hộp dừng lại, trong lòng run lên.

_ Này, cái hộp này hình như ta đã nhìn thấy ở nơi nào! - Tô Tần lập tức ngồi chồm hổm xuống, tay xoa văn lộ quen mắt kia, hình 1 đóa băng hoa sen yêu dị nở rộ.

_ Ngươi từng nhìn thấy hộp gấm này? - Tư Mã Hằng mở to 2 mắt, nhìn nàng- Đã nhìn thấy ở nơi nào?

_ Lão ngoan đồng đưa cho ta hộp gấm… …- Tô Tần tay tại hình đóa băng hoa sen yêu dị qua lại vuốt ve, đột nhiên 1 đạo giật mình hiện lên, thân thể run lên, đứng lên- A, ta nhớ rồi, còn có 1 hộp gấm khác rất giống nữa!

_ Còn có?! - Tư Mã Hằng bất khả tư nghị nhìn nàng.

_ Ân, ta nhớ ra rồi, hộp gấm này ta từng ở của hồi môn của Nhan Phi Tuyết thấy qua! - Thảo nào khi đó, nàng đã cảm thấy lão ngoan đồng tống cho mình hộp gấm thập phần nhìn quen mắt, khi đó nàng không nhớ rõ, lúc này tỉ mỉ nghĩ lại, nàng nhưng thật ra nhớ lại, ở của hồi môn rất ít không có bao nhiêu của Nhan Phi Tuyết từng thấy qua hộp gấm này.

_ Ngươi xác định cái hộp gấm kia cùng cái hộp này giống nhau như đúc? - Tư Mã Hằng kích động nắm lấy tay nàng.

_ Ân! - Tô Tần đột nhiên nhớ ra cái gì đó, từ giữa cổ lôi ra sợi dây chuyền- Đây là lão ngoan đồng trước khi đi để lại cho ta!

_ Cái này! - Vậy mà Tư Mã Hằng vừa nhìn, mắt lại thoáng cái mở càng to, nhìn chằm chằm sợi dây chuyền giữa cổ nàng kia- Vì sao, lại trùng hợp như vậy!

_ Trùng hợp cái gì?

_ Sợi dây chuyền trên cổ ngươi cùng của ta giống nhau như đúc- Nói xong, hắn từ trong ngực móc ra 1 sợi dây chuyền khác từ kiểu dáng, tính chất, tạo hình đều rất giống.

_ Tại sao có thể như vậy! - Tô Tần nhìn trong tay hắn, lại cúi đầu nhìn của mình- Sợi dây chuyền này là dùng để làm gì?

_ Là dùng đến mở hộp gấm này! - Nói xong, hắn nhẹ nhàng cởi xuống sợi dây chuyền mặt chìa khóa, sau đó dùng nó mở ra cái hộp gấm kia.

_ Trong hộp là cái gì? - Tô Tần tò mò hỏi.

_ Ta không biết, đây là mẫu phi cho ta, nói là đồ gia truyền của nàng, ta chưa bao giờ mở ra! - Hắn sợ, sợ thấy cảnh thương tâm, chỉ là hôm nay, hắn lại có 1 cỗ hiếu kỳ, muốn nhìn xem ở trong đó đến tột cùng là cái gì!

Theo nắp chậm rãi mở, khi bọn hắn nhìn thấy trong hộp là gì, đều trừng lớn 2 mắt!

_ Này, đây là!!!! - Tô Tần kinh hô che miệng lại, 2 mắt nhìn chằm chằm vật trong hộp, ngạc nhiên xẹt qua đáy mắt.

_ Thế nào lại là này… …- Tư Mã Hằng càng kinh ngạc không ngớt.

Trong hộp chính là 1 viên “Ngọc linh lung” khác, bạch ngọc hình tròn bọc ngoài, bao lấy bên trong 1 viên tâm nhỏ như đậu đỏ lại đỏ như máu.

_ Cái này là ngọc linh lung, như vậy trước kia Tư Mã Duệ trong tay vậy là cái gì! - Tô Tần trong lúc bất chợt cảm thấy có chút vô lực, sự tình phát sinh tựa hồ vượt ra khỏi của nàng dự liệu.

_ Chẳng lẽ trên đời này có 1 ngọc linh lung khác nữa! - Tư Mã Hằng cầm lấy ngọc linh lung, tỉ mỉ nhìn- Đây thật là Phù Nhất Thiên tuyệt thế chi tác, chỉ là, vì sao mẫu phi lại có nó?

Tô Tần cùng Tư Mã Hằng nhìn nhau liếc mắt 1 cái, ánh mắt 2 người đều là chợt lóe, đồng thời nói.

_ Chẳng lẽ trong hộp gấm của ta cũng là ngọc linh lung!

_ Chẳng lẽ trong hộp gấm của ngươi cũng là ngọc linh lung!

Tư Mã Hằng kéo tay nàng- Chúng ta hồi đi xem! - Sự tình phát sinh quá đột nhiên, làm cho đáy lòng của hắn nhảy lên 1 cỗ bất an.

Tô Tần khẩn trương cầm chìa khóa, có chút run đưa tới trước hộp gấm, khẩn trương nhìn Tư Mã Hằng- Ta sẽ mở ra!

Tư Mã Hằng cầm của nàng 1 bàn tay khác, trấn an nói- Mở đi!

Tô Tần khẩn trương vạn phần, rốt cuộc phụ thân Nhan Phi Tuyết lưu cho của nàng là phân của hồi môn thế nào, cái hộp gấm kia rõ ràng gần mình như vậy, nhưng ở trong mắt của nàng xem ra, lại như là cách xa vạn dặm.

Cọ xát hồi lâu, Tô Tần mới định hạ tâm lai, đem chìa khóa cắm ~ vào lỗ khóa kia.

Xoạch —————— 1 thanh âm vang lên khởi, Tô Tần tâm cũng theo lộp bộp vang nhảy 1 chút.

Hộp chậm rãi mở, Tô Tần trường tiệp đột nhiên run rẩy giật mình, 2 mắt tăng thoáng cái liền mở thật lớn, thẳng trành trành nhìn vật trong hộp gấm lý.

_ Thật là ngọc linh lung! - Tư Mã Hằng theo hộp gấm lý cầm lên viên đá bạch ngọc linh lung kia, đem nó cùng hộp gấm của mình lấy ra đặt thành 1 đôi so sánh với nhau, dưới ánh nến lý, 2 viên đá bạch ngọc đồng thời phát ra u bạch hào quang, loạng choạng, huyết hồng linh lung thạch đinh đương rung động, thanh âm than nhẹ vờn quanh, tấu ra 1 khúc.

_ Chờ 1 chút, ngọc linh lung tựa hồ đang hát! - Tô Tần đột nhiên cầm tay Tư Mã Hằng, ngạc nhiên nhìn trong tay hắn kia 2 khỏa ngọc thạch.

_ Ngươi mới vừa nói cái gì! - Tư Mã Hằng nghiêng đi mặt nhìn nàng.

Ngoài phòng, 1 đạo nhân ảnh hoảng động liễu nhất hạ, quỷ mặt người đứng ở ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn trong tay ngọc linh lung, thần tình ngưng trọng.

_ Ta hình như nghe được nó đang hát cái gì… …- Tô Tần nghiêng tai lắng nghe, linh lung ngọc thạch đung đưa, phát ra nhẹ nhàng linh hoạt thanh nhạc, nàng nghe được rất tỉ mỉ, mạch suy nghĩ cũng bị dắt, phiêu hướng kia mênh mông bầu trời đêm, tựa hồ có loại thanh âm gọi ở bên tai.

Đến đây đi, tới nơi này đi, ta ở chỗ này chờ ngươi… … …

Là ai! Là ai ở bên tai thanh cạn than nhẹ, đến tột cùng là ai!

Tô Tần đột nhiên đứng lên, tựa hồ bị thứ gì đó hấp dẫn đến gần cửa muốn bước ra ngoài.

_ Tần Nhi! - Tư Mã Hằng lập tức đứng dậy, kéo nàng- Ngươi muốn đi đâu?

Đương lúc Tô Tần quay sang, hắn lại ngạc nhiên phát hiện, trong mắt nàng có lệ, tựa hồ đang chảy, vẫn luôn chảy, chỗ 2 má 2 đạo nhàn nhạt lệ ngân nói cho hắn biết, nàng vừa mới khóc- Ngươi tại sao khóc?

Yêu thương mơn trớn gương mặt nàng, kia tích tích giọt nước mắt cũng rơi vào trong lòng của hắn.

_ Nàng đang gọi ta, nàng rất tịch mịch, rất cô độc, cũng rất thương tâm… …- Tô Tần khóc ngã vào trong ngực của hắn- Hằng, nàng là ai?

Trước khi nhắm mắt lại, nàng nhìn thấy giữa trán hắn kia 1 mạt ngưng trọng.

Trong mộng, có người ở bên tai cúi đầu nhẹ hát 1 ca khúc, theo kia mềm nhẹ tiếng nhạc, 1 bạch y nữ tử đứng giữa 4 phía tử sắc hào quang xuất hiện ở trong mộng, từ 4 phía hào quang lộ ra 4 viên ngọc linh lung, theo chân nàng đi mỗi 1 bước, đinh linh rung động, hoàn bội ngọc đẹp, nhiều tiếng lọt vào tai.

Nhiều tiếng nhạc dễ nghe a! Tô Tần ngơ ngác đứng, nhìn nàng ta theo trước mắt đi tới gần, ánh mắt đảo qua bên trái của nàng ta, dừng lại, 1 cái thuần sắc trắng trưởng thành hổ theo sát phía sau, trên trán kia bắt mắt hồng ấn thức tỉnh 2 mắt của nàng.

Đột nhiên nữ tử dừng bước, ở trước mặt nàng dừng lại, thanh cạn cười, tử sắc hào quang chậm rãi bay lên, hiện ra thanh lệ tú nghiên.

Tô Tần che miệng lại, trừng lớn 2 mắt, nước mắt hỗn loạn ngạc nhiên cùng đau đớn cùng nhau tuôn ra.

_ Tần Nhi, Tần Nhi, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại! - Tư Mã Hằng lo lắng ôm lấy nàng, ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng mà vì nàng phất đi khóe mắt không ngừng chảy ra nước mắt, tâm thương yêu không dứt.

Nàng rốt cuộc làm cái mộng gì, vì sao bi thương như vậy?

_ Không được, không được thương tổn nàng! - Đột nhiên Tô Tần chăm chú ôm lấy hắn, tay chặt chẽ nắm lấy ống tay áo của hắn không buông, các đốt ngón tay trở nên hơi trắng.

_ Tần Nhi, không cần sợ, có ta! - Tư Mã Hằng đem nàng chăm chú hộ tiến trong lòng, cảm nhận được nàng run thân thể, kia phân sợ hãi cùng bi thương cũng nhu vào trong thân thể của hắn- Không cần sợ, không có việc gì!

Bỗng nhiên vừa kéo ~ súc, Tô Tần bỗng nhiên mở 2 mắt ra, cặp mắt kia lại là 1 mảnh trống rỗng vô thần, tràn đầy bi thương, chăm chú nắm cổ áo của hắn, chỉ nghe nàng thì thầm lẩm bẩm- Bọn họ giết nàng, bọn họ giết nàng!

_ Bọn họ? Bọn họ giết ai? - Tư Mã Hằng hỏi.

_ Bọn họ thật là ác độc a, thật là ác độc a… …- Tô Tần đột nhiên nhắm lại 2 mắt, lần thứ 2 ngã xuống trong ngực của hắn, khóe mắt còn mang theo 1 giọt trong suốt nước mắt.

Đầu ngón tay lướt qua khóe mắt nàng, lúc chạm được 1 giọt nước mắt kia, Tư Mã Hằng trong lòng run lên, tựa hồ có thứ gì đó thoáng 1 cái bay qua, nhưng hắn lại ký không dậy nổi đến tột cùng là cái gì.

☆☆☆☆ _________ ☆☆☆☆☆☆

Ngày hôm sau, giữa sáng sớm uyển chuyển tiếng chim hót theo trận trận mùi hoa bay vào trong phòng, Tô Tần hơi nhíu mày.

_ Tiểu thư, ngươi rốt cuộc tỉnh a! - Hạnh Nhi vội vã buông chậu nước, đi tới trước chân của nàng- Tiểu thư, ngươi cảm thấy khỏe không?

_ Hạnh Nhi? - Tô Tần lập tức hướng bên cạnh mình nhìn, nơi đó lại không có 1 bóng người, hắn đi, đáy lòng hiện lên 1 mạt thất lạc.

_ Tiểu thư, ngươi đã tỉnh thì tốt rồi, Hằng vương gia rất lo lắng, vẫn cùng ngươi, thẳng đến vừa mới đi- Hạnh Nhi vì nàng vắt khô 1 cái khăn mặt, đưa cho Tô Tần- Trước rửa mặt đi!

_ Hắn có việc? - Tay sờ đến bên người, nơi đó tựa hồ còn lưu lại hắn dư ôn, tựa hồ đi rất gấp.

_ Ân, thánh nữ vừa sai người đưa tới thiệp mời, mời tiểu thư cùng du hồ- Nói xong Hạnh Nhi đem 1 thiếp hồng sắc thiệp mời đưa cho Tô Tần.

_ Nàng rốt cuộc muốn làm gì! - Tô Tần không vui tiếp nhận thiệp mời vừa nhìn, mặt trên thiếp vàng 2 chữ “Thiệp mời” liền đập vào mi mắt, mở vừa nhìn- Bây giờ là giờ gì?

_ Đã qua giờ Thìn.

_ Hạnh Nhi giúp ta đổi hảo xiêm y! - Canh giờ có chút đã muộn, Tô Tần lập tức đứng dậy.

Vội vã đổi hảo y phục, qua loa ăn xong, Tô Tần lập tức ra cửa, lại ở cửa gặp 1 thân trang phục Hồ Thanh Ca.

Gặp lại tình địch! Ngươi tại sao lại ở chỗ này? - Tô Tần đem hắn từ trên xuống dưới đánh giá 1 phen.

Hôm nay hắn có 1 chút bất đồng, bó sát người bạch y gấm vóc trường thường, ám hồng sắc đoàn hoa, bên hông buộc bạch ngọc đai lưng, toàn bộ tóc đen dài búi gọn thành 1 búi, ở giữa phối lấy 1 viên hồng sắc bảo thạch, 2 sợi tóc mai rủ xuống tự nhiên, kia trương mị hoặc chúng sinh mặt ở dưới ánh nắng vàng rực, hắn đẹp đến 1 loại khó có thể dùng ngôn từ diễn tả, đẹp gần như hoàn mỹ, mỹ được làm cho người ta hít thở không thông.

Lần đầu nhìn thấy như vậy tuấn mị Hồ Thanh Ca, Tô Tần thấy có chút si, thật lâu không thể dời ánh mắt.

_ Làm sao vậy, nhìn mê muội như vậy, chẳng lẽ ngươi thích ta! - Hồ Thanh Ca trêu chọc cười đến gần nàng.

_ Khụ khụ… …- Tô Tần bỗng nhiên đánh mấy ho, che miệng lại cười nói- Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, ta nếu là không nhìn đến ngây người, chẳng phải là bất thường!

_ Bất thường? - Hơi nhíu mày, nha đầu này tân từ hắn không phải là lần đầu tiên nghe thấy, chỉ là vì sao cái từ này nghe như châm chọc thế nào- Có ý gì?

_ Ý tứ là, ta nếu không làm bộ bị bộ dáng ngươi hấp dẫn, chứng tỏ ta sinh lý có vấn đề! - Nói xong, nàng hướng Hồ Thanh Ca cười nói- Thế nào, ta cho đủ ngươi mặt mũi chứ!

_ Ngươi… …- Hồ Thanh Ca nhìn bóng lưng của nàng, giơ lên tay lại không có lực rũ xuống, vì sao mị lực của hắn tới chỗ nàng, lại trở nên như vậy trắng bệch.

Kết quả là, trên đường cái ngoại ô, xuất hiện như vậy 1 màn tình hình.

Trên 2 con tuấn mã ngồi 2 nam tử phong thái khác nhau, 1 gã tuấn lãng tà mị, 1 đôi yêu mỵ trong suốt con ngươi lưu chuyển nhàn nhạt quang hoa lại mang theo không hiểu thất lạc, thế nhưng cho dù là như vậy hơi lạc phách Hồ Thanh Ca, cũng như trước mị hoặc nhân tâm, dọc theo đường đi đã có không ít thiếu nữ thiếu phụ ngồi xe ngựa kinh ngạc, len lén nhấc lên màn xe, si mê ánh mắt dẻo ở trên người của hắn, cho dù đã đi xa, cũng không thèm dời.

1 gã khác nam tử tựa hồ nhỏ yếu 1 chút, bất quá nàng kia trương mặt mang theothần thái phấn khởi, 1 đôi linh động tươi đẹp thấu hiểu mắt lưu chuyển làm cho người ta kinh diễm hoa hoè, Tô Tần cưỡi ngựa thần kỳ nghiêm nghị đi ở phía trước Hồ Thanh Ca.

_ Tiểu thư, đã tới chưa? - Ở sau lưng của bọn họ là 1 chiếc xe ngựa, Hạnh Nhi nhấc lên màn xe hỏi.

_ Ân, rất nhanh, ta nhìn thấy hồ rồi! - Tô Tần ngẩng đầu lên, hướng phương hướng phía trước chỉ, nơi đó tựa hồ tụ tập rất nhiều người.

_ Xem ra hôm nay người đến du hồ rất nhiều a! - Hồ Thanh Ca ánh mắt chợt tắt, nhàn nhạt trong giọng nói mang theo 1 tia ý châm chọc.

Tô Tần không hiểu theo ánh mắt của hắn nhìn lại, lại gặp được 1 thân ảnh đã lâu.

_ Tư Mã Duệ! - Tô Tần kinh hô ra, hắn thế nào tới, lần thứ 2 nhìn thấy người này, Tô Tần trong lòng là cảm giác không rõ phức tạp.

Nàng có bao nhiêu lâu chưa gặp hắn, tỉ mỉ hồi tưởng lại lần cuối cùng nhìn thấy hắn, tựa hồ còn ở kinh thành!

_ Tần Nhi! - 1 đạo sang sảng thanh âm vang lên, ngay sau đó hé ra quen thuộc mặt liền truyền vào tầm nhìn lý.

_ Âu Dương tuần bổ! - Tô Tần kinh ngạc nhìn trước mắt vị nữ tử giả nam trang- Ngươi cũng tới!?

_ Ân, Lục Phiến Môn phóng ta mấy ngày nghỉ, ta nghe nói Duệ vương gia muốn tới nơi này, liền theo cùng nhau tới thăm ngươi 1 chút! - Âu Dương Phi đi tới trước chân của nàng, ánh mắt lập tức bị phía sau nàng Hồ Thanh Ca hấp dẫn, nàng lập tức hướng Tô Tần vẫy vẫy tay.

Tô Tần xoay người xuống ngựa, hỏi- Làm sao vậy?

_ Phía sau ngươi người kia là ai a? - Âu Dương Phi chưa từng thấy qua nam tử lớn lên tốt như vậy nhìn, rõ ràng có hé ra nữ tướng mặt, nhưng lại không chút nào tổn hại hắn kia khí khái nam tử anh mị, trái lại hơn mấy phần tà nhu làm cho nữ tử si mê.

_ Nga, hắn a, hắn là Tình Kiếm sơn trang trang chủ đại nhân, Hồ Thanh Ca! - Tô Tần cười nói.

_ Các ngươi nhận thức?

_ Phải! - Tô Tần bất đắc dĩ cười, nàng hỏi đây không phải là lời vô ích sao, không quen biết có thể đi tới cùng nhau, bất quá nhìn lại Âu Dương Phi ánh mắt kia, Tô Tần lại lập tức hiểu- Ngươi muốn quen hắn?

_ Ân! - Âu Dương Phi tinh thần đều bị hắn hấp dẫn, không chút nghĩ ngợi liền gật gật đầu.

Khúc khích ——————

Tô Tần nhịn cười không được tiếng, thường bình tĩnh Âu Dương Phi, Âu Dương tuần bổ cư nhiên cũng sẽ có thời gian phạm mơ hồ.

Âu Dương Phi lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng mà gõ 1 cái đầu của nàng- Ngươi thậm chí ngay cả ta cũng dám đùa giỡn!

_ Ha ha ha, là chính ngươi ngốc, không thể trách ta! - Tô Tần thu hồi khuôn mặt tươi cười, lôi Âu Dương Phi hướng Hồ Thanh Ca đi đến- Hồ Thanh Ca, ta đến giới thiệu cho các ngươi 1 chút, vị này chính là danh mãn kinh thành Lục Phiến Môn đệ nhất tuần bổ, Âu Dương Phi, Âu Dương tuần bổ!

_ Vị này chính là nổi danh khắp Yên Môn Quan Tình Kiếm sơn trang trang chủ đại nhân, Hồ Thanh Ca!

_ Thì ra là Âu Dương tuần bổ, cửu ngưỡng đại danh, hôm nay vừa thấy quả thật là tràn ngập phong tư lỗi lạc, khiến người khâm phục! - Hồ Thanh Ca nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Tần, lập tức đưa mắt điều hướng Âu Dương Phi, cười chắp tay nói.

_ Chỗ nào, Hồ trang chủ cũng là 1 đời hào kiệt, xác thực làm cho người ta kính phục! - Âu Dương Phi nói.

_ Xem ra 2 vị thật đúng là hợp ý! - Đúng lúc này, nhất mạch lành lạnh thanh âm tự vang lên bên tai.

Tô Tần quay đầu nhìn lại, Tư Mã Duệ 1 thân mực lam sắc bó sát người cưỡi phục, dùng trâm vàng nạm bach ngọc buộc tóc, đai lưng cũng tương tự trạm bạch ngọc, chân mang cùng sắc tơ vàng tường vân cách giày.

Hắn chính cưỡi mực sắc Lương Câu, hướng chính mình giá mã mà đến.

_ Duệ vương gia! - Hồ Thanh Ca liễm khởi con ngươi, nhàn nhạt nói- Ngọn gió nào đem ngươi theo kinh thành thổi đến cái biên quan thành nhỏ này?

_ Ha hả, bản vương chỉ là theo thường lệ tới nơi này dò xét 1 phen, hôm nay vừa lúc Tam ca làm chủ, liền cùng tới nơi này du hồ!

_ Nga, thật đúng là đúng dịp! - Hồ Thanh Ca từ trên giá mã leo xuống, đi tới trước mặt hắn, đánh giá hắn 1 phen, dùng ngữ điệu có chút châm chọc hỏi- Xem ra hôm nay Duệ vương gia hưng trí rất cao, hi vọng ngươi có thể đùa tận hứng!

_ Ở đây non sông tươi đẹp, như vậy tuyệt hảo mỹ cảnh, bản vương tự nhiên sẽ đùa tận hứng! - Tư Mã Duệ nói xong liền đưa mắt hướng về phía đứng ở cách đó không xa Tô Tần, đáy mắt xẹt qua 1 luồng nhàn nhạt ám mũi nhọn- Yến tiểu thư, đã lâu không gặp!

Tô Tần chỉ cảm thấy tâm tượng như là bị người dùng tay nắm, bỗng nhiên 1 nhéo, sau đó 1 loại phiền muộn không rõ liền nổi lên trong lòng.

Hắn xưng hô quá lạnh mạc, quá xa lạ, tựa hồ hắn đang hỏi 1 người lạ bất quá là cái không chút nào liên quan gì, hắn như vậy vô tình, làm cho Tô Tần đáy lòng 1 trận khổ sở không rõ, nhớ tới Nhan Phi Tuyết vì hắn làm tất cả, liền vì Nhan Phi Tuyết cảm thấy không đáng, yêu đến cuối cùng liền mệnh đều bồi lên, lại không thể đạt được cho dù là 1 tia thương hại từ hắn, này là bậc nào bi ai!

_ Duệ vương gia, đã lâu! - Tô Tần lập tức điều chỉnh tốt tâm tình, thần tình cũng đồng dạng lạnh lùng.

Tư Mã Duệ ngẩn ra, nhìn trước mắt lạnh lùng Tô Tần, bình tĩnh cười nói- Yến tiểu thư biệt lai vô dạng, hôm nay cũng có nhã hứng cùng du hồ?

_ Ha hả, giống như cùng Duệ vương gia nói, non sông như vậy tươi đẹp, như vậy sáng sủa, ta lại sao có thể bỏ qua 1 cơ hội du hồ!

2 người đối diện trong ánh mắt, Hạnh Nhi tựa hồ hửi thấy được nhè nhẹ mùi thuốc súng.

_ Tiểu thư, ngươi xem Hằng vương gia tới! - Hạnh Nhi vì dời đi tầm mắt Tô Tần, vội vã chỉ vào phía trước hưng phấn mà nói.

Phóng mắt nhìn lại, 1 đôi bích nhân cưỡi tuấn mã chính chậm rãi đi vào tầm nhìn.

Tư Mã Hằng 1 thân bạch y như tuyết, cùng Y Thủy Liên vừa lúc kết thành 1 đôi.

Tư Mã Duệ đưa mắt hướng về phía Tô Tần, đảo qua liếc mắt 1 cái, lại phát hiện nàng chỉ là nhàn nhạt hướng chính mình cười, kia cười săm 1 mạt châm chọc.

Lập tức đưa mắt dời, Tư Mã Duệ nhìn về phía Tư Mã Hằng- Tam ca.

_ Lục đệ, ngươi đã đến rồi! - Tư Mã Hằng tựa hồ đối với sự xuất hiện của hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt lướt qua hắn, nhìn về phía Tô Tần.

Cảm nhận được hắn an ủi ánh mắt, Tô Tần cúi đầu, khóe miệng hơi câu dẫn ra, đáy lòng hiện lên 1 tia ấm áp.

_ Thật khéo, Duệ vương gia cũng là cùng tới du hồ! - Y Thủy Liên giá mã gần kề Tư Mã Hằng, rõ ràng là đối Tư Mã Duệ nói, mắt lại là nhìn về phía Tô Tần- Vậy cùng nhau du hồ!

Tư Mã Duệ câu dẫn ra miệng- Tốt, bản vương cũng đang có ý đó!

_ Tô công tử, vừa ta còn cùng Hằng vương gia nói qua, mời các ngươi cùng đi du hồ! - Y Thủy Liên hướng Tư Mã Hằng ôn nhu cười nói- Không nghĩ qua, các ngươi nhưng thật ra tới trước!

Lúc này Tô Tần mới phát hiện, bị nữ nhân này lừa, nàng cố ý đem canh giờ nhấc hơi sớm, vì chính là làm cho mình ở chỗ này vô tình gặp được Tư Mã Duệ, thực sự là không biết trong hồ lô của nàng bán là thuốc gì!

_ Vậy cùng lên thuyền đi! - Tư Mã Hằng quay đầu ngựa lại, hướng tới bỏ neo ở bên hồ 1 chiếc thuyền lớn.

Mặt hồ dưới ánh nắng vàng rực, gió nhẹ xuy phất khởi từng đợt ba quang rạng rỡ, xa xa nhìn lại, lại như là tơ lụa bàn chậm rãi phập phồng mà động.

Tô Tần đứng ở đầu thuyền, trông về phía xa này 1 hoằng kim ba, mạch suy nghĩ lại theo kia du dương tiếng sóng mà trở nên mờ ảo.

Lần thứ 2 nhìn thấy Tư Mã Duệ, lần thứ 2 nhìn thấy hắn kia theo thói quen biểu tình lạnh lùng, đáy lòng đạo kia phủ đầy bụi đã lâu tiếng lòng cuối cùng bị đau đớn trêu chọc 1 phen, đau đớn theo kia từng ngụm chậm rãi chảy ra, lồng ngực lần thứ 2 bị trước cái loại này chua xót khổ sở sở ăn mòn.

Nhan Phi Tuyết, ngươi vẫn là không quên hắn được, đúng không! Than nhẹ 1 tiếng, Tô Tần bất đắc dĩ cười, thủy chung dưới đáy lòng ở chỗ sâu trong, có 1 số việc, có vài người, thực sự không thể tượng xoay người như vậy tự nhiên, đơn giản nói quên liền quên, nói buông liền buông!

_ Đang nhìn cái gì? - Phía sau truyền đến Tư Mã Duệ nhàn nhạt thanh âm, hắn cất bước đi tới bên người Tô Tần, đưa mắt hướng xa xa nhìn lại.

_ Ngắm phong cảnh! - Tô Tần không có nhìn hắn, ánh mắt như trước nhìn về phía trước- Ở đây phong cảnh tuyệt đẹp, làm cho ta nhớ tới “Hồ Thiên nữ” trong kinh thành!

Tư Mã Duệ thùy mục, trầm mặc 1 hồi mới nói- Ngươi, sống có tốt không?

_ Ha hả, Duệ vương gia những lời này hỏi thật hay kỳ quái, ta có được hay không, có liên quan gì tới ngươi! - Tô Tần ngẩng đầu lên, liếc xéo hắn.

Hắn dưới ánh nắng vàng rực, hé ra tuấn lãng mặt, là nhàn nhạt ưu sầu, 1 đôi băng lãnh lưu ly con ngươi lại vì diệu hồ quang kim sắc, mà có vẻ có chút dập động, hơn mấy phần ấm áp, thiếu mấy phần lạnh lùng.

_ Ta… …- Tư Mã Duệ quay đầu, nhìn nàng- Xin lỗi, là ta nhiều lời! - Nàng vẫn là hận mình sao!

_ Duệ vương gia nếu không có chuyện khác, ta cáo lui trước! - Tô Tần đang muốn nổi nóng, căn bản không chú ý tới hắn ngữ khí biến hóa, hắn không hề tự xưng “Bản vương”, mà là xưng hô mình là “Ta”.

_ Phi Tuyết…- Hắn đột nhiên kêu Tô Tần.

_ Thỉnh ngươi kêu ta Nhuế công tử, Nhan Phi Tuyết người này đã chết! - Tô Tần không để cho hắn bất cứ cơ hội nào, dứt lời liền phất tay áo chuẩn bị rời đi.

_ Chờ 1 chút! - Tư Mã Duệ đột nhiên giữ tay nàng lại- Ta có lời muốn cùng ngươi nói!

_ Buông tay! - Tô Tần lắc lắc, lại không có thể hất tay hắn ra- Ta và ngươi không còn gì để nói! - Ngày ấy nàng liền buông thệ ngôn, sau này thế giới của hắn, nàng không tham dự nữa, hắn cùng với tình ý của nàng đều dừng ở đó.

_ Phi Tuyết, xin lỗi!

_ Xin lỗi! - Tô Tần dừng bước, xoay người, kinh ngạc nhìn hắn, cười lạnh nói- Ta không nghe lầm chứ, đường đường là vương gia, cao cao tại thượng Duệ vương gia cũng sẽ nói xin lỗi!

Tư Mã Duệ chỉ là nhìn nàng.

_ Xin lỗi, của ngươi 3 chữ này ta không nhận nổi, còn nữa, ngươi cũng không cần xin lỗi ta! - Ngươi xin lỗi chính là Nhan Phi Tuyết, không phải nàng, Tô Tần!

_ Phi Tuyết, ta thực sự rất xin lỗi, nếu là có khả năng, ta muốn bồi thường!

_ Bồi thường, ngươi thế nào bồi thường! - Tô Tần tới gần hắn, 2 mắt lợi hại- Ta muốn mạng của ngươi, ngươi có thể cho ta sao!

Nhan Phi Tuyết đều đã chết, hắn còn dám nói bồi thường, thật buồn cười!

_ … … …- Tư Mã Duệ không có buông tay nàng ra, chỉ là càng thêm trầm mặc.

_ Hừ, xem ra, Duệ vương gia nói cũng không phải nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi đã làm không được, cũng đừng xem mở miệng là nói bồi thường! - Tô Tần vung tay 1 cái, cất bước mà đi.

_ Ta nguyện ý! - Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra kiên định- Ta nguyện ý, nếu là ngươi cảm thấy đây là phương thức bồi thường tốt nhất, như vậy này mệnh liền giao cho ngươi!

_ Ngươi… …- Tô Tần dừng bước, xoay người nhìn hắn.

_ Nếu như ngươi muốn là mệnh của ta, như vậy đợi ta hoàn thành xong chuyện nên làm, này mệnh, liền giao cho ngươi! - Tư Mã Duệ đến nàng trước mặt, đứng lại, trong mắt cũng kiên định cùng thong dong.

Tô Tần lẳng lặng nhìn hắn, nam nhân ở trước mắt có 1 loại khí chất làm cho người ta cảm thấy yên tĩnh, tựa hồ nhìn hắn là có thể đạt được tâm hồn an ủi, tĩnh tĩnh như mặt nước lại dẫn làm cho người ta băng lãnh kính nể, nước cùng băng dung hợp, đó là đối với hắn tốt nhất thuyết minh.

Tô Tần thở ra 1 hơi, nhàn nhạt cười- Đa tạ Duệ vương gia như vậy ưu ái cùng tín nhiệm, đem sinh mệnh ủy thác cho ta, chỉ là bố thí cùng tặng cho tới bây giờ đều không phải là giống nhau, ngươi nguyện ý cấp, nhưng ta lại chưa chắc nguyện ý tiếp thu, vẫn là thỉnh Duệ vương gia đi tìm cái kia người nguyện ý tiếp thu đi!

_ Trừ ngươi ra, không ai có thể thủ tính mạng của ta! - Phía sau truyền đến Tư Mã Duệ như trước kiên định thanh âm.

Xoay người, lại chống phải hắn vậy lưu ly lãnh con ngươi, không biết có phải hay không vì hồ quang đẹp mắt, Tô Tần phát hiện đáy mắt hắn cấp tốc xẹt qua 1 mạt ám thương, rất nhanh xẹt qua, liền lại biến mất ở tại 1 mảnh băng lãnh trung.

Tô Tần thấp con ngươi suy tư 1 hồi, ngước mắt nhìn về phía hắn- Vậy ngươi cứ giữ đi!

_ Xem ra Duệ vương gia cùng Tô công tử nhưng thật ra chơi rất thân nhỉ! - Y Thủy Liên che miệng giác cười lạnh, đối Tư Mã Hằng nói- Ta nghe nói Duệ vương gia trước kia đã từng 1 tờ hưu thư đem Duệ vương phi trục xuất khỏi vương phủ, Duệ vương phi sau khi rời khỏi, Duệ vương gia đảo cũng không có lại tục thú, bên ngoài đều đồn đãi Duệ vương gia đối Duệ vương phi dư tình chưa dứt, bây giờ xem ra cũng không phải giả.

Tư Mã Hằng mắt liếc 1 cái- Phải không, vậy cũng quá kỳ quái, ta chưa từng nghe Lục đệ nói qua!

_ Duệ vương gia thật hăng hái, thế nào không cùng đi vào trong nghe nhạc thưởng vũ? - Hồ Thanh Ca 2 tay phụ bối, thong dong liêu khởi bức rèm che, thong thả đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play