"Miểu Sát, cậu đã đến rồi." Lúc này, ông lão đưa đò đang thả câu quay đầu nhìn Hoàng Dật một chút, rồi tiếp tục quay đầu lại, chuyên tâm câu cá.
"Tôi đến thăm em gái tôi." Hoàng Dật nói xong, đi qua. Lúc này hắn đã tiến hóa, không phải hình dáng lần trước, nhưng ông lão đưa đò vẫn nhận ra hắn. Hiển nhiên là ông lão đưa cũng có một chút đặc thù bản lĩnh, có thể thấy thân phận chân thực của Hoàng Dật, bao gồm đẳng cấp tên và những cái khác.
"Em gái của cậu hiện tại tốt, thể chất của cô ta vô cùng đặc thù, hấp thu khí thần thánh cũng không có gì cản trở, ngay cả ta cũng từ chưa thấy qua thể chất như vậy." Nói xong, cần câu của ông lão đưa đò giật giật, ông cấp tốc đem cần câu nhắc lên, một con cá nhất thời bị kéo khỏi mặt nước, lộ ra thân thể, dưới ánh trăng sáng tỏ vung vẩy ra những giọt nước trong suốt, trên vẩy tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Ông lão đưa đò mỉm cười, đem con cá bỏ vào trong rọ, sau đó ngẩng đầu nhìn Hoàng Dật, nói: "Cậu lên thuyền đi! Ta dẫn cậu đi gặp em gái cậu."
Hoàng Dật gật đầu, lên thuyền.
Sau đó, ông lão đưa đò cầm lấy mái chèo, chậm rãi đi tới dưới ánh trăng màu bạc của mặt hồ, gió đêm thổi tới, nương theo tiếng chèo phát ra tiếng ào ào, khiến cho tâm tình mệt nhọc mấy ngày nay của Hoàng Dật dần dần bình lặng lại. Bạch Long hồ là một nơi ngăn cách với nhân thế, ở đây không có chiến đấu, không có vinh dự, không có tranh đoạt, tất cả đều là bình an như vậy.
Đến giữa hồ, ông lão đưa đò ngừng lại, nhìn Hoàng Dật.
Hoàng Dật hiểu ý, lập tức xoay người, nhảy xuống thuyền.
Một trận quang ảnh biến ảo, Hoàng Dật vẫn chưa rơi xuống nước, mà là đột phá một tầng chắn thần bí, trong nháy mắt đi tới đảo nhỏ.
Trong đảo nhỏ có những gốc cao to lớn che trời, mỗi một cây đều cao hơn trăm mét, liếc mắt nhìn không thấy đính, ngay cả ánh trăng đều không rọi qua được. Tất cả cái này đều như lần trước, không có gì thay đổi. Hoàng Dật đi vào trong rừng rậm khổng lồ ấy.
Dọc theo đường đi, hắn lại gặp được những sinh linh hoàn toàn trái ngược với thế giới bên ngoài, có những con cá bơi trong không khí phát ra ánh sáng xanh, có những con voi nhỏ như con chuột chạy trong bụi cỏ, có những con khỉ không ăn chuối mà bắt cá ăn... Mỗi một hình ảnh đều tràn ngập kỳ dị, phảng phất như thế giới cổ tích.
"Khẹc khẹc!" Đúng lúc này, trên cành cây bỗng nhiên truyền đến âm thanh của một con khỉ, Hoàng Dật ngẩng đầu nhìn, thấy được một con khỉ nhỏ đang nhe răng trợn mắt với hắn, lắc lắc đuôi.
Con khỉ nhỏ này cũng là lần trước bọn họ đi tới Bạch Long hồ, cứu sống nó bên bờ, chỉ bất quá hiện tại Hoàng Dật đã tiến hóa, không còn hình dáng lúc trước, con khỉ nhỏ này lại không có bản lĩnh nhận người như ông lão đưa đò, không nhận ra được hắn.
Hoàng Dật mỉm cười với con khỉ, sau đó tiếp tục đi đến phía trước.
Đi một hồi, trong rừng xuất hiện một ao nước, vài lá cây nổi lơ lửng trên mặt nước ao, một trận gió thổi tới, lá cây lay động, thoạt nhìn giống như là ao nước sau cơn mưa.
Người ngoài thấy aoo nước này, khẳng định sẽ không để ở trong lòng, nhưng Hoàng Dật đã tới một lần, cũng biết nơi này là lãnh địa hạch tâm của Bạch Long tộc. Hắn trực tiếp nhảy lên, nhảy vào ao nước nho nhỏ đó!
Ngay sau đó, trước mắt hắn lần thứ hai biến ảo, sau đó xuất hiện trong hồ nước cuồn cuộn, nơi này chính là gia viên chân chính của Bạch Long tộc, lần trước hắn đến đây còn thu được một thành tựu đặc thù【 Long Trì Nhạc 】, gia tăng 1% thể chất, nhưng hiện tại đã không có thành tựu.
Đúng lúc này, trên mặt hồ cách đó không xa đột nhiên dũng mãnh hiện ra một gợn sóng, sau đó "Rầm!" Một tiếng, hồ nước đột nhiên bị phá mở, từ trong nước nhảy ra tới một tiểu bạch long mê ngươi.
Bé rồng này chỉ có lớn cỡ một chú cún, cánh nhỏ tinh xảo khả ái, trên người còn chưa mọc ra vẩy, thoạt nhìn đầy thịt béo tròn, da trơn truột, giống như một con cá heo. Lúc này, nó đang ngậm cánh nhỏ, mắt to chớp chớp, hiếu kỳ nhìn chằm chằm Hoàng Dật, giống như một bảo bảo tò mò cắn ngón tay, khả ái tới cực hạn. Đây chính là bé rồng lần trước dẫn đường cho bọn họ.
"Y Nha Y Nha ~" Bé rồng kêu một tiếng với Hoàng Dật, sau đó xoay người, đem cái mông quay lại hắn, đuôi nhỏ lắc lư trái phải.
Hoàng Dật nắm lấy đuôi của bé rồng! Sau đó bé rồng đập cánh một cái, kéo Hoàng Dật đi tới, bơi nhanh về phía phương xa.
...
Lần này, bé rồng vẫn mang Hoàng Dật đi tới đảo nhỏ lá cây, sau đó đi qua ma pháp trận tiến vào đáy hồ, đi tới khu vực kỳ dị phong ấn hai chân của Mạt Nhật Sứ Giả - Lucifer.
Hoàng Dật đi đến phía trước nhìn, chỉ thấy bên cạnh kết giới phong ấn, một Bạch Long to lớn đang ở trong nước sâu thủ hộ một con con mèo nhỏ thuần trắng. Con mèo trắng nhỏ ấy đang hấp thu khí tức trên kết giới màu trắng, từng tia sáng màu trắng từ trong kết giới cuồn cuộn không ngừng đi vào cơ thể nó, mà ở bên cạnh nó, có một con chó đang quỳ trên mặt đất chơi với cái đuôi của mình.
Đây chính là Bạch Long vương, mèo trắng nhỏ, tiểu Uông, xa nhau một thời gian, thoạt nhìn vẫn thân thiết như vậy. Bất quá mèo trắng nhỏ lúc này càng tự nhiên, càng thánh khiết hơn so với lần trước, giống như một thiên sứ nhỏ.
Bọn họ mới xa nhau không được một tháng, nhưng một lần nữa gặp lại mèo trắng nhỏ, Hoàng Dật vẫn có chút kích động, không nhịn được đi đến phía trước vài bước, muốn đi qua xem.
Đúng lúc này, tiểu Uông đột nhiên phát hiện Hoàng Dật đến, nó lập tức đứng lên, khẩn trương sủa to lên, thể hiện vẻ hung mãnh của mình, cảnh cáo Hoàng Dật không nên đến đây. Nhưng sau khi nó thấy thân thể cường tráng của Hoàng Dật, thân thể lại rụt lui, có ý định lùi lại gần Bạch Long vương, tiếng sủa cũng có vẻ có chút ngoài mạnh trong yếu, cảm giác miệng cọp gan thỏ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc này Hoàng Dật đã tiến hóa thành Bán Thú Nhân, tiểu Uông không có bản lĩnh nhận người cao siêu, thoáng cái không nhận ra, còn tưởng rằng cường địch tới.
"Meo meo~" Đúng lúc này, mèo trắng nhỏ tựa như phát hiện cái gì, ngừng hấp thu đạo khí tức thần thánh, quay đầu lại, thấy được Hoàng Dật.
Giây phút ấy, hồ nước bốn phía dường như ngưng kết, hai anh em chia xa nhau một thời gian, cứ nhìn nhau như thế trong đáy hồ sâu thẳm.
"Meo meo~" Sau một khắc, mèo trắng nhỏ vui mừng kêu một tiếng, mắt to chớp chớp, sau đó cấp tốc lao tới, thân thể nhanh đến thấy không rõ, hầu như là thoáng cái đã lao vào trong lòng của Hoàng Dật. Sau đó, nó vươn móng vuốt nhỏ, ôm chặt cái cổ của Hoàng Dật, đầu nhỏ vô cùng thân thiết cọ cọ cằm của hắn, dường như không bao giờ nguyện xa nhau nữa.
"Em gái, em dĩ nhiên nhận ra anh." Lúc này, Hoàng Dật là dáng dấp Bán Thú Nhân, hắn vươn cánh tay rắn chắc, cẩn thận ôm mèo trắng nhỏ. Thân thể của hắn cao to cường tráng, mèo trắng nhỏ lại nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng hai người thoạt nhìn cũng rất hài hòa.
Hoàng Dật chăm chú ôm mèo trắng nhỏ, đem mặt kề lên trên đầu nhỏ của nó, sau đó nhắm hai mắt lại, trên mặt kiên nghị đầy vẻ bình an.
Thiên sơn vạn thủy, hắn và em gái cuối cùng cũng gặp lại nhau.