Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng gay gắt không có bất luận cái gì che chiếu xuống, làm cho sa mạc nóng bức không gì sánh được. Hoàng Dật đổ mồ hôi như mưa dưới, hắn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một chai nước, uống một hớp lớn, sau đó tiếp tục đi tới phía trước, dấu chân do ông lão để lại càng ngày càng rõ ràng, phỏng chừng rất nhanh sẽ đuổi tới.
Bò lên trên một cồn cát, Hoàng Dật theo thói quen nhìn xuống, nhất thời phát hiện ở phía xa xuất hiện một điểm đen, phía sau điểm đen cũng là một hàng dấu chân, kéo dài liên tiếp đến đấy. Xem ra, điểm đen ấy cũng là ông lão kia.
Hoàng Dật phát lực cuồn cuộn chạy qua, lúc này hắn đã biến thành hình thái Bán Thú Nhân, thân hình cao lớn, mỗi một bước đạp xuống, sẽ làm cát bụi vung lên khắp bầu trời, bay ra phương xa, thanh thế to lớn.
Điểm đen ấy càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, quả nhiên là một ông lão. Trên đầu ông lão này cột một khăn mặt màu trắng, trên người mặc một cái áo khô cằn, lộ ra làn da màu vàng đồng, dường như là quanh năm đi dạo trong sa mạc, thế cho nên da đều biến thành màu của sa mạc. Trên da đầy nếp nhăn, hiển hiện ra vết tích của năm tháng. Lưng ông hơi cong, trên lưng là một bọc hành lý, bọc hành lý phình ra, hẳn là vô cùng nặng, thế cho nên đè cong lưng ông.
Lúc này ông lão tựa như cảm giác được phía sau có người đuổi theo, bước chân dừng lại, xoay người, vươn tay che trên con mắt, nhìn ra hướng của Hoàng Dật, trong mắt tràn ngập bình tĩnh.
Rất nhanh, Hoàng Dật liền đuổi tới chổ ông lão, thở phì phò, cười áy náy với ông lão, nói: "Xin lỗi, tôi sở dĩ đuổi theo, là có chuyện phiền phức ông." nguồn TruyenFull.vn
Ông lão cởi khăn mặt trên đầu xuống, lau mồ hôi trên người, nói: "Cậu muốn tới mua đồ của tôi sao?"
"Hả? Mua đồ?" Trong lòng Hoàng Dật khẽ động, nhìn trang phục và đạo cụ của ông lão, cùng với bọc hành lý phía sau lưng, bỗng nhiên có một suy đoán lớn mật, cả kinh nói: "Lẽ nào, ông là Hành Cước Thương Nhân?"
"Không tồi!" Ông lão gật đầu, nhếch miệng cười, "Tôi tên là Khố Lạp Minh Nguyệt ( quần kéo ánh trăng?_?), quanh năm bôn tẩu trên mảnh sa mạc này, làm một ít buôn bán nhỏ, chổ của tôi có rất nhiều món đồ chơi cổ quái, bất quá tôi không thu tiền, tôi chỉ cảm thấy hứng thú đối với khí tức thành tựu kỳ dị, nếu như cậu có rất nhiều điểm thành tựu, vậy tôi vô cùng hoan nghênh giao dịch với ngươi."
Trong lòng Hoàng Dật vui vẻ, hắn rốt cục gặp phải Hành Cước Thương Nhân trong truyền thuyết!
Trong diễn đàn, hắn thấy người chơi nhiều lần nhắc tới truyền thuyết của Hành Cước Thương Nhân, Hành Cước Thương Nhân thật ra cũng là thương nhân điểm thành tựu của hệ thống. Mỗi người sau khi đạt thành thành tựu, đều có thể thu được một ít điểm thành tựu, công dụng duy nhất của điểm thành tựu, cũng là sử dụng tại chổ của thương nhân điểm thành tựu, mua một vài thứ bên ngoài căn bản mua không được. Nhưng thương nhân điểm thành tựu vô cùng hiếm, rất khó gặp phải, có thể có những người cả đời cũng không được một Hành Cước Thương Nhân, điểm thành tựu vĩnh viễn cũng không có cơ hội xài, chỉ có thể để ở trên người.
Hiện tại điểm thành tựu của Hoàng Dật không thể nghi ngờ là vô cùng phong phú, chỉ riêng điểm thành tựu đặc thù đã có 3 điểm, đây là hắn thu được sau khi hoàn thành ba thành tựu đặc thù. Ba thành tựu đặc thù này phân biệt là 【 danh chấn thiên hạ 】: tên xuất hiện trong thông báo;【 nghề nghiệp hi hữu 】: trở thành một người chơi có nghề nghiệp hi hữu;【 Long Trì Nhạc 】: tiến vào Bạch Long hồ. Trừ cái này ra, hắn còn có một điểm thành tựu duy nhất, là khen thưởng thu được của thành tựu duy nhất【 vượt qua hai trăm cấp 】sau khi đánh chết rắn chín đầu - Hydra. Nhiều điểm thành tựu như vậy, đặt ở trên người hắn là không có bất luận tác dụng gì, đặc biệt giống như thành tựu đặc thù, thành tựu duy nhất, giá trị lớn nhất của những thành tựu này, cũng là có thể mang đến các loại thuộc tính tăng thêm cho Hoàng Dật, nhưng điểm thành tựu của chúng nó lại không có bất luận tăng cường thuộc tính nào cho Hoàng Dật, để ở trên người cũng là lãng phí. Mà hiện tại, hắn rốt cục có cơ hội dùng ra!
"Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi! Ở đây mặt trời quá lớn, bên kia có một khối đá lớn, chúng ta đi chỗ mát trốn một chút." Hành Cước Thương Nhân nói xong, đem khăn mặt một lần nữa cột vào trên trán, sau đó tiếp tục cõng bọc hành lý, đi đến khối đá xa xa.
"Bọc hành lý trên lưng ông hình như rất nặng! Nơi này là một trữ vật giới chỉ, có thể đựng rất nhiều thứ, tặng cho ông." Hoàng Dật thấy Khố Lạp Minh Nguyệt đi đường rất gian khổ, không khỏi đem trữ vật giới chỉ trước đó của mình ra, đưa qua. Hiện tại hắn đã có trữ vật giới chỉ bá vương khế ước, mà không gian của trữ vật giới chỉ trên cơ bản là dùng không hết, không cần thêm trữ vật giới chỉ, cho nên hắn còn một chiếc trữ vật giới chỉ không dùng, vừa lúc có thể cho đi.
"Hả? Đây là trữ vật giới chỉ trong truyền thuyết sao? Tôi chỉ nghe nói qua, còn chưa có chân chính gặp qua!" Khố Lạp Minh Nguyệt tiếp nhận trữ vật giới chỉ của Hoàng Dật, vuốt ve nơi tay, liên tục tấm tách.
Sau đó, ông đem trữ vật giới chỉ mang vào tay, đem bao hành lý nặng trên lưng thả vào, nhất thời thở ra một hơi thật dài, nói: " Cảm giác lấy bao hành lý xuống thật tốt! Người tuổi trẻ, cảm ơn cậu!"
Hai người nói xong, chậm rãi đi tới chổ bóng râm dưới khối đá, ở đây mát mẻ hơn nhiều, ánh nắng gắt bị che lại, chừa chút mát mẻ hiếm có.
"Cậu đã muốn mua đồ của tôi, vậy cậu cứ việc chọn đi! Chổ của tôi có rất nhiều thứ đồ chơi cổ quái, có một món đồ trân quý dùng cần điểm thành tựu đặc thù, thậm chí là thành tựu duy nhất mới có thể đổi." Khố Lạp Minh Nguyệt nói xong, đem trữ vật giới chỉ ra, lấy ra bọc hành lý vừa rồi, mở dây buộc, đặt xuống mặt đất, đem rất nhiều đồ chơi bên trong lấy ra.
Hoàng Dật có hứng thú ngồi xổm xuống, bắt đầu lật xem những món đồ chơi này. Những món này có đủ loại kiểu dáng, kỳ lạ cổ quái, có cái gương thủy tinh nhỏ sứt mẻ, có kính viễn vọng kim loại cỡ nắm tay, có con rối nhỏ mình đầy vết tích, có con tò te nhỏ bẩn vô ùng, còn có nhiều thứ gọi không ra tên, thậm chí ngay cả thấy đều chưa thấy qua.
Mấy thứ này thoạt nhìn, giống như là món đồ chơi của một đứa bé tò mò sưu tập về, căn bản không có bất luận liên hệ gì với bảo bối. Nhưng Khố Lạp Minh Nguyệt lại coi chúng nó như trân bảo, còn mang theo chúng nó đi trên sa mạc, hiển nhiên là bởi vì những món đồ chơi này không bình thường, có công dụng đặc thù nào đó.
"Mấy thứ này có tác dụng gì?" Hoàng Dật hỏi.
" Tác dụng của chúng nó rất đặc biệt, có đôi khi, chúng nó sẽ phát huy tác dụng rất lớn, thế nhưng thông thường mà nói, chúng nó không phát huy ra tác dụng gì." Khố Lạp Minh Nguyệt nói xong, cầm lấy hai cái gương thủy tinh sứt mẻ, nói: "Cái này gọi là Đầu Ảnh kính, chỉ cần cậu đem một cái gương cho bạn của cậu, như vậy hình ảnh từ trong cái gương của cậu, có thể hiển hiện trên cái gương của bạn cậu, khiến cho người đó cũng thấy được, bất quá khoảng cách quá xa, thì không nhìn thấy được."