“Đi theo địa điểm cô ta nói, tìm xem Trịnh Kinh có ở đấy không, đừng để kinh động người khác.” Huyền Diệp dặn dò thuộc hạ, hắn không ôm hy vọng nhiều, nhưng nếu được thì hắn là công đầu.

“Chủ tử, phải xử lý Thu Nguyệt cô nương như thế nào?” Chủ tử muốn nạp làm thiếp hay là…?

“Giam lại.” Chẳng lẽ còn cách xử lý nào khác sao, hắn đâu có thèm đàn bà đến phát điên.

“Nô tài tuân mệnh.”

“Các ngươi định làm gì!” Thu Nguyệt sợ hãi, sáng sớm định áp giải cô ta đi đâu.

“Phụng mệnh Tam Aka đưa Thu Nguyệt cô nương đi chỗ khác ở.” Đây là lần đầu tiên thị vệ được thấy một nữ nhân mềm mại đáng yêu như thế, vì thế ngữ khí cũng mềm mỏng hơn.

“Tại sao?” Thu Nguyệt thấy thái độ của thị vệ thay đổi, vì thế cũng bớt căng thẳng.

“Đây là mệnh lệnh của gia, chúng ta chỉ phụ trách chấp hành.” Thị vệ hiếm khi được thấy nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, tâm trạng xao động ít nhiều.

“Được rồi.” Thu Nguyệt biết không phản kháng được, cô ta cúi đầu, khẽ run rẩy đi theo thị vệ.

Thị vệ nhíu mày, đúng là chủ nhân, yêu cầu cũng cao hơn bình thường nhiều, nữ tử cực phẩm dường này vẫn không động tâm, không biết phúc tấn hơn nữ tử này mấy lần, ước gì có cơ hội được nhìn thấy phúc tấn một lần.

“Hôm qua Nhị đệ Tam đệ làm tốt lắm.” Đại Bảo khích lệ, hắn đã được biết toàn bộ quá trình, tuy rằng thủ pháp còn chút non nớt, nhưng so với việc chỉ biết dùng vũ lực giải quyết vấn đề thì đã là khá hơn nhiều rồi.

“Đều nhờ Đại ca chỉ bảo.” Tam Bảo tuổi còn nhỏ nhưng đã có vẻ gì đó rất gian xảo.

“Ta không dạy hai đệ đi chèn ép Mãn Đô Hộ.” Đại Bảo thả tay, “Chỉ là cuộc tán gẫu bình thường giữa anh em với nhau mà cũng không chịu đựng được, ta thấy Ngũ thúc còn phải dạy bảo hắn nhiều.”

Ngày hôm qua Nhị Bảo Tam Bảo cũng chỉ là kẻ tung người hứng thôi, vậy mà đã khiến Mãn Đô Hộ tái mặt, xem ra tố chất đúng là không tốt, còn cần bồi dưỡng.

“Nhưng việc hắn phỉ báng ngạch nương không thể bỏ qua như thế.” Đại Bảo học Huyền Diệp dùng ngón tay gõ mặt bàn, “Hắn chỉ là trẻ con nhất định là nghe người khác nói, nhiều khả năng nhất là ngạch nương của hắn, ngoài ra cũng có thể là nghe thấy trong phủ ta.”

Đại Bảo chậm rãi phân tích, “Hiện tại chúng ta chưa có lực lượng thăm dò kẻ nào chủ mưu, nhưng không thể bỏ qua như thế.”

“Tất cả nữ nhân trong phủ đều đáng nghi!” Nhị Bảo nói, ngạch nương của Mãn Đô Hộ không có khúc mắc với Chỉ Lan, không có lý do phỉ báng Chỉ Lan, nhiều khả năng là Mãn Đô Hộ đã gặp kẻ nào đó trong phủ.

“Vì thế theo ta nên thăm dò hôm đó có những kẻ nào ra hầu hạ.” Hôm kia chỉ mời gia quyến của Phúc Toàn và Thường Ninh, ít khách nên nô tỳ thái giám nào ra hầu hạ đều được ghi lại, Tiểu Bối từng giúp Chỉ Lan quản gia, vì thế biết thủ tục, chuyện gì ai phụ trách đều được ghi chép rõ ràng.

“Cũng có thể có người vụng trộm chuồn ra.” Đại Bảo bổ sung, người ghi chép hôm đấy có thể nhất thời lơ là.

“Nghe ngóng xem ba trắc phúc tấn có gì bất thường không.” Trực giác Tiểu Bối cho rằng là một trong ba trắc phúc tấn làm ra, đơn giản là vì ghen với ngạch nương độc chiếm được ama nên tung lời nói xấu. Có điều kẻ đó không ngờ Nhị Bảo và Tam Bảo không làm rùm beng, Mãn Đô Hộ vì bảo vệ bản thân cũng không dám lộ ra ngoài.

“Hẳn là ba người đó.” Đại Bảo cũng tỏ vẻ tán thành, các cách cách trong phủ rất an phận, ít khả năng chủ mưu.

Mấy đứa trẻ dùng khả năng suy luận sắc bén xác định kẻ chủ mưu, nếu Chỉ Lan nghe được nhất định sẽ rất vui mừng.

“Là do Quách Lạc La thị chủ mưu?” Tất nhiên Chỉ Lan đã điều tra rõ ràng, ngay từ đầu nàng đã biết kẻ chủ mưu ở trong phủ, vì thế không làm khó một đứa bé làm gì.

“Hồi phúc tấn, là một nha hoàn trong viện Quách Lạc La trắc phúc tấn nói.” Tư Kỳ đáp.

“Nha hoàn trong viện của cô ta, ngươi có xác định chính xác là cô ta quản?” Quách Lạc La thị không thủ đoạn được như Nữu Hỗ Lộc thị và Hách Xá Lí thị, thậm chí còn có chút manh động.

“Người trong viện của Quách Lạc La trắc phúc tấn xác nhận là trắc phúc tấn chủ mưu.”

“Cô ta đúng là thiếu kiên nhẫn.” Chỉ Lan lắc đầu, khách quan mà nói Hách Xá Lí thị và Nữu Hỗ Lộc thị thông minh hơn, ít nhất biết chậm rãi ngủ đông chờ thời cơ tung đòn quyết định.

“Giờ cô ta đã bị cấm túc, tạm thời ghi nhận chuyện này.” Chỉ Lan có chút bất đắc dĩ, hiện tại các nữ nhân trong phủ không có động tĩnh, việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, nếu nàng làm rùm beng thử hỏi phải ăn nói với người ngoài thế nào, giờ bên ngoài đã có mấy lời bàn tán không tốt về nàng, hẳn là do nữ nhân trong phủ tung ra.

Nhưng Chỉ Lan sẽ không bỏ qua cho Quách Lạc La thị dễ dàng, hãm hại nàng thì được, nhưng lôi trẻ con vào cuộc là sai, nếu cô ta thích đấu nàng sẽ cho cô ta đấu với nữ nhân khác cho chán thì thôi.

“Chủ tử, còn chuyện lời đồn người định thế nào?” Nếu trong lúc Vương gia ra ngoài mà để phúc tấn xảy ra chuyện gì thì cô ấy không gánh vác nổi.

“Ta làm sao quản được miệng thiên hạ, người ngoài thích nói gì mặc họ, cũng có mất miếng thịt nào đâu.” Hiện giờ dân gian vẫn ít hoạt động giải trí, chỉ là một tin đồn cũng xì xào được lâu như vậy, nếu giúp họ biết đến cái gọi là mạt chược với bài cào, hẳn là sẽ chẳng còn ai bàn đến chuyện của nàng, nghĩ đến đây Chỉ Lan cười phì, người khác xuyên không làm thủy tinh xi măng, đến lượt nàng hóa ra lại là mạt chược với bài cào.

“Chủ tử ngài không có việc gì chứ?” Không phải là nên mất hứng sao, tại sao đột nhiên lại cười.

“Không có gì.” Chỉ Lan bị ý nghĩ của mình đẩy ngã, quả là sáng kiến.

Một tháng sau, Huyền Diệp bắt được Trịnh Kinh và nhận được thư của Đại Bảo, vốn đang tràn đầy phấn khởi vừa đọc thư liền thấy phẫn nộ, hắn mới đi mấy tháng nữ nhân trong phủ đã dám tung lời đồn nói xấu Chỉ Lan, xem ra cấm túc vẫn là quá nương tay.

Huyền Diệp ở trong phòng đi tới đi lui, bởi vì hắn bắt được Trịnh Kinh nên chiến sự càng thêm thuận lợi, thủy sư Đài Loan như rắn mất đầu không còn khả năng chống đỡ, rốt cuộc có thể lấy lại Hạ Môn từ tay Trịnh Kinh.

Ở đây không còn nhiệm vụ gì của hắn, làm lễ khánh công gì đấy để người khác đi, hắn về chậm không chừng cả kinh thành sẽ xì xào chuyện Chỉ Lan ghê gớm ghen tuông, không có hắn bảo vệ, Chỉ Lan biết làm sao.

Về phần con của Thường Ninh, trở về hắn sẽ dạy bảo Thường Ninh một phen, ngoài ra sẽ chỉ bảo ít kinh nghiệm dạy con, dễ dàng mắc mưu để kẻ khác lợi dụng quả không hổ là con của Thường Ninh.

Huyền Diệp tưởng tượng ra vô số hình ảnh Chỉ Lan vì bị xì xào mà khóc lóc thương tâm, đau lòng tột đỉnh, bản tính đàn ông thích che chở liền bùng lên. Vì thế hắn gửi cho Thuận Trị tặng một phong thư khẩn giải thích chuyện ở Phúc Kiến rồi vội vàng phi ngựa gấp về kinh thành, về phần Thu Nguyệt cô nương, hắn đã quên từ lúc nào.

Vì thế Thu Nguyệt cô nương đáng thương vẫn bị nhốt trong phủ dù Huyền Diệp đã đi, kêu trời không thấu gọi đất không nghe.

“Tốt lắm! Tốt lắm!” Thuận Trị đọc xong lá thư khẩn của Huyền Diệp cũng phải khen thành tiếng, lại càng thêm hài lòng với Huyền Diệp, cả chuyện giải quyết hậu quả động đất lẫn Trịnh Kinh đều giải quyết rất tốt, xem ra ông ấy có thể yên tâm trao ngai vàng lại cho đứa con này rồi.

“Bãi giá cung Cảnh Nhân.” Nhận được thư của con trai tất nhiên phải chia sẻ với thê tử, quan trọng là khiến Đông Quý phi cao hứng, vậy ông ấy mới được cao hứng.

“Hoàng thượng hôm nay đến sớm vậy ạ?” Bình thường đến bữa tối Thuận Trị mới đến, rất hiếm khi đến từ sáng thế này.

“Vì chuyện của Huyền Diệp.” Thuận Trị nhìn Đông quý phi chỉ như mới mười tám, không khỏi sờ sờ mặt mình, may mà có linh tuyền và dược liệu dự trữ, ông ấy mới có thể bảo dưỡng ngoại hình, nếu không thật không còn mặt mũi nào đứng cạnh Thanh Uyển.

“Chuyện của Huyền Diệp?” Chẳng lẽ Huyền Diệp phạm lỗi lầm gì? Đông Quý phi cẩn thận đánh giá vẻ mặt Thuận Trị, thấy ông ý tươi cười mới thở phào nhẹ nhõm.

“Uh, Huyền Diệp sắp trở về.” Thuận Trị có chút đắc ý nhìn Đông Quý phi, thấy vợ yêu ngạc nhiên mới nói tiếp, “Không chỉ thế, nó còn bắt giữ Trịnh Kinh.”

Nội dung lá thư là báo cáo quá trình, tuy rằng biết hang ổ của Trịnh Kinh, nhưng để tóm được Trịnh Kinh cũng tốn không ít công sức, cũng phải mất thời gian một tháng mới xong việc.

“Chúc mừng Hoàng thượng.” Đông quý phi cũng cảm thấy hãnh diện vì con mình, “Huyền Diệp có nói khi nào trở về không ạ?”

“Chắc khoảng một tháng nữa.” Thuận Trị đánh giá lộ trình rồi trả lời, có điều ông ấy không ngờ Huyền Diệp ngày đêm phi ngựa tốc hành, chỉ hai mươi ngày sau, Huyền Diệp dã xuất hiện với dáng vẻ gió bụi đầy người.

“Sao lại về nhanh thế?!” Thuận Trị bất ngờ, có chuyện gì khiến đứa con này về gấp thế không biết, thật liều mạng.

“Hồi Hoàng ama , con về gấp là vì muốn báo cáo Hoàng ama thu hoạch chuyến này.” Tất nhiên Huyền Diệp sẽ không nói là vì lo lắng chuyện Chỉ Lan, sau đó hắn trình bày các ý tưởng gia tăng huấn luyện thủy sư với Thuận Trị, Thuận Trị nghe xong trầm tư hồi lâu.

“Con viết thành bản tấu dâng lên.” Nói miệng ít sức thuyết phục, muốn phân nửa số bá quan văn võ tán thành cũng không dễ dàng, số người phản đối có lẽ sẽ không ít, dù gì kế hoạch của Huyền Diệp vẫn quá mới mẻ.

Thuận Trị vẫn biết Huyền Diệp thích tây học, nhưng không ngờ lại nghiên cứu kỹ thế, Thuận Trị không biết là Huyền Diệp có thể hiểu biết nhiều thế là nhờ công lao của Chỉ Lan, có dạo ngày nào nàng cũng bám lấy Huyền Diệp thắc mắc đủ thứ, Huyền Diệp không còn cách nào chỉ có thể đi tìm cha sứ phương Tây thỉnh giáo, càng nghiên cứu càng thấy thú vị, nhờ thế mới có thành tựu thế này.

“Tạ Hoàng ama.” Huyền Diệp rất cao hứng vì Thuận Trị không từ chối phương án của hắn ngay lập tức.

“Đi thăm ngạch nương rồi hãy hồi phủ.” Ưu tiên hàng đầu của Thuận Trị luôn là Đông quý phi.

“Nhi thần cáo lui.” Mặc dù Huyền Diệp nóng lòng về nhà nhưng sẽ không phải loại có vợ quên mẹ, dù gì hắn cũng muốn hỏi một chút về chuyện lời đồn.

“Thỉnh an ngạch nương.” Đông Quý Phi phi vội kéo đứa con đã không gặp nhiều ngày đứng dậy.

“Lại đen hơn rồi.” Đông Quý phi bất mãn, “Ta sẽ dặn Chỉ Lan chịu khó tẩm bổ cho con.”

Huyền Diệp vừa nghĩ đến canh tẩm bổ mỗi ngày mà ngán ngẩm, “Ngạch nương không cần lo lắng cho con, chỉ là đường xa nên có chút mệt mỏi, không cần tẩm bổ.”

Đông Quý phi sao có thể không biết Huyền Diệp nghĩ gì, bà rộng lượng đổi đề tài, “Sao lần này lại vội về như thế? Đừng hòng lừa ta bằng cái cớ lừa Hoàng ama của con.”

Quả là hiểu con không ai bằng mẹ, Huyền Diệp nghe thế trả lời, “Khi con ở Phúc Kiến nhận được thư của Dận Nhưng, thư viết trong kinh thành có lời đồn Chỉ Lan là người ghen tuông, hãm hại nữ nhân trong phủ cấm đoán con, việc này ảnh hưởng tới danh dự của nàng, vì thế con phải về gấp điều tra.”

Nếu Đông Quý phi là mẹ chồng bình thường, nhất định sẽ vì thế mà không hài lòng với con dâu, nhưng con dâu này lại là cháu gái mình tự tay nuôi dạy 10 năm, vì thế bà cũng lo lắng.

“Tại sao ta không nghe nói?”

“Chắc là Chỉ Lan không muốn ngạch nương phải lo nghĩ, cho rằng tin tức chưa truyền khắp kinh thành, nhưng không thể không đề phòng.” Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hậu quả lại có thể nghiêm trọng.

“Uh, con về hỏi lại Chỉ Lan đi, nó sẽ biết cách xử lý thôi.” Nếu không Đông quý phi đã nghe phong thanh rồi.

“Nhi thần cáo lui.” Huyền Diệp cũng đang rất sốt ruột muốn về, vì thế không chối từ.

Trong phủ, Chỉ Lan cũng đã biết tin Huyền Diệp trở về, đang cùng bốn đứa con chờ hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play