“Lan nhi, ngày mai ta sẽ phải đến chỗ nữ nhân khác.” Huyền Diệp nhớ lại lời cảnh cáo của Thuận Trị, có chút bất đắc dĩ, hắn hồi phủ độc sủng Chỉ Lan hai tháng, không biết kẻ nào ton hót với Thuận Trị.

“Vâng.” Chỉ Lan đã sớm biết sẽ có ngày này, Huyền Diệp có thể không chạm vào nữ nhân khác đã là nhượng bộ lớn nhất. Hơn nữa giờ không chạm vào, không có nghĩa là tương lai không phải chạm vào, bọn họ vẫn là tân hôn, tất nhiên tình cảm thắm thiết, nhưng nói không chừng sẽ đến lúc nhìn nhau thấy chán. Chỉ Lan cũng không tin tưởng cam đoan của hệ thống, nếu ngày nào đó hệ thống đột nhiên biến mất nàng đâu thể tìm Hiệp hội người tiêu dùng để phàn nàn, vì vậy con đường đào tạo biểu ca còn rất dài.

“Tôi nghe nhũ mẫu nói Đại Bảo đã có thể ngẩng đầu?” Huyền Diệp không muốn Chỉ Lan mất hứng vì thế đổi đề tài.

“Vâng, lúc nằm sấp đã có thể ngẩng đầu, nằm ngửa cũng rướn được!” Chỉ Lan dùng tay so sánh, “Nhưng Tiểu Bối vẫn chưa làm được.”

“Tôi thấy không phải Tiểu Bối không làm được, mà là lười.” Huyền Diệp nửa an ủi nửa đùa, cô con gái này không thích vận động, Đại Bảo mất hứng còn có thể hô mấy tiếng, Tiểu Bối mất hứng chỉ bĩu môi.

“Đúng vậy, dù dùng đồ chơi đùa nghịch con bé cũng không chịu nhúc nhích.” Nói đến đây Chỉ Lan liền có chút uể oải, nàng đâu có sinh ra một em bé văn tĩnh, rõ ràng là một em bé có diện mạo đầy khí thế mà.

“Tiểu Bối còn nhỏ, sau này dạy dỗ là được.” Huyền Diệp không cho rằng con gái mình là quỷ lười, hắn đã quên đạo lý giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vì thế mười mấy năm sau nhìn đến cô con gái lười biếng thích ở trong nhà hắn chỉ có thể thở dài.

“Vâng, em cũng nghĩ vậy, nhưng tính tình Đại Bảo có phần bá đạo, cũng phải chú ý dạy dỗ.” Ý thức lãnh địa của Đại Bảo rất mạnh, tuy chưa hiểu chuyện nhưng đã biết tranh giành tình cảm với em gái, chỉ cần Chỉ Lan đi dỗ Tiểu Bối mà không chú ý đến bé, bé sẽ dùng vô số phương pháp gây sự chú ý với Chỉ Lan.

“Bé trai khó tránh bá đạo, em đừng lo lắng.” Thật ra có thành viên hoàng thất nào không bá đạo, chỉ là mỗi người ngụy trang bằng một mặt nạ khác nhau thôi.

Chỉ Lan gật gật đầu, em bé thật sự không dễ nuôi, có thể nói mỗi em bé đều là ác ma với vỏ bọc thiên sứ.

Ngày hôm sau Huyền Diệp phải bắt đầu cuộc sống “lưu luyến bụi hoa”, vẫn theo lệ cũ, hàng tháng trắc phúc tấn bốn ngày, cách cách hai ngày, những ngày còn lại là sở hữu của phúc tấn. Vì thế trong phủ Tam aka cũng bớt chút mùi ghen tuông, thay bằng mùi thuốc súng.

“Đã gửi hết thiếp mời Thưởng hoa hội ngày mai chưa?” Thưởng hoa hội lần này là lần đầu tiên Chỉ Lan dùng thân phận Tam phúc tấn tiến vào vòng giao tế luẩn quẩn của phúc tấn trong triều, đáng lẽ đã phải làm từ năm trước, vì mang bầu tiến cung mà trì hoãn đến giờ.

“Chủ tử yên tâm, đã chuẩn bị xong xuôi.” Ngày mai tương đối nhiều khách, không chỉ có phúc tấn, còn có một phu nhân của các đô thống, tham lĩnh.

“Ngày mai ngươi dặn Tư Kỳ Tư Họa để mắt trông nom hai tiểu chủ tử.” Chỉ Lan nhìn danh sách trong tay, đây là giới thiệu về các vị phúc tấn phu nhân sẽ đến ngày mai, nàng phát hiện một cái tên quen thuộc là Mã Giai Nguyệt Như.

“Mã Giai thị này gả cho một Tá lĩnh sao?” Chỉ Lan chỉ vào danh sách hỏi.

“Hồi chủ tử, Mã Giai thị Nguyệt Như tham gia kỳ tuyển tú năm 25 sau đó được chỉ hôn cho Qua Nhĩ Giai tá lĩnh.” Khi đó Qua Nhĩ Giai vẫn chưa phải Tá lĩnh, chính xác là năm sau mới được thăng chức.

“Ồ.” Chỉ Lan vẫn nhớ cô xuyên không này, nghĩ đến chuyện ngày mai có thể gặp đồng hương cũng có chút chờ mong.

“Nhị tẩu đến thật là sớm.” Chỉ Lan đón Tây Lỗ Khắc thị, cười chào hỏi.

“Tam đệ muội lần đầu tiên tổ chức yến hội, tất nhiên ta phải đến sớm.” Tính tình Tây Lỗ Khắc thị và Phúc Toàn có phần giống nhau, đều là người phúc hậu.

“Nhị tẩu ngồi đi, em ra đón Ngũ đệ muội.” Chỉ Lan sai Uyên Ương dâng trà và trái cây rồi mới ra ngoài đón người khác.

Chờ khách đến đủ Chỉ Lan mới thở phào, đây là lần đầu tiên nàng lộ diện xã giao, may là nàng thân phận tôn quý, không cần đi lấy lòng người khác, chỉ cần tiếp đãi nhóm phúc tấn phu nhân chu đáo là được.

“Tam tẩu mau tới đây ngồi.” Nạp Lạt thị thấy Chỉ Lan đã đón khách xong, liền rủ rê ba chị em dâu cắn hạt dưa buôn chuyện.

“Hôm nay Ngũ đệ muội khí sắc không tồi.” Chỉ Lan quan sát một chút, so với mấy tháng trước thì tươi tỉnh hơn nhiều.

“Giờ ai chẳng biết Ngũ thúc và Ngũ đệ muội cầm sắt hòa minh.” Tây Lỗ Khắc thị trêu ghẹo.

“Thật sao? Ta đã nói Ngũ thúc nhất định sẽ hiểu ra mà.” Chỉ Lan cũng cao hứng cho Nạp Lạt thị.

“Đừng trêu em.” Nạp Lạt thị có chút thẹn thùng, “Ít nhiều cũng là nhờ Trần cô nương.”

“Là sao?” Chỉ Lan tò mò.

“Cô ấy và chồng ra nước ngoài.” Nạp Lạt thị thật sự rất bội phục nữ nhân này, đắc tội Thường Ninh sau đó lập tức nghĩ giải pháp rồi nhanh chóng chạy trốn.

“Ra nước ngoài?” Chỉ Lan đã nghe Huyền Diệp kể, vì giáo sĩ Ferdinand Verbiest, Thuận Trị chuẩn bị huấn luyện một đội hải quân, noi theo Trịnh Hòa đi Tây Dương tuyên dương quốc uy, nhưng Trần cô nương và chồng ra nước ngoài thế nào.

“Lên đường cùng một nhà buôn Quảng Châu, không biết Trần cô nương lấy đâu ra ý tưởng đấy.” Tây Lỗ Khắc thị cũng nghe nói qua về vị Trần cô nương này, lúc trước để giữ thể diện hoàng gia, tôn thất định âm thầm thủ tiêu Trần cô nương. Nhưng vì muốn tránh điều tiếng mà chờ đến lúc sự việc lắng xuống, kết quả không ngờ Trần cô nương cũng hơn người, tranh thủ thời gian cùng chồng chạy trốn.

“Đúng vậy, em cũng bội phục Trần cô nương.” Nạp Lạt thị biết thật ra có sự giúp đỡ của Thường Ninh, tuy hắn hận người đàn ông kia nhưng không đành lòng nhìn Trần cô nương bị thủ tiêu, vì thế lén phái người giúp bọn họ ra đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Ba nữ nhân họp lại là đủ để buôn chuyện, vì thế ba chị em dâu nói từ chuyện Trần cô nương đến chuyện tiểu thiếp tôn thất, lại từ tiểu thiếp tôn thất nói đến con em quý tộc, các chuyện đang được bàn tán trong thành đều được nhắc đến không sót chút gì.

“Hai người có biết Mã Giai thị không?” Sau khi Thường Ninh tu tỉnh, Nạp Lạt thị cũng khôi phục tính tình hoạt bát, trong ba người, cô ấy chính là người ưa thị phi nhất.

“Là Mã Giai Nguyệt Như sao? Ta từng gặp vài lần.” Chỉ Lan cũng rất muốn biết về chiến tích của cô gái xuyên không đấy.

“Cô ta lợi hại lắm, hai người có biết biệt danh của Qua Nhĩ Giai tá lĩnh không?” Nạp Lạt thị che miệng cười.

“Biệt danh gì mà khiến em phải cười?” Tây Lỗ Khắc thị hỏi.

“Là ‘thê quản nghiêm’, còn là do Mã Giai thị lan truyền, rất chuẩn xác.” Lần đầu tiên Nạp Lạt thị nghe tên này đã cười đau ruột, nào có đại lão gia bị nữ nhân quản lý.

“Qua Nhĩ Giai tá lĩnh không ngại sao?” Tây Lỗ Khắc thị có chút kinh ngạc.

“Đấy mới là chỗ kỳ lạ!” Nạp Lạt thị giả vờ ho khan vài tiếng, “Hắn không chỉ không ngại, còn càng thêm sủng ái Mã Giai thị, con cái đều do Mã Giai thị sinh ra, các thiếp thất khác chỉ có thể đứng một bên.”

“Lợi hại như vậy sao!” Chỉ Lan phục sát đất, đấy mới là tấm gương để noi theo chứ, còn cả Trần cô nương đã ra nước ngoài, Chỉ Lan cảm thấy bản thân thật kém cỏi.

“Ai nói không phải đâu, nhưng không biết Mã Giai thị dùng phương pháp gì.” Nạp Lạt thị đầy vẻ hiếu kỳ, chỉ thiếu nước gạt thể diện qua một bên tìm Mã Giai thị xin chỉ dạy.

“Ngũ đệ muội không cần hâm mộ người khác, Ngũ thúc đối với em không phải cũng rất tốt sao.” Chỉ Lan nói, tình cảm như uống nước, ấm lạnh tự biết, không nên hâm mộ ai.

“Chị nói cũng đúng.” Nạp Lạt thị khôi phục nụ cười, lại cùng Chỉ Lan bàn tán chuyện khác.

“Phúc tấn, Đổng cách cách ngất xỉu.” Tử Quyên có chút kích động, những người khác nghe xong lại khôi phục vẻ bình thường.

“Đưa Đổng cách cách về phòng, sau đó đi thỉnh thái y.” Chỉ Lan có chút khó chịu. Lúc này mà ngất xỉu chẳng phải tát nàng một cái. “Nhị tẩu, Ngũ đệ muội, thật xin lỗi, ta đi xem vị cách cách kia một chút, hai người cứ tán gẫu đi.” Người dự tiệc đều là những người tinh tường, ai nấy đều hiểu Đổng cách cách nhân bữa tiệc gây sự chú ý, xét thấy Tam aka đang là hoàng tử được sủng ái nhất, không ai dám xì xào về chuyện thê thiếp của hắn.

“Cô mau đi đi, nhị tẩu sẽ giúp cô tiếp đãi.” Tây Lỗ Khắc thị chu đáo nói.

“Cám ơn nhị tẩu.” Chỉ Lan cười cảm ơn, đi đến chỗ Đổng cách cách.

“Cô ta mắc chứng gì vậy, trước đó có biểu hiện gì lạ không?” Chỉ Lan không ngờ bữa tiệc đầu tiên do nàng tổ chức lại bị người chị em “vừa tốt vừa cũ” phá hỏng. “Khó ở sao?”

“Nô tỳ cũng không biết, giống như là…” Uyên Ương chần chừ, “Lúc ăn cá Đổng cách cách có nôn khan, nói là không chịu được mùi cá.”

“Ngươi nói cái gì?!” Chỉ Lan dừng bước, nhìn chằm chằm Uyên Ương, khiếp sợ mà hỏi.

“Nô tỳ nghĩ là Đổng cách cách có…” Uyên Ương không dám nói lời dối trá, nhìn chằm chằm hòn đá dưới chân, chỉ hận không kiếm được cái lỗ nẻ để trốn.

“Có…? Có bầu?!” Chỉ Lan buột mồm, hoàn toàn không nhận ra lòng bàn tay đã bị hằn móng tay.

“Chủ tử ngài không sao chứ?” Tử Quyên thấy Chỉ Lan thở dồn dập, người run run, vội bước tới đỡ lấy Chỉ Lan.

“Ta không sao.” Chỉ Lan hít sâu một hơi, rõ ràng rất quen thuộc nơi này, vậy mà giờ nhìn đâu cũng thấy mờ mịt mất phương hướng.

“Thái y đến chưa?” Một hồi lâu sau Chỉ Lan mới nói chuyện được.

“Đã đến chỗ Đổng cách cách.”

“Chúng ta cũng đi xem đi, dù sao cũng là cốt nhục của Gia.” Tuy trong lòng đang rối bời, nhưng Chỉ Lan cũng biết phải đi an ủi tình địch và con của cô ta.

“Thái y, không biết Đổng cách cách bị sao vậy?” Chỉ Lan khéo léo hỏi một câu, không nhìn ra chút thất thố nào.

“Chúc mừng Tam aka, chúc mừng Tam phúc tấn, Đổng cách cách đã có thai hai tháng.” Thái y vừa nói dứt lời liền thấy dựng tóc gáy, ông ấy rùng mình rồi lại nói, “Đổng cách cách có chút suy nhược, chú ý tẩm bổ là được.”

“Xin cảm tạ thái y, không biết cần tẩm bổ thế nào?” Chỉ Lan lộ vẻ lo lắng.

“Tiểu nhân sẽ kê đơn gửi phúc tấn, phúc tấn cho người bốc thuốc theo đó là được.”

“Làm phiền thái y, Uyên Ương đưa thái y đi bốc thuốc.” Chỉ Lan nói xong đến bên giường quan sát Đổng thị, đây là lần đầu tiên nàng thấy rõ diện mạo Đổng thị, trước kia Đổng thị luôn cúi đầu, cũng không thích nói nhiều, quả nhiên chó không sủa mới là đáng sợ nhất.

“Phúc tấn, tỳ thiếp…” Ánh mắt Đổng thị lộ rõ vẻ sợ sệt.

“Ngươi đang có cốt nhục của Gia, đây là chuyện tốt, ngươi an tâm dưỡng thai, không cần bận tâm chuyện khác.” Chỉ Lan vỗ vỗ lên tay Đổng thị, thái độ ôn hòa, khiến ai cũng thấy thân thiết.

“Tỳ thiếp đa tạ phúc tấn.” Đổng thị giãy dụa định đứng dậy thỉnh an.

“Giờ ngươi đang là phụ nữ có thai, không cần đa lễ.” Chỉ Lan ấn Đổng thị nằm xuống, không cho cô ta xuống giường. “Phụ nữ có thai đều thích ngủ, từ ngày mai không cần thỉnh an buổi sáng, ta sẽ báo chuyện này với Gia.”

“Đa tạ đại ân phúc tấn.” Đổng thị vâng vâng dạ dạ vẻ sợ sệt.

“Được rồi, ta còn phải đi báo tin vui với Gia, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ Gia xong việc sẽ tới thăm ngươi.” Chỉ Lan cố gắng đè nén lửa giận, nàng thật sự chướng mắt cái bộ dạng sợ sệt như cô dâu mới của Đổng thị, như thể thường ngày nàng vẫn ngược đãi cô ta.

“Tỳ thiếp cung tiễn phúc tấn.”

Chỉ Lan ra khỏi sân mới thấy dễ thở hơn, “Bảo Lý tổng quản phái người đi báo với Gia, nói Đổng cách cách có thai.”

Giọng Chỉ Lan có chút mơ hồ, không có sự ngọt ngào của dĩ vãng mỗi khi nhắc tới Huyền Diệp, Uyên Ương cũng không biết an ủi Chỉ Lan thế nào, chỉ có thể yên lặng đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play