Hách Xá Lý ngồi trong thùng nước, vài cung nữ hầu hạ cô ta tắm rửa, cô ta nâng một cánh hoa hồng, lim dim đầy hưởng thụ. Hạnh phúc của việc xuyên không tới cổ đại là cả việc mặc quần áo cũng có người hầu hạ, cô ta cảm thấy bản thân thật sự đầu hàng trước viên đạn bọc đường này.
Tắm xong, Hách Xá Lí phải trải qua công đoạn mà cô ta rất không thích. Bị lột trần rồi bị khiêng đến tẩm cung của Thuận Trị khiến cô ta cảm thấy nhục nhã, đây là quy định được đưa ra từ năm Thuận Trị thứ 18, ngoài Đông Quý phi được Thuận Trị đích thân đến Cảnh Nhân Cung thị tẩm, tất cả các phi tần khác đều chịu cách đãi ngộ này. Nhưng Hách Xá Lý rất tự tin, sau hôm nay, Thuận Trị sẽ đích thân đến Thừa Càn Cung thị tẩm cô ta.
Đương nhiên Hách Xá Lý không biết một điều rằng, vì cô ta ở thiên điện của Thừa Càn Cung, Thái hậu đã liệt cô ta vào sổ đen, xếp vào nhóm hồ ly tinh như Đổng Ngạc thị.
Hách Xá Lý bị thái giám lột trần, chỉ mặc một tấm áo choàng voan mỏng, được thái giám đặt xuống long sàng, Thuận Trị đã nằm sẵn trên đó, hai tay sau gáy, nhắm mắt. Thuận Trị đang ở độ tuổi hấp dẫn nhất của đàn ông, lại là Hoàng đế, toàn thân toát lên khí độ ung dung cao quý.
Hách Xá Lý cởi bỏ áo khoác, trần truồng chui vào dưới chăn từ cuối giường, nằm cạnh Thuận Trị, chờ ông ấy sủng hạnh. Có lẽ lòng cô ta rất căng thẳng, nhưng nghĩ đến đây là cơ hội một bước lên mây, cô ta liền bình tĩnh trở lại. Nhất thời trong phòng chỉ có tiếng hô hấp, Thuận Trị không có phản ứng gì, như thể nằm bên cạnh không phải một thân thể nữ nhân đẹp hoàn mỹ mà chỉ là một bộ xương.
Thuận Trị xoay người đối diện Hách Xá Lý, không thể phủ nhận nữ nhân này có thân thể có thể mê hoặc bất cứ người đàn ông nào, làn da trắng nõn, bộ ngực căng tròn, vòng eo thon nhỏ, đôi chân thẳng tắp, ngoài ra còn gương mặt xinh đẹp và khí chất bất khả xâm phạm, đổi thành một người có định lực kém hơn thì nhất định có chuyện rồi. Nhưng Thuận Trị Đế là ai chứ, từ nhỏ ông ấy đã sống cùng rất nhiều mỹ nữ, đời này trải nghiệm chưa được một trăm thì cũng phải tám mươi người, hơn nữa đã có người thương yêu nhất, có nhìn ai cũng thấy không bằng Đông Quý phi.
“Ngươi có biết tại sao trẫm lại phong ngươi làm Quý nhân không?” Thuận Trị dùng tay phải chống đầu, từ trên cao nhìn xuống Hách Xá Lí, nói chậm rãi.
“Nô tỳ không biết.” Hách Xá Lý đỏ mặt, có vẻ thẹn thùng e sợ nhìn Thuận Trị.
“Uhm, sau này ngươi sẽ biết, trước uống chén rượu đã.” Thuận Trị nhận chén rượu tiểu thái giám dâng đến, không chút thương hương tiếc ngọc dốc thẳng vào cổ họng Hách Xá Lí.
“Cầm dụng cụ đến đây, lấy cái nhỏ.” Thuận Trị mặc áo ngoài, chuẩn bị đến Cảnh Nhân Cung xem Đông Quý phi đang làm gì, thuận tiện an ủi dỗ dành người mình yêu.
Thuận Trị nhận dụng cụ bằng ngọc, thấy phần dưới của Hách Xá Lí đã ẩm ướt, khi thấy lạc hồng, Thuận Trị gật đầu hài lòng.
“Các ngươi thông minh một chút, cái gì nên nói cái gì không nên nói biết chưa?”
“Nô tài tuân mệnh.” Nhóm tiểu thái giám này đều là tâm phúc của Thuận Trị, chuyện này đã làm rất nhiều lần, tất nhiên không có vấn đề gì.
Vì vậy Thuận Trị đi tập kích Đông quý phi lúc nửa đêm, chỉ để lại Hách Xá Lý thị một mình với ảo tưởng.
Một lúc sau, Hách Xá Lý tỉnh lại thấy bên cạnh đã không còn ai, trên miếng lụa trắng là lạc hồng, người cũng đã được rửa sạch. Cô ta không nhớ được chi tiết chuyện đã xảy ra, chỉ có cảm giác sung sướng, cô ta không suy nghĩ nhiều, vừa sửa soạn một chút đã bị thái giám khiêng về Thừa Càn Cung.
Buổi thượng triều hôm sau, Huyền Diệp dâng tấu chi tiết về thủy tinh và xi măng, mặc dù Thuận Trị từng có lúc muốn đi tu làm hòa thượng, nhưng ông ấy vẫn rất nhạy cảm với chính trị, vừa nghe đã biết đây là chuyện quan trọng, có lẽ là chuyện có lợi cho Đại Thanh. Nếu thật sự làm được hai thứ đó, phản tặc phía Nam tất là không duy trì được lâu.
Huyền Diệp có công được phong Bối lặc, ngoài ra Phúc Toàn cũng được phong, Phúc Toàn đã xuất cung xây phủ riêng, Huyền Diệp là vì Đông Quý phi muốn giữ hắn thêm vài năm, nên chưa vội vã xuất cung, vẫn ở tại Aka Sở.
“Không có chuyện gì nữa thì bãi triều, Tam Aka ở lại.” Mọi người đã quen với việc Tam Aka được đãi ngộ đặc thù, không ai có phản ứng gì, trật tự lui xuống. Vẻ mặt Phúc Toàn có phần ảm đạm, nhưng ánh mắt không có vẻ ghen ghét, Thuận Trị nhìn thấy hết, cảm thấy vừa lòng với Phúc Toàn.
“Công thức làm ra xi măng và thủy tinh là ai dâng lên?” Thuận Trị cầm ly trà nhấp một ngụm.
“Hồi Hoàng ama, là do người ở xưởng thủy tinh dâng lên.” Huyền Diệp không sợ Thuận Trị thăm dò, hắn đã dàn xếp hết rồi.
“Uh, không được để lộ ra ngoài.” Chuyện tốt thế đương nhiên không thể để người ngoài có lợi, Huyền Diệp cũng biết điều đó, công thức hoàn chỉnh chưa từng lọt đến tay người khác.
“Nhi thần biết rõ.”
“Đã như thế, việc sản xuất thủy tinh giao cho con phụ trách.” Thuận Trị suy nghĩ một chút, “Đưa xưởng thủy tinh về trực thuộc Dưỡng Tâm Điện.”
“Nhi thần tuân chỉ.” Huyền Diệp thầm tính toán chuyện mở rộng quy mô sản xuất thủy tinh, cung kính trả lời.
“Hôm qua trẫm thấy Quý phi có chút không thoải mái, nếu con rảnh rỗi bãi triều đi thăm Quý phi đi.” Thuận Trị hơi mất tự nhiên, hôm qua ông ấy chọc giận Thanh Uyển trên giường, giờ phái con trai đi thăm dò trước.
Huyền Diệp nghe xong cảm thấy có chút kỳ quái, ngày nào hắn cũng đi thỉnh an ngạch nương, tình hình bà thế nào hắn rất rõ, xem ra là Hoàng ama chọc giận ngạch nương, giờ đặc biệt nhờ hắn đi giảng hòa.
Trong Cảnh Nhân Cung, Đông thị mệt mỏi nằm trên giường, đêm qua đúng là mệt muốn chết, đến giờ vẫn rã rời. Chỉ Lan thấy thế rất tinh ý kể chuyện cười cho Đông thị vui, thấy Đông thị sắp ngủ thiếp đi, liền lấy chăn đắp cho bà rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy Huyền Diệp đi tới.
“Biểu ca, anh đến thăm cô cô sao?” Chỉ Lan ngước đầu hỏi.
“Đúng vậy, sao em không vào trong phòng mà lại đứng ngoài này?” Trời tương đối nắng, Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan vào phòng nàng.
Uyên Ương và Tử Quyên mang khối băng đặt vào phòng, lại pha một bình trà Bích loa xuân rồi mới đứng một bên chờ sai bảo.
“Hôm nay ngạch nương bị sao vậy?” Huyền Diệp có chút lo lắng, chẳng lẽ thật sự không thoải mái?
“Cô cô mệt, mới ngủ.” Chỉ Lan giằng khăn tay, không nhìn Huyền Diệp như mọi khi, nàng đang suy nghĩ không biết có nên cấp Huyền Diệp ít phúc lợi hay không.
“Ngạch nương không có việc gì là tốt rồi.”
Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan thẹn thùng một cách hiếm hoi, cảm thấy rất mới mẻ, vì thế hắn rất muốn biết Chỉ Lan có chuyện gì không thể nói ra.
“Biểu ca, anh…” Chỉ Lan dừng một chút, “Khi nào hai cách cách kia đến Aka Sở? Sau này em còn có thể đến Aka Sở tìm anh không?”
“Mấy ngày nữa sẽ đến. Em sợ hai người đó sao? Bọn họ chỉ được ở trong phòng mình, không được ra phòng khách.”
“A, biểu ca để em xoa bóp đi, mấy ngày trước em có học Lý mama, bà ấy là người thường xoa bóp cho cô cô.” Chỉ Lan lôi một cái tên ra cho tăng độ tin cậy. Đúng là nàng có học Lý mama cách xoa bóp, nhưng không dùng phương pháp đấy, để bản thân có thể sở hữu “dưa chuột” mới nguyên, nàng cố được.
“Ồ? Vậy em bóp vai cho tôi đi, gần đây viết nhiều tấu chương nên đau vai.” Huyền Diệp hài hước nói.
“Vâng.” Chỉ Lan đi ra sau lưng Huyền Diệp dùng kỹ thuật của bí tịch bị che tên bóp vai cho hắn, xoa bóp lên cả cổ và vai. Đây là lần đầu tiên nàng dùng phương pháp đặc biệt này, có chút căng thẳng, nhưng nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Huyền Diệp, nàng dần thả lỏng tinh thần hơn.
Trong lúc Chỉ Lan và Huyền Diệp không chú ý, người hầu đã tự giác lui ra ngoài.
Huyền Diệp rất thích Chỉ Lan xoa bóp, mặc dù lần nào hắn cũng sinh ra chút phản ứng không trong sáng, nhưng đã quen nên không còn bối rối, quần áo mấy lớp dày dặn, chỉ cần hắn có thái độ nghiêm túc, sẽ không ai phát hiện hắn có ý nghĩ không đứng đắn. Chỉ là lần này kích thích hơn hẳn mọi khi, Huyền Diệp hung hăng cắn môi mới không rên rỉ thành tiếng.
Chỉ Lan cũng không nghe được tiếng rên của Huyền Diệp, ngón tay mảnh khảnh của nàng lại ấn vào huyệt sau tai, nhẹ nhàng ấn bóp xuống cổ. Huyền Diệp cảm thấy như một dòng điện truyền từ huyệt sau tai đến bộ phận nào đó, dường như mọi dây thần kinh cảm giác đều tập trung ở đầu ngón tay Chỉ Lan, nàng chạm đến đâu cũng tạo ra khoái cảm, chỉ hy vọng hắn có thể khống chế.
Huyền Diệp thở hắt ra, là một xử nam, bảo hắn miêu tả cảm giác này thì hơi khó, từng có cung nữ bạo gan khiêu khích, nhưng hắn không có cảm giác này. Chẳng lẽ là vì có tình cảm đặc biệt với biểu muội, vì thế mà nảy sinh cảm xúc chỉ có với nàng.
Huyền Diệp cảm giác hắn đã hiểu lý do Hoàng ama không tìm đến nữ nhân khác, nếu cùng người mình yêu thư thái thế này, tìm đến người khác không phải ghê tởm bản thân sao, ai lại bỏ sơn hào hải vị để đi ăn cám, ít nhất là hắn không muốn.
Chỉ Lan nhìn vẻ thoả mãn của Huyền Diệp, gật đầu hài lòng, bí tịch bị che tên rất có tác dụng, nàng không tin có người nào có thể dụ dỗ Huyền Diệp, hưởng thụ khoái cảm cực độ rồi, yêu cầu của hắn sẽ khắt khe hơn nhiều, những nữ nhân không có kinh nghiệm không thể kích thích Huyền Diệp.
“Lan nhi lại đây.” Thanh âm của Huyền Diệp có phần khàn khàn.
Chỉ Lan đi đến bên cạnh Huyền Diệp, quả nhiên bị Huyền Diệp kéo vào lòng. Chỉ Lan động viên bản thân, Huyền Diệp đã vì nàng hy sinh rất lớn, thời đại này, Hoàng tử mười lăm tuổi thừa sức có con, Huyền Diệp vì nàng mà ngủ chay ba năm, nàng cũng phải báo đáp hắn. Tình cảm là trao nhận, chỉ có điều nàng hơi nhỏ, thật sự có cảm giác bị dâm ô.
Huyền Diệp sẽ không công nhận Chỉ Lan còn nhỏ, chủ yếu là Chỉ Lan dậy thì tốt, mặc dù chưa cao lắm nhưng đã không còn là bé gái, đã bắt đầu thành thiếu nữ. Nhưng hắn cũng không phải cầm thú, vì thế chỉ hôn lên trán nàng, ôm nàng vào lòng để tận hưởng cảm giác khoan khoái, Huyền Diệp thỏa mãn, quả nhiên chỉ có ôm Chỉ Lan lòng hắn mới không cảm thấy trống trải.
Nếu Chỉ Lan nhìn thấy mặt hắn, sẽ thấy hắn như một con báo đã no nê, giấu vuốt, lười biếng nghịch đuôi, nhàn nhã phơi nắng.
Một lúc lâu sau Huyền Diệp mới buông Chỉ Lan, hắn hôn má nàng, chỉnh xiêm y hộ nàng, chuẩn bị quay về Aka Sở công tác. Hắn nghĩ, ngày mai lại tìm biểu muội xoa bóp, còn về hai cách cách ba hôm nữa sẽ vào cửa, ngại quá, hắn quên rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT