“Biểu ca đừng nói gì, nghỉ trước đi được không.” Chỉ Lan không đành lòng nhìn Huyền Diệp kiên cường chống chọi, chỉ có thể dỗ hắn như dỗ trẻ con.

Huyền Diệp lắc đầu, “Lan nhi xem điểm tâm và đồ tôi mua cho em đi, may không bị ướt mưa.”

“Anh… anh là đồ ngốc!” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp như sắp hấp hối tới nơi vừa cảm động vừa đau lòng, “Biểu ca mua gì tất nhiên Lan nhi đều thích, nhưng nếu anh không khỏe lại, Lan nhi sẽ không thể cao hứng cho nổi, trong lòng Lan nhi biểu ca là quan trọng nhất.”

Chỉ Lan vốn không định mấy lời sến sẩm đấy, tuy đã gần ba mươi, nhưng nàng vẫn không có thói quen thổ lộ tình cảm trắng trợn, từ việc nàng dễ đỏ mặt Huyền Diệp đã nhìn ra điều đấy, vì thế vừa nghe hắn liền hai mắt sáng ngời, lại nhớ ra mình đang giả bệnh, hắn vờ vịt ho khan che giấu. Chỉ Lan không phát hiện ra vì nàng đang tâm niệm dỗ cho hắn ngủ.

“Lan nhi nói thật sao? Tôi quan trọng hơn các con sao?” Huyền Diệp giãy dụa như muốn ngồi dậy, Chỉ Lan thấy thế đành phải nâng hắn.

“Chuyện đó sao?” Chỉ Lan chột dạ, nàng ít khi nói dối Huyền Diệp, tùy tiện đã quen, vì thế do dự một chút rồi nói thật, “Đối với em biểu ca và các con quan trọng ngang nhau.”

Dứt lời Chỉ Lan còn gật đầu, coi như thêm sức thuyết phục cho câu trả lời, nhưng Huyền Diệp đâu muốn nghe lời đấy, “Nhưng đối với tôi Lan nhi là quan trọng nhất, không ai sánh bằng.”

Huyền Diệp hiện tại tuy rằng có chút chật vật, nhưng không tổn hại phong tư, hắn chỉ mặc áo ngủ lụa màu trắng, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt bớt vẻ bá đạo, thêm chút yếu ớt mê mang trước giờ chưa từng có.

Một người đàn ông mạnh mẽ mà lộ mặt yếu đuối của bản thân trước một người phụ nữ là nói lên một điều, người phụ nữ trước mặt là người hắn yêu thương, tín nhiệm, Chỉ Lan từng nghe qua đàn ông có lúc chỉ như một đứa trẻ to xác, dù tuổi nào cũng cần được dỗ dành, nàng vốn không tin, nhưng Huyền Diệp thế này thì nàng đành tin.

“Vâng, các con là con của Chỉ Lan và biểu ca, tất nhiên Lan nhi yêu thương, nhưng các con sẽ có cuộc sống riêng, sẽ có vợ con gia đình riêng, chỉ có biểu ca bầu bạn với Lan nhi cả đời, người Lan nhi muốn bầu bạn cũng chỉ có biểu ca.”

Chỉ Lan an ủi tâm sự bất an của Huyền Diệp, nhưng sự thật đúng là như vậy, hai người đã bên nhau hơn hai mươi năm, cả mấy thập niên nữa hắn cũng sẽ không buông tay.

“Biểu ca cũng chỉ muốn ở bên Lan nhi.” Huyền Diệp xiết chặt tay Chỉ Lan, bàn tay nàng vẫn nhỏ nhắn mềm mại như xưa, đến bây giờ Huyền Diệp vẫn còn có thể miêu tả bàn tay này của hai mươi năm trước, nhưng là hiện tại này hai tay đã muốn biến thành “Thùy thủ minh như ngọc”.

Hai mươi năm trước, nàng còn là tiểu biểu muội, nhưng hai mươi năm sau, nàng đã không còn chỉ là tiểu biểu muội, mà là thê tử của hắn, mẹ của các con hắn, người con gái duy nhất hắn yêu, có lẽ đấy gọi là ma lực của thời gian.

Hai người lẳng lặng ngồi bên nhau, bên ngoài mưa lại rơi tí tách từ lúc nào.

***

“Nàng từng bị ta bắt cóc, ngươi không lo ta sẽ làm gì sao?” Người đàn ông lạnh lùng ngồi trong đình, đối diện hắn là một người đàn ông khác khí thế tương đương.

“Ngươi sẽ làm gì?” Huyền Diệp rót một chén rượu, đưa cho hắn, “Ngươi sẽ không làm gì cả, càng không dám làm gì.”

“Đúng vậy, ta sẽ không làm gì.” Người đàn ông có chút cô đơn nhận chén rượu, một hơi cạn chén. “Thì ra ngươi thật hiểu ta.”

“Ta không hiểu ngươi, chẳng qua chỉ biết phân tích tâm lý thôi.” Huyền Diệp lắc đầu, hắn đã dự đoán từ trước kẻ này sẽ hẹn gặp mình, chỉ không ngờ nhanh thế.

“Ta chỉ muốn trông thấy nàng, chắc ngươi biết điều đấy.” Người đàn ông vuốt ve chiếc nhẫn bạc mộc mạc ở ngón trỏ.

“Uh, ta biết.” Đối diện với người này Huyền Diệp thấy tâm trạng rất phức tạp, trên tình trường chỉ có một người chiến thắng, không nghi ngờ gì là hắn, bởi vì hắn và Chỉ Lan có một thời gian dài gắn bó bên nhau.

“Ngươi thật may mắn.” Người đàn ông kia nhìn Huyền Diệp chằm chằm, hắn cũng có một đôi mắt phượng, khi cười đuôi mắt nhếch lên sẽ có vẻ mị lực phong tình, giờ này lạnh lùng, đôi mắt khép hờ càng thêm phần lạnh buốt.

“Ta vẫn luôn ở Giang Nam chờ nàng, rốt cuộc chờ được tin ngươi cưới nàng làm vợ, nhưng ta vẫn chờ nàng, bởi vì ta tin ta sẽ đợi được ngày đấy.” Có những lời không nói ra thì không giải tỏa được, hơn nữa có lẽ chỉ có người trước mắt mới hiểu được tâm sự của hắn.

“Ngươi thật bất hạnh, bởi vì ngươi không bao giờ đợi được.” Huyền Diệp cầm bầu rượu, lại rót một chén, mùi rượu lan tỏa từ chén bạch ngọc, hắn không khỏi hít sâu một hơi.

“Không, ta may mắn hơn ngươi.” Người đàn ông kia nở nụ cười ung dung, trở thành điểm sáng duy nhất của ngày u ám.

“Ồ?” Huyền Diệp nhíu màu một cách hứng thú, dường như đang chờ đợi cách giải thích của người đối diện.

Người đàn ông lắc đầu, không nói gì, tiếng sấm vọng đến từ xa, lẫn trong tiếng mưa rơi lộp bộp.

“Ta phải đi, Lan nhi không thích ngày mưa.” Huyền Diệp đứng lên, hắn và người đàn ông đã không còn lời gì để nói, hắn và kẻ kia hiểu được suy nghĩ của nhau, không phải không định gây chiến, chẳng qua là không dám mà thôi, bởi vì quyền lựa chọn không ở trong tay bọn họ, Chỉ Lan thích ai chỉ có thể do nàng quyết định, người khác không thể nào tác động.

“Hẳn là lúc này nàng đang ở cùng các con, tối ngươi về cũng chưa muộn.” Người đàn ông cầm thanh kiếm đặt trên ghế đá bên cạnh, “Không lưu lại một chút sao?”

Huyền Diệp nhíu mày, rất không vui vì kẻ đối diện hiểu Chỉ Lan, “Ngươi muốn giữ ta lại sao?”

“Không, nếu muốn giữ ngươi đã không hẹn ngươi uống rượu.” Người đàn ông cười thoải mái, “Chỉ là có chút không cam lòng mà thôi, ngươi biết kiếm thuật chứ?”

Tiểu Lý Tử thấy thế nhanh nhẹn trình lên một thanh kiếm, thân kiếm lóe u quang, vô cùng sắc bén.

“Ngươi cho là ngươi đánh thắng được ta?” Huyền Diệp cũng là một cao thủ kiếm thuật, nếu không đã chẳng mang kiếm theo người.

“Không, ta không cần đánh thắng ngươi, ta chỉ cần lưu lại chút gì đó thôi.” Dứt lời kẻ kia khua kiếm, đâm về phía Huyền Diệp.

Huyền Diệp phản công, hai thanh kiếm va chạm phát ra âm thanh chói tai. Người đàn ông cũng không bất ngờ vì lực phản công của Huyền Diệp, hắn lùi bước ra khỏi đình, không gian trong đình chật hẹp, khó mà thi triển.

Huyền Diệp không ngại cơn mưa, cùng kẻ kia tỉ thí trong mưa. Thoạt nhìn kẻ kia thu chiêu nhận mệnh, nhưng Huyền Diệp lại biết hắn đang thủ hạ lưu tình.

“Tốt lắm, ngươi đi đi.” Rốt cuộc kẻ kia để lại một vết thương trên cánh tay Huyền Diệp, mũi kiếm nhuốm máu đỏ tươi.

“Tại sao?” Huyền Diệp ôm cánh tay phải, hắn không rõ tại sao kẻ kia nhất định phải làm hắn bị thương.

“Bởi vì ta yêu nàng, hơn cả ngươi.” Kẻ kia chỉ nói một câu rồi xoay người vào đình, ngồi xuống ghế uống rượu.

Huyền Diệp mím môi, ném kiếm, Tiểu Lý Tử phẫn nộ trừng mắt với kẻ kia, nhanh nhẹn chạy đến dìu Huyền Diệp, Huyền Diệp lắc đầu, đẩy Tiểu Lý Tử, đi về xe ngựa.

Rất lâu sau, lâu đến mức tạnh mưa rồi lại mưa lần nữa.

“Thiếu gia, về nhà đi.” Quản gia nhìn thiếu gia không ngừng uống rượu, vô cùng đau lòng.

Người đàn ông không nói gì, màn mưa bụi mông lung xóa nhòa gương mặt hắn, thanh kiếm cô độc vẫn vấy máu ở bên cạnh, như đang cười chế giễu.

Hắn nhìn màn mưa xa xăm, cuối cùng cũng đứng lên, mưa tháng bẩy trắng trời miên man.

“Biểu ca, anh đã thấy khỏe hơn chưa?” Chỉ Lan bê chén thuốc, thổi cho bớt nóng làm màn sương mờ ảo bay lên.

“Uh, cũng không phải thương nặng, thái y quá khẩn trương thôi.” Huyền Diệp nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng vờ như không có gì nói tiếp.

Chỉ Lan thấy cái nhíu mày đấy rất rõ ràng, nàng hít sâu một hơi, buông bát, ngồi xuống bên cạnh Huyền Diệp, cầm cánh tay hắn đặt lên đùi, cẩn thận quan sát miệng vết thương.

“Miệng vết thương đóng vảy rồi, sắp tới sẽ cảm thấy ngứa, biểu ca nhớ không được gãi, biết không?” Chỉ Lan thấy vết thương của Huyền Diệp đã khôi phục tương đối mới nhẹ lòng.

“Uh, nhưng đến tối…” Huyền Diệp có chút ngượng ngùng.

“Đúng vậy, đấy cũng là một vấn đề.” Chỉ Lan gật đầu, suốt những ngày qua nàng để Huyền Diệp ngủ riêng, tuy nàng ngủ rất quy củ nhưng vẫn sợ trong lúc không biết gì chạm vào vết thương của hắn.

“Đúng vậy.” Huyền Diệp thấy lòng ngứa ngáy, những ngày qua tuy được Chỉ Lan chăm sóc hết lòng, nhưng hắn đã khỏe từ lâu rồi, hết lòng là chưa đủ, còn phải hết mình nữa mới tốt.

“Em sẽ sai Tiểu Lý Tử gác đêm cho biểu ca.” Chỉ Lan múc một thìa thuốc, ý bảo Huyền Diệp hé miệng uống thuốc.

Huyền Diệp đau khổ nhăn mặt, giả bệnh không khó, nhưng ngày nào cũng phải uống thuốc thì quá khó, tuy để thái y kê đơn thuốc dưỡng thân không có vấn đề gì, nhưng thuốc đắng chết người, Chỉ Lan còn thích bón cho hắn từng thìa từng thìa, thật là tra tấn ngọt ngào.

“Thuốc đắng dã tật, biểu ca là vua một nước, chẳng lẽ lại sợ uống thuốc?” Chỉ Lan bĩu môi, thầm cười đắc ý, Huyền Diệp tưởng nàng không phát hiện hắn giả bệnh sao, hoặc nói không phải giả bệnh, chỉ là khoa trương.

“Được rồi.” Huyền Diệp không còn cách nào chỉ đành uống thuốc, thật ra hắn rất muốn bịt mũi một hơi uống hết, nhưng lại muốn hưởng thụ sự chăm sóc của Chỉ Lan, bỏ đi, uống thì uống!

Chỉ Lan nhịn không được cúi đầu cười trộm, nhưng tay bón thuốc không hề rối loạn, vẫn chậm rãi nhẹ nhàng, tựa như một người vợ đang vô cùng lo lắng cho chồng.

“Được rồi, biểu ca hôm nay có muốn ăn mứt không?”

“Cũng được.” Huyền Diệp ngượng ngùng xoay đầu, tuy rằng ăn mứt tổn hại tôn nghiêm đàn ông, nhưng thuốc quá đắng.

“Ha ha, em đi lấy mứt cho biểu ca.” Chỉ Lan che miệng nín cười.

“Không cần mứt, có Lan nhi là đủ rồi!” Huyền Diệp oán hận, cánh tay không bị thương nhanh nhẹn kéo Chỉ Lan vào lòng, cúi đầu hôn xuống, đôi môi ấy còn ngọt ngào hơn mứt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play