“Ngươi là thứ cô hồn dã quỷ! Ngươi tưởng Hoàng thượng thật sự yêu ngươi sao?! Ngươi sai lầm rồi!! Hắn không yêu ai hết, hắn phát hiện bí mật của ngươi rồi sẽ đưa người xuống mười tám tầng địa ngục, hận chưa từng gặp ngươi!! Cha mẹ ngươi nếu biết con gái của mình bị linh hồn khác chiếm mất thể xác, khẳng định hận không thể bóp chết ngươi! Còn các con của ngươi, bọn chúng sẽ vì ngươi mà bị người đời chế giễu miệt thị!”
“Không, ta không phải cô hồn dã quỷ! Ta không phải!”
“Lan nhi, Lan nhi! Em làm sao vậy, tỉnh lại đi!” Huyền Diệp vốn thính ngủ, Chỉ Lan nói rất nhỏ vẫn đủ để hắn tỉnh giấc.
“Biểu ca?” Chỉ Lan mở mắt, hoảng sợ nhìn Huyền Diệp, trán nàng vã mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, người còn khẽ run.
“Mơ ác mộng sao? Không sợ, có biểu ca ở đây.” Huyền Diệp đau lòng ôm Chỉ Lan, dịu dàng dỗ dành.
“Vừa rồi là mơ sao?” Chỉ Lan cảm thấy trái tim như bị ai bóp chặt, đến tận lúc này vẫn thấy nhức nhối.
“Uh, vừa rồi Lan nhi nói gì mà cô hồn dã quỷ, em bị Vệ thị dọa sao?” Huyền Diệp hôn Chỉ Lan, nhẹ nhàng xoa lưng nàng.
“Em nói mơ sao?” Chỉ Lan sửng sốt, lập tức cảm thấy sợ hãi trào dâng, “Em đã nói gì?”
“Em nói em không phải cô hồn dã quỷ.” Huyền Diệp nhớ lại lời nói mê, hắn nhíu mày, có chút khó hiểu, “Lan nhi, em….”
“Em…” Chỉ Lan há miệng thở dốc, rốt cuộc vẫn không biết phải giải thích thế nào, nàng vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng, chưa có tinh thần ứng phó với Huyền Diệp.
“Lan nhi vẫn sợ hãi sao?” Huyền Diệp sờ trán Chỉ Lan, tuy nóng nhưng chính giữa lòng bàn tay lại lạnh như băng, “Hình như em ốm, có lẽ phải truyền thái y, người đâu!”
“Đừng!” Chỉ Lan giữ cánh tay Huyền Diệp đang định vén màn, “Em chỉ là bị Vệ thị dọa, có chút sợ hãi, biểu ca không cần ngạc nhiên.”
“Thật thế sao?” Huyền Diệp vẫn lo lắng, “Hay để thái y đến xem cho em đi, mấy ngày trước em vừa ngất xỉu, tôi rất lo lắng.”
“Không cần, em không sao.” Chỉ Lan lắc đầu, sau đó khẽ cắn môi, có chút chần chừ nói, “Biểu ca tin lời Vệ thị không?”
“Em nói xem?” Huyền Diệp nhíu mày, tiểu nha đầu lại nghĩ ngợi chuyện này sao?
“Em không biết.” Chỉ Lan cúi đầu, có chút chột dạ.
“Ha ha, Lan nhi vẫn đáng yêu như xưa.” Huyền Diệp tỏ vẻ ung dung, lòng hắn tuy có chút khúc mắc, nhưng không phải với Chỉ Lan, mà là với Vệ thị, không ngờ trước lúc chết cô ta có thể nói những lời độc địa đến thế. Dân chúng ngu muội, nhưng hắn là hoàng đế, bản thân hắn rất rõ ràng, nếu thật sự có quỷ thần, vậy các đời hoàng đế mang danh chân long thiên tử bước qua máu tươi để ngồi lên ngai vàng kia chẳng phải là dễ chết nhất, chẳng phải không đêm nào được yên giấc?
Hắn lo Chỉ Lan sẽ bị lời của Vệ thị làm cho lo nghĩ không yên, chuyện quỷ thần vốn là cấm kỵ, mặc dù hoang đường nhưng gặp kẻ ác ý vẫn có thể thành thật. Chỉ Lan lo lắng là chuyện rất bình thường, thử hỏi có ai bị hét vào mặt là đồ cô hồn dã quỷ mà có thể bình thản, lại ở chỗ phức tạp nhất trên đời là hoàng cung, sai một nước sẽ thua cả ván cờ, càng không nói một tội danh tày đình như thế.
Chỉ Lan là hắn tự tay nuôi lớn, nếu nàng thật sự là yêu quái như lời Vệ thị tại sao chưa từng lộ nguyên hình, huống hồ, kể cả nàng có là cô hồn dã quỷ hắn cũng không thể rời xa nàng.
“Ngủ đi, ngày mai nói tiếp, được không? Thái y nói sức khỏe em suy yếu nhiều, không tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, không may ngã bệnh thì sao.”
“Nhưng … em thấy hơi sợ, hễ nhắm mắt là thấy Vệ thị, cô ta nằm sấp trên giường chỉ vào mặt em, nói em là quỷ… là yêu quái, em…” Chỉ Lan đã tỉnh táo hơn, nàng biết điều cần làm lúc này là xua tan sự hoài nghi của Huyền Diệp, tỏ vẻ đáng thương chính là biện pháp tốt nhất, để Huyền Diệp nghĩ cách giải thích cho nàng thì tốt hơn nhiều.
“Đừng sợ, biểu ca luôn ở đây.” Huyền Diệp hận Vệ thị muốn chết, hận không thể rút xương lột da cô ta, “Biểu ca tin em, Lan nhi đừng sợ.”
“Chẳng lẽ biểu ca không sợ em là…?” Chỉ Lan rưng rưng nước mắt nhìn Huyền Diệp, như một con mèo nhỏ đáng thương.
“Khờ!” Bàn tay to lớn mạnh mẽ của Huyền Diệp xoa đầu nàng từ phía sau, luồn vào mái tóc nàng, ấn nàng vào lòng mình, “Tôi sống bên Lan nhi hơn hai mươi năm, chẳng lẽ lại vì một câu nói của một nữ nhân xa lạ mà hoài nghi em? Lan nhi cũng quá khinh thường biểu ca.”
Lời này của hắn là lời thật, hắn là hoàng đế, trước giờ chỉ tin bản thân, ấn tượng dành cho nữ nhân hậu cung đã xác định rõ từ lâu, đương nhiên hắn sẽ không tin tưởng bọn họ. Hơn nữa Vệ thị làm nhiều chuyện đen tối, lời nói mơ hồ vô căn cứ, sao có thể khiến hắn hoài nghi Chỉ Lan.
Tốt xấu hắn cũng làm Hoàng đế mấy năm, nếu cả trò vặt đấy cũng không chống đỡ nổi, thì lên triều chỉ để các vị đại thần ăn đến xương cốt không còn. Nhưng có cơ hội này cũng giúp hắn thể hiện tình cảm chân thật của bản thân, bằng không không biết nàng còn giận mà không chịu nói chuyện với hắn đến lúc nào.
“Biểu ca nói thật sao?” Ánh mắt Chỉ Lan hiện rõ vẻ vui mừng, “Biểu ca thật tốt!” Chỉ Lan cũng ôm chặt lấy Huyền Diệp, nàng không ngờ Huyền Diệp lại tin nàng dễ dàng như thế, dù sao người cổ đại cũng rất mê tín, vì mấy lời của Vệ thị mà hoài nghi lo lắng cũng là chuyện rất bình thường.
“Vậy Lan nhi tha thứ cho biểu ca không?” Huyền Diệp thừa cơ, yêu cầu Chỉ Lan tha thứ.
“Chuyện đó sao?” Chỉ Lan khôi phục vẻ mặt giảo hoạt, “Biểu ca còn chưa dỗ em đâu, em sao có thể tha thứ được?”
“Chẳng lẽ vừa rồi không được tính?” Huyền Diệp đau khổ, giữa đêm khuya khoắt tỉnh dậy an ủi vỗ về thê tử không câu oán hận chẳng lẽ chưa xứng đáng được nàng tha thứ sao.
“Biểu ca lạnh nhạt với em suốt hai tháng trời.” Chỉ Lan giơ ngón tay liệt kê, “Huống hồ đến giờ em vẫn không được biết lý do, em lo lắng đêm ngày vẫn không biết tại sao biểu ca lại lạnh nhạt, hơn nữa chỉ là chuyện giữa hai ta, biểu ca lại kéo Vệ Quý nhân vào, thế là một.”
“Ngoài ra, Dận Tự tuy đã khỏi, nhưng không được khỏe mạnh như trước nữa, chuyện này là lỗi của biểu ca, nếu không phải biểu ca sủng ái Vệ Quý nhân, Vệ Quý nhân nào có gan hạ độc Dận Tự, thế là hai.”
“Thêm nữa, đến giờ vẫn chưa tìm ra kẻ hạ độc, thế là ba, em phải tha thứ cho biểu ca thế nào!” Chỉ Lan chống tay vào ngực Huyền Diệp, đẩy hắn ra, mở to hai mắt nhìn thẳng vào hắn.
Huyền Diệp nghe xong không giận mà còn vui, Chỉ Lan có thể nói hết những điều đang giữ trong lòng chính là bước đầu tiên của việc tha thứ, khi bất hòa mà có thể bình tĩnh nói hết suy nghĩ thì ngày hòa hảo không còn xa.
“Chờ biểu ca xử lý hết những vấn đề đấy Chỉ Lan sẽ tha thứ cho tôi sao?” Thật ra lòng Huyền Diệp đã tự khẳng định, nhưng vẫn cần Chỉ Lan xác nhận, thuận tiện biểu hiện chút thành ý.
“Có lẽ?” Chỉ Lan trả lời nước đôi, khiến Huyền Diệp vốn đã phấn khởi phải ảo não, lúc này Huyền Diệp như một chú chó to lớn bị bỏ rơi, đuôi rũ xuống giường, lỗ tai cũng rũ xuống, khiến Chỉ Lan rất buồn cười, nhưng vừa nghĩ đến cảnh Dận Tự phải chịu đau đớn, nàng lại kiên quyết trở lại, ít nhất cũng phải khiến Huyền Diệp nghiêm túc nhận thức chuyện này, bằng không tương lai xuất hiện Lý Quý nhân, Trương Quý nhân thì biết làm sao.
Chỉ Lan hiểu phụ nữ nhìn phụ nữ khác đàn ông nhìn phụ nữ, nói cách khác, dù bạn có biết rõ người đàn ông đẹp trai trước mặt tâm địa chưa tốt, nhưng ngây ngất trước vẻ đẹp trai của hắn khiến bạn coi nhẹ khuyết điểm của hắn, vẫn có thể cùng hắn uống trà tán gẫu như thường.
Đàn ông đứng trước sắc đẹp hiển nhiên cũng thế, hơn nữa năng lực chống cự trước sắc đẹp của bọn họ kém hơn phụ nữ nhiều, Huyền Diệp là hoàng đế, tất cả nữ nhân hậu cung đều là của hắn, hắn không thể ghét bỏ tất cả nữ nhân trên danh nghĩa là sở hữu của hắn, bởi vì hắn không có lý do. Tựa như một người phụ nữ làm chủ hậu cung, tất nhiên có thể chỉ yêu chỉ thân mật cùng một người duy nhất, nhưng không thể ghét bỏ những người đàn ông khác, mặc dù biết rõ những người kia không đơn giản.
Vì thế khi Huyền Diệp lạnh nhạt với nàng hắn mới đi tìm Vệ thị chơi cờ uống trà, hắn cũng chỉ coi cô ta là đồ chơi giải sầu thôi, nhưng Vệ thị thì không nghĩ thế, không phải Chỉ Lan làm mình làm mẩy mà không tha thứ cho Huyền Diệp, nàng muốn mượn cơ hội này khiến Huyền Diệp ý thức rõ ràng, có thể trong mắt hắn chỉ là đồ chơi vô hại, nhưng chính điều vô hại đó có thể làm hắn bị tổn thương sâu sắc.
“Tôi biết.” Huyền Diệp có chút ảm đạm, hắn biết lần này là lỗi của hắn, quá mức tự đại kết quả là xúc phạm tới vợ và con.
“Vâng, chúng ta mau ngủ đi, ngày mai biểu ca còn phải lên triều đấy.” Tâm trạng Chỉ Lan đã tốt hơn nhiều, nàng xoay người, chẳng mấy chốc đã ngủ, Huyền Diệp lại nghĩ ngợi xem phải giải quyết thế nào, trằn trọc suốt đêm.
Hạ triều hôm sau, Huyền Diệp hỏi Tiểu Lý Tử.
“Lần trước giao việc huấn luyện, ngươi đã làm xong chưa?” Huyền Diệp xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, đây là bước đầu tiên của công cuộc xin tha thứ.
“Hồi Hoàng thượng, đã huấn luyện ổn thỏa, cung nữ 20 người, thái giám 20 người.” Tiểu Lý Tử đáp, những người này đã được huấn luyện mấy năm, đều là cô nhi không vướng bận người nhà, ngày thường cũng ít tiếp xúc với bên ngoài, có thể nói là trung thành đáng tin.
“Uh, nhưng người thế vẫn ít, hãy huấn luyện thêm.” Huyền Diệp nhíu mày nói, “Trước tiên đổi hết người hầu hạ Tam aka, sau đó đưa người đến bên cạnh hai tiểu aka và tiểu cách cách.”
“Vâng.”
“Còn nữa, cảnh báo mật thám trong các cung không được lơ là, nếu lại phát sinh chuyện như cung Diên Hi một lần nữa, bọn chúng tự xách đầu đến thỉnh tội.”
“Hoàng thượng, về Vệ Quý nhân?”
“Để cô ta sống thêm mấy nữa, bảo bọn thái giám không cần nương tay, biết chưa?” Ngữ khí Huyền Diệp âm trầm, Vệ thị đụng đến vảy ngược của hắn, nếu cô ta đã khiến Chỉ Lan không thoải mái, vậy thì cô ta cũng đừng mong thư thái.
“Còn nữa, chuyện nam tuần trẫm đã thảo luận với các đại thần tạm ổn, ngươi cũng có thể bắt đầu an bài, tạm thời giấu hoàng hậu, để trẫm tự nói.”
“Vâng.”
Vài ngày sau, cung Diên Hi cung truyền tin Vệ Quý nhân chết bệnh, nhưng người sáng suốt đều biết lý do đích thực, hoàng hậu lại nắm quyền chứng minh Hoàng hậu mới là người được sủng ái nhất hậu cung, các phi tần khác chỉ có thể xếp cờ im trống, không dám gây rối.
Hoàng hậu nương nương sủng quan hậu cung hiện đang nhìn biểu tượng chim cánh cụt với ánh mắt căm thù, ý đồ ép ai đấy đột nhiên mất tích đưa ra lời giải thích.
“Tôi thật sự không cố tình bỏ mặc bạn, tôi cũng là bất đắc dĩ mà, bạn không thể chơi xấu thế.” Dường như Chỉ Lan nhìn thấy hệ thống quân ở màn hình bên kia đang ve vẩy đuôi lấy lòng.
“Thật sự không cố tình?” Chỉ Lan cũng biết hệ thống quân không có nghĩa vụ phải giúp đỡ nàng, vì thế nàng cũng không tức giận, nàng chỉ thắc mắc đã xảy ra chuyện gì, sau khi hệ thống quân biến mất đã xảy ra một loạt sự kiện, nói không có vấn đề gì thì nàng khó mà tin được.
“Thật mà, tôi cũng rất bất đắc dĩ, giờ tôi cũng chưa nói được, nhưng bạn sẽ biết nhanh thôi.” Hệ thống quân có vẻ uể oải, “Bạn lấy thuốc cho Tam Bảo dùng đi, độc kia tương đối mạnh, chỉ sợ làm tổn thương nguyên khí của bé, sau này lại có di chứng.”
“Tất nhiên tôi biết, đúng rồi, hệ thống đào tạo của Huyền Diệp đã đến lv 20, không phải nói hoàn thành nhiệm vụ đào tạo sẽ được một nguyện vọng sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, nhưng bạn vẫn chưa hoàn thành mà?”
“Nhưng hệ thống đào tạo bất động rồi, còn hoàn thành thế nào?” Chỉ Lan bĩu môi.
“Còn thiếu ít điểm kinh nghiêm mà, chờ hắn hoàn thành nhiệm vụ đào tạo hệ thống sẽ gửi thư chúc mừng, bạn đừng khổ sở, nhớ tiếp tục cố gắng nhé.”
“Được rồi được rồi, gần đây bạn không gặp vấn đề gì chứ?” Chỉ Lan lo lắng cho hệ thống quân.
“Haizzz, chỉ bị bạn làm phiền thôi.” Hệ thống quân bĩu môi, không biết tội nợ gì lại có một khách hàng thế này.
“Vậy tự bảo trọng đi.” Chỉ Lan che miệng cười ranh ma, xem ra hắn cũng gặp rắc rối chẳng kém nàng.
Chỉ một tháng sau Chỉ Lan liền phát hiện thật ra nàng rất hạnh phúc, bởi vì rốt cuộc nàng có thể xuất cung.