Vào một buổi chiều thời tiết nóng nực làm cho người ta khó chịu không chịu nổi, sau đó không hiểu sao mưa lại trút xuống ào ào, cảnh sát lật đật lấy ô che, Ôn Vãn chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, cảm giác hai chân gần như vô lực chực chờ ngã khụy xuống.

Cố Minh Sâm không ngừng lay bả vai cô, ánh mắt cô nặng nề nhìn chằm chằm đám người cảnh sát lần lượt mang thi thể ra ngoài. Một, hai, ba bốn, …nhưng vẫn chẳng thấy Hạ Trầm đâu?

Sao không có anh ở đây?

Ôn Vãn nhìn thấy Chu Hiển Thanh nằm trên băng ca, cũng nhìn thấy Lạc Hiển, nhưng bóng dáng anh lại không thấy, sao có thể như vậy được.

Cô không ngờ kết cục lại như vậy, thật làm cho người khác bất ngờ.

Lạc Hiển đột nhiên ngoài ý muốn nhận tội, thậm chí còn khai không liên quan gì đến Hạ Trầm , chỉ là công an hỏi thêm một chút nữa thì Lạc Hiển im lặng không nói gì nữa . Chu Hiển Thanh thì đến giờ vẫn chưa tỉnh đang nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện . . . . . .

Trong lúc đó chuyện gì đã xảy ra ở bến tàu thì không ai biết đến mà cũng chẳng có ai quan tâm.

"Có lẽ là chuyện tốt cũng không chừng." Cố Minh Sâm ở bên cạnh an ủi cô, thấp giọng nói, "Có lẽ hắn đã trốn đi, nếu như gặp chuyện không may——"

Nói được một nửa thì những lời còn lại anh nuốt vào bên trong, anh kinh ngạc chính bản thân mình, anh lại hy vọng hắn không còn sống để trở về.

Muốn đấu, cũng phải đường đường chính chính chứ? Cố Minh Sâm tự an ủi mình như thế.

Ôn Vãn từ từ quay đầu nhìn anh một cái: "Thật?"

Cố Minh Sâm gật đầu một cái, trong chốc lát nét mặt Ôn Vãn buông lỏng, cô trầm mặc đứng ở cửa cục cảnh sát, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời.

Cô chính là hận anh, nhưng dù có hận nhiều đi chẳng nữa, cô cũng không muốn anh chết. Cô chỉ hi vọng anh bình an trở về?

Nếu thử đứng vào vị trí của anh , cô cũng sẽ lựa chọn như anh. Cô có mối thù của cô, anh có ân tình phải trả, cô cũng không thể trách anh. Cũng chỉ vì ân ân oán oán mà cô và anh thù nghịch lẫn nhau. Thế nhưng cô vẫn cứ yêu anh .

Chỉ cần anh trả về cô sẽ tha thứ cho anh, và cho chúng ta một cơ hội

Cô sẽ ngốc nghếch vì anh thêm lần nữa.

-

Bọn họ dừng lại ở Thanh Mai, cô đi tìm Chỉ Linh, cô cảm giác đi tìm cô ấy chắc sẽ có manh mối.

Nhưng Chỉ Linh nói: " Mặc dù tôi cũng rất muốn trợ giúp Hạ Trầm, nhưng tôi cũng không hi vọng Lạc Hiển với Chu Hiển Thanh xảy ra chuyện gì. Còn rốt cục ở hiện trường xảy ra như thế nào thì tôi cũng không rõ lắm ."

Ôn Vãn nhìn Chỉ Linh, Chỉ Linh vừa cười vừa xin lỗi: "Xin lỗi, không giúp được cô rồi."

Trên khay còn để ly trà lài, mùi thơm ngào ngạt, Ôn Vãn cúi đầu nhìn ly trà, lúc này mới nói: " Nếu cô nói như vậy thì kết cục của bọn họ cũng đâu khác gì."

Nụ cười bên môi của Chỉ Linh từ từ thu lại , khuôn mặt lạnh nhạt không nhận ra cô đang nghĩ gì.

Ôn Vãn nhìn phản ứng của cô thì biết mình đã đoán trúng, cô rất giống Tưởng Thắng, người phụ nữ này cô đã đoán được tâm tư, từ từ đứng lên : “Mục đích thực sự của cô là gì thì tôi không biết, tôi chỉ muốn đến tìm tung tích của anh ấy. Lạc phu nhân, nếu như cô nhớ lại điều gì thì hãy cho tôi biết."

Cô để danh thiếp của mình trên bàn, Chỉ Linh không đứng dậy, hình như đang suy nghĩ điều gì đến mất hồn. Ôn Vãn rời khỏi, lúc này người phía sau mới lên tiếng: "Tôi có ân oán với Lạc Hiển không tiện giải thích với người ngoài, nhưng đây là anh đây là anh ấy thiếu nợ tôi, tôi chỉ còn cách liên thủ với Hạ Trầm ."

Lại thù hận.

Ôn Vãn xoay người đi, lúc đó Chỉ Linh thoáng thấy một tia khổ sở trong mắt Ôn Vãn , cô cũng là người từng trải, thế nhưng yêu yêu hận hận, vĩnh viễn người ngoài không thể can thiệp vào được.

"Để đạt được mục đích, cô sẵn sang chính tay mình đưa người mình không yêu và yêu mình vào trong ngục giam, cô thấy thỏa mãn không ?" Ôn Vãn bình tĩnh hỏi Chỉ Linh, nhưng thật ra là đang tự hỏi lòng mình.

Ban đầu cô hận Hạ Trầm được một thời gian, cô không có một ngày vui vẻ, con người sống dựa vào thù hận quá mệt mỏi.

Chỉ Linh cắn cắn môi, ánh mắt đôi chút giãy dụa: "Chu Hiển Thanh sẽ được trị bệnh, bệnh của anh càng ngày càng nặng, Ôn tiểu thư, tôi không cảm thấy làm như vậy có lỗi. Nếu như anh ấy tiếp tục dây dưa với cô, sợ rằng Hạ Trầm sẽ thật sự bắn chết anh ấy, tôi làm như vậy chỉ vì muốn cứu anh ấy thôi ."

Nhìn chuyện này có liên quan đến cảnh sát chắc đây không nằm trong kế hoạch của Hạ Trầm , Ôn Vãn không nói thêm lời nào, lại nghe Chỉ Linh nói: "Cô trở về nước đi, nếu Hạ Trầm muốn tìm cô , tự nhiên anh sẽ đi."

Lời này khiến Ôn Vãn hiểu được ý trong lời: ". . . . . . Anh bị thương?"

Cô khẳng định là như vậy, nếu như không phải là như vậy, anh sẽ không trốn cô. Hoặc là không phải tránh cô, mà là thương tích quá nặng, căn bản không thể gặp được cô .

Nhịp tim Ôn Vãn dừng lại, bước nhanh đến phía trước, một phát bắt được cổ tay Chỉ Linh: “Nói cho tôi biết rốt cục anh ấy đang ở đâu?"

Chỉ Linh bình tĩnh nhìn cô: "Tôi sẽ sắp xếp đưa cô ra sân bay, nghe nói tình hình bạn của cô không tốt lắm ,gọi là Tiêu Tiêu đúng không? Hình như cô ấy sắp sinh rồi."

Ôn Vãn trợn to mắt, Chỉ Linh cười nói: "Hạ thị đang gặp phiền toái, còn Hạ Uyên đang gặp rắc rối, bạn cô thì sắp sinh, cô không cần trở về xem tình hình cô ấy ra sao sao?"

Ôn Vãn không tin Chỉ Linh biết nhiều như vậy, nhất định là Hạ Trầm nói với cô!

Hạ Trầm buộc cô phải trở về! !

Anh luôn độc đoán như vậy, tự mình quyết định mọi chuyện, anh không biết là cô rất lo lắng cho anh sao.

Ôn Vãn nắm chặt đốt ngón tay của Chỉ Linh cô hồ là bóp chặt, ánh mắt khẽ rũ, chờ qua thật lâu mới nhỏ giọng hỏi cô: "Anh sẽ chết sao?"

Chỉ Linh do dự, thành thật trả lời: "Gặp nguy hiểm, nhưng mà tôi lại nghĩ, anh ấy sẽ trở về gặp cô lần cuối cùng, lúc ấy anh ấy mới yên lòng."

Ôn Vãn chợt giương mắt, Chỉ Linh áy náy cười nói: "Xin lỗi, tôi nói hơi thẳng thắn, nhưng anh ấy nhất định sẽ trở về tìm cô, cô yên tâm đi ."

-

Ôn Vãn ra khỏi quán rượu như thế nào cô cũng không rõ, ngây ngô dại dột rúc vào trong chăn, nhìn chằm chằm trần nhà. Cô gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, nha đầu kia còn sợ cô lo lắng chuyện của mình, trong điện thoại như cũ vẫn llaf âm điệu giả lả : "Ai, mình không có việc gì đâu. Hiện tại mình rất tốt."

Ôn Vãn cũng gượng cười theo, chóp mũi ê ẩm: "Tớ đều biết,cậu giả bộ kém như vậy, sao tớ không nhận ra được chứ."

Tiêu Tiêu trầm mặc, lúc mở miệng cũng không còn như trước: "Mình không muốn cậu lo lắng không được sao?"

"Tớ không muốn bị cậu gạt." Ôn Vãn hít một hơi thật dài, dùng sức đè nén trận chua sót kia, "Mặc kệ có vui buồn gì, tớ nghĩ chúng ta phải chia sẻ lẫn nhau, Tiêu Tiêu, cậu có vì chuyện của Hạ Uyên, mà oán Hạ Trầm?"

Bên kia quỷ dị vừa trầm lặng yên rồi, đoạn này trống không khiến Ôn Vãn tim đập nhanh, cô đời này là một cái như vậy bằng hữu. Quả nhiên nghe nữa nha đầu kia nói chuyện đã dẫn theo nức nở: "Ta không phải cố ý gạt ngươi, làm sao sẽ bởi vì nam nhân liền ảnh hưởng quan hệ giữa chúng ta. Ta cũng chỉ là. . . . . . Hạ uyên anh làm chuyện xấu nhiều như vậy , có trước mắt kết quả đã là tốt nhất."

Tiêu Tiêu bởi vì khóc, nói đứt quãng, Ôn Vãn tâm cũng xoắn lại với nhau, không ngừng an ủi cô: "Rốt cuộc thì sao, ngươi đừng khóc a, ngươi bây giờ mang thai, sẽ đối với đứa bé có ảnh hưởng ."

Không thể không nói Hạ Trầm thật hiểu rất rõ cô, Ôn Vãn chỉ là nghe Tiêu Tiêu đè nén mà khổ sở tiếng khóc, đã hận không thể mã thượng phi trở về nước theo cô rồi, nhưng là muốn đến Hạ Trầm lại bắt đầu do dự.

Cô rốt cuộc có chút hiểu Hạ Trầm ban đầu làm khó, người sống, từ xưa cũng là muốn gặp phải các loại lựa chọn lưỡng nan, tình cùng nghĩa đứng mũi chịu sào.

Cuối cùng Chỉ Linh tới tìm cô, còn cầm theo di động của Hạ Trầm.

Trong điện thoại di động có một đoạn ghi âm của Hạ Trầm gửi cho cô , Cố Minh Sâm với Chỉ Linh cũng thức thời rời đi, chừa cho cô một khoảng riêng tư.

Đoạn ghi âm bắt đầu có tiếng xoạt xoạt xào xạc sau một lát mới nghe được giọng trầm khàn của anh: "Thật xin lỗi tiểu Vãn, lại nuốt lời rồi, mỗi lần làm đều để em thất vọng, để em đau lòng, anh đúng là khốn kiếp."

Lời vừa thốt ra, nước mắt Ôn Vãn không khống chế được mà mãnh liệt trào ra , cô nắm thật chặt điện thoại di động, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay.

"Anh không muốn để em thấy bộ dạng của anh bây giờ, em hãy tha thứ cho người đàn ông đầy tự ái này, nhưng mà em nhất định phải chờ anh, có đôi lời, anh muốn trực tiếp nói với em."

Chỉ mấy câu ngắn ngủi, dường như đã trút hết sức lực của anh, tiếng thở dốc của anh qua điện thoại lọt vào tai cô, Ôn Vãn nghe được trong lòng càng lúc càng khó chịu.

Cô nhìn nội dung trong điện thoại, thế nhưng phát hiện bên trong có rất nhiều thứ liên quan đến mình, có hình của cô, hình như lần đầu tiên cô gặp anh, sao cô chẳng có chút ấn tượng nào nhỉ.

Còn có một tin nhắn, hình như rất ngắn, nhìn thời gian thì hình như là lúc cô rời khỏi Thanh Châu : Anh nhớ em.

Chỉ là ba chữ thôi, nhưng cô lại nhìn chằm chằm điện thoại đến mức hốc mắt bắt đầu đỏ lên, thật là thần kỳ, chỉ là câu chữ mà thôi nhưng cô có thể cảm nhận được nỗi nhung nhớ của anh.

Anh đúng là người đàn ông trong lạnh ngoài nóng, không giỏi biểu đạt tình cảm, thay vì nói với cô mà lại ghi trong này .

Ôn Vãn cầm điện thoại di động, vùi mặt ở giữa đầu gối, cuối cùng lần nữa lấy điện thoại nhắn lại cho anh.

-

Cô cùng Cố Minh Sâm trở về nước, chỉ mới đi nửa năm, mà cô lại có cảm giác thật lâu. Tài xế chờ ở cổng sân bay, thấy hai người ra liền chạy tới đón lấy hành lý : "Bà đang ở nhà chờ."

Cố Minh Sâm liếc nhìn Ôn Vãn, Ôn Vãn tháo kính mát xuống, hướng anh cười cười hối lỗi: "Em không đến đâu, hôm nào rảnh em đến thăm dì, bây giwof em phải đến chỗ Tiêu Tiêu."

Cố Minh Sâm cũng không miễn cưỡng cô, anh biết Ôn Vãn đang cố ý tránh anh, một tiếng “dì” đã đủ hiểu tâm ý của cô.

"Để anh đưa em đi."

Cố Minh Sâm đưa cô đến nhà trọ của Tiêu Tiêu, lúc xuống xe Ôn Vãn bị anh gọi lại. Anh khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt anh tuấn nhìn cô, anh nói: "Nếu chúng ta không thể trở thành vợ chồng, thì chúng ta vẫn còn tình huynh muội, tiểu Vãn, anh hi vọng em sẽ không né tránh anh."

Ôn Vãn ngẩn người, không khỏi bật cười: "Anh cũng không phải là con cọp, tránh mặt anh làm gì?"

Cố Minh Sâm nắm chặt tay lái, trên mặt vẫn như cũ cười: "Lên đi, cho anh gửi lời hỏi thăm đến Tiêu Tiêu."

Ôn Vãn phất phất tay: "Chú ý an toàn."

Nhìn Ôn Vãn bước lên lầu, anh không lập tức rời đi, mà ngồi trong xe hút thuốc , trong lòng khẳng định Ôn Vãn đã buông xuống gánh nặng , nên mới có thể nói cười với anh như vậy .

Trong lòng cảm thấy khó chịu, lồng ngực cũng có chút khó thở, nhưng cảm giác tê tâm phế liệt sớm đã không còn .

Anh không thể không thừa nhận, anh chưa xác nhận được tình cảm của mình đối với Ôn Vãn là gì, là tình yêu hay chỉ là tình thân anh cũng không rõ nữa. Thật sự quá phức tạp. .

Lần đầu tiên anh bị người khác bỏ rơi, Cố Minh Sâm khạc ra một hơi thuốc mới cảm thấy bình tâm đôi chút!

Anh cầm điện thoại di động lên nhấn vào một số, nghe được âm thanh đối phương yếu ớt, không nhịn được nhếch miệng lên: "Cô vừa mới lên lầu, rất an toàn. Nhưng mà chúng ta. . . . . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play