"Sẽ không bị nghi ngờ chứ?" Tiêu Tiêu liếc nhìn người bên cạnh, bộ dạng lo lắng, "Mặc dù tớ biết Lưu Chủ Nhiệm, nhưng bệnh viện nhiều người như vậy tránh không khỏi có vấn đề, cho dù dùng tên của tớ để đi kiểm tra, chẳng lẽ Hạ Trầm lại không nghi ngờ?"

Hai người đang đứng chờ bên ngoài của khoa phụ sản, Hạ Trầm đã bố trí người bảo vệ cô, Ôn Vãn một mực suy nghĩ , rồi đưa tay vỗ vỗ lưng Tiêu Tiêu: "Yên tâm, tớ có biện pháp."

Tiêu Tiêu biết tính khí Ôn Vãn , Hạ Trầm ngàn sai vạn sai, mặc dù không đủ yêu cô này cũng không sao, nhưng kì lạ cùng cái chết của phụ thân kéo không ra liên quan, cái này đã đâm trúng trong lòng cô không thể nhất đụng vết sẹo. Một khi Ôn Vãn đã lý trí thì rất đáng sợ, chắc Hạ Trầm chưa lãnh giáo qua. . . . . .

Trong lòng Tiêu Tiêu khó chịu, không nhịn được thở dài: "Nếu là mang thai thật thì làm thế nào đây? Chuyện này so với phim truyền hình còn cẩu huyết hơn nhiều."

Ôn Vãn không lên tiếng, tròng mắt khẽ nhìn chằm chằm bụng bằng phẳng của mình.

Tiêu Tiêu không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì, nhỏ giọng nói: "Nếu như có baby, hai chúng ta cùng nhau nuôi nó lớn, khiến hai tên khốn kiếp kia hối hận đến chết."

Ôn Vãn bị vẻ mặt thành thật của Tiêu Tiêu chọc cười, biện pháp này của Tiêu Tiêu quả nhiên không tồi, nhưng nếu quả thật mang thai, nhất định Hạ Trầm sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, nha đầu này vẫn còn quá ngây thơ.

Tiêu Tiêu ngồi một hồi, không kềm chế được lại đụng đụng cánh tay cô: "Xác định là Tưởng Thắng làm sao? Coi như cô ta có quan hệ với Hạ gia, nhưng cũng chưa chắc là Hạ Trầm thật, lúc đó anh ta cũng chỉ có 13, 14 tuổi."

Ôn Vãn tĩnh lặng mới gật đầu: "Năm đó nhất định không có quan hệ gì với anh, nhưng là anh biết chân tướng, hơn nữa một mực ngăn cản ta. Anh ấy vẫn còn nhớ Tưởng Thắng."

Tiêu Tiêu nghe cũng cảm thấy bực mình: "Rốt cục thì Hạ Trầm đang suy nghĩ gì đây, vừa níu kéo cậu, lại vừa không buông tha Tưởng Thắng. Anh ta cho rằng anh ta là ai! Đàn ông Hạ gia đúng là chẳng có ai tốt đẹp gì."

Ôn Vãn nhìn vẻ mặt của Tiêu Tiêu, đưa tay ôm ôm bả vai cô: "Lại nghĩ tới Hạ Uyên rồi hả ?"

Chóp mũi Tiêu Tiêu đỏ lên, không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Mình cũng không phải là người tự ngược đãi bản thân."

Ôn Vãn cũng không vạch trần cô, chỉ là khoác lên trên vai Tiêu Tiêu ôm càng chặt hơn: "Nếu như cậu yêu anh ta, anh ta xác định yêu cậu cậu nên cảm thấy may mắn khi chẳng có ai cản trở, đây là chuyện hạnh phúc."

Tiêu Tiêu ngẩn người, lúc này mới phản ứng được Ôn Vãn đang lấy chính mình làm ví dụ.

Xác thực, nếu như Hạ Trầm cố ý che giấu bảo vệ Tưởng Thắng, vậy thì anh với đồng phạm có khác nhau sao? Cả đời Ôn Vãn cũng không thể tha thứ cho anh ta. Nhưng bây giờ phải giải quyết vấn đề giữa cô và Hạ Uyên. d.d.l.q.d

Tiêu Tiêu không biết nói gì nữa, thở dài: "Thật hoài niệm trước kia, nếu chúng ta không biết những người này thì tốt biết bao."

Ôn Vãn đang nghĩ, nếu như mình không biết Hạ Trầm, đến cùng đến cùng có phải là chuyện tốt hay không? Như vậy sự thật về cái chết của bố cô sẽ bị chôn vùi mãi mãi, ban đầu Hạ Trầm chỉ trêu chọc cô, không ai nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra như vậy?

-

Khi hai người ra ngoài từ khoa phụ sản đã xế chiều, sắc trời có chút tối, người trong đại sảnh dần dần ít đi, nhưng vẫn như cũ hết sức huyên náo. Tiêu Tiêu cũng không nói chuyện, vẫn kéo cánh tay Ôn Vãn thật chặt.

Họ xuyên qua đại sảnh đi tới cửa chính, cho đến khi có người kêu Ôn Vãn.

Hai người cùng nhau quay đầu lại, cư nhiên thấy được đã lâu không gặp Tưởng Thắng, đại khái đối phương cũng cảm thấy lúng túng, vẻ mặt cứng ngắc, nhưng vẫn là cố ý lộ ra nụ cười ôn hòa: "Đã lâu không gặp."

Ôn Vãn lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, gật đầu một cái coi như là đáp lại: "Trùng hợp như thế."

Tưởng Thắng từ trên xuống dưới quan sát cô một cái: "Cô không thoải mái?"

Dáng vẻ của cô ta như là ân cần, nhưng nó khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên, Tiêu Tiêu không nhịn được khẽ nghiêng người ngăn Ôn Vãn trước người: "Hạ phu nhân thật có lòng, không biết có phải cô luôn đối xử tốt với mọi người như vậy không, theo tôi được biết, quan hệ giữa cô với tiểu Vãn cũng chỉ ở mức độ bình thường."

Dĩ nhiên Tưởng Thắng nghe hiểu ý của Tiêu Tiêu, cắn cắn môi, trong mắt chợt lóe lên quẫn bách: "Tiểu vãn là bạn giá của Hạ Trầm, rất nhanh sẽ trở thành người một nhà, quan tâm cô ấy là rất bình thường."

Tiêu Tiêu ôm cánh tay cười lạnh một tiếng.

Tưởng Thắng cũng không để ý tới thái độ giễu cợt của cô, lại quan sát sắc mặt của Ôn Vãn: "Nghiêm trọng không? Tôi biết viện trưởng bệnh viện này, không bằng tôi giúp cô ——"

"Không nghiêm trọng." Ôn Vãn thờ ơ nhún vai một cái, đuôi mắt cười nhẹ "Thân thể chị không khỏe, ngược lại chị nên cẩn thận một chút. Chị cũng biết, dù sao chị cũng không còn trẻ tuổi, chắc sẽ xảy ra một hai vấn đề."

Ôn Vãn nói xong cũng lôi kéo Tiêu Tiêu rời đi, Tưởng Thắng đứng tại chỗ khuôn mặt lúc tím lúc xanh. Hộ vệ Hạ trầm từ dưới đi lên khẽ vuốt cằm lên tiếng chào hỏi: "Chị dâu."

Tưởng Thắng cắn chặt môi, lúc này khó khăn lắm mới che giấu cảm xúc trong lòng thật tốt, lúc xoay người trên mặt đã sớm khôi phục lại bình tĩnh: "Ôn tiểu thư thế nào?"

Hộ vệ đàng hoàng nói: "Ôn tiểu thư không có việc gì, chỉ đi kiểm tra cùng với bạn cô ấy."

Tưởng Thắng không biết đang nghĩ cái gì, hộ vệ cũng định cáo từ, cô chợt mở miệng nói: "Khoa gì."

Hộ vệ không suy nghĩ nhiều, chỉ tưởng Tưởng Thắng quan tâm đến Ôn Vãn thật: "Khoa phụ sản, bạn của Ôn tiểu thư mang thai."

Con mắt sắc của Tưởng Thắng trầm xuống, không nói thêm lời nào, xoay người trực tiếp vào thang máy.

-

"Tiểu vãn, cậu quá tuyệt." Vừa tới bãi đậu xe, Tiêu Tiêu liền không nhịn được cho Ôn Vãn một ngón tay cái, "Cậu đúng là lưu manh giết người không cần đao, cậu không nhìn thấy mặt cô ta đã đen hết rồi."

Nhưng Ôn Vãn không có cảm giác vui mừng, vẻ mặt như thường nói: "Cũng chỉ là đi trước cô ta một bước, tớ rất muốn thay cha báo thù, trước tiên phải khiến Hạ Trầm không quan tâm Tưởng Thắng nữa."

Tiêu Tiêu đang cài dây an toàn, nghe vậy khóe mắt giật giật, ghé mắt nhìn Ôn Vãn, thấy cô đang nhìn phía trước mất hồn.

"Sẽ không phải là ——" Mới vừa rồi trong đầu Tiêu Tiêu nảy ra một ý tưởng đáng sợ, lập tức liền lắc đầu một cái phủ nhận, "Tóm lại cậu đừng tự mình quyết định, tiểu Vãn, mọi việc còn có tớ, chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp mà."

Tay Tiêu Tiêu rất mềm, lúc này nắm lấy tay của Ôn Vãn cho cô một dũng khí rất lớn, trên mặt Ôn Vãn lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Cám ơn cậu, đời tớ, sợ rằng không tìm được người bạn nào tốt hơn cậu."

Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn cô: "Bây giờ cậu mới biết."

Ôn Vãn cười khởi động xe, bởi vì đang nói chuyện với Tiêu Tiêu, nhất thời không để ý cư nhiên đụng phải một chiếc xe màu đen Land Rover. Tiêu Tiêu lại càng hoảng sợ hơn, hai người xuống xe quan sát tình huống, thật may là không nguy hiểm lắm.

Người trong xe rất kỳ quái, bị đụng cũng không lập tức xuống xe, ngược lại người của Hạ Trầm đã bao vây: "Để tôi xử lý, Ôn tiểu thư lên xe."

Ôn Vãn không muốn đem chuyện của mình ném cho người khác, huống chi hiện tại cô chẳng có quan hệ đặc biệt gì với Hạ Trầm, vì vậy trực tiếp đối với người kia nói: "Tự tôi giải quyết là được rồi, không cần làm phiền đâu."

Hộ vệ kia vẻ mặt ngượng ngùng: "Không phiền."

Ôn Vãn không để ý đến anh ta nữa, trực tiếp đi đến xe kia, xuyên qua cửa kiếng xe nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng gò má đường cong, tóc rất ngắn, đang nói chuyện điện thoại.

Anh ta cảm nhận được có người, khẽ nghiêng đầu .

Là một người đàn ông rất đẹp trai.

Ôn Vãn lễ phép gật đầu một cái, cũng không có thúc giục, mà là kiên nhẫn chờ anh ta xuống xe.

Mấy phút sau rốt cục người đàn ông cũng nói chuyện điện thoại xong, nhưng anh chỉ hạ kính xuống, hình như vẫn không có ý định xuống xe. Đôi mắt đen nhánh sáng ngời, liếc mắt anh ta còn rất trẻ, đại khái hai mươi lăm hai mươi sáu gì đó, anh ta như có điều suy nghĩ nhìn Ôn Vãn một cái, nói: "Không có việc gì, cô đi đi."

Ôn Vãn sửng sốt: "Nhưng ——"

"Bây giờ tôi không có thời gian." Anh ta cau mày, gương mặt không nhịn được, hình như thật sự có việc gấp lập tức đi, "Có thể để như vậy sao?"

Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ giương, ý bảo cô lấy xe ra. Ôn Vãn suy nghĩ một chút thật nhanh chạy về bên cạnh xe, cầm lấy viết trong túi xách rồi viết tên và email, đưa tới thì có chút ngượng ngùng: "Điện thoại của tôi vừa mất hai ngày trước, có việc gì anh cứ gời mail qua cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Người đàn ông liếc nhìn khuôn mặt hối lỗi thành kính của cô, , không khỏi ngoắc ngoắc môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng kẹp tờ giấy, tùy ý nhìn sang: "Ôn Vãn?"

Khi người đàn ông đọc đến tên của cô, âm điệu khẽ kéo dài.

Ôn Vãn không phát hiện biến hóa rất nhỏ này, chỉ là gật đầu nói: "Là tôi không cẩn thận, tôi sẽ bồi thường, lúc rảnh anh hãy gọi cho tôi."

Đáy mắt người đàn ông cười sâu hơn, nhưng mà trên mặt lại không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là lần nữa nhíu mày nói: "Bây giờ có thể để tôi đi được chưa?"

Tiêu Tiêu xe của người đàn ông nghênh ngang rời đi, không nhịn được thở ra, lại bắt đầu trêu chọc Ôn Vãn: "Đẹp trai như vậy, cậu nên chủ động xin số điện thoại mới phải, nói không chừng vừa một đóa hoa đào đấy."

Ôn Vãn cười thầm lắc đầu: "Tình yêu chị em mình không có hứng thú. Hơn nữa, vừa nhìn là biết anh ta không phải là người dễ chọc."

Giờ phút này người đàn ông nào đó đang kẹp tấm giấy ghi chép màu xanh nghiên cứu, môi mỏng khẽ động, lại thấp thấp trầm trầm đọc tên tuổi Ôn Vãn, không nhịn được cười ra tiếng: "Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu(đại khái là trùng hợp đấy các nàng, nếu ai hiểu chỗ này thì giải thích giúp mình), cư nhiên đánh bậy đánh bạ cũng có thể tìm được."

-

Hộ vệ trở về hộ vệ đem tất cả mọi chuyện kể cho Hạ Trầm đi bệnh viện, tong xe, bao gồm gặp gỡ Tưởng Thắng, thật là không hề bỏ sót. Ôn Vãn đang ngồi trước máy vi tính nhìn tin tức, người nọ bưng ly sữa bò liền đẩy cửa đi vào, đi thẳng tới bên người cô: "Không có sao chứ?"

Ôn Vãn suy đoán anh nói chuyện đụng xe, cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Tôi đâu có nhát gan như vậy, đừng xem tôi như những người phụ nữ của anh."

Hạ Trầm an tĩnh nhìn cô, tròng mắt đen khẽ ảm đạm, cũng không bị cô kích thích, ngược lại cúi người từ phía sau đem lấy cô dày đặc chặt chẽ nhốt chặt, bàn tay vén ở bụng cô: "Nghe nói hôm nay đi bệnh viện với Tiêu Tiêu?"

Anh đang dụ dỗ cô, còn lấy tay đặt lên bụng Ôn Vãn làm cho Ôn Vãn không thoải mái. Cô dứt khoát dừng lại đọng tác này, chuyển qua ghế da, nghiêm túc nhìn anh: "Mọi chuyện đã được thuộc hạ của anh báo cáo hết rồi, làm gì còn phải tới hỏi tôi?"

Hạ Trầm bây giờ là càng ngày càng trấn định, có lẽ là thói quen quen cô đối xử với mình như vậy, cư nhiên cũng có thể mặt bình tĩnh đợi cô nói xong, sau đó hơi mỉm cười nói: "Xem ra Hạ Uyên cũng có thể thắng anh về một mặt, nhưng mà anh ta là người không thích trẻ con, chúc Tiêu Tiêu may mắn thôi."

Ôn Vãn mặt lạnh nhìn anh, tức giận đến mức tóc dựng thẳng, run người.

"Không muốn nói chuyện với anh?" Hạ Trầm đứng ở trước mặt cô, chợt không đầu không đuôi hỏi một câu.

Ôn Vãn cùng anh giằng co mấy giây, trái tim đập mạnh, trên môi lại nở một nụ cười châm biếm: "Anh cảm thấy thế nào?"

Hạ Trầm coi như không thấy sắc mặt của cô, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu cô, nói: "Uống sữa xong đi ngủ sớm một chút, đừng nghịch máy tính nữa."

Trong phòng ánh sáng rất ít, chỉ có ánh sáng nhạt phát ra từ máy tính, Ôn Vãn không hiểu ý của anh, chỉ là cô thấy tấm lưng kia có mấy phần tịch mịch. Cô ép buộc mình dời mắt đi, cho đến khi hơi thở trầm ổn, trái tim không lỗi nhịp nữa.

Ôn Vãn đưa tay sờ sờ bụng, Lưu Chủ Nhiệm tuyệt đối sẽ không bán đứng cô. Nhưng nhìn thái độ trước mắt của Hạ Trầm, Ôn Vãn thấy hình như anh biết cái gì đó, nhưng rất nhanh cô gạt bỏ, nếu là Hạ Trầm biết cô có đứa bé, vậy thì. . . . . .

Anh tuyệt đối sẽ không có thái độ tụ nhiên như vậy.

Cô nhìn ly sữa bò kia, bưng lên uống một hớp, vừa lúc dưới máy vi tính có chuông điện thoại.

Ôn Vãn nhìn, là số lạ —— đến từ Chu Hiển Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play