Ôn Vãn không lên xe mà Hạ Trầm đã an bài, ngược lại đi tới trạm xe buýt, trạm xe buýt rất xa, A Tước nhắm mắt đi theo. Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chiếu lên trên người rất thoải mái, A Tước quan sát Ôn Vãn cẩn thận, phát hiện cô luôn bình tĩnh lạnh nhạt, một chút cũng không đoán được cô đang nghĩ gì.

Sau khi lên xe Ôn Vãn chỉ bỏ tiền cho một mình mình, từ đó giờ A Tước không ngồi xe buýt, tìm nửa ngày trong ví tiền cũng không có tiền lẻ không thể làm gì khác hơn là ném một tờ mệnh giá lớn vào, tài xế không giải thích được nhìn anh một cái.

Trên xe nhiều người, Ôn Vãn phải đứng, A Tước đứng cạnh cô rất gần, trong lúc vô tình A Tước dùng thân thể che chở cho cô, chừa cho cô một khoảng không gian nhỏ. Không bao lâu Ôn Vãn liền phát hiện, cô có điều suy nghĩ nhìn A Tước một cái, nhưng lại không nói chuyện với anh.

Trên xe buýt chen lấn hơn một giờ, Ôn Vãn xuống xe cũng không nói A Tước một tiếng, liền vội vã từ cửa sau ra ngoài. Đi vài bước liền phát hiện anh ta đã theo sát cô, cô liền bỏ đi ý nghĩ bỏ rơi A Tước, trực tiếp điện thoại cho Tiêu Tiêu hẹn gặp mặt.

Tiêu Tiêu chạy tới, ngồi trước mặt Ôn Vãn mới nhíu mày một cái: "Thế nào lại hẹn nơi này?"

Ôn Vãn hết nhìn xung quanh lại nhìn xung quanh, thờ ơ hỏi ngược lại: "Có vấn đề?"

Tiêu Tiêu vốn đang nghi ngờ, thế nhưng lại thấy cách đó không xa sắc mặt A Tước trầm xuống liền bình thường trở lại, cười xấu xa ngoắc ngoắc môi: "Không thành vấn đề, cũng đã lâu tớ chưa trở về trường học cũ rồi."

Họ đi đến một tiệm trà sữa ngoài trường, diện tích không lớn, hơn nữa bên trong chật ních học sinh, ríu ra ríu rít ngồi vây chung một chỗ nói đùa.

A Tước tội nghiệp, cố gắng thu hẹp lại diện tích sự tồn tại của mình, trong tiệm chỗ ngồi có hạn, đã có mấy học sinh cấp 3 liều mạng tranh bàn với anh, còn thỉnh thoảng nhìn anh bàn luận xôn xao.

Ôn Vãn nhìn sắc mặt A Tước không được tốt, nhưng trong lòng vẫn khẩu khí như cũ, trầm mặc nhấp một hớp nước trái cây, lúc này mới ngẩng đầu lên: "Cái chìa khóa đâu rồi, mang tới chưa?"

Tiêu Tiêu chìa đồ vật ra, vẫn là không nhịn được: "Các cậu . . . . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Ôn Vãn với Tiêu Tiêu là không có gì giấu nhau , lúc này đối mặt trong lòng cô tràn đầy lo âu, nhất thời không biết nên nói thế nào. Cô cố gắng để giải thích thế nào cho Tiêu Tiêu hiểu, lúc này mới đem ngọn nguồn kể cho Tiêu Tiêu.

Tính khí Tiêu Tiêu nóng nảy, lập tức vỗ bàn: "Quá khinh người rồi, cho là cậu ly hôn sẽ không có chỗ dựa sao? Chuyển ra, không, cậu tới ở với tớ đi, không tin anh ta dám tới cướp người ?"

Ôn Vãn đợi cô bình phục lại, lúc này mới cười nói: "Vậy Tổng giám đốc đại nhân đến, tớ ở đâu?"

Tiêu Tiêu trợn mắt: "Sao anh ta có thể quan trọng hơn cậu, hơn nữa, thất hẹn một lần cũng không chết được."

"Không có việc gì, Hạ Trầm cũng không đến nỗi vô lại như vậy, toàn thế giới không chỉ có một mình tớ là phụ nữ, hiện tại không bỏ được, cũng chỉ là bản tính chinh phục của đàn ông trỗi dậy thôi." Ôn Vãn thì không muốn sẽ cùng Hạ gia nhấc lên quan hệ thế nào rồi, còn nữa hạ uyên cùng hạ trầm quan hệ, cô hoàn toàn không nghĩ nữa diễn sinh ra cái gì chuyện hư hỏng.

Tiêu Tiêu nghe lời này của cô, ngược lại ánh mắt lóe lên, ấp úng nói: "Có chuyện này, thật ra thì tớ cũng không biết, nhưng là nghe Hạ Uyên nói, Hạ Trầm không muốn buông tha cậu là có nguyên nhân khác."

Ôn Vãn sững sờ, trong đầu giống như là có cái gì thật nhanh chợt lóe lên, cô sợ run một hồi mới lấy lại tinh thần: "Nguyên nhân khác?"

Vẻ mặt Tiêu Tiêu trầm ngưng gật đầu một cái: "Hạ uyên không muốn nói, nhưng giọng nói kia, rõ ràng là có ý. Cậu phải cẩn thận, Hạ Trầm người này, quá mưu ma."

Ôn Vãn nghĩ nát đầu cũng nghĩ không ra mình có cái gì đáng được Hạ Trầm lợi dụng , khẽ lắc lắc đầu: "Tóm lại tớ không thể nào cùng anh ta kết hôn được, hiện tại tớ phải chuyển ra nhà anh ta."

-

Ôn Vãn muốn chuyển ra, nhưng chuyện lại không thuận lợi như vậy, cô phải nghĩ cách về đến nhà cũ của cô, cùng Tiêu Tiêu ở cái hẻm trường học cũ thật lâu mới đánh lạc hướng A Tước.

Nhưng vừa về đến nhà không bao lâu, chủ cho thuê nhà lại đứng ở cửa. Cô đứng ở cửa lúng túng ho một tiếng, trực tiếp đưa cho cô một bọc đồ: "Tiểu Ôn thật xin lỗi, phòng này có người ra giá thuê cao hơn,. . . . . ."

Ôn Vãn cứng người không vươn tay lấy đồ, phòng này cô mướn hai năm, cùng chủ cho thuê nhà cũng coi như có chút giao tình nhỏ. Cô suy nghĩ một chút, biết đại khái là chuyện gì xảy ra: "Chị Chu ——"

Chị Chu mở miệng trước, khó xử khoát tay áo: "Tiểu Ôn, em đừng gây khó khăn cho chị. Phòng này em giao cho chị coi, thì chị coi, nhưng người kia nói, nếu chị không cho thuê thì hắn sẽ mua hết tòa nhà. Chị không biết phải làm cách nào, mong em hiểu cho chị."

Ôn Vãn trầm mặc không nói chuyện nữa, ban đầu sợ Chu Nhĩ Lam nhìn ra cô và Cố Minh Sâm có vấn đề, cô tạm thời mướn nhà ở đỡ, về sau có ý định mua nhà, nhưng lại gặp được Hạ Trầm nên tạm thời trì hoãn.

Chị Chu đồng tình nhìn cô một cái: "Mặc dù chị không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chị thật không giúp được em, còn có, Tiểu Ôn em đừng mướn chỗ khác, chị cảm thấy kết quả vẫn như vậy thôi."

Sau khi chủ cho thuê nhà đi, Ôn Vãn ôm cánh tay ngồi trên sô pha, cô không muốn tìm Hạ Trầm hỏi lý lẽ, chỉ là trong lòng càng thêm thất vọng —— người đàn ông này, là cô nhìn lầm rồi.

Cô không tìm Hạ Trầm, ngược lại Hạ Trầm chủ động gọi điện thoại tới, anh đang ở trong công ty, cô nghe rõ tiếng lật giấy tờ phát ra từ loa điện thoại: "Trở về cùng A Tước."

Ôn Vãn hít một hơi thật sâu, nhẫn nại cùng anh nói đạo lý bảo hộ quyền lợi của mình: "Như vậy là có ý gì? Em rời khỏi anh cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến anh, nếu như là sợ ảnh hưởng đến danh tiếng công ty của anh, tôi bảo đảm sẽ không nói lung tung , hoặc là anh tuyên bố, thế nào cũng được tôi sẽ không sao."

Hạ Trầm bên kia đã không nghe nổi nữa, bút máy bên tay "Pằng" một tiếng liền bị anh bẻ gảy.

Ôn Vãn yên tĩnh trở lại, không nói chuyện nữa, hô hấp Hạ Trầm rất nặng, sợ là cực kỳ tức giận, một hồi lâu mới lạnh lẽo ném ra một câu: "Đừng làm cho anh lặp lại một lần nữa, A Tước ở dưới lầu chờ em."

Ôn Vãn không xuống lầu, cuối cùng là A Tước tự mình mở cửa tiến vào, anh đứng ở cửa an tĩnh nhìn cô, cuối cùng cũng lên tiếng: "Gần đây tam ca bận việc, rất nhiều người trong Hạ gia đang rục rịch, manh nha đến người bên cạnh cậu ta. Chẳng qua cậu ta không muốn cô gặp nguy hiểm ."

A Tước giải thích làm cho Ôn Vãn không giảm bớt sự phẫn nộ chút xíu nào, cô chỉ phát hiện ra khoảng cách giữa cô và Hạ Trầm ngày càng lớn.

-

Ôn Vãn bị A Tước bắt về Hạ gia, mỗi ngày vẫn giống như trước kia, mỗi khi cô ra cửa sẽ không có vấn đề gì, sẽ không có người ngăn cô, chỉ là nhất định phải có A Tước đi theo.

Hạ Trầm vẫn như cũ mỗi ngày đi sớm về trễ , hai người đụng mặt nhau rất ít, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau ở bữa sáng, mà hai người bọn họ cũng chẳng có gì để nói. Cho dù gặp được, Ôn Vãn cũng không nhìn anh, rốt cục khó chịu cũng chỉ có mình anh.

Kể từ lần Tưởng Thắng phát bệnh cho đến nay nếu Ôn Vãn và cô ta gặp mặt thì có chút lúng túng, hai người cũng cố gắng tránh đối phương, tất cả mọi người sống cùng trong một nhà thế nhưng lại chẳng có chút liên hệ nào.

Một ngày Ôn Vãn nhận được điện thoại, là hàng xóm cũ điện tới. Kể từ khi bố qua đời, mẹ bỏ cô đi, cô đã không còn mối liên hệ gì với quê nhà nữa. Nghe nói là khi còn bé cô với một người bạn đùa giỡn lớn lên sẽ cùng nhau kết hôn, cô ngây thơ gật đầu đồng ý.

Thật ra thì cuộc sống ở dưới quê cũng không tệ, nhưng khi bố qua đời, mẹ bỏ cô đi, khoảng thời gian đó cũng chỉ có một nhà chứa chấp cô.

Ôn Vãn nhớ bà ấy tên là dì Tần, ngày đó bà ấy đối xử với cô rất tốt.

Người kết hôn chính là con trai của dì Tần, khi còn bé cậu ta mập mạp rất thích khi dễ Ôn Vãn, nhưng bây giờ thì bộ dáng cao gầy, còn đeo mắt kính cận, xem ra hết sức xấu hổ.

"Con à, có thể nhìn thấy nó kết hôn sinh con, trong lòng ta cũng thỏa mãn rồi." Dì Tần lôi lôi kéo kéo Ôn Vãn cảm thán, không nhịn được còn nói về chuyện của bố Ôn Vãn: "Nếu con còn nghĩ đến chuyện của bố con năm xưa, thì con đừng buồn, hãy buông bỏ quá khứ…."

Ôn Vãn trong lòng không tránh được thương cảm, nhưng cố gắng cười an ủi cô: "Hiện tại con rất tốt."

Người lớn tuổi dễ mềm lòng, hốc mắt dì Tần có chút đỏ, không nhịn được lại lắc đầu: "Con nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bố con có quan hệ tốt với lão Trần như vậy, làm sao lại có chuyện giết người? Còn lão Trần, ta nói chết cũng đáng, chẳng phải loại tốt lành gì."

Ôn Vãn ngẩn ra, từ trước tới giờ tâm địa dì Tần rất tốt, rất ít khi nguyền rủa người khác, năm đó cô còn quá nhỏ, nên không có ấn tượng gì nhiều, bao gồm cả chú Trần.

Cô không nhịn được liền hỏi: "Chú Trần có làm chuyện gì xấu sao?"

"Cả ngày say rượu đánh bạc, dù sao cũng không phải là loại tốt đẹp gì, sau khi ông ta chết vợ ông ta cũng đi bước nữa , còn mang theo con gái. Năm đó nó cũng được mười mấy tuổi, học cũng rất giỏi, nhưng giỏi nhất là về phần vẽ tranh."

Dì Tần vừa nói vừa cảm thán, chỉ là người ở tuổi này thường hay quên, hay chuyển sang đề tài khác : "Lúc ấy lão Trần chết rồi, nguồn kinh tế cũng đứt, thiếu chút nữa con bé không được học đại học. Sau lại nghe nói nó quen biết đại gia, cuối cùng còn kết hôn nữa, sau lại nghe nói người đàn ông kia chết rồi, tám phần là số khắc, hết khắc cha lại khắc chồng."

"Ta không nhớ rõ lắm tên con bé là gì, nhiều năm như vậy quên cũng phải, Tưởng gì ấy nhỉ ——"

Trái tim Ôn Vãn bỗng dưng căng thẳng, không trách cô đối với cái họ này lại nhạy cảm như vậy, thật sự là quá mức trùng hợp, Tưởng Thắng cũng yêu thích tranh vẽ, hơn nữa còn tốt nghiệp từ trường mỹ thuật, tính tuổi kĩ một chút, hình như năm đó cũng là mười mấy tuổi.

Ôn Vãn nhìn dì Tần đang cố gắng nhớ, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là Tưởng Thắng?"

Dì Tần vỗ tay một cái: "Đúng, tên đấy, lúc ấy vợ lão Trần gọi tên đấy."

Ôn Vãn quay đầu nói thêm lời nào, trong lòng rối loạn, chú Trần là cha ghẻ của Tưởng Thắng, mà năm đó bố cô bị vu oan là hung thủ giết chết chú Trần, vụ án này quá mức ly kỳ rồi.

Lúc ấy trong nhà cũng hoài nghi rốt cục là ai dở thủ đoạn, nhưng cuối cùng tất cả đều không giải quyết được gì, nếu như Hạ gia là người đứng sau lưng nhúng tay vào ——

Trong đầu cô giống như xuất hiện một thứ, nhưng lại không hình dung được đó là gì, chỉ là trùng hợp thôi sao? Cô chợt nhớ tới Hạ Trầm, ở nhà cậu quan tâm hỏi thăm chuyện xưa của bố cô , thậm chí đêm 30 cũng nhắc tới bố cô. . . . . .

Quá nhiều manh mối, quá nhiều trùng hợp.

Thậm chí trong lòng cô bắt đầu có một ý niệm đáng sợ, Ôn Vãn run tay, ép buộc mình tỉnh táo lại, dì Tần cũng phát hiện cô có cái gì đó không đúng: "Tiểu Vãn, con không sao chứ?"

Ôn Vãn mơ màng gật đầu một cái, lại lắc đầu.

Dì Tần cũng bị cô dọa sợ: "Rốt cuộc là có chuyện hay không có chuyện, phải đi bệnh viện sao?"

Ôn Vãn kinh ngạc nhìn bà, cô cũng muốn biết rốt cuộc thì mình bị sao, ngực như đã sắp rách ra rồi. d.d.l.q.d

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play