Edit by windinguyen

Lần đầu làm editor nên có gì sai sót mong mọi người thong cảm. Mình khá là thích bộ này mà đợi khá lâu rồi nên xắn tay làm thử

Dư thị thản nhiên nhìn nàng một chút, mỉm cười nói: “Đúng thế, ta cũng không muốn lão gia ra khỏi thành, dù sao thân phận có khác biệt, chỉ là lão gia nói, đây cũng không phải thời điểm phân biệt thân phận? Đều là thân thích với nhau, nếu còn chú ý điều này, sẽ làm lòng người lạnh lẽo". Bây giờ nàng cũng đã rõ ràng tính khí của Khương lão thái quân, là người trọng tình trọng nghĩa nhất, nếu là từ trước, nàng cũng không dám lỗ mãng nói những lời như vậy rồi.

Quả nhiên,  Khương lão thái quân nghe xong gật đầu nói: "Lời này không sai, lão gia của các ngươi là người tri thức hiểu lễ nghĩa. Di thái thái ở Giang Nam cũng nhiều năm rồi chứ? Đời ta hay nghe nhân gia nói Giang Nam tốt đẹp như thế nào, nhưng tự thân chưa trải qua, bây giờ nàng đến rồi, chúng ta cũng nên nghe qua một chút  vùng đất Giang Nam phì nhiêu phồn hoa ngàn dặm này."

Nguyên thị âm thầm cắn răng, trong lòng cũng có chút ngầm hối hận chính mình lỗ mãng, biết rõ lão thái quân là người trọng tình nghĩa, cũng biết chuyện này là chủ ý của lão thái thái, chính là mình không cam lòng, giữ ở trong lòng là được rồi, tội gì còn nói trắng ra? Bây giờ Tam đệ muội này cũng không phải là nhân vật đơn giản, trước đây nhìn nàng như một người yếu đuối nhu nhược, ai biết bây giờ cho nàng quản việc nhà lại khác biệt như thế, dám mạnh miệng nói chuyện cùng chính mình rồi.

Trong lòng Nguyên thị tức giận không phục,  nhưng lão thái quân lại cực kỳ hứng thú. Lúc ăn cơm xong, Khúc phu nhân cùng Nguyên thị đều cáo từ rời đi, lấy thân phận các nàng, không có đạo lý tụ họp ở chỗ này chờ nghênh tiếp gia đình Dư di, bất quá khi đối phương đến rồi, các nàng  cũng nên đi qua ngồi một chút, đây mới là đạo thông gia.

Dư thị vào lúc này lại không có tâm trí xử lý sự tình, cũng may nàng quản lý phòng châm tuyến và chọn mua phấn hoa cùng nữ hài nhi, hai việc này đều nhẹ nhàng vô cùng, vào lúc rảnh rỗi, liền ở Phúc Thọ đường vừa bồi lão thái quân trò chuyện, vừa chờ tỷ tỷ cùng cháu ngoại trai đến.

Ninh Tiêm Tích  tay nâng một quyển Thiên Gia thơ, ngồi ở phía dưới lặng lẽ dạy Tuyên ca nhi đọc chữ, các nữ hài khác thì đến học đường, chuyện này cùng các nàng không có quan hệ gì, huống hồ vị kia là quan hệ bạn dì còn biểu ca lại là ngoại nam, bởi vậy trong sảnh lúc này nhất thời chỉ còn lại Khương lão thái quân cùng Dư thị và Lan di nương, cùng với một đôi tỷ đệ Ninh Tiêm Bích và Ninh Triệt Tuyên.

Bầu không khí đúng là vô cùng ấm áp, lão thái quân nhìn đến cảnh tỷ tỷ dạy chân thành, đệ đệ học tập nghiêm túc, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần cảm thán,  trong phủ tăm tối này... những huynh đệ  kia tuy tốt, giữa bọn họ cũng chung tinh thần, chỉ là các nữ hài nhi hiện nay liền từng người bộc lộ sự thông minh, nếu là tương lai đều có thể  thuận lợi như ý mà chăm sóc nhau cũng còn tốt, còn nếu thật có việc gì phân cao thấp..... Nghĩ tới đây, không khỏi thở dài.

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Khúc phu nhân đi tới, trước tiên nói  mấy câu, mới ở một bên ngồi cười nói: "Mấy ngày trước đây Liêm Thanh của phủ bá tước gây ra một sự tình, lão thái thái có biết hay không?"

Khương lão thái quân phục hồi tinh thần lại, nghi ngờ nói: "Chuyện gì? Ta lại chưa nghe nói, nhà bọn họ làm sao vậy? Không phải trước đó vài ngày còn mừng thọ lão thái thái  sao?  Trong phủ chúng ta còn phái người đưa lễ tới, bởi vì trên người ngươi không lanh lẹ, hai em dâu người cũng không đi được, lúc này mới qua mấy ngày, có thể xảy ra chuyện gì?"

Khúc phu nhân cười nói: "Nghe nói ngày đó ở bên chỗ ngồi của đám nam nhân, mấy người huynh đệ tranh cãi ầm ĩ, may mà có người can ngăn. Bây giờ lại nói nhao nhao muốn ở riêng đấy. Con dâu cũng là vừa nghe vợ  của Chu gia nói lại, nàng có thông gia  chính là em dâu của người hầu ở phủ bá tước. Nghĩ lại lão thái thái kia cũng là đáng thương, lão thái gia mới đi mấy năm? Bây giờ bà ấy còn ở đây, mà mấy huynh đệ ngay cả mẫu thân cũng không để ý, liền muốn ở riêng, chuyện này còn không có đến tai ngự tiền, nếu để cho vị Ngự sử nào ở ngự tiền tố cáo, sợ là hoàng thượng cũng không hài lòng."

Lời này lại làm cho mọi người hứng thú, không khỏi cảm thán vài câu, Khúc phu nhân liền quay đầu hỏi Dư thị: "Làm sao? Thái thái thông gia vẫn chưa đến đây?"

Dư thị vội vàng đáp: "Chắc là sắp đến rồi, ta đây cũng ngóng trông từng chút một."

Khương lão thái quân lại nhớ tới tâm sự vừa  rồi của mình, không khỏi lắc đầu một cái, âm thầm cười nói: nhìn xem, thực sự là càng già càng hồ đồ rồi, mấy tiểu huynh đệ thân thiết, cũng đã là phúc khí của cả nhà rồi, coi như tương lai ta nhắm mắt xuôi tay, bọn họ muốn ở riêng, cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện xấu xa khiến người ta chê cười. Còn các nữ hài nhi, mặc kệ cất giữ tâm tư gì, tương lai cũng đều phải gả ra ngoài, khi đó, còn không phải chính các nàng tự trải qua? Ngược lại ta lo lắng cái gì đây?

Cho nên nghĩ đến đây, liền nhìn về phía Ninh Tiêm Bích, âm thầm gật đầu nói: bây giờ xem ra, Lục nha đầu đúng là đứa hiểu chuyện, so với mấy người... tỷ tỷ kia  của nàng thì mạnh mẽ hơn.

Đang lúc suy nghĩ, liền nghe bên ngoài vang lên thanh âm vui vẻ của một người con dâu: "Hồi bẩm lão thái thái, Tam thái thái, thông gia thái thái đến."

"Nha?" Khương lão thái quân đứng lên, trên mặt cũng thêm mấy phần mừng rỡ, nói với Dư thị: " Tỷ tỷ của ngươi đã đến rồi, nhanh đi nghênh đón." Bởi vì thương hộ của Dư di không có cấp bậc, mà Khương lão thái quân lại có tước vị, Khúc phu nhân cũng là Cáo Mệnh, bởi vậy không tiện tự mình ra nghênh đón, chỉ có thể dặn dò Dư thị.

Dư thị từ sớm đã mở cờ trong bụng, nơi nào còn chờ đến Khương lão thái quân dặn dò, bởi vì tâm tình vui sướng, ôm lấy Tuyên ca nhi, để Ninh Tiêm Bích theo sau lưng, liền đi ra ngoài, Lan di nương cũng theo sau.

Chốc lát đã nhìn thấy Dư di mang theo nhi tử cùng vú già từ hành lang uốn khúc bên kia lại đây, giây lát tiến vào cửa viện, Lan di nương tiếp Tuyên ca nhi từ trên người Dư thị, sau đó cùng nha đầu và ma ma bên cạnh theo Dư thị cùng nghênh đón.

Tỷ muội gặp mặt, tất nhiên là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng may nhìn ngoài mặt cũng còn tốt, hiển nhiên cũng không có chịu nhiều gió sương giày vò, tâm trạng ngược lại cũng cực kỳ vui mừng. Dù là như vậy, hai tỷ muội cũng nắm tay quan sát lẫn nhau, trong mắt lệ quang lấp loé, chỉ vì nhiều người nhìn vào, nên không tiện ôm nhau khóc rống.

Thấy phía sau Dư di một đứa nhóc khoảng chừng mười tuổi, bé trai bên trái tiến lên chào Dư thị, miệng nói: "Dì", Dư thị liền cúi người xuống nắm lấy tay nhỏ nhìn kỹ, vừa cười nói: "Đứa nhỏ này giống tỷ phu, bộ dáng rất đẹp mắt." Lại để cho Ninh Tiêm Bích cùng Tuyên ca nhi chào Dư di.

Hai bên trao đổi xong, mới vào trong phòng, Dư di cùng Tưởng Kinh Hựu đồng thời hành lễ chào Khương lão thái quân, nghe tên đứa trẻ này là Tưởng Kinh Hựu, Khương lão thái quân không khỏi cười nói: "Tưởng Kinh Hựu, tên rất hay, lớn lên nhất định là bụng đầy kinh luân."

Dư di vội vã cảm tạ Khương lão thái quân  khích lệ, cười nói: "Nhận lời chúc lành từ lão thái thái, từ nhỏ đến lớn, tính tình hắn là... quái gở trầm mặc, không có nửa phần lanh lợi, ta chỉ sợ hắn càng lớn càng thành hũ nút, khiến cho mọi người mệt mỏi, uể oải, lo lắng đây, bụng đầy kinh luân, thực sự là nghĩ cũng không dám nghĩ......"

Ninh Tiêm Bích cũng tò mò nhìn vị tiểu biểu ca này, trước đây nàng  cũng chưa gặp qua vị biểu ca này, dù là ngày Tết, biểu ca cũng bất quá là đi gặp phụ thân, chỉ nghe Ninh Thế Bạc nói hắn là tướng mạo thật tốt, người cũng thận trọng, mặc dù không thích nói chuyện, nhưng lại có lòng dạ rộng rãi, chỉ tiếc đọc sách không quá thông, bây giờ cũng không tiến bộ mấy, nếu không, mặc dù không thể làm một năng thần (vị quan có tài năng), nhưng làm cái phú thương phú giáp một phương là không có vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play