Bầu trời u ám.

Mưa phùn bay lắc rắc từ trên trời cao đáp xuống mặt đất, rơi một lúc lâu cũng chỉ có thể khiến mặt đất xam xám có chút ẩm ướt.

Hạ Hải Lâu đi đằng sau Hạ Nam Sơn, người già hơn sáu mươi tuổi trước mắt cũng không cần người che ô cho mà tự mình chống gậy đi từng bước từng bước một trên đường núi về đằng trước.

Cây cối hai bên đường được mưa phùn đầu hạ tẩy rửa hiện lên màu lục đậm rực rỡ, tiếng chim hót uyển chuyển ngân dài truyền từ xa đến gần, nâng mắt nhìn về phía xa xa còn có thể nhìn thấy một góc của chiếc hồ lớn dưới chân núi, giống như một mặt gương sáng rõ thu hút ánh mắt người khác được khảm trong rừng sâu.

Trong Chính Đức Viên, nơi ở của Hạ Nam Sơn và Úc Thủy Phong cũng không cách nhau xa lắm, hai người đi khoảng mười lăm phút đã đến nhà của Úc Thủy Phong.

Đây là ngày thứ năm kể từ khi Hạ Hải Lâu về kinh thành, cũng là lần đầu tiên Hạ Hải Lâu nảy ra ý địnhvà chủ động yêu cầu muốn cùng Hạ Nam Sơn đến làm khách nhà người khác – không được hoàn mỹ lắm là ‘nhà người khác’ này đã chỉ rõ hướng quá rõ ràng.

“Nam Sơn, Tiểu Hạ, mau ngồi đi.”

Lúc Hạ Nam Sơn và Hạ Hải Lâu đến nhà Úc Thủy Phong thì Úc Thủy Phong đang ngồi trong phòng khách đọc báo. Lúc ở trong nhà mình, ông chỉ mặc một bộ quần áo kiểu thời Đường, tóc cũng không được chải ngay ngắn chỉnh tề cẩn thận như lúc xuất hiện trong TV, lúc nhìn Hạ Hải Lâu ông còn mỉm cười rất hòa thuận.

“Nhóc con nhà cậu có dáng vẻ thật đẹp, phấn chấn hơn chút nữa thì càng tốt.”

Vài năm này không còn ai nói với Hạ Nam Sơn rằng dáng vẻ của Hạ Hải Lâu không đẹp, đương nhiên ngoại trừ bộ dáng đẹp đúng với sự thật này ra, lúc ngợi khen những mặt khác thì mọi người đều tự thầm biết rõ trong lòng.

Hạ Hải Lâu ở bên này thành thành thật thật kêu một tiếng ‘Chủ tịch’, Hạ Nam Sơn lại lắc đầu nói:

“Cái đứa không nên thân này, mỗi lần nhìn thấy nó là tôi lại đau đầu.”

“Con trẻ lớn là được rồi, trước đây Nguyên Phái chẳng phải còn ương bướng đến mức khiến người ta đau đầu? Con trai phải có chút sức sống mới tốt.”

Úc Thủy Phong cười nói.

Con cháu nhà mình thế nào chỉ mình biết, Hạ Nam Sơn thầm nghĩ Úc Thủy Phong so sánh Úc Nguyên Phái với Hạ Hải Lâu thì đúng là không ở cùng một đẳng cấp – Úc Nguyên Phái là con trai trưởng của Úc Thủy Phong, năm nay vừa tròn bốn mươi tuổi đã là phó Tỉnh trưởng đồng thời là cán bộ chính trị quan trọng ở một địa phương, con đường thăng tiến này đươngnhiên có sự hỗ trợ của nhà họ Úc, nhưng bản thân Úc Nguyên Phái cũng là người rất có trình độ, từ cấp Ban lên cấp Cục đến cấp Phòng rồi cấp Bộ đều lập được chiến tích không tệ, bằng không cho dù có nhà họ Úc nâng đỡ cũng sẽ không thể bước lên cấp bậc phó Tỉnh trưởng được khi tuổi còn trẻ như thế.

Đương nhiên hiện tại Úc Nguyên Phái đến được cấp bậc này thì gần như chắc chắn rằng còn tiến lên cao nữa. Một ngày Úc Thủy Phong còn ở phía trên thì Úc Nguyên Phái vẫn sẽ không vào kinh thành, thậm chí kể cả khi xóa chữ ‘phó’ ở đằng trước, trong thời gian ngắn ở nơi nào đó vị trí trống thì vẫn không thể để cậu ta bước lên.

Khi nói chuyện, Hạ Nam Sơn đã ngồi xuống cạnh Úc Thủy Phong cách một bàn trà nhỏ.

Úc Thủy Phong kêu người giúp việc mang trà Úc Nguyên Phái mới gửi về hai ngày trước ra pha, tiếp đó nói với Hạ Nam Sơn:

“Đại hội sắp bắt đầu rồi, cậu nên chuẩn bị một chút, tôi thấy phía trên có ý định đưa thêm trọng trách cho Bộ trưởng Cố.”

Ánh mắt của Hạ Hải Lâu ngồi ở bên cạnh chợt lóe, hôm nay hắn chủ động cùng đến đây, mục đích chính là nhìn Úc Thủy Phong ở gần sát một cái… Nhưng dù thế nào cũng không ngờ được, lúc đối phương nói câu đầu tiên đã không hề e ngại nói thẳng đến tình hình: Ý của việc tăng thêm trọng trách cho Bộ trưởng Cố đương nhiên chính là cất nhắc cả vị trí lẫn quyền lợi của Cố Tân Quân, liên hệ đến việc Uông Bác Nguyên rơi đài và địa vị hiện giờ của chính Cố Tân Quân, lên thêm nữa chính là chức vị Thường ủy Cục Chính trị của Đảng.

Là một trong chín vị trí của cả nước.

Hạ Hải Lâu không kìm được nhìn về phía Hạ Nam Sơn – Hạ Nam Sơn sở dĩ nhằm vào Cố Tân Quân, mục đích chính là vị trí Thường ủy Cục Chính trị này, chỉ có lên vị trí này thì Hạ Nam Sơn mới có khả năng tiến thêm một bước, tranh thủ năm năm sau bước lên tranh cử Thủ tướng.

Đây là mục đích cơ bản mà ông ấy vẫn luôn kiên định đi theo Úc Thủy Phong đến giờ.

Hạ Nam Sơn khẽ gật đầu, không biểu lộ chút cảm xúc nào khác giống như ông ấy đã đoán được chuyện này từ trước:

“Tôi thấy Bộ trưởng Cố rất thích hợp.”

Ý định của người lãnh đạo hiện giờ cũng không tiện bàn bạc, nói một câu bỏ qua đề tài này rồi, Hạ Nam Sơn lại tiếp lời:

“Vệc đưa hưu bổng xuống thành phố đã được phê chuẩn, ý của Chủ tịch thế nào?”

“Nếu đã phê xuống thì cũng không ngại thử một lần.”

Úc Thủy Phong nói.

“Mấy ngày nay tôi đã cân nhắc cẩn thận một lượt, nền kinh tế của Nhạc Châu vẫn không tệ, nếu có thể thí điểm đạt được chút thành công ở bên đó, đây cũng là một việc tốt làm được cho nhân dân ở địa phương.”

Suy tư một lát, ông lại chậm rãi tiếp lời:

“Nhưng con đường này vẫn phải đi từng bước một, nên phát triển thì phát triển, nên ổn định phải ổn định, điểm mấu chốt nhất trước mắt vẫn là sự thống nhất mức lương hưu trên cả nước, sự chênh lệch giữa hai miền Nam Bắc của chúng ta quá lớn, thành phố và nông thôn vênh nhau cũng nhiều, hai cái này đều là những vấn đề phải vượt qua một cách lần lượt và nhanh chóng nhất.”

Không có một câu nào là nhắc đến Uông Bác Nguyên, thậm chí còn không hề e dè chủ trương chính trị của đối phương.

Úc Thủy Phong và Hạ Nam Sơn càng tiếp tục thảo luận càng sâu. Người giúp việc trong nhà bưng trà lên, Hạ Hải Lâu cầm lên nhấp một ngụm, che giấu mạt khác thường trên mặt mình.

Mấy ngày nay từ khi trở về từ Nhạc Châu, vụ án của Lý Kiến Quốc vẫn tiến triển nhanh chóng, ngoại trừ vụ án kinh tế ra còn nhắc đến hai vụ án mạng xảy ra khoảng hai ba năm trước. Hạ Nam Sơn là tướng tài bên dưới trung thành với Úc Thủy Phong, Hạ Hải Lâu lại từng tham dự vào chuyện này – tuy rằng kết quả không quá tuyệt vời – nhưng sau khi nhảy ra vẫn có thể nhanh chóng nhìn rõ được mọi chuyện cả trong lẫn ngoài:

Vào ngày hắn và Cố Trầm Chu quay về kinh thành, Lý Kiến Quốc cũng bị cảnh sát thành phố Nhạc Phong phát hiện bắt giữ.

Trước khi rời khỏi Nhạc Phong, Hạ Hải Lâu đã tìm nhân viên Cục Thẩm tra Kiểm toán tra xét một lượt, Lý Kiến Quốc vay nợ ngân hàng 2.5 triệu nguyên, đây là nguyên nhân trực tiếp khiến đối phương bị bắt vì vụ án kinh tế. Mà sau khi hai vụ án mạng bị điều tra ra, một vụ hắn và Cố Trầm Chu đều tra ra được một người phụ nữ tên Rose, đồng thời cũng là một gái tiếp khách ở khu giải trí tên Kim Sắc Thời Quang ở Khánh Xuân, tên thật của cô ta là Hà Phương, nguyên nhân tử vong là vì bị đánh mạnh vào đầu; mà người bị hại trong một vụ án mạng khác tên là Lâm Yến Yến, một phóng viên thực tập ba năm trước ở thành phố Khánh Xuân, nguyên nhân tử vong là bị ngạt thở.

Thời gian và địa điểm tử vong của người bị hại trong cả hai vụ án mạng này đều hoàn toàn giống nhau, hiện giờ nhìn lại thì chứng cứ phá án cũng vô cùng xác thực – trong cơ thể của họ đều sót lại dịch thể của Lý Kiến Quốc.

Nhưng lúc hắn và Cố Trầm Chu điều tra, người đầu tiên có quan hệ rất phức tạp với Lý Kiến Quốc, người sau đó lại không hề lộ ra chút dấu vết gì, chờsau khi Lý Kiến Quốc bị bắt rồi điều tra mới bất chợt bị vạch trần.

Là sự thiếu sót của hắn cùng Cố Trầm Chu trong quá trình điều tra?

Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là không thể nào!

Buổi tối một ngày trước khi hắn về kinh thành đã phái người tiến hành thẩm tra kiểm toán lại công ty của Lý Kiến Quốc, ngoại trừ bắt được hạn ngạch nợ nần của Lý Kiến Quốccũng đồng thời kinh động đến Lý Kiến Quốc, để Lý Kiến Quốc bỏ chạy giữa đêm.

Nhưng cũng giống như nghi hoặc mà Cố Trầm Chu từng có: Có Uông Bác Nguyên làm ngọn núi để dựa vào, đừng nói 2.5 triệu nguyên, cho dù nợ thêm gấp đôi như thế, chỉ cần Uông Bác Nguyên chưa đổ thì Lý Kiến Quốc chạy trốn làm gì?

Hạ Hải Lâu nắm ngón tay lại, bụng ngón tay nhẹ xẹt qua bên miệng chén trà bằng sứ men xanh, cùng lúc nghĩ đến người vợ Diệp Tú Anh đã mất của Uông Bác Nguyên.

Điều tra trong vài ngày liên tục, Lý Kiến Quốc ở trong đó đã chịu mở miệng, nói rằng chuyện của Hà Phương năm đó sở dĩ che giấu được là nhờ chị họ mình, vợ của Uông Bác Nguyên là Diệp Tú Anh cùng Cục trưởng Cục Cảnh sát Dư Quốc Lương nhậm chức ở thành phố Khánh Xuân lúc đó hỗ trợ che giấu.

Trừ lần đó ra, cái chết của Diệp Tú Anh giống hệt những gì xảy ra vào ba năm trước, bà quay đầu xe đột ngột trên đường cao tốc nên xảy ra tai nạn xe cộ rồi lập tức tử vong, chỉ cách ngày Lâm Yến Yến và Hà Phương tử vong vỏn vẹn một tuần.

Nhìn bên ngoài, tất cả những việc này đều là trùng hợp.

Nhưng lúc này, nếu nói cái chết của Diệp Tú Anh không có liên quan gì đến chuyện của Lý Kiến Quốc, ai tin?

Uông Bác Nguyên chắc chắn sẽ không tin.

Cho nên ông ta bắt đầu điều tra, cũng âm trầm chèn ép Lý Kiến Quốc, chỉ cần xem tình trạng thâm hụt vài năm này của công ty vật liệu xây dựng Kim Khê của Lý Kiến Quốc cũng có thể nhìn ra rõ ràng.

Cho nên Lý Kiến Quốc cũng không tin Uông Bác Nguyên sẽ bảo vệ lão, bởi vậy nên mới quyết định chạy trốn ư?

Nghĩ đến đây, Hạ Hải Lâu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Nam Sơn đang nghiêm túc lắng nghe Úc Thủy Phong nói chuyện một cái, thầm lắc đầu trong lòng.

Từ chuyện Uông Bác Nguyên bất hòa với Lý Kiến Quốc đến lỗ hổng trong quá trình hắn và Cố Trầm Chu cùng điều tra Lý Kiến Quốc, đến lúc này, tuy rằng tất cả đều tự nhiên đến mức không có chút khói lửa nào, nhưng muốn bắt được điểm yếu của Uông Bác Nguyên không dễ, chẳng lẽ muốn bắt được việc xấu của Lý Kiến Quốc lại không dễ dàng? Chỉ là một lời dẫn, còn không đáng để Úc Thủy Phong phải tính hết mưu kế hại chết Diệp Tú Anh.

Cái chết của Diệp Tú Anh là một sự trùng hợp, việc này có thể giải thích vì sao mấy năm qua dù Uông Bác Nguyên ở trên chính địa bàn của mình lại không điều tra ra được chứng cứ. Mà Lý Kiến Quốc bị bắt lại thề thốt phủ nhận cái chết của Lâm Yến Yến cũng là do mình gây ra.

Cùng đối mặt với chứng cứ vô cùng xác thực, nếu Lý Kiến Quốc đã thừa nhận cái chết của Hà Phương có liên quan đến mình, vì sao còn không thừa nhận vụ việc của Lâm Yến Yến?

Nói dối để che giấu?

Không cần thiết, giết một người đã là tội tử hình, giết hai người cũng sẽ không tăng thêm một cái phán quyết tử hình nữa.

Nhưng nếu hai vụ án chết người này ngay từ đầu đã là do kẻ khác bày kế nhằm vào Lý Kiến Quốc cùng Uông Bác Nguyên thì mọi chuyện đều dễ hiểu: Có lẽ Lý Kiến Quốc bị kẻ khác kích động hoặc bị lừa thuốc khiến thần trí mù mờ mà không biết, lúc làm tình đã nhỡ tay giết mất hai người phụ nữ, nhưng chờ sau khi lão tỉnh lại, thi thể của Lâm Yến Yến đã sớm bị người ta âm thầm mang đi, chỉ để lại thi thể của Hà Phương.

Vì thế bản thân Lý Kiến Quốc cũng không biết, lão còn giết thêm một người phụ nữ tên là Lâm Yến Yến.

Cũng như vậy, Uông Bác Nguyên luôn tập trung chú ý đến Lý Kiến Quốc cũng không phát hiện ra vụ án mạng mà ngay chính bản thân Lý Kiến Quốc cũng không biết này. Ngay khi ông ta âm thầm lặng lẽ dùng Hà Phương để lập mưu tính kế bày ra vụ án chết người, ông ta đã sớm bước một chân vào cạm bẫy mà kẻ khác lập ra cho chính ông ta, hiện giờ ông ta là người đứng phía sau bày ra toàn bộ vụ án của Hà Phương, mà kẻ khác lại từ vụ án của Lâm Yến Yến cầm ra chứng cứ vững chắc nhất chỉ rõ ông ta lợi dụng chức quyền bao che cho Lý Kiến Quốc.

Chuyện cũ xảy ra từ ba năm trước này, Uông Bác Nguyên đang bày trận, Úc Thủy Phong đang bày trận, thậm chí ngay cả Cục trưởng Cục Cảnh sát Dư Quốc Lương ngay từ đầu đã giúp em họ của Diệp Tú Anh, cùng Diệp Tú Anh che giấu chuyện này – mỗi người đều đang bày ra thế trận của riêng mình.

Sau đó Diệp Tú Anh qua đời trong vụ tai nạn xe cộ, Lý Kiến Quốc bị bắt, Dư Quốc Lương sắp bị cách chức cuối cùng còn bị cách li ngay trước khi Uông Bác Nguyên bước vào giai đoạn tuyển cử lớn nhất.

Úc Thủy Phong thì sao?

Ông ta tiếp tục an phận thủ thường đứng phía sau trên chức vị Thái tử già của mình, không phát biểu bất cứ ý kiến gì, cũng không hề có chút động tác dư thừa nào.

Còn Uông Bác Nguyên?

Bên đó đúng là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.

“Hiện giờ Tiểu Hạ đang làm gì rồi?”

Giọng nói của Úc Thủy Phong bỗng vang lên.

Hạ Hải Lâu chợt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy đối phương đang ngồi trên sô pha mỉm cười nhìn hắn chăm chú.

Ở khoảng cách gần như vậy, Hạ Hải Lâu có thể nhìn thấy vẻ mặt của Úc Thủy Phong rất rõ – rất hòa ái, còn hơn một chút thân thiết.

“Cháu mở công ty riêng, chuyện về ngành khoa học kĩ thuật internet.”

Hạ Hải Lâu hơi nghiêng người về đằng trước, dùng một loại tư thế cung kính rồi trả lời đối phương.

Đúng, chính là như vậy.

Ngoan ngoãn một chút, phải ngoan ngoan hơn một chút.

Giọng nói tà ác vang lên bên tai hắn, một chiếc vuốt sắc bén phủ đầy lông khoác lên vai hắn, một vuốt khác lại cầm một chiếc gai nhọn thật dài quấy đảo mọi thứ trong não hắn.

Nhìn người trước mặt này đi.

Ông ta làm cái gì, mà cậu, cậu đang làm cái gì thế?

Có thứ gì đó ghé đến sát bên tai hắn từ phía sau, hà nhẹ một hơi.

Hắn ngửi thử.

Mùi hôi, đó là mùi khói thuốc súng tràn ngập khắp nơi.

“Không tệ.”

Úc Thủy Phong khẽ gật đầu, lại quan tâm hỏi về nội dung công việc đại khái một chút, ví dụ như quy mô hiện giờ của công ty, những nghiệp vụ chủ yếu, sau khi Hạ Hải Lâu lần lượt trả lời tất cả thì Úc Thủy Phong cười nói với Hạ Nam Sơn ngồi bên cạnh:

“Nam Sơn này, cậu còn nói Tiểu Lâu tệ? Quá khiêm tốn rồi đấy!”

Hạ Nam Sơn liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái, nói với Úc Thủy Phong:

“Sao có thể so được với Nguyên Phái?”

“Thằng nhóc thối đó còn thiếu tôi luyện.”

Úc Thủy Phong đáp. Vừa dứt lời, ông liền liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu rồi cùng cười rộ lên.

Cười xong rồi, Úc Thủy Phong hài hước pha trò:

“Có thể thấy được con nhà người khác luôn tốt hơn.”

“Con cháu nhà mình nhìn kiểu gì cũng thấy đáng đánh.”

Hạ Nam Sơn cũng cảm khái một câu.

Giờ đã không còn việc của Hạ Hải Lâu nữa.

Ánh mắt của Úc Thủy Phong rời đi, quái vật đứng phía sau hắn cũng lặng lẽ hòa vào bóng râm.

Hạ Hải Lâu mỉm cười cực kì khiêm tốn nghe hai người lớn nói chuyện, cánh tay phải gập lại, ngón cái ở trong góc khuất gảy gảy móng ngón tay trỏ, màu máu như ẩn như hiện giữa khe hở.

Thời tiết âm u lan từ Chính Đức Viên đến tận sơn trang Thiên Hương nằm ở vùng ngoại ô của kinh thành.

Trên sơn trang Thiên Hương đó có một dòng suối nhỏ chảy qua vườn sau, hiện đang là mùa hoa cỏ tươi tốt xinh đẹp nhất. Những cánh bướm màu trắng cùng vàng nhạt bay qua bay lại trong các bụi hoa cỏ dại; trong dòng suối chảy qua cạnh bụi cỏ, dòng nước trong vắt chảy róc rách quá mấy hòn đá lớn nhỏ, mấy con cá không biết là giống gì chỉ lớn bằng một ngón tay bơi qua các kẽ đá, nếu như may mắn còn có thể mấy con cua to bằng cái móng tay chậm rãi bò qua mấy viên đá; trong vườn có một chiếc bàn đá kê sát dòng suối, cạnh đó có một cái cây lớn, tán lá xum xuê hoàn toàn che phủ mặt bàn đá, giữa những phiến lá màu xanh đậm cùng đám cành khô màu nâu, thỉnh thoảng có một chiếc đuôi thật dài được bao phủ bởi một lớp lông mềm mại bất chợt buông xuống, thỉnh thoảng còn cong lại thành vòng tròn giữa không trung.

Cố Trầm Chu và vị khách của anh an vị ở hai bên cạnh bàn đá.

Lúc anh đi từ sơn trang ra thì thấy người ngồi bên cạnh bàn đá đang nghiêng mặt ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt đen láy sáng rực nghiêm túc nhìn chằm chú vào cành cây nghiêng nghiêng ở phía trên.

Nhìn theo tầm mắt đối phương, Cố Trầm Chu nhìn thấy một đôi chim sẻ đang chụm đầu thân thân thiết thiết, ở phía trên bên trái cách hai cành cây còn có một con khỉ vàng đang vò đầu bứt tai.

Anh ngồi xuống bên cạnh bàn đá, đặt toàn bộ tư liệu anh thu thập được về Lý Kiến Quốc sau khi đến Nhạc Châu đã được chỉnh sửa lại lên giữa mặt bàn:

“Tất cả tài liệu liên quan đều nằm trong này, Tư Hàm.”

Uông Tư Hàm thu hồi ánh mắt, buông chén trà tử sa vẫn cầm trong tay xuống, ngẩng đầu mỉm cười với Cố Trầm Chu:

“Cảm ơn.”

Khóe môi Cố Trầm Chu cũng nhếch lên thành một nụ cười, rút bàn tay đặt trên tập tài liệu về.

Nói thẳng ra thì, anh cũng không ngờ Uông Tư Hàm sẽ đến tận đây tìm anh chỉ vì muốn những tư liệu này.

Không khí lạnh ùa về khiến nhiệt độ trong không khí ở kinh thành bất chợt giảm xuống vài độ chỉ sau một đêm.

Hôm nay Uông Tư Hàm mặc một chiếc váy dài màu xám, bên trong mặc sẵn một chiếc áo vải cao cổ màu trắng, gió từ phía sau thổi đến dường như khiến cô cảm thấy có chút lạnh nên hơi rụt vai lại, nhưng ánh mắt chăm chú xem tư liệu không hề dịch chuyển chút nào.

Cố Trầm Chu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lẳng lặng chờ đối phương xem xong tư liệu.

Xấp tư liệu hơi dày, lần chờ đợi này cũng có vẻ đặc biệt lâu.

Uông Tư Hàm xem rất nghiêm túc, cô lật từng tờ lên để xem, xem từng câu từng chữ, có những lúc xem đến đoạn nào đó còn lật lại trang phía trước xem lại một lần. Giống với thái độ nghiêm túc của cô, ngón tay cô cũng đồng thời đặt lên trang giấy di chuyển theo nhịp độ của ánh mắt, màu sắc giống như sương lạnh.

Qua thời gian khoảng nửa tiếng đồng hồ, Uông Tư Hàm xem xong đến chữ cuối cùng.

Sau đó cô đẩy tư liệu về phía Cố Trầm Chu, lại nói:

“Rất cảm ơn.”

Việc ngoài ý muốn thứ hai. Cố Trầm Chu nghĩ.

Anh đã tưởng rằng đối phương sẽ cầm tư liệu đi.

“Chỉ chỉnh sửa lại một chút thôi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”

Cố Trầm Chu nói.

Chân mày của Uông Tư Hàm giãn ra, cười nói:

“Nên cảm ơn vẫn phải cảm ơn.”

Cô đứng dậy:

“Giờ cũng đã muộn rồi, tôi nên về thôi. Lần này cứ ghi nhớ chuyện này nhé, khi nào mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ lại mời anh đi ăn cơm.”

“Tôi chờ.”

Cố Trầm Chu cười đáp rồi đưa Uông Tư Hàm ra ngoài.

Chỉ vài câu đối thoại đơn giản, có vài chuyện được che giấu hoàn mỹ, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ:

Ví như vì sao Cố Trầm Chu lại có nhiều tư liệu như thế.

Ví như lúc trước Cố Trầm Chu luôn qua lại với cô là vì cái gì.

Đi thẳng một đường ra bên ngoài sơn trang Thiên Hương, trên gương mặt Uông Tư Hàm vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, cho đến lúc mở cửa bước lên xe, cô vẫn còn nhô đầu ra chào tạm biệt một tiếng với Cố Trầm Chu.

Xe hơi màu trắng men theo vách núi chạy xuống phía dưới, màu xám của núi đá nhanh chóng nuốt chửng nó.

Cố Trầm Chu đứng im tại chỗ, ánh mắt còn dừng ở chỗ chiếc xe biến mất, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ đến một chuyện khác –Cố Tân Quân đang nói chuyện với ‘ngài ấy’ ở tòa nhà công sở của Chính phủ.

Cố Tân Quân đang trò chuyện với Khâu lão.

Vị này năm nay đã bảy mươi ba tuổi, trên gương mặt đã xuất hiện những vết đồi mồi màu nâu nhạt của tuổi già. Dáng người ông cũng không cao lớn, nhất là khi ngồi trên chiếc sô pha quá rộng thì luôn khiến người ta có cảm giác ông rất nhỏ gầy.

“Không tệ.”

Khâu lão gật đầu.

“Việc này cứ tiến hành dựa theo ý cậu đi.”

Vừa rồi hai người đã trao đổi vài chuyện có liên quan đến việc điều động nhân viên Bộ Tổ chức, thực ra việc này cũng không quá khẩn cấp, nhưng hai người đều đang tăng ca, lúc này Khâu lão lại đúng lúc có thời gian rảnh rỗi nên Cố Tân Quân mới cố ý đến đây báo cáo cho Chủ tịch trước.

Cố Tân Quân đặt văn kiện mình mang đến lên bàn:

“Chủ tịch, toàn bộ báo cáo đều ở trong này, tôi xin phép ra ngoài trước.”

“Đừng nóng.”

Khâu lão cười cười.

“Giờ đang lúc nghỉ ngơi, chúng ta tùy tiện nói chuyện đi.”

“Mời Chủ tịch nói.”

Khâu lão:

“Không cần phải nghiêm túc như thế, chỉ là vài chuyện linh tinh thôi… Hai ngày nay vấn đề có liên quan đến cải cách chế độ làm việc dành cho nhân viên cấp cơ sở đều làm ồn đến tận chỗ mấy lão già chúng tôi, cậu thấy sao?”

Vấn đề này vừa ra, cho dù Cố Tân Quân có bình tĩnh đến đâu thì mí mắt vẫn không kìm được mà giật nhẹ.

Cải cách nhân viên cấp cơ sở, việc này còn bao hàm cả cải cách từ nhân viên văn phòng đến cán bộ cấp phòng ban.

Đây là số lượng người cực khổng lồ, việc cải cách chạm đến lợi ích cũng không phải chỉ một hai chỗ, phạm vi cũng không thể nào chỉ nằm trong một tỉnh hay thành phố nào đó – nói theo cách đơn giản nhất, chuyện này rất có khả năng sẽ leo lên mức độ lập pháp, Cố Tân Quân ông không quản được đến phạm vi này.

Tin tức truyền đi không sai.

Hóa ra thật sự là muốn cất nhắc ông lên trên.

Bàn tay Cố Tân Quân đặt trên tay vịn sô pha không kìm được hơi nắm lại một chút rồi lát sau lại bất chợt thả ra.

“Chủ tịch, việc cải cách chắc chắn là cần thiết, xã hội chúng ta cũng đang không ngừng đi lên theo hướng cải cách, chế độ công tác của nhân viên cấp sơ sở hiện giờ, có vài địa phương cần rất nhiều, có vài địa phương lại có nhu cầu quá ít, dù thế nào cũng phải điều chỉnh lại một chút, ít nhất cũng phải để nhân viên cấp cơ sở thực sự làm việc theo trật tự…”

Ông hơi nhíu mày một lát rồi nói tiếp:

“Về việc này, gần đây thực ra tôi có nghe được một chuyện cười.”

“Hửm?”

Khâu lão lộ ra vẻ mặt hứng thú.

“Là việc xảy ra ở một thành phố thuộc tỉnh lị phía Đông. Một cư dân mạng lúc lên mạng đã đăng nhập vào diễn đàn đăng bài phản bác phương án kinh tế mới của Chính phủ tại tỉnh, ngôn từ khá sắc bén, kết quả lại bị cơ quan Công an ở địa phương đưa đi lao động cải tạo.”

Cố Tân Quân hơi dừng lại rồi mới tiếp lời:

“Quyền lực của quan chức quá lớn, lại không có cơ chế hoàn thiện để cân bằng, việc này nên cảnh giác.”

Đôi mày già nua của Khâu lão nhíu lại:

“Ai dám gây chuyện như thế?”

“Là Đới Du Long.”

Cố Tân Quân trả lời.

Khâu lão ngẫm nghĩ một lát:

“Là phó Tỉnh trưởng tỉnh Nam Dương? Tôi nhớ rõ đã bị điều tra?”

Cố Tân Quân cười nói:

“Cho nên trước khi làm chuyện tiếp theo, từng bước nhỏ đều phải được đóng xuống trước.”

Khâu lão khẽ gật đầu, không nói gì.

Thấy vậy, Cố Tân Quân đứng dậy cáo từ, người ngồi trên sô pha bên cạnh quả nhiên không giữ lại nữa.

Đi từ văn phòng Chủ tịch ra, Cố Tân Quân gật đầu đáp lại những lời chào hỏi ông của người đi ngang qua, đợi đến lúc quay về văn phòng của mình, Du Văn Tuấn bước lên hỏi ông có muốn một chén trà không, ông khoát tay, khi đối phương lùi ra ngoài lại kìm không được có chút tiếc nuối lại thêm phần căm tức mà thở dài một hơi.

Chỉ còn kém một bước, thường ủy Trung ương!

Chỉ cần ông làm theo lời của ngài ấy, bày tỏ thái độ của bản thân dựa theo chủ trương trong lời nói của ngài, lần đại hội tiếp theo này ông chắc chắn sẽ có một vị trí trong thường ủy, kết quả ông lại nhắc đến chuyện Đới Du Long có liên quan đến Hạ Nam Sơn, đẩy cơ hội này ra khỏi mình!

“Hạ Nam Sơn…”

Cố Tân Quân thấp giọng lẩm bẩm, cuối cùng siết chặt nắm tay đấm mạnh một cái xuống mặt bàn.

‘Rầm –‘

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play