“Sao cậu lại đi cùng với Hạ Hải Lâu?”

Uông Tư Hàm kéo Liễu Liễu đi vào trong toilet liền vội vã hỏi.

Liễu Liễu hơi nhíu mày:

“Là Nhã Lâm giới thiệu cho mình, sao thế, cậu cũng quen biết người này à?”

Nhã Lâm mà Liễu Liễu nói là Triệu Nhã Lâm, ba người bọn họ đều là sinh viên cùng lớp, quan hệ của Uông Tư Hàm và Liễu Liễu khá tốt, còn với Triệu Nhã Lâm thì vốn không có mấy tiếp xúc:

“Người này mình từng nghe qua, tiếng tăm không được hay lắm.”

Hai người cũng coi như bạn tốt, loại chuyện này cũng không cần phải nói quanh co, Uông Tư Hàm nói thẳng với Liễu Liễu:

“Thích dùng tiền mua người, hơn nữa còn không ngại nam nữ.”

Cô hơi dừng lại một chút rồi hỏi tiếp:

“Cậu quen biết anh ta lúc nào?”

Nghe xong lời nói của Uông Tư Hàm thì vẻ mặt Liễu Liễu cũng không dễ nhìn lắm, thật lâu sau mới nói:

“Ngày hôm qua Nhã Lâm nhắc đến anh ta với mình.”

Hôm qua mới nhắc đến mà hôm nay đã đi dùng cơm với anh ta một mình?

Uông Tư Hảm cảm thấy trước mắt tối sầm…

“Tôi nhàm chán thế nào?”

Khi hai quý cô trốn đi nói chuyện riêng, đối thoại giữa Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu cũng đang tiếp tục. Sau khi câu ‘nhàm chán’ vừa rồi của Cố Trầm Chu ra khỏi miệng, Hạ Hải Lâu trưng ra bản mặt vô tội hỏi lại đối phương.

Cố Trầm Chu:

“…”

Lúc này người phục vụ bên cạnh cũng mang ấm trà và ấm trà lên, đang muốn pha trà cho khách thì Cố Trầm Chu đã khoát tay ngăn lại:

“Để đó đi, tôi tự làm.”

Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đặt ấm trà xuống rồi xoay người đi phục vụ những khách hàng khác.

Bấy giờ Hạ Hải Lâu mới thả lỏng thân thể tựa người lên lưng ghế, rút một điếu thuốc từ trong túi áo ra châm lửa, rít một hơi rồi mới cười nói:

“Ai cũng thích người đẹp, Cố thiếu gia, anh nói xem đạo lí này có đúng không?”

Những lời này hắn nói rất ẩn hàm, cố ý không chỉ ra ‘người đẹp’ là ai.

Cố Trầm Chu mỉm cười, không ngờ lại hỏi:

“Cậu nói người đẹp là chỉ ai?”

Ai da da! Bữa tiệc lớn sao lại bất chợt hùa theo thế này! Còn có xu hướng vờ như nhường nhịn nữa chứ?!

Hạ Hải Lâu kinh hãi quá độ, suýt chút nữa đã làm tàn thuốc lá trên tay run lên rơi xuống quần áo.

“Hai người quay lại rồi.”

Cố Trầm Chu đột nhiên quay đầu lại mỉm cười nói với Uông Tư Hàm và Liễu Liễu cùng quay về, chặn ngang lời Hạ Hải Lâu chưa kịp nói hết.

Lòng dạ hẹp hòi của Hạ Hải Lâu lập tức bùng phát, thầm nói hai người kia đi thẳng một đường sang đây còn chưa chú ý đến người khác đâu, kết quả là một người đưa lưng về hai cô ấy đã phản ứng lại ngay lập tức, việc này đúng là quá tệ hại quá đáng ghét!

Uông Tư Hàm mỉm cười với Cố Trầm Chu rồi đẩy Liễu Liễu bên cạnh mình vào chỗ ngồi cạnh Cố Trầm Chu, bản thân cô thì ngồi xuống bên cạnh Hạ Hải Lâu.

Uông Tư Hàm mỉm cười chào Cố Trầm Chu rồi đẩy Liễu Liễu bên cạnh vào chỗ ngồi bên cạnh Cố Trầm Chu, cô thì ngồi xuống bên cạnh Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu nhướn mày, bật lửa vẫn chưa cất vào trong túi áo được xoay một vòng giữa những ngón tay, ý cười bên môi chợt lóe lên rồi vụt tắt – mục đích hắn đưa một người bạn tốt của Uông Tư Hàm đến đây đã đạt được, đúng là một cô em tài giỏi, không cần hắn mở miệng đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa.

Người đều đã đông đủ, Cố Trầm Chu gọi nhân viên phục vụ kêu cậu ta đưa thực đơn đến.

Nhưng rõ ràng là Uông Tư Hàm vô cùng quen thuộc với nơi này, cô vốn không cần chờ nhân viên đưa thực đơn lên đã hỏi thẳng là có món gì mới hay không, sau khi có được câu trả lời khẳng định của nhân viên phục vụ liền gọi món ăn mới kia cùng một nồi cá cay, sau đó lại hỏi Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu có muốn ăn không.

Hạ Hải Lâu nào có đến để ăn? Hắn lắc đầu cực kì dứt khoát nhưng không quên hỏi Liễu Liễu:

“Em có muốn ăn gì không?”

Liễu Liễu liếc mắt nhìn Uông Tư Hàm một cái, mỉm cười có hơi mất tự nhiên đáp:

“Món em thích ăn chính là nồi cá cay đó.”

Uông Tư Hàm trong ngoài bất nhất mỉm cười đánh mắt về phía Hạ Hải Lâu một cái, sau đó nhìn Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu mỉm cười:

“Cô gọi đi, tôi ăn gì cũng được.”

Uông Tư Hàm lại gọi thêm hai món, vẫn là đồ ăn có khẩu vị khá cay.

Hạ Hải Lâu nghe đến đó chợt xen vào một câu:

“Cho hai món nào thanh đạm một chút.”

Lại quay sang hỏi Cố Trầm Chu:

“Anh thích đồ ăn thanh đạm đúng không?”

Uông Tư Hàm hơi sửng sốt, vội vàng gọi thêm một đĩa cá hấp cùng vi cá sốt chua rồi mang chút ngại ngùng nói:

“Tôi ở Khánh Xuân đã quen ăn cay, đến đây rồi mà không ăn cay thì cảm thấy không đủ hương vị.”

Khẩu vị của Cố Trầm Chu quả thực là thanh đạm nhưng cũng không phải là không thể ăn cay. Nói một cách tổng thể thì anh cũng không quá nghiêng về cay hay nhạt, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm thôi nên ngay từ đầu đã không định mở miệng. Nhưng nếu giờ Hạ Hải Lâu đã chen vào, cho dù quan hệ của anh và Hạ Hải Lâu thực sự không được tốt lắm thì cũng sẽ không tranh cãi vì chuyện như thế — đáng gì đâu?

Bởi vậy anh chỉ nhẹ nhàng thờ ơ bỏ thêm một câu: ‘Khẩu vị người nhà khá thanh đạm’ coi như giải thích và khẳng định.

Hạ Hải Lâu nói thêm:

“Mang bốn chai rượu lên trước đi.”

Nói đoạn nhìn về phía Cố Trầm Chu:

“Hai chúng ta uống vài ly, Cố thiếu gia không ngại chứ? Về phần các quý cô…”

Hắn mỉm cười nói với Uông Tư Hàm và Liễu Liễu:

“Chắc là không uống mấy thứ này, hai người thích đồ uống gì?”

Thực đơn này coi như đã quyết định xong.

Điểm tâm và bia được đưa lên trước, Liễu Liễu và Uông Tư Hàm rốt cuộc cũng không gọi đồ uống mà chọn một món canh lót dạ ngon lành.

Hạ Hải Lâu cầm chiếc khui nắp chai mở hai chai rượu ra, đưa cho Cố Trầm Chu một chai, bản thân cầm một chai rót một ly đầy ắp, hắn nâng lên lắc nhẹ một cái với Cố Trầm Chu rồi uống một hơi cạn sạch.

Vẻ mặt Cố Trầm Chu không hề thay đổi cũng uống một cốc, sau đó mở miệng hỏi thăm quan hệ của Liễu Liễu và Uông Tư Hàm. Đến giờ đề tài mới được khơi lên.

Thì ra Liễu Liễu và Uông Tư Hàm không chỉ là bạn cùng học trong trường đại học mà còn là bạn cũng phòng, hiện giờ cả hai đều đã thi đỗ vào hệ nghiên cứu sinh ở cùng một trường, còn là sinh viên dưới cùng một giáo sư hướng dẫn, quan hệ vẫn luôn rất tốt.

Liễu Liễu vì có gương mặt xinh đẹp cùng dáng người thu hút nên lúc học đại học đã được rất nhiều nam sinh tỏ ý muốn theo đuổi, nhưng thời điểm ấy cô đang một lòng chuẩn bị thi nghiên cứu sinh nên không có suy nghĩ về chuyện yêu đương, bởi vậy vẫn luôn độc thân. Cho đến giờ thi đỗ nghiên cứu sinh rồi vượt qua học kì đầu tiên một cách hoàn mỹ, mọi mặt đều đã yên ổn mới cân nhắc đến những chuyện khác. Đúng lúc được Triệu Nhã Lâm giới thiệu với Hạ Hải Lâu, mỗi lời nói đều tâng bốc Hạ Hải Lâu vô cùng bất tận, nói hắn đẹp trai có địa vị lại nhiều tiền, quả thực là anh đẹp trai giàu có! Nếu bản thân đã có ý định lại vừa vặn có người phù hợp thì Liễu Liễu đương nhiên là động lòng muốn gặp mặt một lần, tiếp đó hai người vừa gặp nhau lần đầu đã cảm thấy rất hòa hợp, lại thêm là do bạn thân giới thiệu, Liễu Liễu nghe ngóng địa điểm thấy không có vấn đề gì liền vui vẻ nhận lời – tối hôm nay chính là lần đầu tiên hai người hẹn hò.

Từ khung cảnh đến các mặt phục vụ của nhà hàng rất được Uông Tư Hàm yêu thích này đều không tệ.

Mọi người ngồi quanh bàn nói chuyện không được bao lâu thì một nồi cá cay lớn đã được bưng lên. Hai mắt Uông Tư Hàm sáng rực, buông lời mời mọi người cùng ăn gì đó rồi bản thân đã tự gắp một miếng thịt cá trước, chấm vào nước tương dấm chua rau thơm rồi bỏ vào miệng, vừa chua vừa cay! Lại gắp thêm một miếng nhúng và trong dầu lạc, đã thơm lại còn cay!

Liễu Liễu rõ ràng là đã thường xuyên dùng cơm với Uông Tư Hàm, thấy chị em tốt ăn vui vẻ như vậy thì tâm tình cũng trở nên thích thú, bỏ qua đủ loại suy nghĩ về Hạ Hải Lâu mà cực kì hớn hở bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện với Uông Tư Hàm, hai người vừa nói chuyện vừa chấm đồ ăn cho nhau.

Hạ Hải Lâu tuy gọi rượu ngay từ đầu nhưng rõ ràng là không có ý định uống rượu với Cố Trầm Chu, trừ ly rượu đầu tiên hai người cạn ly ra thì hắn vẫn tự rót tự uống, thỉnh thoảng lại bỏ thêm vài câu rồi đề tài lại chuyển từ quan hệ của Liễu Liễu với Uông Tư Hàm lên sự nghiệp học tập của hai người.

Liễu Liễu:

“Là ngành có liên quan đến quy hoạch và xây dựng thành phố, gần đây chúng tôi đang viết luận văn chuyên ngành, quan điểm của Tư Hàm rất mới mẻ, là vấn đề quy hoạch thành phố từ góc độ cá nhân.”

Bởi vậy có thể thấy được quan hệ của hai cô gái quả thực rất tốt, Uông Tư Hàm sinh ra trong gia đình chính trị đương nhiên sẽ càng chú ý đến việc giữ bí mật mọi chuyện hơn người bình thường, nhưng hiện giờ xem ra thì cô rõ ràng là luôn chia sẻ thảo luận với Liễu Liễu về quá trình làm đề tài luận văn của bản thân:

“Quy hoạch thành phố giống như người ta sinh sống trong thành phố vậy, mọi người vĩnh viễn không thể nào có cùng đẳng cấp với nhau được, mức sinh hoạt của một quần thể quyết định yêu cầu của bọn họ với hoàn cảnh sống, điều kiện như thể nào là thích hợp nhất với quần thể này? Có thể chống chịu được gánh nặng của cả một quần thể không? –“

Ý tưởng trung tâm thực ra rất đơn giản, chính là lấy con người làm gốc. Đề tài bắt đầu xoay quanh vấn đề quy hoạch thành phố.

Hai cô em vốn là dân chuyên ngành thì không nói, các cô đều là loại nghiêm túc học tập.

Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu cũng không hẳn là người trong nghề, Cố Trầm Chu trong khoảng thời gian học tập ở nước ngoài, bởi vì chuỗi cảnh mơ kia nên ngoại trừ các loại kiến thức đầy đủ cần thiết ra thì anh học hành cũng cực kì khắc khổ, ít nhiều gì cũng nhắc đến mấy thứ này. Về phần Hạ Hải Lâu, hắn nói chuyện không nhiều nhưng mỗi câu đều đánh trúng trọng điểm, nói xong lời cuối cùng thì ngay cả Uông Tư Hàm vốn có chút thành kiến với Hạ Hải Lâu cũng cảm thấy kinh ngạc, không thể không thừa nhận đối phương quả thực biết không ít.

Trò chuyện về đề tài này một lúc đương nhiên là sẽ chuyển đến khía cạnh phát triển thành phố, thành thị phát triển tương đương với kinh tế phát triển. Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu nói đến đủ loại chủ đề có liên quan đến kinh tế.

Loại đề tài này Cố Trầm Chu tuyệt đối không xa lạ, hai người trao đổi vài câu có liên quan đến công ty, còn nói thêm về cổ phiếu, quỹ và ngoại hối, thuật ngữ chuyên nghiệp cũng khá nhiều, nói chuyện không được hai câu thì đề tài đã chuyển sang chính trị, Hạ Hải Lâu nói vài ba cái tên khiến Cố Trầm Chu cười khẽ.

Cố Trầm Chu tùy tiện tiếp lời rằng ai đi những đâu làm chuyện gì, Hạ Hải Lâu cũng ngầm hiểu mà cười rộ lên.

Liễu Liễu ngồi bên cạnh nghe thấy thú vị, bữa ăn cũng không hề tẻ ngắt. Cho dù hai người Cố Hạ nói chuyện với nhau về những đề tài có liên quan đến chính trị và tài chính thì vẫn luôn quan tâm đến hai cô gái, thỉnh thoảng cũng chuyển đề tài lên những chuyện mà mọi người đều có thể tiếp chuyện được. Về phần những chuyện có liên quan đến chính trị, trong lòng Liễu Liễu cũng ngầm hiểu rằng hai người kia chỉ nói chút chuyện ở bên ngoài, cô không phải người ở nơi đấu đá đó nên đương nhiên không hiểu rõ lắm nội dung ẩn dưới những câu nói của đối phương, nhưng cho dù chỉ nghe qua qua là ai làm chuyện càn quấy gì cũng hiểu được là rất thú vị: Cơ hội tám chuyện tuyệt vời là đây, đã thế còn là chuyện thật hoàn toàn, cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng có đâu!

Bữa cơm chiều này cô ăn vô cùng vui vẻ, vừa có bạn tốt lại gặp được bạn nam gợi cảm giác không tệ, mọi người có chung đề tài, tư tưởng cũng cực kì hợp nhau, ý tưởng vừa bị Uông Tư Hàm hủy diệt không khỏi nhen nhúm từ tro tàn. Cô thật sự không cân nhắc quá nhiều nhưng vẫn cảm thấy hình như giữa Hạ Hải Lâu và Uông Tư Hàm có hiểu lầm chi đó thì phải? Dù sao nghe ngữ điệu vừa rồi của Uông Tư Hàmcũng có vẻ không hiểu lắm về Hạ Hải Lâu!

Một nồi cá cay lớn đúng là đủ cay, Cố Trầm Chu gắp hai miếng rồi không chạm đến nữa, Hạ Hải Lâu dường như cũng không quá thích khẩu vị như vậy nên cũng không ăn mấy.

Chỉ có Uông Tư Hàm và Liễu Liễu vừa kêu cay phất tay quạt quạt lưỡi vừa thi nhau gắp, tốc độ tuyệt đối không chậm nhanh chóng ăn sạch sẽ nồi cá bằng phần ăn cho ba người.

Ăn xong cả một nồi cá to, hai cô em mỗi người lại uống thêm một bát canh thanh đạm rồi ngồi phịch xuống ghế, có vẻ không muốn cử động nữa.

Uông Tư Hàm ngồi lười biếng một lúc thì bỗng nhiên đứng bật thẳng dậy, đồng thời còn kéo theo Liễu Liễu rồi nói với Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu:

“Chúng tôi đi ra vườn hoa đằng sau một lát.”

Đây cũng là một cảnh đẹp của Ngư Trang: Phía sau sảnh chính còn có một chiếc hồ lớn hơn nữa tạo hình con cá, hai bên hồ nước thỉnh thoảng lại có một đám cá không sợ người nhảy bật lên rồi rơi xuống, đều là do Ngư Trang nuôi.

Cố Trầm Chu gật đầu.

Lúc này Hạ Hải Lâu cũng cầm điếu thuốc thứ hai ra châm lên, Liễu Liễu chưa đi được vài bước nhìn thấy một màn này thì ấn tượng tốt với Hạ Hải Lâu lại tăng thêm: Cô nhớ rõ vừa rồi lúc mình với Uông Tư Hàm quay về thì Hạ Hải Lâu đang hút thuốc lập tức dụi tắt điếu thuốc, hiện giờ các cô rời đi thì Hạ Hải Lâu mới châm tiếp – bất kể là vì điều gì thì cũng là vô cùng để ý đến cảm giác của các cô.

Đương nhiên, so với Liễu Liễu ở bên kia đang tập trung nhất vào điểm chính, Uông Tư Hàm lại chỉ để ý đến điểm phụ: Cùng là người ở trong giới, Uông Tư Hàm sẽ không tưởng rằng mình có ‘hiểu lầm’ với Hạ Hải Lâu, chỉ là không thể nhịn nổi cảm thấy đối phương đúng là một tay sát gái lão luyện, vẫn chưa biểu lộ sự ân cần ra mà trái tim của bạn thân cô đã bắt đầu xao động không ngừng.

Các cô gái rời đi rồi, bàn cơm nhất thời chìm vào im lặng.

Cố Trầm Chu nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cũng không động đến thức ăn trên bàn nữa.

Hạ Hải Lâu đợi một lát, thấy Cố Trầm Chu thực sự không muốn ăn gì thêm mới đứng dậy nói:

“Chúng ta cũng tản bộ một chút, đi ngắm vườn hoa ở đây chứ?”

Cố Trầm Chu thờ ơ gật đầu, đứng dậy đi cùng Hạ Hải Lâu về phía sau.

Muốn đi từ sảnh chính đến vườn sau phải đi qua một đoạn hành lang không ngắn, hành lang làm toàn bằng gỗ, vách tường bên cạnh được khảm thủy tinh, bên dưới lớp thủy tinh đều là mấy loại cá cảnh nhiệt đới đủ màu sắc. Có mấy đứa bé chạy trên hành lang nô đùa ầm ĩ, vung tay đuổi theo những loài cá cảnh nhiệt đới xinh đẹp này.

Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu nhanh chóng đi xuyên qua hàng lang, hồ nước cực lớn cách đó một quãng đập vào tầm mắt, một đám chim chóc tản mát xung quanh hồ nước, có con cực kì gan dạ còn đậu trên bàn ghế đá dùng cho khách nghỉ ngơi, tư thế cao ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng có những con bình tĩnh thản nhiên dùng mỏ chải lông.

Cố Trầm Chu tìm một vị trí khá tĩnh lặng rồi dựa vào cột trụ trên hành lang nghỉ ngơi.

Hạ Hải Lâu đút một tay trong túi quần đứng bên cạnh Cố Trầm Chu, một tay khác vẫn kẹp điếu thuốc nhưng không hề bỏ vào miệng, chỉ nhìn một lát thứ màu đỏ tươi kia lấp lóe trong đêm tối. Đúng lúc này di động của Hạ Hải Lâu vang lên một tiếng, hắn lấy ra liếc mắt nhìn một cái, khóe môi xuất hiện chút ý cười khó nắm bắt:

“Đúng là bắt đầu hành động rồi, bên anh có nhận được tin tức gì không?”

Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái.

Ngoài dự đoán. Hắn thầm nghĩ, trong lòng lại mỉm cười lặng lẽ.

Đương nhiên, cũng là trong dự kiến.

Dưới sự đối lập của tình hình ván cờ lớn, một chút hợp tác nho nhỏ cũng không phải là không thể thực hiện được… Không, không nên nói là ‘Hợp tác’, hẳn là ‘Hiểu mà không nói’.

Tuy rằng với bí thư Uông mà nói thì Hạ Nam Sơn hay Bành Tùng Bình đều là chướng ngại vật, nhưng từ tình hình trước mắt có thể thấy rằng kéo Bành Tùng Bình vẫn thuận lợi hơn kéo Hạ Nam Sơn một chút. Hạ Nam Sơn tuy rằng mạnh mẽ dứt khoát, nhưng chỗ nên cẩn thận vẫn không hề thua vào tay cha anh dù chỉ một chút, phẩm đức cá nhân cũng không có chỗ nào phải đặc biệt chỉ trích…

Nếu muốn giết gà dọa khỉ, Bành Tùng Bình là một lựa chọn tốt.

Nếu chọn Bành Tùng Bình, khoảng cách với Hạ Nam Sơn đương nhiên có con đường đối lập thứ hai.

Ngón tay Cố Trầm Chu giật nhẹ, Hạ Hải Lâu đứng bên cạnh anh cũng phối hợp đưa một điếu thuốc qua.

Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu rồi hơi hé miệng, điếu thuốc kia liền chui vào giữa hai hàm răng của anh.

‘Phụt’ một tiếng, Hạ Hải Lâu đã rút bật lửa ra đánh lửa.

Dưới ngọn lửa phập phù, gương mặt hắn nửa tối nửa sáng, phần giấu trong bóng tối lộ ra vẻ thần bí mà ái muội, phần lộ ra ngoài ánh sáng lại đẹp trai rạng người, sáng và tối kết hợp cực kì hoàn mỹ.

Cố Trầm Chu để đối phương đưa tay châm thuốc, hít sâu một hơi mới chậm rãi phun ra, thầm nghĩ người bên cạnh này đúng thật là một gã giống con công nhất mà mình từng gặp… Nếu như thực sự muốn giành phụ nữ với hắn thì kết quả tám phần là khó nói.

Đợi đối phương rít mấy hơi thuốc xong, Hạ Hải Lâu mới dùng ngữ điệu thoải mái nói:

“Trao đổi một chút cũng đâu có gì, mà nào phải là lần đầu tiên, có gì hay mà cần phải giấu diếm?”

Hắn tuy nói nhưng tầm mắt lại di chuyển bừa bãi trên người Cố Trầm Chu.

Tối hôm nay, Cố Trâm Chu cũng không nghiêm chỉnh giống như bình thường.

Anh nghiêng người tựa vào cây cột, hai tay đều đút trong túi quần, miệng hút thuốc từng hơi một, thỉnh thoảng lại dùng răng nanh cắn điếu thuốc rồi rung nhẹ khiến lớp tro bụi thật dài bị chấn động rơi xuống đất, làn khói mờ nhạt cùng bóng tối bao phủ quanh người anh, gương mặt ôn hòa quanh năm không thay đổi bị kéo xuống để lộ một người khác – hay chỉ là một trong số đó – một Cố Trầm Chu lạnh lùng mà tùy tiện.

Thật hiếm có. Hạ Hải Lâu thầm mỉm cười cực kì đắc ý, gần như muốn vươn tay ra chạm vào gương mặt chân thật kia, đồng thời hắn cũng không kìm được nghĩ: Cố Trầm Chu như vậy có mấy kẻ biết và thấy được?

— Ví dụ như bạn từ nhỏ của Cố Trầm Chu, Vệ Tường Cẩm?

“Có chuyện gì đáng để trao đổi?”

Cố Trầm Chu không nói gì nhưng vẫn mở miệng. Hạ Hải Lâu nói đến Khương Đông thì anh cũng trả lời về Khương Đông. Nhưng chuyện này thực ra không có gì hay cần trao đổi, Đổng Xương Tề hay Khương Đông thì cũng chỉ là một hai con tốt nhỏ trong ván cờ lớn, tác dụng lớn nhất chỉ là để liên hệ đến người đứng đằng sau.

Hạ Hải Lâu xoa cằm mỉm cười:

“Lão ta không đáng, vậy người nào đó đằng sau thì sao?”

Bành Tùng Bình ư… Cố Trầm Chu rũ mắt, đã hiểu được ý của Hạ Hải Lâu: Hạ Nam Sơn lần này là bày tỏ thái độ, cố ý hợp lực cùng phe Uông bắt lấy Bành Tùng Bình.

Mọi chuyện tiến hành thực sự quá thuận lợi. Cố Trầm Chu không kìm được thầm nghĩ.

Phe Uông hợp tác với Hạ Nam Sơn trong việc lần này là bởi vì Hạ Nam Sơn có thể hợp tác, hơn nữa loại hợp tác này cũng sẽ không tổn hại đến lợi ích của phe Uông.

Hạ Nam Sơn thì sao?

Bắt Bành Tùng Bình đương nhiên là có lợi với bản thân ông ta, nhưng với phe Úc mà nói lại là một đả kích không lớn không nhỏ.

Thái độ này của Hạ Nam Sơn rốt cuộc là đang tung hỏa mù để chuẩn bị thời cơ phản công một đòn hạ gục, hay là đáy lòng ông ta hiểu rõ phe Úc đã nắm chặt được phe Uông?

“Rất không tệ?”

Cố Trầm Chu không để lộ chút cảm xúc trên mặt.

“Có người sẽ từ chối ư?”

Càng quen biết với Hạ Hải Lâu thì lời nói của anh càng trực tiếp. Không phải bởi vì Hạ Hải Lâu không hiểu những trao đổi hàm súc, mà là bởi vì mỗi lần kéo dài thêm mấy vòng thì Hạ Hải Lâu sẽ phát triển câu chuyện ra đủ các phương hướng kì quái, hơn nữa phát triển qua lại thì hình như mục đích cuối cùng đều chỉ có một…

Hạ Hải Lâu cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu trả lời Cố Trầm Chu:

“Tôi đoán là không.”

Hai người đứng sóng vai nhau, Hạ Hải Lâu vừa nghiêng đầu nói chuyện thì hai cái đầu chỉ thiếu chút nữa là chạm vào nhau, sợi tóc đã phát sinh chút tiếp xúc thân mật.

Cố Trầm Chu đứng im không động đậy nhưng lại liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu.

Là đang cảnh cáo hắn đấy! Hạ Hải Lâu thầm chậc chậc hai tiếng trong lòng, đang muốn nói chuyện liền nhìn thấy Liễu Liễu mang theo gương mặt mỉm cười ở hành lang bên phảiđang đi một mình sang bên này, hình như là muốn sang đây chào hỏi.

Hạ Hải Lâu mỉm cười với đối phương, sau đó đột nhiên vươn tay sang choàng qua người Cố Trầm Chu ngăn cản tầm mắt của anh, tay trái lại vòng qua phía sau đầu của đối phương, vươn ngón trỏ đặt lên miệng làm một động tác xuỵt.

Liễu Liễu hơi sửng sốt.

Vẻ tươi cười trên gương mặt Hạ Hải Lâu trở nên âm u lạnh lùng, hắn nhìn Liễu Liễu thêm một lúc nữa nhưng không làm thêm động tác gì mà là đang đánh giá Cố Trầm Chu sắp nhẫn nhịn đến cực hạn, cực nhẹ nhàng thu tay lại rồi bày ra một gương mặt thành khẩn:

“Vừa rồi tôi nhìn thấy một con sâu trên bả vai anh.”

Lúc hắn nói chuyện thì khóe mắt cũng đồng thời nhìn lướt qua Liễu Liễu đứng cách đó không xa, thấy đối phương ngập ngừng đứng im một lát rồi xoay người bỏ đi.

Rất thức thời. Hạ Hải Lâu vừa thầm nghĩ như vậy đã nghe thấy Cố Trầm Chu cười nói:

“Hạ Hải Lâu, nếu tôi thật sự muốn phụ nữ, còn chờ cậu trừng mắt đuổi người chắc?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play