Tiếp đó hai nhà Cố Vệ đều phải khiêm nhường hơn, Cố Trầm Chu cuối cùng cũng không ở lại trong nhà Vệ Tường Cẩm bao lâu, không đến bốn giờ sáng anh đã rời khỏi nhà của đối phương, nhân lúc buổi tối không có người quay lại căn phòng mình đã đặt trong khách sạn.

Lúc này vừa qua 4 giờ 30 phút, Cố Trầm Chu vào phòng liền trực tiếp đẩy cửa phòng tắm ra đi vào, sau khi tắm rửa thoải mái đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì anh nhận được một cú điện thoại.

… Giờ là giờ nào rồi?

Cố Trầm Chu ấn lên thái dương đang giật giật đau đớn, áp chế sự bực bội trong lòng, đưa mắt nhìn dãy số rồi mới nhấc điện thoại:

“Chuyện gì?”

“Cố thiếu gia…”

Đầu điện thoại bên kia rõ ràng là cũng có hơi chần chừ:

“Rất xin lỗi đã quấy rầy ngài vào lúc muộn thế này, tôi thấy ngài vẫn còn chưa nghỉ ngơi…”

“Thấy tôi vẫn còn chưa nghỉ ngơi?”

Cố Trầm Chu hỏi:

“Tôi nhớ rõ tôi kêu anh đi tra xét hành tung của Hạ Hải Lâu.”

“Đúng vậy, Cố thiếu gia…”

Đầu điện thoại bên kia nói:

“Hôm nay Hạ Hải Lâu vẫn luôn đi theo ngài…”

Cố Trầm Chu:

“…”

Đầu điện thoại bên kia rõ ràng là cũng có chút khó hiểu về việc này:

“Chúng tôi vẫn đi theo Hạ Hải Lâu, vốn tưởng rằng cậu ta đến đây là có việc gì khác hoặc đang tìm người nào khác, cho đến vừa rồi chúng tôi phát hiện Hạ Hải Lâu vẫn đi theo Cố thiếu gia nên mới quấy rầy Cố thiếu gia vào giờ này…”

Cuối cùng vẫn không quên biện giải một chút cho hành vi gọi điện thoại lúc nửa đêm của mình.

Cố Trầm Chu hỏi:

“Cậu ta hiện đang ở đâu?”

“Đang ở tầng dưới của khách sạn mà Cố thiếu gia ở.”

Người ở đầu kia điện thoại vội vàng đáp.

Cố Trầm Chu mặc một chiếc áo choàng tắm, đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới thì thấy Hạ Hải Lâu đang đứng tựa vào chiếc xe đang dừng ở ven đường.

Đối phương vẫn đang nhìn chăm chú vào ô cửa sổ này của anh, ánh mắt Cố Trầm Chu nhìn xuống vừa lúc chạm vào ánh mắt hắn đang nhìn lên, Hạ Hải Lâu liền nhếch môi cười khẽ với Cố Trầm Chu một cái.

Cố Trầm Chu bình tĩnh mở miệng:

“Tôi biết rồi.”

Sau những màn đối đầu liên tiếp, anh cảm thấy bất kể Hạ Hải Lâu làm chuyện gì cũng không còn kì lạ nữa, trái ngược với một màn ‘Anh hùng cứu mĩ nhân’ mà hắn tự biên tự diễn lúc trước, giờ tự mình theo dõi đến đây là có ý gì?

“Vậy…?”

Người ở đầu điện thoại bên kia chờ chỉ thị của Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu cũng không cố ý tránh né Hạ Hải Lâu ở tầng dưới, vẫn đứng ở bên cửa sổ nói chuyện với người trong điện thoại:

“Hắn cố ý đứng ở tầng dưới khách sạn của tôi – hắn có phát hiện ra các người không?”

Người ở đầu kia điện thoại hơi dừng lại:

“Cố thiếu gia, tôi đoán đối phương đã phát hiện rồi. Hạ Hải Lâu hình như từng được huấn luyện ở mặt này.”

“Vậy các người rút lui hết trước đi.”

Cố Trầm Chu nói ngắn gọn rồi trực tiếp ngắt di động, cầm điện thoại trong phòng lên bấm dãy số của bộ phận phục vụ.

“Xin chào ngài, đây là bộ phận lễ tân của khách sạn, xin hỏi ngài có cần gì chăng?”

“Nhìn ra cửa của khách sạn xem.”

Cố Trầm Chu thản nhiên nói:

“Nơi này của các người để cho một kẻ tùy tiện đứng ở dưới theo dõi phòng của khách à?”

Người ở bàn lễ tân đương nhiên là đã có kinh nghiệm với những thử thách từyêu cầu của khách hàng, lại thêm hành động đứng bên ngoài của Hạ Hải Lâu quả thực không được bình thường lắm, anh ta nói đâu vào đấy:

“Cảm ơn ngài đã nhắc nhở! Xin thứ lỗi vì đã khiến ngài cảm thấy bất tiện, chúng tôi sẽ lập tức phái người đi xử lí, trong vòng mười lăm phút sẽ giải quyết xong chuyện này. Xin hỏi còn chuyện gì nữa không?”

“Hết rồi.”

Cố Trầm Chu nói xong liền cúp điện thoại, cũng không lên giường, không thay áo choàng tắm trên người ra mà ngồi yên vị trên sô pha.

Chỉ trong vòng mười phút, chuông ở cửa phòng anh liền được ấn vang.

Cố Trầm Chu đứng dậy ra mở cửa phòng, ở bên ngoài, nhân viên phục vụ trong khách sạn cùng Hạ Hải Lâu đứng ở đó, nhân viên phục vụ mặc đồng phục mỉm cười:

“Thưa ngài, đây là vị khách mà ngài đợi.”

Cố Trầm Chu đã sớm đoán được kết quả sẽ là như thế này nhưng cũng không nói gì. Thứ nhất, nói với một nhân viên phục vụ thì có thể có ích lợi gì? Thứ hai, nếu Hạ Hải Lâu có thể bị một nhân viên phục vụ trong khách sạn ngăn lại – vậy không chỉ là một trò cười của Hạ Hải Lâu mà cũng là một trò cười cho sự tranh đấu giữa Hạ Hải Lâu và anh.

“Tôi biết rồi.”

Anh gật đầu với nhân viên phục vụ đưa Hạ Hải Lâu lên.

Nhân viên phục vụ rất có mắt nhìn mà lùi xuống, lúc sắp đi còn liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu dáng vẻ anh tuấn vài lần – khách sạn này đã từng tiếp đón không ít idol cùng những người thành công được người khác vây quanh, nhưng nếu kêu anh ta so sánh những idol đeo kính đen kia với người này thì thực sự không có được khí thế như đối phương; so đến những người thành công thì lại không được anh tuấn như đối phương…

Nghĩ đến đây thì anh ta thuận thế liếc mắt nhìn sang vị khách mà đối phương đến tìm một cái, nhưng còn chưa kịp nhìn cẩn thận thì chỉ thấy thanh niên anh tuấn đang nhỏ nhẹ nói nói cười cười với người đứng ở cửa hơi nghiêng đầu liếc nhìn anh ta một cái.

Cái liếc mắt này vừa lạnh lùng lại vừa bén nhọn, quả thực giống như một miếng băng nhọn đột ngột rơi lên da. Nhân viên phục vụ vội vàng thu hồi ánh mắt rồi nhanh chóng bước qua chỗ rẽ, mượn bức tường để ngăn chặn ánh mắt của đối phương.

Lúc này Hạ Hải Lâu mới vừa lòng thu hồi tầm mắt, ý cười bên khóe môi lại sâu thêm vài phần:

“Vốn không muốn đến quấy rầy Cố thiếu gia muộn như thế, nhưng mà – tôi ở bên ngoài nhìn thấy Cố thiếu gia vẫn còn chưa nghỉ ngơi, Cố thiếu gia cũng vừa khéo nhìn thấy tôi, đây không phải cũng là một loại duyên phận sao? Không chào hỏi gì ngược lại càng thất lễ hơn, nên đành phải lên vào giữa đêm quấy rầy Cố thiếu gia –“

“Hạ thiếu gia muốn nói gì?”

Cố Trầm Chu đứng tựa vào cửa hỏi.

Nói thực ra thì Hạ Hải Lâu không thường nhìn thấy Cố Trầm Chu như thế: Trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, cổ và xương quai xanh, thậm chí là ***g ngực ở ngay bên dưới đều lộ ra, vẻ mặt và động tác đều lộ vẻ lười biếng, mí mắt hơi rũ xuống nhìn qua có phần thờ ơ, màu da trên tay và mặt vẫn là màu trắng sáng như lúc thường, nhưng là phần da trước ngực lộ ra khỏi áo choàng tắm lại có màu hồng nhạt… Hạ Hải Lâu đoán là vì tối hôm nay Cố Trầm Chu có uống rượu, tác dụng của việc uống rượu tuy không hiện lên mặt nhưng lại thể hiện qua thân thể, có hơi kì quái là –

Hạ Hải Lâu nhìn lướt qua rồi lại lướt lại, tiếp tục liếc mắt nhìn một cái, không kìm được chợt nhớ đến một món ăn nổi tiếng có tên là ‘Túy hà’… Hắn ho một tiếng rồi xua hình ảnh chợt xuất hiện trong đầu, nói với Cố Trầm Chu:

“Cố thiếu gia muốn nói chuyện ở đây?”

Ngụ ý là không mời tôi vào ngồi ư?

Nói xong câu đó, Hạ Hải Lâu còn tưởng rằng đối phương thể nào cũng sẽ bày ra nụ cười lạnh hoặc khinh miệt hoặc địch ý – nhưng kết quả là không có gì cả.

Cố Trầm Chu chỉ mỉm cười rồi nghiêng người:

“Mời Hạ thiếu gia.”

Màn nói chuyện dễ dàng bất ngờ này ngược lại khiến Hạ Hải Lâu phải nhìn Cố Trầm Chu nhiều thêm hai cái, hắn đương nhiên không thể nào cảm thấy rằng Cố Trầm Chu đã quên đi quan hệ đối lập giữa hai nhà hay thậm chí là giữa hai người, nhưng quả thực chính xác là bắt đầu từ lúc Cố Trầm Chu đâm xe, Hạ Hải Lâu cảm thấy người đứng trước mặt mình giống như một đề bài lựa chọn, lúc nhìn lướt qua thì toàn bộ đáp án đều rất trực quan, nhưng chỉ cần hơi vô ý một chút thì sẽ chọn sai.

Hắn tưởng rằng Cố Trầm Chu sẽ không lập tức chơi lớn như thế, nhưng Cố Trầm Chu đã chơi; hắn tưởng rằng khi mình động vào Vệ Tường Cẩm thì khi hai người gặp mặt, Cố Trầm Chu cho dù có thể nhẫn nhịn không đấm cho hắn một cái thì cũng không thèm nhìn hắn, nhưng kết quả là… Cố Trầm Chu vừa mới đi từ nhà họ Vệ ra, bọn họ lại cùng ngồi trên một bộ salon, không khí tuy không thân thiện nhưng ít nhất cũng không giương cung bạt kiếm.

Rốt cuộc Cố Trầm Chu là loại người như thế nào?

Nếu giống như Cố Trầm Chu từng cân nhắc về Hạ Hải Lâu, Hạ Hải Lâu hiện tại cũng càng ngày càng suy nghĩ nhiều về con người của Cố Trầm Chu – cùng với hắn.Bình tĩnh, tự tin, nhẫn nại, đầu óc rất tốt, điển hình cho loại người hành động vì lợi ích, còn nữa… Lạnh lùng cùng dối trá ngoài dự đoán của người khác.

Ánh mắt của Hạ Hải Lâu lại đảo qua người Cố Trầm Chu một lần nữa, lúc này hắn không hề che giấu chút nào, tầm mắt di chuyển trên từng tấc từng tấc thân thể cùng làn da lộ ra bên ngoài của Cố Trầm Chu.

Nhưng đối phương cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt mà ngồi đối diện hắn, hai chân tách ra, vạt áo hơi buông lỏng, ngón tay út cùng áp út bên trái đặt trên tay vịn sô pha tùy ý nhấc lên, không có bất cứ phản ứng nào với tầm mắt của hắn…

Tự tin và kiêu ngạo đến mức khiến người ta yêu thích. Hạ Hải Lâu thầm nghĩ.

Nhưng hiện giờ hắn quả thực không có cách nào có thể nhanh chóng động đến Cố Trầm Chu… Hạ Hải Lâu rũ mi một lát, thấy Cố Trầm Chu nâng ngón trỏ lên gõ nhẹ lên tay vịn.

Đây là biểu hiện anh đã không còn kiên nhẫn.

Hạ Hải Lâu cười rộ lên:

“Lần này đến là muốn nói cho Cố thiếu gia một tin tức, không biết Cố thiếu gia có hứng thú không?”

“Chăm chú lắng nghe.”

Cố Trầm Chu đáp.

“Chuyện bên Toại Lâm hẳn là Cố thiếu gia vẫn có phần chú ý.”

Hạ Hải Lâu tựa như lơ đãng nói ra:

“Phía Toại Lâm đã hoàn toàn trở nên yên ổn, ngày hôm qua Thủ tướng Hạ đã đến Toại Lâm, gặp mặt với chính quyền địa phương ở Toại Lâm.”

Cố Trầm Chu đang bắt đầu cân nhắc đến chuyện nếu đối phương không nói chuyện sẽ đuổi hắn ra ngoài lập tức dao động.Trong lời nói này của Hạ Hải Lâu có ẩn ý, hắn muốn nói gì?

Toại Lâm, chính quyền địa phương, Thủ tướng Hạ…

Hạ Hải Lâu nói tiếp:

“Còn cố ý đến thị sát ở khu Tang Tán –“

Tang Tán là vùng đất thuộc Toại Lâm, khu vực này cũng do dân tộc thiểu số sinh sống tại đây tự trị.

“Bất kể là gặp mặt hay thị sát thì đều được tiến hành vô cùng thuận lợi.”

Hạ Hải Lâu ngừng lại đúng lúc, cười tủm tỉm nói với Cố Trầm Chu:

“Hiện giờ tình hình ở Toại Lâm đã ổn định, hệ thống giao thông cũng đã hoạt động, nghe nói núi tuyết và thảo nguyên ở địa khu Tang Tán rất đẹp, Cố thiếu gia có hứng thú đến Toại Lâm du ngoạn một chuyến không?”

Nói đến đây lại bổ sung thêm.

“Cùng tôi.”

Cố Trầm Chu lẳng lẳng nhìn Hạ Hải Lâu một lúc, không lập tức từ chối nhưng lại như có chút ám chỉ:

“Cảnh sắc chính là núi tuyết và thảo nguyên.”

Hạ Hải Lâu mỉm cười mờ ám:

“Núi tuyết và thảo nguyên dù có đẹp, nhưng nào có đẹp giống như con người được.”

“Có đạo lí.”

Cố Trầm Chu cũng mỉm cười, tiếp đó đề tài lại thay đổi, anh hỏi đối phương:

“Vì sao Hạ thiếu gia lại đột nhiên nhắc đến chuyện này với tôi?”

Khóe môi của Hạ Hải Lâu vẫn mang theo nụ cười như có như không:

“Tôi thấy Cố thiếu gia cảm thấy rất hứng thú với thân thế của tôi, còn tưởng rằng Cố thiếu gia vô cùng tò mò mà.”

Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái, thầm nghĩ cái cớ này đối phương lấy cũng quá vụng về.Nhưng đúng lúc này Hạ Hải Lâu lại cười nói:

“Thủ tướng Hạ kêu tôi đừng lêu lổng nữa, tôi chỉ muốn đi thưởng thức cảnh đẹp bồi dưỡng thẩm mĩ. Nhưng nếu chỉ đi một mình thì cũng có hơi cô đơn –“

Cố Trầm Chu:

“Chỉ e Hạ thiếu gia vẫn phải đi một mình rồi.”

Hạ Hải Lâu nhíu mày.

Cố Trầm Chu tiếp tục:

“Nhưng mà, nếu Hạ thiếu gia không ngại nói địa chỉ điểm đến cho tôi, nói không chừng đến lúc ấy mọi người có thể tình cờ gặp nhau đúng không?”

Ý cười bên khóe môi Hạ Hải Lâu sâu thêm, không hề lấy giấy bút ra mà đứng lên vươn người ghé sát đến trước mặt Cố Trầm Chu, lưng hơi cúi xuống ghé sát bên tai đối phương nói:

“Khu Đông Lâm thuộc thành phố Tang Tán, nếu Cố thiếu gia đi dạo xung quanh thì tôi nghĩ chúng ta nhất định có thể gặp nhau –“

Hắn nhìn vành tai của đối phương gần trong gang tấc, đáy lòng bất chợt cảm thấy giống như bị một cọng lông vũ quét qua, đang chần chừ không biết nên tiến thêm một bước hay dứt khoát lùi lại phía sau thì Cố Trầm Chu chợt quay đầu lại.

Ánh mắt nhìn thẳng vào nhau.

Hạ Hải Lâu nghiêm trang đứng thẳng dậy lùi lại hai bước, vừa ám chỉ với đối phương rằng mình không hề có ác ý lại vừa thầm hối hận, cảm giác như mình lại bỏ lỡ một cơ hội tốt, nhưng hắn không kìm được thầm nghĩ, chỉ e cho dù con tôm hùm này uống rượu thì vẫn có thể vung vẩy một đôi càng kiếm cực kì điêu luyện…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play