Trong phòng thẩm vấn rộng mười thước vuông giờ phút này càng yên lặng hơn.
Hô hấp của người lái xe trở nên ồ ồ, gương mặt đỏ lên, ánh mắt sung huyết, ngay cả thân thể cũng đổ về phía trước… Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn dừng ở đây. Ngay sau đó, gã lại giống như một quả bóng bị chọc thủng ngồi phịch lại xuống ghế, cúi đầu ngập ngừng nói:
“Cậu sẽ không làm như vậy…”
“Tôi có làm hay không anh rất nhanh sẽ được biết.”
Cố Trầm Chu nói, anh nhìn người đàn ông ở đối diện mỉm cười.
“Đúng – rất nhanh, không cần chờ đến lúc anh phát bệnh trong phòng giam hoặc là chết trong ngục hay ngày đó bị bắn chết.”
Xuất phát từ yêu cầu của Cố Trầm Chu lúc đi vào, tất cả những gì xảy ra trong phòng thẩm vấn đều được ghi lại.
Trong phòng camera của cục Cảnh sát, ngoại trừ nhân viên thao tác ra, xung quanh còn một số cảnh sát lão luyện cực kỳ tinh thông nghiệp vụ được điều chuyển từ các nơi đến, mỗi một vị đều có ít nhất mười lăm năm kinh nghiệm điều trong. Mấy người này bao gồm cả nhân viên thao tác đều giữ im lặng, toàn bộ căn phòng đều có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng thẩm vấn, phần lớn vẫn là giọng nói của Cố Trầm Chu. Mỗi một câu của Cố Trầm Chu truyền ra từ trong loa bọn họ liền cẩn thận đánh giá sắc mặt của kẻ bị tình nghi ở trên màn hình, vài lần như vậy, đa số cảnh sát đã có cân nhắc ở trong lòng.
Cửa phòng khép kín bất chợt mở ra, Cục trưởng cục Cảnh sát lúc trước báo cáo với Vệ Thành Bá ở trong bệnh viện đẩy cửa đi vào, vừa lúc nghe thấy một câu ‘Không cần chờ anh chết ngoài ý muốn’. Ông ta không lập tức tiến lên, chỉ khoát tay với mấy người phát hiện tiếng động quay lại, liền đứng ở cạnh cửa, im lặng lắng nghe.
Hình ảnh trên màn hình lớn được truyền đầy đủ, âm thanh trong loa cũng vô cùng rõ ràng.
“Phải không?… Tôn Trường Hưng, Lâm Hữu Đức, Võ Vệ Nhân, Phương Vân Lâm, mấy cái tên này anh biết rõ người nào?”
“Kẻ kêu anh đi chết là người sinh ra hay nuôi dưỡng anh, anh liền không có đầu óc mà nghe lời như vậy?”
…
Đứng ở phía sau nghe một lúc, Cục trưởng phân khu cảm thấy khá ổn rồi liền đi lên trước, hỏi các cảnh sát bắt đầu ghi chép, nói chuyện với nhau hoặc là uống nước:
“Có nhìn ra điều gì không?”
Vị cảnh sát lớn tuổi ngồi ở bên trái nuốt ngụm trà trong miệng xuống:
“Thật ra là có.”
Ông ta xoay người nói với nhân viên thao tác:
“Có thể quay lại đoạn video ghi hình ảnh lúc Cố thiếu gia nói mấy cái tên kia ra không? Chính là mấy cái tên vừa rồi ấy.”
“Không thành vấn đề.”
Nhân viên thao tác đưa tay ấn hai cái, một hình ảnh trong một màn hình lùi về năm phút đồng hồ trước, trên màn hình hiển thị trong lúc Cố Trầm Chu đang hỏi, còn cầm ra mấy tấm ảnh chụp cho đối phương nhận diện.
Vị cảnh sát lớn tuổi chỉ vào người bị tình nghi phía trên màn hình nói:
“Cục trưởng ngài xem, khi nghe thấy đến tên của mấy người kia, cơ thịt ở khóe mắt của nghi phạm giật nhẹ, ánh mắt cũng có thay đổi… Nếu nói thuật ngữ thì tôi không nói được.”
Vị cảnh sát này cũng đã có tuổi, ngượng ngùng cười nói:
“Dù sao cũng có nghĩa là người kia có từng nghe đến một trong những cái tên này, hoặc là cũng đã từng gặp một trong những người đó.”
“Là như thế này.”
Một cảnh sát khác ngồi bên cạnh phụ họa:
“Cho dù là che giấu tương đối tốt nhưng nhìn trên màn hình có thể phát hiện lực chú ý của nghi phạm trong một đoạn này không giống nhau.”
Trên thực tế đây là ý kiến do Cố Trầm Chu đưa ra, tổ chức nhân viên chuyên nghiệp, mục đích để cho một mình anh tiến hành thẩm vấn cũng chính là ở đây: Anh cần mau chóng tìm được một vài dấu vết để lại, vì thế không ngại làm ra một ít chuyện không phù hợp với thân phận của anh, mà nhân viên chính phủ cũng không thể làm được.
“Muốn để cho tên lưu manh này lộ ra một chút kẽ hở đúng là không dễ dàng.”
Một cảnh sát ngồi ngay trước màn hình lớn cười nói.
Cảnh sát trung niên ngồi ở đối diện ông ta liếc mắt nhìn hồ sơ một cái:
“Cũng sắp làm côn đồ được mười năm rồi, vào Cục Cảnh sát vô số lần cũng nên quen tay hay việc.”
“Lần này vẫn là Cố thiếu gia lớn tiếng dọa người…”
Lớn tiếng dọa người này đương nhiên không phải nói đến sự uy hiếp trong mấy chục phút vừa rồi – xã hội hiện tại này cũng không phải thời cổ đại dân chúng bình thường nhìn thấy quan liền quỳ trên mặt đất hô Thanh Thiên đại lão gia, tiết mục như vậy đừng nói người lăn lộn mười năm trong bang phái, cho dù là một tên lá gan nhỏ vừa gia nhập xã hội đen cũng không thể dọa được – mà là hai phát súng thực sự bắn trúng người đối phương.
Đau rồi mới biết sợ một chút, điểm ấy có thể áp dụng với phần lớn mọi người, rõ ràng là cũng áp dụng được với Bành Hữu Xuân.
Cũng nhờ hai phát súng này mới khiến đối phương tin tưởng Cố Trầm Chu nói được là làm được.
Đương nhiên, vị thiếu gia ở kinh thành này hình như thật sự không chỉ nói đâu… Mấy cảnh sát ngồi xem camera đều thầm nghĩ như vậy.
Lúc này Cục trưởng phân khu cùng phần lớn các cảnh sát trao đổi quan, khi xác nhận được quan điểm nhất trí của đa số liền rời khỏi phòng camera.
Việc chính làm xong rồi, người lãnh đạo trực tiếp cũng đi, không khí trong phòng camera trở nên thoải mái, nhân viên thao tác xem camera cùng một đống cảnh sát lúc nãy vẫn chỉ là một cậu nhóc tầm hai mươi ba hai mươi tư tuổi trong lòng tràn đầy sự tò mò:
“Này… Sẽ định tội gì? Trong nhà gã vẫn còn một người mẹ già.”
Một vị cảnh sát mập mạp dáng vẻ rất dễ nói chuyện ngồi bên cạnh cậu nghe thấy vậy liền trả lời:
“Tội gì thì khó mà nói, việc này còn phải nhìn sắc mặt.”
Ông ta nhìn trên mặt nhân viên thao tác hiện lên một chút thương hại, cười nói:
“Cậu không biết rồi, quan hệ của người này với mẹ hắn thật sự không tốt, một năm chưa chắc đã gặp mặt nhau được một hai lần.”
“Hả?”
Nhân viên thao tác rõ ràng là lắp bắp kinh hãi.
Bên cạnh có một cảnh sát khác tiếp lời:
“Chọn người làm chuyện như thế này sao có thể để lại một nhược điểm lớn như vậy chứ? Mấy năm này xã hội đen cũng không ngu ngốc. Việc này làm rất trôi chảy, lần này Cố thiếu gia đến…”
Ông ta nhìn lướt về phía hình ảnhdừng lại trên màn hình.
“Cũng chính là thử vận may thôi, không thể từ bỏ tất cả khả năng.”
“Thật đúng là bị đụng phải.”
Có người khởi đầu, mọi người nhàn rỗi không có việc gì làm cũng trò chuyện cởi mở:
“Thực ra cậu đừng nhìn hôm nay ngài ấy nói linh tinh một đống thứ trong phòng thẩm vấn, thực sự dùng đến chỉ có một câu kia, xem hình ảnh được quay lại ở chỗ đó ấy, đằng trước đều là để dao động ý chí của đối phương thôi. Ví dụ như câu mở đầu về bà mẹ, tuy rằng có quan hệ không tốt với nghi phạm nhưng vẫn luôn có thể khiến cảm xúc của nghi phạm dao động. Có dao động về cảm xúc, bất kể là tốt hay xấu, sẽ lộ ra một vài động tác nhỏ. Chút biểu hiện ấy thường giúp chúng ta xác nhận phương hướng điều tra.”
“Nhưng mà như vậy… Nếu mang đến tòa án thì trình tự này không được qua đúng không?”
Nhân viên thao tác chần chừ nói.
Mấy cảnh sát trao đổi với nhau một ánh mắt mờ ám.
Vẫn là cảnh sát mập mạp mở màn đầu tiên nói:
“Đến đây làm việc bao lâu rồi? Cậu không nhận được thông báo của cấp trên à? Phần ghi hình này không thể lưu lại bất cứ bản chính là, bao gồm cả mấy người chúng ta ngồi trong gian phòng này xem cũng phải giữ bí mật hết. Chúng ta ấy, cũng chỉ là may mắn gặp đúng dịp thôi.”
“Nhưng lần này Cố thiếu gia thật đúng là hao hết tâm huyết.”
Một cảnh sát có thể cho là trẻ tuổi bật ra một câu thuật ngữ trên internet:
“Nhìn ngài ấy như vậy, tôi lại tin tưởng vào tình yêu!”
Trong phòng mười người thì đến tám người không hiểu được, một trong hai người còn lại cười mắng:
“Chuyện này thì có quan hệ gì đến tình yêu!”
Đi từ trong phòng thẩm vấn ra, Cố Trầm Chu không lập tức rời đi mà đứng trên hành lang, lấy ra một điều thuốc châm lửa rồi rít một hơi thật dài.
Anh không cần chờ đợi quá lâu, Cục trưởng đi ra từ phòng camera nhanh chóng đi đến đây nói kết quả cho anh.
“Quả thật biết được, rất có thể là người này…”
Cố Trầm Chu nhìn người mà đối phương chỉ ra:
“Xác định?”
“Bảy tám phần là đúng.”
Cố Trầm Chu không phải mấy tên thiếu gia đời thứ hai bình thường, lại thêm quan hệ rõ ràng giữa nhà họ Cố và nhà họ Vệ, Cục trưởng phân khu liền trông cậy vào việc Cố Trầm Chu có thể nhớ rõ mình, lúc đến thời khắc mấu chốt nhắc đến mình với Vệ Thành Bá, bởi vậy lần này Cố Trầm Chu tìm đến thì biểu hiện của ông liền đặc biệt khiêm nhường, làm việc cũng vô cùng trôi chảy.
“Tôi biết rồi, lần này đã làm phiền Cục trưởng.”
Cố Trầm Chu khách sáo nói.
“Nên làm, nên làm, dù sao đây cũng là trách nhiệm của chúng tôi, còn khiến Cố thiếu gia vất vả tự mình đến đôn đốc điều tra, thật sự là công việc của chúng tôi không quá khả quan, Cố thiếu gia trăm ngàn lần hãy thứ lỗi cho!”
Trong bụng Cục trưởng phân khu còn có một rổ lời hay đang chờ đợi.
Cố Trầm Chu thuận thế nói thêm hai câu khách sáo liền dừng lại cáo từ rời đi.
Tám giờ tối là thời điểm thành phố phồn hoa nhất.
Đi ra từ Cục Cảnh sát, ngọn đèn rực rỡ đã thay thế mặt trời ban ngày thắp sáng cho thành phố còn chưa hao hết sức sống.
Chiếc Porsche màu xám bạc như thường lệ chờ ở bên đường, nhưng lúc này trong xe không có một bóng người – sau khi đến Cục Cảnh sát, anh đã cho Lâm Phương đi về trước – không phải mọi chuyện đều thích hợp có một người khác đứng ở bên cạnh, chuyện ở nước ngoài đối phương đã làm rất tốt, nhưng chuyện trong nước có nên giao nốt cho đối phương hay không thì anh vẫn còn phải cân nhắc thêm.
Ngồi trên xe khởi động máy, chấn động nhẹ nhàng từ chân phải nhấn ga truyền lên hai cánh tay đang đặt trên tay lái.
Anh suy nghĩ về kết luận mà mình vừa mới nhận được.
Đối với cảnh sát ngồi trước camera mà nói, đây là ‘Kết quả nhờ may mắn’.
Đối với Cố Trầm Chu mà nói, đây lại là một kết luận cho kế hoạch đã chuẩn bị cẩn thận trong hai tháng, cũng chắc chắn sẽ đạt được – giống như hai năm trước anh xây dựng nên khu sơn trang ở trên đỉnh núi Thiên Hương kia vậy.
Hai tháng này, bất kể là vết thương của mình hay là thủ đoạn của Hạ Hải Lâu, Cố Trầm Chu đều không từ bỏ từng bước kiểm tra chuyện này.
Hoặc là nói chỉ có chuyện này mới là chuyện duy nhất trong vòng hai tháng nay Cố Trầm Chu bỏ công ra làm.
Cảnh sát không tra ra được gì cũng nằm trong dự kiến.
Chuyện này không sao cả, thời gian hai tháng, anh cùng nhà họ Cố và nhà họ Thẩm, thậm chí bao gồm một ít lực lượng của nhà họ Vệ dùng thời gian mài nước điều tra từng chuyện xảy ra với Bành Hữu Xuân trong hai năm ba năm này, sau đó kết hợp với chính cảnh mơ và một vài suy đoán của mình cẩn thận chọn lựa ra vài tấm ảnh chụp đưa cho Bành Hữu Xuân nhìn, thậm chí không tiếc để lộ nhược điểm mà mời mấy vị cảnh sát có kinh nghiệm điều tra phá án phong phú phán đoán giúp anh về phản ứng của Bành Hữu Xuân.
Quả thật anh cũng có được kết quả.
Nhưng… Không phải kết quả trong tưởng tượng của anh.
Không phải người của Hạ Hải Lâu.
“… Tôi biết rồi.”
Trong một quán bar cách địa điểm của Cố Trầm Chu hiện tại hơn một nửa kinh thành, Hạ Hải Lâu nói với điện thoại xong một câu vừa rồi liền ấn nút tắt, nâng ly rượu lên nói với Chu Hành ngồi ở phía đối diện với mình:
“Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”
Thực ra chúng ta vẫn chưa nói được gì cả. Ngọn đèn mờ tối cũng không hề ảnh hưởng đến việc Chu Hành có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt thờ ở của người ngồi trước mặt, hắn mỉm cười, cũng không nói đến việc vì sao đối phương hẹn mình ra đây mà chỉ tán chuyện không bờ bến với đối phương – thực ra hắn có chút khó hiểu, trong ấn tượng của hắn, Hạ thiếu gia trong kinh thành không phải một người có tâm tình nói chuyện nhàn rỗi hết cái này đến cái khác với một người không cùng đẳng cấp với mình.
Những người đó hoặc là cuối cùng leo lên giường hắn, hoặc là bị hắn tìm cớ cắn cho một miếng thịt to…
“Phải không?”
Giọng nói thoáng đề cao biểu hiện lực chú ý của chủ nhân cũng tăng lên.
Chu Hành nhanh chóng thu lại suy nghĩ đã tản ra bốn phía của mình, nghĩ lại những điều mình vừa nói một lần.
Hà Lan? Không, đó chỉ là một đất nước có bờ biển kéo dài thôi.
Tôn Ly? Chưa từng nghe qua Hạ Hải Lâu thích ngôi sao ca nhạc.
Chòm sao Thiên Cẩm? Tư duy của hắn phân tán đúng thật là nhanh…
— “Tính tình của Cố thiếu gia thực ra rất tốt.”
Cuối cùng hắn cũng nhớ lại câu cuối cùng mà mình nói. Kết hợp với vẻ mặt lười nhác có hơn chú để tâm đang liếc sang đây của Hạ Hải Lâu, trên mặt hắn không nhịn được lộ ra chút khác thường:Đối phương gọi mình ra đây thật ra – là muốn biết một chút về tình hình của Cố Trầm Chu đi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT