“Chung Mộ? Em chơi tên đó khi nào nhỉ? Không hề có chút ấn tượng nào!”
Cố Trầm Chu cầm cốc giữ ấm lên uống một ngụm trà, thầm nghĩ đối phương đúng là thẳng thắn, trực tiếp dùng động từ, đúng là chỉ cần một chữ mà người nghe đã hiểu ngay:
“Ba năm trước cậu ta đến tìm anh, dù sao đây cũng đã là chuyện cũ, ai biết được em còn chẳng nhớ chính cậu nhóc mà em từng ngủ cùng?”
“… Là do số người quá nhiều nên em thực sự không nhớ được.”
Hạ Hải Lâu nói:
“Có một hai lần chơi hơi quá, vừa cắn thuốc vừa uống rượu, lúc tỉnh lại em còn không rõ là em đã ngủ với ai. Nhưng anh vừa sắp xếp công việc lại vừa cho tên đó ra nước ngoài học tập, em không tin là anh không điều tra tên đó rồi.”
“Không phải em cũng đã điều tra đấy sao?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại Hạ Hải Lâu.
“Chẳng lẽ không điều tra ra em và cậu ta từng có quan hệ?”
Hạ Hải Lâu thờ ơ đáp:
“Ngoại trừ từng có quan hệ với anh ra thì em làm gì còn quan hệ với ai khác nữa? Mà cũng lạ, em đã điều tra qua tên đó mà lại không tra ra được chuyện này…”
“Có lẽ người đi điều tra cũng không cho rằng em sẽ quên mất chuyện đã từng xảy ra với mình chứ – Nhất là những chuyện như thế.”
Cố Trầm Chu nói, lát sau anh chợt nảy sinh hứng thú mà cười nói:
“Nói không chừng bọn họ còn tưởng rằng em đã hối tiếc về chuyện này ấy.”
Hạ Hải Lâu cực kỳ nghiêm nghị nói với Cố Trầm Chu:
“Em đã sớm thấy đủ khi có được anh rồi!”
Cố Trầm Chu không nói gì thêm mà chỉ ‘ừ’ một tiếng.
Hạ Hải Lâu đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi đi đến bên cạnh Cố Trầm Chu hết bóp vai lại vỗ chân hòng lấy lòng, vài phút sau động tác nịnh nọt biến thành vuốt ve và cọ cọ, lại qua vài phút nữa, hai người hoàn thành một lần trao đổi nước miếng, cùng thở dốc dồn dập lăn lên giường.
Ánh sáng màu vàng nhạt mờ ảo càng khiến khoảnh khắc này mờ ám hơn.
Hạ Hải Lâu tựa trán mình lên trán Cố Trầm Chu, ánh mắt sáng ngời lấp lánh nhìn chằm chằm đối phương một lúc, sau đó hắn cúi đầu hôn nhẹ một cái lên môi Cố Trầm Chu rồi mới nghiêng người nằm xuống giường sóng vai với người bên cạnh.
“Chung Mộ là như thế nào? Bao năm qua như vậy mà em chẳng hề nghe thấy anh nhắc đến – Tên nhãi đó còn vác dao đến tìm anh? Rốt cuộc tên đó nghĩ cái gì thế, em vốn chẳng hề tiếp xúc với nó, ngay cả việc tên đó là ai cũng chẳng nhớ rõ nữa là.”
“Là một trong những người ái mộ em.”
Cố Trầm Chu nói.
“Một trong…?”
Hạ Hải Lâu tỏ ra nghi hoặc.
Cố Trầm Chu bật cười:
“Một trong. Chính là một trong những người thầm yêu em xuất hiện trước mặt anh đấy. Sao nào, không tự tin về sức quyến rũ của mình đến vậy cơ à?”
Hạ Hải Lâu cực kỳ khó hiểu:
“Em đương nhiên biết rõ sự quyến rũ của em, nhưng vấn đề là bọn họ đi tìm anh làm gì?”
“Để anh nghĩ xem…”
Cố Trầm Chu nhìn trần nhà ngẫm lại:
“Bọn họ đa dạng nhiều kiểu lắm. Dữ dội nhất là Chung Mộ, cầm dao chạy đến muốn cùng chết với anh; đau khổ nhất là một cô gái, cô ta khóc xin anh bỏ qua cho em, anh thấy tư thái của cô ta như sắp quỳ xuống đến nơi ấy; cách thức phổ biến nhất là viết thư uy hiếp ép anh bỏ em, hoặc là gửi ảnh chụp tế nhị đến cho anh chứng minh rằng em có quan hệ mờ ám với đối phương…”
Hạ Hải Lâu:
“Em có ảnh tế nhị lúc nào?”
“Cởi hẳn quần áo ra thì không có mấy tấm, nhưng nam nữ tựa vào người em thì nhiều không đếm xuể đúng không?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Cái đó…”
Hạ Hải Lâu nghĩ nghĩ rồi ‘chậc’ một tiếng:
“Là trong quán bar thôi! Em dám cam đoan là tự bọn họ tựa vào, em không đưa tay ra chạm vào đâu!”
Cố Trầm Chu hừ cười một tiếng, thực chất anh cũng không để tâm đến chuyện này – bằng không anh đã sớm nói rõ với Hạ Hải Lâu – nên lại nói tiếp:
“Có chuyện gì khác hay không thì không biết, chỉ biết là có vài kẻ chạy đến thẳng trước mặt anh gây chuyện.”
“Kết quả thì sao?”
Hạ Hải Lâu bắt đầu thấy thú vị.
“Kết quả của Chung Mộ thì em biết rõ rồi đấy, anh nhớ cô gái kia là do em tự mình đuổi đi. Toàn bộ đám viết thư uy hiếp được ‘mời’ vào Cục Cảnh sát; còn đám gửi ảnh chụp cho anh, anh đóng gói mấy tấm ảnh chụp họ ở cùng với những kẻ khác lại rồi gửi trả lại hết.”
Cố Trầm Chu từ tốn nói.
Hạ Hải Lâu cười rũ rượi:
“Cô nàng kia là ai? Sao anh lại biết em đuổi ả đi?”
“Chuyện này mới đây thôi. Ba tháng trước chẳng phải em về nhà nói với anh rằng có một cô ả cởi quần áo nhảy thẳng lên giường em hay sao? Anh hỏi em dáng vẻ đối phương ra sao, em tả lại một lượt, anh so sánh chẳng phải là ra rồi sao?”
Cố Trầm Chu đáp.
Hạ Hải Lâu vỗ trán:
“Em nhớ ra rồi! Lúc ấy em còn nói với anh rằng em muốn phun tới nơi, cô ả trông vừa già héo còn cực kỳ béo, em liếc mắt nhìn một cái còn ngại đau mắt!”
Cố Trầm Chu đánh giá công bằng:
“Dáng người cô ta thực ra cũng chẳng tệ lắm, trông rất đầy đặn.”
Hạ Hải Lâu chế nhạo:
“Ông đây nói xấu chính là xấu, muốn leo lên giường còn không biết đi hỏi thăm sở thích của em. Với trọng lượng đó của cô ả, ít nhất phải nghiến răng nhịn đói liền hai tháng mới đủ tư cách, mà lúc cô ả chạy đến tìm anh đúng là có quỳ xuống thật hả?”
“Người bên cạnh anh dùng để trang trí chắc?”
Cố Trầm Chu cũng hỏi lại Hạ Hải Lâu một câu. Ba tháng trước anh hãy còn ở đặc khu Hải Giang, tuy rằng chỉ là một Bí thư Đảng ủy nhưng thư ký và lái xe riêng cũng vẫn có. Đối phương muốn quỳ xuống ngay trước nơi công cộng hòng vu tiếng xấu cho anh, kết quả là đầu gối mới hơi khuỵu xuống đã bị thư ký và lái xe đi theo anh lặng lẽ khống chế ngay. Anh vốn đã định đưa người đến Cục Cảnh sát, nhưng lúc đó nhiều việc, vừa sơ sẩy một cái đã để người chạy mất –cô ả này liều mạng nhảy lên giường Hạ Hải Lâu như thế, hơn phân nửa là sợ anh tính sổ về sau mà thôi.
“Vậy tức là cô ả thất bại?”
Hạ Hải Lâu thực ra không cần hỏi câu này. Nếu như thành công, hắn chắc chắn đã biết chuyện đó rồi:
“Khi đó em không biết chuyện, hay là giờ em đi kiếm người nhé?”
“Em so đo với một kẻ đầu óc có vấn đề làm cái gì.”
Cố Trầm Chu nhắm mắt lại nói. Sau lần đó, tuy rằng anh không cố tình kéo người ra xử lý, nhưng điều tra cơ bản thì vẫn có, kết quả điều tra đa phần đều không có chỗ nào quá thú vị, chỉ có chỗ tiền sử bệnh tật là có điểm đáng chú ý – gia đình người bị điều tra có tiền sử bệnh tâm thần, bản thân người đó cũng đã được tư vấn tâm lý suốt một thời gian dài. Biết được điểm này rồi, Cố Trầm Chu cũng lười không muốn tốn thêm công sức điều tra kẻ giật dây có khả năng tồn tại, tựa như những gì anh vừa nói với Hạ Hải Lâu ấy: Tốn sức so đo với một kẻ đầu óc có vấn đề làm gì?
Hạ Hải Lâu nằm bên cạnh khẽ cười rộ lên.
Cố Trầm Chu cảm giác mình bị đẩy một cái. Anh mở mắt ra liền thấy Hạ Hải Lâu đã tựa sát đến trước mặt mình, nụ cười xinh đẹp rạng rỡ nở rộ trên gương mặt:
“Yêu ai yêu cả đường đi đúng không?”
Cố Trầm Chu:
“… Em không nhầm đối tượng so sánh đấy chứ?”
Hạ Hải Lâu tựa sát bên người Cố Trầm Chu, hắn cắn nhẹ lên má anh một cái, tay trượt xuống phần eo đối phương bắt đầu di chuyển cực kỳ mờ ám:
“Không có nhầm đâu, chẳng phải đều có vấn đề về đầu óc đấy ư? Nói không chừng bệnh của cô ả còn nặng hơn em một chút nữa…”
Cố Trầm Chu liếc Hạ Hải Lâu một cái, nói tiếp:
“Nhưng ngôi nhà mà anh muốn chỉ có một, ngôi nhà khác dù có vững chãi đẹp đẽ hơn bao nhiêu cũng không phải ngôi nhà mà anh muốn.”
Hạ Hải Lâu:
“… Tiểu Chu, anh đúng là càng ngày càng biết nói mấy lời sến súa, cảm giác nguy cơ của em càng lúc càng tăng, làm sao bây giờ…”
Cố Trầm Chu khẽ cười. Anh nằm thẳng cười một hồi, đột nhiên nghiêng người sang đè lên Hạ Hải Lâu, cúi đầu đặt một chuỗi hôn nhẹ lên trên cổ đối phương:
“Anh cũng càng nhìn càng thấy em xinh đẹp hơn. Thứ có tên xinh đẹp này thực sự có thể tăng thêm mỗi ngày sao? Đúng là ăn gian!”
Hạ Hải Lâu hít sâu một hơi, dùng thứ cứng rắn của mình chọt nhẹ Cố Trầm Chu một cái, tiếp tục dẫn dắt đề tài rất thú vị này:
“Vậy Chung Mộ thì sao? Anh vừa nói như vậy làm em đột nhiên cảm thấy rất khó hiểu: Đầu tiên là tên đó cầm dao chạy đi tìm anh, sau đó anh giải quyết vấn đề công việc rồi đưa tên đó ra nước ngoài trau dồi, khi quay về tên đó thành cố vấn riêng của anh, giờ còn vừa lén nhìn em vừa mang theo sự kính trọng cùng ngưỡng mộ dành cho anh á?”
“Hình dung của em thật phức tạp…”
“Là tên đó khiến người ta khó chịu.”
Hạ Hải Lâu đánh giá:
“Em thấy giống y như tiểu thuyết ấy.”
“Bên trong có rất nhiều chuyện còn phấn khích hơn tiểu thuyết.”
Cố Trầm Chu đang nói đến chuyện chính trị.
“Chung Mộ là một trong những người thầm yêu em, cũng là người duy nhất khơi lên hứng thú của anh.”
“Ồ?”
Hạ Hải Lâu mang theo vẻ mặt bí hiểm hơi cao giọng lên, hắn đã sớm mắc một loại bệnh là không thể nghe Cố Trầm Chu khen người khác.
Cố Trầm Chu:
“Em thử nghĩ xem, công việc đầu tiên của Chung Mộ là gì?”
“Rửa bát thuê.”
Hạ Hải Lâu đáp.
“Nghèo khổ đến độ phải lao đi rửa bát thuê đấy.”
Cố Trầm Chu liếc Hạ Hải Lâu. Hạ Hải Lâu không điều tra toàn bộ về người đó, nhưng anh thì đã điều tra đối phương một lượt đủ từ trên xuống dưới, đương nhiên cũng biết Chung Mộ bắt được quan hệ với Hạ Hải Lâu như thế nào.
“Em gái học lên cao, cha phải đi chữa bệnh, lúc ấy cậu ta đã nghèo đến phát điên rồi, cũng may là có một người bạn mách một cách –“
Khi nói đến đoạn ‘một cách’, ngữ giọng của Cố Trầm Chu khó tránh khỏi có phần kỳ quái:
“Đó chính là dắt cậu ta đến tham gia một party, là loại party vừa cắn thuốc vừa uống rượu như em đã nói ấy.”
“Khó trách em chẳng còn tí ấn tượng nào.”
Hạ Hải Lâu nhận xét.
“Em không cảm thấy ngại ngùng chút nào hay sao?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Em ngượng cái lông gì.”
Hạ Hải Lâu ‘chậc’ một tiếng, lại lập tức bổ sung:
“Đương nhiên em vẫn biết rõ quan điểm của anh, cho dù là lúc điên cuồng nhất thì em cũng không có ý định khiêu chiến điểm mấu chốt ấy!”
Cố Trầm Chu cười cười, cúi đầu hôn Hạ Hải Lâu một cái, lời nói có phần ám chỉ:
“Rất tốt, anh rất ít khi thực sự muốn một thứ gì đó, nhưng một khi muốn có sẽ cực kỳ trân quý, hơn nữa không dễ dàng tha thứ cho việc trên thứ ấy xuất hiện vết bẩn.”
Hạ Hải Lâu vội mỉm cười quyến rũ đầy nịnh nọt:
“Đúng thế đúng thế, em đây là sạch sẽ nhất nè! Nói về Chung Mộ tiếp đi, sau đó thì sao?”
“Sau đó?”
Cố Trầm Chu nhắc lại:
“Khi đó hành động của em rất phóng khoáng đúng không? Dù sao sau khi cậu ta cầm được tiền thì cũng cảm động rơi nước mắt trước việc làm của em.”
“Cái đó…”
Hạ Hải Lâu ngẫm nghĩ:
“Chắc lúc ấy em chỉ trả theo giá mà mọi người chấp nhận thôi chứ nhỉ?”
Cố Trầm Chu cười cười không quá để tâm:
“Tóm lại cậu ta cần món tiền ấy, em lại đúng lúc đưa cho, khi đó cậu ta cũng chỉ cần một nơi để gửi gắm tình cảm.”
“Còn sau đó nữa?”
“Sau đó nữa bệnh tình của cha cậu ta vào hai năm sau khi phẫu thuật đột nhiên chuyển biến xấu rất nhanh, cô em gái mà cậu ta gửi gắm bao hi vọng cũng không thi đỗ đại học, hơn nữa còn đã sớm dọn ra ngoài trường ở cùng với bạn trai.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Hiếm khi nghe được anh nhiều chuyện dài dòng như thế!”
Cố Trầm liếc Hạ Hải Lâu một cái:
“Được rồi, đã nhiều chuyện xong.”
Hạ Hải Lâu cào cào tóc mình:
“Để em nghĩ xem, theo lý mà nói anh chẳng có tí tẹo quan hệ nào với tên nhóc đó, lí do tên đó biết anh có thể nói là vì từ sau khi có tiền vẫn luôn chú ý đến tin tức liên quan đến em, nhưng cuối cùng xách dao đi tìm anh là do…”
“Cậu ta cũng chẳng phải hoàn toàn vì em đâu.”
Hạ Hải Lâu có phần đăm chiêu, tay co lại gõ gõ lên mép giường:
“Cha mất, em gái vẫn được mình nuôi ăn học đã sớm ở cùng với bạn trai, trước đó cậu ta hi sinh lớn đến vậy mới lấy được tiền lại chỉ là một trò cười, tên đó sụp đổ nên cần một cách để bộc phát… Thông qua món tiền đó nghĩ đến em rồi liên hệ đến anh, đây đều là quá khứ, nhưng em không rõ lắm, vì sao cuối cùng tên đó lại chọn anh? Việc ấy khác quá xa cuộc sống thường ngày của tên đó.”
“Đó là vì cảm thấy có chỗ thú vị.”
Cố Trầm Chu nói.
“Hửm?”
“Lúc ấy, cậu ta không chỉ lựa chọn anh mà còn thực sự cầm dao lao đến trước mặt anh. Giống như em đã nói, anh và đối phương khác nhau quá nhiều –“
Cố Trầm Chu cười cười:
“Kết quả là đối phương thành công, em có thấy chỗ não khó hiểu không?”
Hạ Hải Lâu đưa mắt liếc Cố Trầm Chu một cái:
“Nếu không phải giờ anh đang dùng tên đó, em đã bắt đầu từ tốn trị nó rồi – Loại chuyện như thế này…”
Hắn bĩu môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ:
“Thôi, anh không muốn so đo thì không so đo, anh cũng đã nuôi được ba năm rồi, dù thế nào cũng phải thu hồi lại được lợi nhuận gấp ba lần số vốn đã bỏ ra rồi hẵng nói.”
“Khinh thường hả?”
Cố Trầm Chu mỉm cười, nhéo nhẹ tai Hạ Hải Lâu một cái.
Vành tai Hạ Hải Lâu khẽ run run, sau đó đỏ bừng cực kỳ mẫn cảm.
“Không cảm thấy có chỗ nào khó chấp nhận được, ba năm trước anh mới là một cán bộ nhỏ bé, cũng không phải là cha anh hay ông bác của em lúc ra vào mỗi nơi đều có vệ sĩ đi theo bên cạnh bảo vệ, chỉ cần sơ sảy một chút là sẽ để lộ rất nhiều sơ hở.”
“Lời này không sai, nhưng có bao nhiêu người dám suy nghĩ rồi hành động như thế?”
Cố Trầm Chu hỏi lại, anh còn nói thêm:
“Hơn nữa đừng lấy hành động của em làm tiêu chuẩn so sánh, đời này anh đụng phải một Hạ Hải Lâu là đủ rồi.”
Hạ Hải Lâu cười rất ngông nghênh:
“Tên nhãi đó mà xứng chắc! Đó chỉ là một tên hầu nhỏ em lúc nào cũng có thể tùy tiện nhặt được trong kinh thành, nhưng em thích nghe câu kia, anh nhắc lại lần nữa được không?”
Cố Trầm Chu rất biết nghe lời:
“Đời này anh đụng phải một Hạ Hải Lâu là đủ rồi.”
“Đời này anh chỉ ở bên Hạ Hải Lâu.”
Hạ Hải Lâu nhìn Cố Trầm Chu tràn đầy chờ mong.
Cố Trầm Chu tiếp tục nghe theo:
“Đời này anh chỉ ở bên Hạ Hải Lâu.”
“Đời này anh chỉ yêu một mình Hạ Hải Lâu.”
Hạ Hải Lâu tiếp tục dùng ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu lại vẫn nghe theo không từ chối:
“Đời này anh chỉ yêu một mình Hạ Hải Lâu.”
Hạ Hải Lâu đã chiếm được cảm giác thỏa mãn thăng hoa trong tâm hồn, nhưng vài giây sau hắn bất chợt kêu to một tiếng:
“Chết tiệt!”
“Gì đó?”
“Em quên không ghi lại rồi!”
“… Đừng quậy nữa, đã bao nhiêu tuổi không biết.”
“Được rồi, lại nói về Chung Mộ, chẳng lẽ là vì tên nhãi ấy cầm dao chạy đến trước mặt anh nên anh cảm thấy tên đó đặc biệt…? Sớm biết thế ngày trước em đã đâm cho anh một dao ngay lúc gặp anh.”
Hạ Hải Lâu nói.
Cố Trầm Chu quyết định không thèm để ý đến Hạ Hải Lâu nữa mà nói nốt cho xong chuyện:
“Lí do Chung Mộ thu hút được sự chú ý của anh chính là bởi cậu ta đã chọn trúng anh. Một người vào lúc cực độ suy sụp làm ra chuyện gì đó, nguyên nhân lớn nhất là bởi khát vọng sâu thẳm trong lòng người đó. Khát vọng của Chung Mộ là trở nên nổi bật hơn, hơn nữa coi như cũng đã có hiệu quả.”
“Cho nên?”
“Cho nên anh nghe xong lời nói run rẩy của cậu ta đã trực tiếp gọi điện thoại sắp xếp công việc cho cậu ta.”
“Hơn nữa chỉ vỏn vẹn hai tháng sau đã dành cho nó một suất ra nước ngoài bồi dưỡng?”
Hạ Hải Lâu tiếp lời.
“Khi đó anh đã điều tra xong đối phương, bắt đầu cảm thấy tên đó thú vị đúng không?”
“Không sai.”
Cố Trầm Chu chẳng hề e ngại:
“Anh cảm thấy thú vị nên muốn xem thử xem, nếu được nâng đỡ thì cậu ta có đứng dậy nổi không.”
Chuyện của người này, xét đến cùng thực ra cũng chỉ là hứng thú nhất thời của Cố Trầm Chu mà thôi.
Hạ Hải Lâu vân vê cằm mình:
“Chỉ đơn thuần là hứng thú? Không phù hợp với tính cách của anh lắm.”
“Chuyện sau này hơn phân nửa là hứng thú. Còn về cú điện thoại trước đó, thực ra chỉ đơn giản là muốn đánh tan nhuệ khí của cậu ta mà thôi.”
Cố Trầm Chu nói.
“Con người ta một khi đã nhen nhúm hi vọng, sao còn có nổi dũng khí để cùng chết với người khác?”
Hạ Hải Lâu lại cười nhạo một tiếng, vươn tay ra xoa nắn bả vai Cố Trầm Chu, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi:
“May mà anh không sao cả.”
Bình thường Cố Trầm Chu xắt đồ ăn lỡ làm xước da còn khiến hắn thấy đau lòng, nếu thực sự bị tên kia đâm cho một nhát dao…
Cố Trầm Chu ‘ừm’ một tiếng, sau đó cười nói:
“Vừa rồi em hỏi anh ngoại trừ hứng thú ra thì còn gì nữa? Thẳng thắn mà nói, mục đích ban đầu của anh khi gọi cú điện thoại kia là – Anh cần gì phải cứng rắn đối đầu với một mảnh sành?”
Anh vừa nói xong câu này liền nghe thấy chiếc di động đặt trên bàn kêu vang, câu chuyện tạm dừng lại, anh nhổm dậy khỏi giường, cầm điện thoại lên nghe được hai câu đã kinh ngạc vui mừng kêu ra tiếng:
“Tường Cẩm, cậu sắp kết hôn á? –“
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT