Lương Chấn Y cứ một tháng lại quay về nhà ở Tân Trúc* cùng cha mẹ dùng bữa cơm.

(*): là một thành phố lớn nằm ở phía Bắc Đài Loan.

Mỗi một lần đều mang theo trái tim kiên cường mà về, giống như sẽ có một tiết mục không ngoài ý muốn trình diễn.

Sàn đá hoa, bàn ăn gỗ đào màu đen sang trọng, phòng khách to như vậy, đồ trang trí lại xa hoa khí phái cũng không thể điểm tô cho đẹp hai người đang cãi nhau trước bàn ăn.

Lương Chấn Y ăn một ngụm cơm. Ba Lương trách mắng lỗi của vợ với con trai.

“Mẹ con càng ngày càng quá đáng. Bà ấy xa xỉ đến không tưởng tượng nổi. Chấn Y, con có biết mẹ con tháng này quẹt hết hạn mức bao nhiêu cái thẻ không? Những ba cái lận!”

“Ông chỉ giỏi bắt lấy cơ hội chửi bới tôi ——” Mẹ Lương quăng đũa. “Con trai hiếm khi mới trở về, ông lại muốn ầm ỹ có phải hay không?!” Vén tay áo lên khẩu khí đanh đá.

Lương Chấn Y khụ khụ, ý đồ nói sang chuyện khác. “Gần đây giá cổ phiếu điện tử lên cao quá mức, ba, ba có chú ý thấy không?” Nhà bọn họ mở công ty chứng khoán.

Ba Lương chỉ bận rộn quở trách vợ. “Ngày mai tôi muốn khóa thẻ của bà.”

Mẹ Lương đập bàn đột ngột đứng dậy. “Ông dám?! Hừ, ông bên ngoài không phải lại nuôi đàn bà, tôi còn chưa lật tẩy ông, ông ồn ào cái gì? Ông yêu đương vụng trộm, tôi quẹt thẻ, thực công bằng a!”

“Người nào mà lại không biết bà cũng nuôi một đống trai tơ!”

“Ông nói cái gì?” Mẹ Lương cầm lên đĩa thức ăn định ném, Lương Chấn Y lạnh lùng một câu ——

“Mẹ, đấy là đồ cổ nhà Thanh.”

Mẹ Lương nhíu mày, đặt xuống cái đĩa, chỉ vào bình sứ cắm hoa xanh biếc, hỏi con trai: “Kia thì sao?”

Lương Chấn Y nhìn liếc mắt một cái, tiếp tục ăn cơm. “Đó là sứ men xanh đời Đường.”

Quả nhiên, mẹ Lương cầm lên bình sứ giá mười vạn trước mặt chồng ném vỡ tan. Tốt nhất là tức chết hắn.

“Bà làm cái gì đấy?” Ba Lương bỗng nhiên đứng dậy, tóm lấy ví da của vợ, rút ra vài cái thẻ tín dụng. “Được, bà được lắm, tôi bây giờ đập nát thẻ của bà.” Hắn ra sức bẻ qua bẻ lại tấm thẻ, mẹ Lương thét chói tai chạy qua tranh với hắn, nắm tóc hắn kéo.

“Ông dám, ông dám!”

Ba Lương đau gào lên: “Tóc tôi, tóc tôi, bà con mẹ nó buông tay cho tôi!” Hắn đã muốn không còn mấy sợi tóc, làm sao chống lại tàn phá như vậy.

Lương Chấn Y đã quen với cảnh hỗn loạn này, cầm khăn ăn tao nhã lau lau mồm, đứng dậy.

“Ba mẹ tiếp tục, con đã hẹn chủ tịch Phương đi phòng tập thể hình rồi. Con đi đây.”

Ba Lương dừng lại động tác, nhìn lại con trai. “Ừ, lái xe cẩn thận a!”

Mẹ Lương cũng lập tức buông tay, mỉm cười cùng con trai yêu vẫy tay nói lời từ biệt. “Giúp mẹ hỏi thăm chủ tịch Phương a!”

Lương Chấn Y vừa biến mất, bọn họ trừng nhau một cái, lại bắt đầu tiếp tục nhe răng trợn mắt chém giết.

“Ông đưa thẻ tín dụng cho tôi.”

“Còn lâu, tôi xé nát bọn nó.”

“Ông không thích, chúng ta ly hôn!”

“Đi, tài sản chia ra một nửa!”

“Tiền là tôi kiếm, bà con mẹ nó một xu cũng đừng hòng lấy!”

“A. . . . . .” Mẹ Lương nhảy qua tiếp tục tiến công nhược điểm của chồng, bộ tóc ít ỏi đã không còn mấy sợi.

Đi ra khỏi biệt thự nhà, Lương Chấn Y mở cửa xe, bỗng nhiên ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đêm nay sao sáng rỡ chói mắt.

Hắn nhớ tới Hà Phi đôi mắt to, vừa sáng lại trong suốt. Bỗng nhiên rất nhớ nàng, nàng đang làm gì vậy? Sao đêm nay lung linh mĩ lệ như vậy. Nếu như có thể cùng nàng thưởng thức, thật tốt biết bao.

Tập thể hình xong, Phương Tuấn Mẫn cùng Lương Chấn Y ngồi ở nhà hàng kiểu Âu bên cạnh nghỉ ngơi.

Như từ trước đến nay, Phương Tuấn Mẫn thao thao bất tuyệt kể hắn tuần này lại hẹn hò với ngôi sao nào, nói được mặt mày hớn hở, hào hứng phấn chấn.

“Ai! Chỉ tiếc là ——” Phương Tuấn Mẫn vỗ vỗ đầu. “Không một ai có thể chân chính làm mình động tâm, cảm giác thấy thiếu thiếu cái gì đấy. Cô gái này vừa thấy mình liền yêu thương nhung nhớ, vô cùng lấy lòng, thật sự là, một chút tính thách thức đều không có. Không một ai đủ tư cách làm vợ mình cả. . . . . .”

Lương Chấn Y châm thuốc, yên lặng nghe hắn nói chuyện, trong lòng nghĩ cũng là Ôn Hà Phi.

Thấy Lương Chấn Y không đáp lời, Phương Tuấn Mẫn đành phải ngượng ngùng nói sang chuyện khác.

“Ê, Chấn Y à ——” Thấy hắn ngẩn người, chủ tịch Phương khua khua tay trước mặt hắn. “Cậu có quyết định điNew Yorkkhông? Tổng công ty lúc nào cũng hỏi đấy! Ông chủ là Hoa kiều bên Mĩ càng ngày càng nhiều, bên kia cần người, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?” Việc này đã kéo một năm, Phương Tuấn Mẫn thật không tốt ăn nói với các cổ đông lớn bên Mĩ kia.

Lương Chấn Y hồi thần, hút thuốc, chậm rãi phun ra. “Mình không muốn đi, bảo bọn họ tìm người khác đi!”

“Bọn họ không chịu buông tha cho, bảng giá cho cậu càng nâng càng cao. Người ta còn tưởng rằng cậu là ngại tiền lương ít. Nhà ở, xe pháo đều giúp cậu chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ cậu bay qua. . . . . .” Phương Tuấn Mẫn cười hề hề, biết rõ còn cố hỏi. “Ah. . . . . . Mình biết, cậu là luyến tiếc mình, lo lắng bạn bè mình đây một người ở Đài Loan một mình chiến đấu, đúng không?” Hắn cười híp mắt, cũng đã ba mươi sáu tuổi, tính tình còn giống như trẻ con.

Lương Chấn Y lạnh liếc hắn một cái. “Hoang tưởng.”

“Được rồi, mình còn không biết sao? Cậu nha, thầm mến Ôn Hà Phi nhà chúng mình, chậc chậc chậc, đáng tiếc a đáng tiếc. . . . . .” Hắn bộ dáng nâng chén hỏi trời cao than. “Rõ ràng là lửa gần rơm, nhẫn cả năm lại vẫn là hoa trong gương trăng trong nước, cuối cùng kết cục cực kỳ có thể là một mình ôm mối chân tình, hoặc là thuyền qua. . . . . . sông vô tăm vô tích. . . . . . Thảm thảm thảm thảm a.”

Lương Chấn Y giụi tắt thuốc, không khỏi buồn cười. “Trình độ văn học của cậu từ lúc nào tốt như vậy.” Lười phủ nhận.

Phương Tuấn Mẫn sán lại nhỏ giọng hỏi hắn: “Cô ấy thực khó theo đuổi như vậy?” Thoạt nhìn không giống a, Ôn Hà Phi ngây ngô cực.

“Cậu không cần làm loạn lên.” Lương Chấn Y uống một ngụm Whisky, chua xót cười nhạt. “Cô ấy có bạn trai rồi.”

“Vậy cũng không thể theo đuổi, đỡ phải giúp người ta nuôi vợ.” Nói xong, lại thấy không đúng, nhíu mày suy tư. “Bất quá, cậu bộ dáng anh tuấn, so ra chẳng kém ngôi sao Hồng Kông Lương Triều Vĩ. Sự nghiệp lại vẻ vang, khí chất tốt, giữ mình trong sạch cũng không xằng bậy. Bạn trai của cô ấy là nhân vật thế nào, cậu mà lại thua cho hắn? Cứ đến mà cướp lấy Hà Phi thôi, mình đối với cậu có siêu tin tưởng, trừ phi. . . . . .” Phương Tuấn Mẫn thở dài, nghếch cằm. “Trừ phi bạn trai cô ấy là người đàn ông ưu tú giống mình như thế. Nói thật, nếu phẩm hạnh giống mình như thế này ——” hắn phất phất tay. “Cậu sớm đầu hàng đi.” Dứt lời, còn tự cho là tiêu sái vuốt tóc, đắc ý thật sự!

Tên chủ tịch Phương này nói lắm thật. Lương Chấn Y nhìn bộ dáng kia của hắn, tâm tình nhất thời thoải mái không ít.

“Không dễ dàng thế. Ôn Hà Phi không phải là cô gái hư vinh như vậy.” Hắn không nghĩ mạo hiểm.

“Nói đến cùng, lòng cậu căn bản chính là sợ bị thương.” Chủ tịch Phương cùng Lương Chấn Y ổn trọng hướng nội vừa vặn tương phản. Hắn nhiệt tình tích cực nói. “Chỉ cần là chân ái, đều nên đầu rơi máu chảy, nghĩa vô phản cố*, oanh oanh liệt liệt, thiêu thân vào lửa, quỷ khốc thần sầu, chẳng sợ làm đến cuối cùng mọi người đều biết, thể diện mất hết, tốn công vô ích, một thân một mình, ít nhất cũng không làm thất vọng chính mình!”

(*): làm việc không được phép chùn bước

Oa! Lương Chấn Y bật cười. “Mình giờ mới biết được nền tảng văn học của cậu thật tốt lắm.”

“Đùa chứ!” Hắn lại lên cơn đắc ý. “Nhớ ngày đó, mình nhưng là thanh niên văn nghệ, biên tập không ít nguyệt san Thơ Mới*. Ai, thật sự là những năm tháng tốt đẹp.” Hắn nói thật sự say mê, vẻ mặt hoài niệm.

(*): theo mình hiểu thì Thơ Mới ở đây cũng giống như phong trào Thơ Mới ở ViệtNamý ạ =.=

“Chúng ta đi thôi!” Lương Chấn Y mỉm cười, bỏ xuống ly rượu không.

“Đợi chút.” Chủ tịch Phương ngăn lại hắn. “Ai, nói nửa ngày, sao cậu một chút phản ứng đều không có?”

“Phản ứng gì?” Lương Chấn Y khóe mắt mỉm cười.

“Nhiệt tình a, kích động a, bộ dáng rất được khích lệ a? Cậu vẫn là không có ý hành động có phải hay không? Cậu ngày mai phải đi hẹn hò với cô ấy, hẹn cô ấy đi ăn cơm, mang cô ấy đi xem phim, mua quà cho cô ấy, tóm lại, lấy lòng cô ấy là được rồi! Mình không tin cô ấy thật có thể chống cự lại được người đàn ông ưu tú như cậu, trừ phi. . . . . .”

“Trừ phi bạn trai cô ấy vĩ đại như cậu có phải không?” Lương Chấn Y chủ động giúp hắn nói tiếp. Chủ tịch Phương gãi đầu hắc hắc cười. Lương Chấn Y thán một tiếng, thực chịu không nổi.”Chuyện của mình không cần cậu lo lắng.”

“Ai da, chúng ta là bạn tốt thôi. Nói thật, cậu nếu không muốn, cũng không nắm chắc theo đuổi được Ôn Hà Phi, không bằng mình giới thiệu bạn gái cho cậu, mình cam đoan, chỉ cần cậu gật đầu, cả đống lớn phụ nữ sẽ chen nhau đến ầm ĩ!” Hắn hăng say nói, Lương Chấn Y vẫn là lắc đầu.

“Cám ơn, mình không nghĩ lãng phí thời gian, một mình rất tốt.” Hắn không phải chưa đi thử thưởng thức phụ nữ khác, nhưng là chỉ có Ôn Hà Phi mới làm hắn cảm giác được tư vị hạnh phúc nào đó. Hắn từng ảo tưởng cùng Ôn Hà Phi kết hôn, ảo tưởng cuộc sống cùng với nàng, hắn biết vậy nhất định sẽ là cuộc sống hôn nhân phi thường ấm áp sung sướng, bởi vì nàng là một cô gái đáng yêu như vậy.

Phương Tuấn Mẫn mồm không kịp đậy. “Mình biết chuyện cha mẹ cậu nháo đã nhiều năm, nhưng cậu cũng không thể bởi vì thế mà không dám kết hôn . . . . . .” Giới kinh doanh không người không biết, không người không hiểu chuyện rối bòng bong kia của ông chủ chứng khoán Thiên Thịnh cùng bà vợ. Tòa ly hôn cũng đã xử nhiều năm, ngay cả tạp chí kinh doanh đều đã viết lên mặt báo.

“Mình chưa nói là không có ý định kết hôn.” Lương Chấn Y vẻ mặt nghiêm túc ngắt lời. Hắn chính là có vẻ cẩn thận, hắn không nghĩ lại giẫm vào sai lầm của cha mẹ. Cuộc hôn nhân sai lầm này lực sát thương không phải hai ba câu là có thể nói hết. Cay đắng xấu xí bên trong, Lương Chấn Y từ nhỏ liền thấy rõ ràng. Hắn nếu thật muốn kết hôn, nhất định phải là một cuộc hôn nhân hoàn mỹ không tì vết, nhất định phải là hai người đáy lòng đều không có người khác, thật tình yêu nhau. Chính là hắn rất cẩn thận, ở trong mắt người khác xem cũng thành thờ ơ vô tình.

“Theo mình thấy a, cậu ngưỡng mộ Ôn Hà Phi trong lòng lại không chịu thả tay theo đuổi. Chính mình đâu, ngây ngốc yêu người ta cũng không chịu cùng người khác hẹn hò, Lương Chấn Y ——” Chủ tịch Phương sưng mặt giả nghiêm túc nói. “Cứ như vậy, trừ phi Ôn Hà Phi biến mất, nếu không chính là cậu điNew Yorkđi. Bằng không cậu chắc chắn là cô đơn cả đời, người cô đơn già đi trong cái nhà lạnh lẽo, ai oán tịch mịch giữ cái TV, đáng thương nha. . . . . . Chậc chậc, đáng thương a. . . . . .”

Lương Chấn Y nhìn lại chủ tịch Phương bỗng nhiên nói: “Sẽ không, già đi chúng ta có thể làm bạn.” Phương Tuấn Mẫn khó hiểu, Lương Chấn Y tiếp tục nói: “Theo mình thấy, cậu suốt ngày cùng phụ nữ hẹn hò, luôn tìm không thấy người chân chính muốn kết hôn, cứ vớ vẩn thế tiếp, sớm muộn gì cũng vào kết cục cả đời một mình.” Phương Tuấn Mẫn mắt trợn trừng, Lương Chấn Y tiếp tục nhún nhún vai, châm chọc hắn. “Chúng ta chỉ sợ là trăm sông đổ về một biển. Cuối cùng lại có gì khác đâu?”

Oa oa, có lòng tốt là bị sét đánh mà! “Cậu nguyền rủa mình hả!” Chủ tịch Phương mặt biến sắc kháng nghị, Lương Chấn Y chính là cười ha ha.

“Được rồi được rồi, đừng tức giận.” Lương Chấn Y ngừng cười, trịnh trọng nói: “Mình hiểu lời cậu nói, mình sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện điNew York.” Tuy rằng luyến tiếc Ôn Hà Phi, trước đây cũng chắc chắn rằng chỉ cần lặng lẽ trông coi nàng là có thể, nhưng mà dạo này trái tim hắn càng ngày càng quản không được. Giống như là muốn nói cho chính mình nghe, hắn lại cúi đầu nói một câu: “Thật đấy, mình sẽ suy nghĩ.”

Một đêm lãng mạn, một khoảnh khắc tim đập loạn, rất nhanh hai người lại chìm ngập trong công tác bận rộn.

Đảm nhận qua vài dự án thành công, địa vị của Hà Phi ở công ty đã không thể so sánh nổi.

Phòng kế hoạch của V.J có năm kế hoạch viên, Ôn Hà Phi biểu hiện xuất sắc, liên tiếp đạt được thành tích tốt, làm cho các thành viên khác chịu uy hiếp. Úy Nhân Nhân thậm chí còn đem dự án lớn trị giá ba mươi triệu của công ty trang trí nhà cửa Hán Quần giao cho Ôn Hà Phi, các thành viên khác ghen tị đỏ mắt.

Hà Phi không dám làm cho tổ trưởng mất mặt, sớm đem bản kế hoạch trình lên Nhân Nhân. Buổi chiều trước khi đi hội nghị, nàng cùng Úy Nhân Nhân cùng nhóm trợ lý diễn tập buổi đấu thầu lần cuối.

Úy Nhân Nhân lật xem bản thảo kế hoạch đã được sửa chữa. “Điều tra thị trường làm xong chưa?”

Hà Phi đứng ở bên cạnh Nhân Nhân, cùng trưởng phòng xem kỹ bản thảo. “Em đem phá vỡ truyền thống hướng đến đại bộ phận quần chúng trước kia của Hán Quần, lên thiết kế từ đầu đồ trang trí nhà cửa hướng tới phụ nữ đơn thân chạy theo chủ nghĩa độc thân. Hiện tại người không kết hôn càng ngày càng nhiều, chúng ta sẽ nhấn mạnh phụ nữ độc thân lương cao lại có năng lực mua sắm, vì các nàng xây dựng một ngôi nhà ấm áp không cần có đàn ông mà vẫn có thể khiến các nàng có cảm giác được che chở sủng ái, làm cho phụ nữ vừa về tới nhà liền từ đáy lòng cảm thấy thoải mái vừa lòng, ấm áp dễ chịu. Dự tính giá trị thị trường có thể lên đến hai trăm triệu.”

Nhóm trợ lý đem tài liệu đã chuẩn bị đầy đủ trình lên cho Nhân Nhân.

“Rồi.” Nhân Nhân gật đầu, cất bản kế hoạch vào cặp tài liệu. “Có chút mạo hiểm.” Nàng ngẩng đầu nói với Hà Phi. “Dự án này chị đã đề cập qua với giám đốc Lương, anh ấy xem qua kế hoạch em viết, ước chừng cân nhắc hai ngày mới đưa lại cho chị.”

“Vậy. . . . . . Anh ấy, anh ấy nói như thế nào? Anh ấy không thích?!” Bỗng nhiên thật để ý thái độ của Lương Chấn Y.

Úy Nhân Nhân búng vào trán nàng một cái. “Em sợ nha? Yên tâm, anh ấy nếu đồng ý đem vụ Hán Quần này cho em, liền chứng tỏ em có năng lực. Anh ấy không phải loại người chịu mạo hiểm, tóm lại chúng ta buổi đấu thầu nên biểu hiện tốt chút. Mà chị nghĩ hẳn là phải lạc quan lên mới đúng. Loại công ty lâu năm này tìm tới cửa chúng ta, nhất định là muốn có thay đổi.”

Hà Phi căng thẳng lên. “Hi vọng không thành vấn đề. Tổng cộng có mấy công ty đấu thầu?”

Úy Nhân Nhân nhìn đồng hồ. “Năm nhà. Ấy, cần phải đi rồi.”

Công ty quảng cáo Khâm Cực xếp ở phía trước V.J lâm trận, Úy Nhân Nhân chuyên chú nghe trọng điểm trong kế hoạch của đối thủ, thỉnh thoảng sửa đổi bản thảo cầm trên tay. Hà Phi cũng cùng nhóm trợ lý thảo luận chi tiết, còn có thứ tự chiếu phim thuyết trình. Đột nhiên di động vang lên, Hà Phi trốn ra góc nghe.

“A lô?”

“Phi à, em thích khách sạn Khải Duyệt hay là khách sạn Viễn Xí?” Từ Thiếu Khâm hỏi, một bên lật lật danh bạ điện thoại.

Hà Phi nhỏ giọng đáp lời. “Em đang họp, tối nay nói sau.”

“Không được, giờ anh muốn đặt phòng, bằng không đến lúc đó không có phòng.” Hắn nhớ kỹ chuyện Hà Phi đã đáp ứng.

Ở đầu kia Úy Nhân Nhân đã muốn trừng mắt tới, Hà Phi khẩn trương cúp máy. “Thực xin lỗi, tối nay em gọi lại sau.”

Lúc này kình địch của V.J, quản lý công ty quảng cáo Thái Cực đã lên đài, slide chiếu ra hình ảnh quen thuộc khiến Nhân Nhân cùng Hà Phi giật mình cứng người. Hình ảnh phòng khách này cùng hình ảnh trong tay bọn họ giống nhau như đúc, càng làm cho các nàng chấn động là suy nghĩ của quản lý bên Thái Cực cũng cùng Hà Phi không hề có khác biệt gì, quả thực là song bào thai.

“Chúng tôi tính vì quý công ty một lần nữa thiết kế một loạt vật dụng trang trí nhà cửa hướng đến phụ nữ độc thân. . . . . . Chúng tôi nhấn mạnh đến phụ nữ độc thân có lương cao lại có năng lực mua sắm lớn, vì các nàng xây dựng một ngôi nhà ấm áp không cần có đàn ông mà vẫn có thể khiến các nàng có cảm giác được che chở sủng ái. . . . . .”

Các quản lý bên Hán Quần đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bắt đầu cúi đầu thảo luận, tựa như cảm thấy thực hứng thú.

Hà Phi sửng sốt, nhìn về phía Nhân Nhân, nhưng thấy sắc mặt nàng ngưng trọng, siết chặt bản thảo trong tay. Thừa dịp lúc chiếu phim nàng dặn dò nhớ để ý ghi âm, sau đó dựng lên Hà Phi đi ra ngoài.

“Đáng chết, đáng chết!” Úy Nhân Nhân tức giận đến ôm đầu, gấp gáp muốn nghĩ ra đối sách.

“Sao lại thế này?” Ôn Hà Phi ảo não. “Em không có đạo văn bọn họ gì đó!”

“Chị hỏi em!” Nhân Nhân tóm lấy Hà Phi, khẩu khí thực dữ, ánh mắt thực hung. “Em bình thường có đem ngăn tủ khóa lại không? Có cất kĩ trọng điểm của kế hoạch không?”

Hà Phi nhất thời cũng mơ hồ. “Em bình thường đều là nghĩ đến đâu viết đến đấy, em nhất thời cũng không xác định. . . . . .” Ở công ty nhà mình, nàng chưa bao giờ nghĩ tới muốn phòng bị ai. “Chẳng lẽ. . . . . .” Hà Phi khiếp sợ ngậm miệng, có người trộm kế hoạch của nàng truyền ra? A, trời ơi! Hà Phi choáng váng, sự tình nghiêm trọng.

Úy Nhân Nhân nhìn Hà Phi vẻ mặt hoảng sợ, lập tức sáng tỏ chửi ầm lên. “Em cái đứa ngu ngốc này!” Nàng nổi trận lôi đình. “Loại sự tình này có thể sơ ý sao? Em là lính mới sao? Đầu em nghĩ thế nào vậy hả?” ㄏㄡ*, muốn chết!

(*): mình nghĩ đây là emo của mấy bạn Tàu, cơ mà có ai hỉu nghĩa nó là gì hem bảo mình với :-s

Hà Phi vẻ mặt sợ hãi. “Làm. . . . . . Làm thế nào bây giờ?” Sắp đến lượt bọn họ lên đài đấu thầu rồi, kế hoạch lại giống nhau như đúc.

Làm trưởng phòng quả nhiên năng lực ứng biến là số một, Nhân Nhân quay đầu bước đi, đẩy ra cửa thoát hiểm, Hà Phi đi theo.

Nhân Nhân đứng ở thềm cầu thang tầng 7, chỉ vào Hà Phi mệnh lệnh. “Em ngồi xổm xuống! Mau!”

“A, được.” Tuy rằng không biết trưởng phòng muốn làm gì, nhưng đang thần hồn du đãng nàng ngây ngốc làm theo, bất chấp hình tượng lập tức ngồi chồm hỗm ngay tại chỗ.

Nhân Nhân từ túi áo lấy ra bật lửa, may mắn chính mình khi bị áp lực lớn sẽ hút thuốc. Hà Phi vẻ mặt không hiểu nhìn lại trưởng phòng. Á! Nàng nhất thời kinh ngạc mắt trợn trừng, chỉ thấy trưởng phòng kéo cao váy lên, đá giày cao gót, biểu diễn kỹ xảo đặc biệt, một cước đặt lên lưng Hà Phi, một cước đạp lên tay vịn cầu thang, châm bật lửa, ra sức để sát vào lỗ báo cháy trên trần nhà.

“Cao một chút, cao lên một chút a!” Nhân Nhân gào thét, lắc lư lung lay cố gắng cân bằng thân mình, quả thực thật sự có tài. Hà Phi cắn răng đem trưởng phòng nâng lên cao một chút. Chẳng lẽ. . . . . . Hà Phi đã hiểu.

Đúng vậy, trưởng phòng không phải làm giả, khi tất yếu tuyệt đối không từ thủ đoạn!

Úy Nhân Nhân đem bật lửa tiếp cận lỗ báo cháy, “xì” thật lớn một tiếng, nháy mắt, máy báo động vang lớn, Nhân Nhân thân mình chợt lóe vội vàng nhảy xuống, Hà Phi chạy không kịp, ngã sấp xuống bị tia nước phun ra làm ẩm ướt một thân.

Báo động hỏa hoạn cả tòa nhà kêu vang, nhất thời một mảnh hỗn loạn, đám người vội vàng chạy ra ngoài sơ tán.

Mưu kế thực hiện được, Nhân Nhân vội vàng tóm lấy Hà Phi thoát đi hiện trường. “Chạy mau!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play