Chuyện là có một dạo Tống Bạch luôn trong tình trạng gầy gò, cũng không biết là thể chất trời sinh hay là bị gây sức ép quá, chẳng có miếng thịt nào. Từ ngày Kiều Dực đón cậu về, quyết chí phải nuôi Tống Bạch ra thịt, vì sự nghiệp vĩ đại này mà không màng gian khổ, có thể nói gã đã lao tâm khổ tứ.

Trời không phụ người có lòng, dưới chế độ Kiều Dực nhồi như nhồi vịt, một ngày thức dậy, Tống Bạch phát hiện ấy thế mà cậu không kéo được khóa quần! Hoảng sợ cậu chạy đến trước tấm gương phô trương dài sát đất, nhìn cậu thiếu niên tròn trịa bên trong, mắt chơm chớp, nghiêng đầu như đang tự hỏi người phía bên kia rốt cuộc là ai.

“A Bạch, mau xuống đây, tôi hầm xương heo cho em này!” Ngoài phòng truyền đến tiếng Kiều Dực gọi oang oang. Không biết bắt đầu từ bao giờ, Kiều Dực rất thích hầm canh, đủ loại canh bổ dưỡng như là không tiếc tiền, dứt khoát trút hết vào miệng Tống Bạch. Còn nhớ đầu hè năm ngoái, sau khi cậu uống canh bổ dưỡng Kiều Dực ninh một ngày một đêm, lập tức chảy máu mũi, gã sợ tới mức luống cuống chân tay, từ dạo đó gã mới hơi hơi tiết chế lại.

Cũng không biết có phải nhờ phúc mấy món canh đó của Kiều Dực hay không, thân thể cậu ngày càng khỏe mạnh, tay chân không còn dễ lạnh ngắt như trước kia, hay hở ra là toát mồ hôi thở hổn hển, cảm mạo phát sốt bệnh vặt cũng giảm rất nhiều, còn sinh thèm ăn, hôm sau ăn nhiều hơn hôm trước. Mọi khi có mỗi một chén cơm nhỏ phải gắng ăn hết, giờ thì có thể ăn hai chén cơm một chén canh, sau khi ăn xong lại thêm một phần hoa quả, buổi chiều có lót dạ buổi chiều, buổi tối thì ăn khuya, đại khái chính là kiểu ăn như heo, Tống Bạch! Quang vinh! Bước chân vào hàng ngũ mập mạp!

Mỗi một bước, cậu đều có thể cảm nhận rõ ràng rằng thịt trên người mình rung rinh theo, ý nghĩ đáng sợ đó khiến cậu cảm thấy toàn thân ních mỡ. Chưa đi được mấy bước, đã trông thấy Kiều Dực quấn tạp dề, như anh chàng chăn nuôi động vật nhìn Tống Bạch, tay còn bưng một khay thức ăn, cười nói: “Mãi mà không thấy em xuống, nên tôi mang lên cho em.”

Tống Bạch nhìn bát canh kia, cứ như uống là chết, vội lui về sau một bước, mím môi, lắc đầu nói: “Em... giờ em không đói bụng.”

“Không sao hết, chỉ có mỗi một chén canh mà thôi, không uống cũng được, dưới lầu tôi có hầm canh gà cho em đó, đợi lát nữa lại lấy cho em.”

Mày Tống Bạch xoắn cả lại, “Hôm nay em không đói bụng, thật đấy, canh anh ăn đi, em ra ngoài một lát.”

“Em muốn đi đâu thế?” Kiều Dực nhìn Tống Bạch mặc bộ thể thao màu trắng, nghi ngờ hỏi, quần áo Tống Bạch đa phần là loại giản dị, cậu lại hiếm khi mặc đồ thể thao, nhìn cậu đỏ mặt, Kiều Dực trầm mặt, “Em định đi gặp thằng nhãi kia hả?”

Thằng nhãi kia là ám chỉ Trình Gia Khởi, từ khi Tống Bạch trở về, có một lần gặp nó trên đường, dù sao cũng là bạn cùng phòng một thời, cứ thế mà hàn huyên, sau rồi thường xuyên hẹn nhau gặp mặt. Có lẽ Tống Bạch chẳng có bạn bè nào cả, nên dưới con mắt Kiều Dực, liền biến thành cậu cùng Trình Gia Khởi có điều mờ ám! Lần nào chuyện trò với bạn cũng là nó!

Tống Bạch trừng mắt lườm Kiều Dực một cái, “Ra ngoài đi dạo.”

“Đi đâu cơ? Em chờ chút, tôi đi cùng em.”

“Anh có phiền hay không hả!” Tống Bạch tức giận, “Em đi đâu anh cũng phải đi đó có đúng không!”

Kiều Dực vô tội nhìn cậu, ra chiều ấm ức, “Thế em uống xong hẵng ra ngoài đi dạo.”

Nhìn cái mặt Kiều Dực, Tống Bạch thoáng chốc mềm lòng, lần nào cũng vậy! Dường như Kiều Dực rất biết cách uy hiếp Tống Bạch, giở thủ đoạn này không biết mệt, gã luôn bày ra vẻ “Tôi khổ cực như vậy cũng chẳng trông mong hồi báo chi chỉ hy vọng em uống nhiều thêm một ngụm, em chẳng cảm kích thì chớ còn xụ mặt đáp lại tôi, tôi thiệt đáng thương mà!”.

Nhìn bát canh bổ tai hại kia, khóe miệng Tống Bạch khẽ run rẩy, cậu sờ sờ bụng, cảm thấy bụng mình có thể nặn ra cả mỡ rồi, “Anh khổ cực hầm canh như vậy, anh uống đi, em muốn ra ngoài chạy bộ, giờ ăn cái gì cũng không tốt.”

Câu trả lời này khiến Kiều Dực mãi mà chẳng tiêu hóa nổi, chạy bộ? A Bạch muốn chạy bộ?

“A Bạch em không sao chứ, đang yên đang lành sao em lại muốn chạy bộ? Chẳng phải em ghét nhất là trên người đầy mồ hôi à?”

Tống Bạch đỏ mặt, cúi đầu khẽ nói: “Thì... Thì sinh mạng quyết định bởi vận động, chẳng phải anh luôn nói thân thể em không tốt sao? Chắc chắn từ hôm nay trở đi em sẽ bắt đầu chạy bộ.”

Giống như nghe thấy người ngoài hành tinh muốn oanh tạc Trái Đất, Kiều Dực không thể tin nổi chớp mắt mấy cái, “Em chắc chứ?”

“Dạo này anh nói hơi nhiều đó.” Tống Bạch nghiêng mình định đi, Kiều Dực vội vàng đặt canh xuống, vừa đi vừa cởi tạp dề, chạy lên trước hỏi: “Em chạy ở đâu? Nếu không chúng mình đến phòng tập thể thao đi? Tôi có thẻ một năm...”

“Không cần, anh đừng đi theo.”

“Vì sao!”

Tống Bạch không thể nói cho gã biết, bởi vì em không muốn anh thấy lúc em chạy có cả đống thịt bay nhảy trên không trung ấy, bực mình nói một câu: “Nhìn thấy anh liền phiền!”

“A Bạch em lại làm sao vậy? Hở ra là giận, tôi chọc giận em lúc nào?”

“Anh đừng quản em nữa là được!” Tống Bạch quay đầu lại nói một câu, co giò bỏ chạy, nào ngờ bé bự cả năm không vận động, ấy thế mà lại chạy khá nhanh, chớp mắt đã phi thân lao khỏi cửa.

Thực ra Tống Bạch không thể chạy quá xa, cậu chạy cùng lắm là ngay tại công viên gần đó, chiều chiều nơi này có rất nhiều người đến tập thể dục, các cụ còn chơi cờ dưới tàng cây, mang ***g chim đi dạo ở nơi yên tĩnh, người trẻ tuổi thì chơi bóng trượt băng chạy bộ, cho nên nhìn thoáng qua sẽ không thấy Tống Bạch.

Cậu chưa bao giờ cậu tập thể dục nên mới chưa chạy được một vòng đã mệt đến nỗi chống gối thở hồng hộc, đầu mướt mồ hôi đi qua một bên, run chân ngã ngồi xuống đất.

“Rất khó chịu ha.” Có tiếng nói từ phía bên cạnh truyền tới, Tống Bạch nghiêng đầu, vừa nhìn thì thấy một chàng béo đang ngồi phía sau cậu, tầm khoảng hơn hai mươi tuổi, cả người tròn như trái bóng, cánh tay với cẳng chân y hệt Michelin, anh chàng nhích hai cái, ngồi cạnh Tống Bạch, “Cũng chạy giảm béo hả?”

Tống Bạch đỏ mặt, cậu nằm mơ cũng không ngờ tới chính mình sẽ có ngày này, bao năm qua, cậu luôn luôn gầy, chỉ có người ta nói cậu rất gầy, ai ngờ giờ lại sa đọa đến nông nỗi phải giảm béo.

Nhìn cậu xấu hổ không nói lời nào, anh chàng mập nở nụ cười, thầm nghĩ trong đầu: “Thật ra cậu đâu có béo, chỉ không quá gầy thôi.”

Lúc này, Tống Bạch càng thêm xấu hổ.

“Tui thấy cậu mới chạy một vòng đã mệt chết rồi, lúc mới bắt đầu tui chạy có một vòng đã hụt hơi rồi, cố gắng lắm mới chạy được ba vòng.”

“Hả? Anh chạy bao lâu rồi?”

“Cũng chưa lâu lắm, chắc khoảng một tháng, giờ có thể chạy liên tục năm vòng.”

“Một tháng á... Một tháng có thể giảm được bao nhiêu?”

“Tui đoán, giảm tầm chục cân.”

Tống Bạch hít ngụm khí lạnh, thử tính một chút, nếu như mình kiên trì, có phải hai ba tháng sau, mình có thể khôi phục dáng người như cũ, thậm chí còn đẹp hơn.

Tưởng tượng bản thân mình tuy gầy lại có cơ bắp rắn chắc Tống Bạch nhịn không được cong khóe môi. Dẫu không nói ra, nhưng thực lòng cậu rất hâm mộ dáng người Kiều Dực, cao mà chất, Tống Bạch có chút ghen tị, cậu chưa từng thấy Kiều Dực tập thể hình, dựa vào cái gì lại có thể trạng như vậy chứ.

Rất muốn biết Tống Bạch đang nghĩ gì, anh chàng mập nhịn không được nhắc nhở: “Tui cảm thấy cậu một tháng nhiều lắm chỉ giảm được năm sáu cân thôi, cậu cũng không tính quá béo, cùng lắm là hơi đầy đặn thôi, kỳ thật anh bạn nhỏ trắng trẻo mập mạp rất tốt, cậu đừng để ý như vậy.”

Có thể không buồn để ý được ư? Lúc tắm rửa có thể cảm thấy mình đang chà mỡ heo đó, Tống Bạch hỏi: “Ngoại trừ chạy bộ mỗi ngày, cần chú ý gì nữa?”

“Thì là ẩm thực, ăn uống điều độ cộng thêm vận động, là cách giảm cân nhanh nhất vả lại an toàn nhất đó.”

“Ăn uống điều độ?”

“Nghĩa là buổi tối không được ăn cơm, cần thiết thì ăn lót dạ chút thôi, giữa trưa cũng không nhất thiết phải thế, quan trọng là có muốn ăn thức ăn chứa nhiều dầu mỡ hay không, đồ ăn vặt chiên rán thực phẩm rác rưởi linh tinh gì đó không được động đến, mà đến tối, có đánh chết cũng không được ăn, nếu buổi tối không ăn sẽ tốt cho cơ thể, cho nên cậu không được ăn khuya đâu đó, đương nhiên, mới bắt đầu sẽ rất khó chịu, tui còn nhớ lúc ấy tui đói đến mức không ngủ được, cơ mà kiên trì một chút là qua thôi, dần dà quen rồi thì cực kì dễ dàng.”

Tống Bạch thầm ghi tạc trong lòng, cậu đứng lên phủi phủi cỏ dại trên người, cười nói: “Cám ơn anh, tôi là Tống Bạch, rất vui được biết anh.”

Người nọ ngây ra một lúc, thuận theo mà cười nói: “Quang Phẩm.”

“Ngày mai anh lại đến chứ?”

“Đương nhiên rồi.”

“A, vậy mai gặp.” Tống Bạch khoát tay, sau đó chạy đi.

Về đến nhà Kiều Dực đang buồn thiu ngồi xổm ngoài cửa, Tống Bạch đi qua, mới phát hiện gã nhắm mắt, đang gà gật, lay lay gã, “Kiều Dực? Tỉnh tỉnh, đừng ngủ ngoài này.”

Kiều Dực mơ màng mở mắt, nhìn một lát mới rõ đó là Tống Bạch, trề môi trách móc: “Em đi đâu thế? Sao tôi tìm mãi mà không thấy em.”

“Chẳng phải em nói ra ngoài chạy bộ à?”

“Tôi đến phòng tập thể thao quanh đây cũng không thấy em!”

Tống Bạch nhìn gã trong chốc lát, đoạn xoay người vào nhà.

“Em gạt tôi! Em không có đi chạy bộ.” Kiều Dực bắt kịp.

Tống Bạch đứng lại, xoay người, “Tôi lừa anh chơi vui lắm à?! Anh có thể đừng khống chế tôi nữa được không, tôi muốn làm những gì mình muốn đều không được phải không! Có thể cho tôi chút tự do được không! Anh như này so với ba năm trước thì khác gì nhau! Bá đạo như cũ, tự cho là đúng như cũ, ngoại trừ việc không nhốt tôi trong phòng, anh nào khác gì đang lặp lại cách thức trước kia hả!”

Kiều Dực ngẩn ra, nhìn Tống Bạch nổi giận đùng đùng chạy lên lầu.

Ngày đó, gã bị nhốt ngoài phòng, mặc kệ gã gõ cửa như thế nào đều không có tác dụng.

Kiều Dực chán nản, rồi lại chẳng dám thật sự làm gì cả. Nghĩ đến lần mình phá cửa vào không thấy Tống Bạch đâu suýt thì điên mất, mãi mà Tống Bạch chẳng để ý đến gã. Gã nôn nóng đi hai vòng trước cửa, cuối cùng chạy ra ngoài nhà, nhìn chằm chằm cửa sổ căn phòng tầng hai, chỉ khi trông thấy bóng dáng cậu chiếu trên bức mành, Kiều Dực mới nhẹ nhàng thở ra. Gã hạ quyết tâm đêm nay thủ ngoài này, phòng ngừa Tống Bạch lại chuồn mất.

Đêm hè rất nhiều muỗi, đặc biệt là vườn hoa, Kiều Dực vừa mắng vừa đập muỗi, sau đó gọi điện cho Trần Chí oán giận, kết quả không lâu sau, đã thấy hắn mở cửa xe đi vào, cầm theo một gói to, vừa mắng gã có bệnh, vừa lấy bình diệt muỗi phun quanh gã.

Trần Chí hỏi: “Thế hai người các cậu lại cãi nhau chuyện gì?”

“Chẳng biết em ấy ăn nhầm cái gì, cả ngày nay rất kỳ lạ, chả hiểu sao lại mất hứng.”

“Ăn nhầm cái gì cũng là cậu bón cả.” Trần Chí xùy một tiếng, “Cậu không biết là cậu quá cưng chiều cậu ta à? Nhìn cậu lúc này đi, thế mà còn thủ chỗ này!”

Kiều Dực thở dài, chống cằm nhìn cửa sổ, có thể nhìn thấy bóng hình Tống Bạch ngồi bên khung cửa giở sách, còn Tiểu Bảo thì ngồi xổm trên người cậu, “Anh có biết tôi chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi không, đợi em ấy nguyện ý lưu lại, vì em ấy tôi còn cái gì mà không làm được chứ? Mạng của tôi là của em ấy.”

Trần Chí trầm mặc, ngồi cạnh gã rút một điếu thuốc, ngẩng đầu phát hiện đêm nay thế mà có thể nhìn thấy vài đốm sao nhàn nhạt, thật là bất ngờ, hắn đột nhiên khẽ nở nụ cười, hắn cũng đợi ngày hôm nay không biết bao lâu rồi, hắn cùng Kiều Dực, hai người ngồi chung một chỗ ngắm sao, dù cho tâm tư của gã không đặt ở đó, nhưng thế là đủ rồi, chỉ cần có gã ở bên là được.

Chắc hẳn cũng chẳng khác suy nghĩ giờ phút này của Kiều Dực là bao, có phải gã cũng đang nghĩ, kỳ thật chỉ cần Tống Bạch không đòi rời bỏ gã, gã có thể tiếp nhận bất cứ chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play