Lần thứ hai đứng trước cửa nhà mình, Tống Bạch có cảm giác khá phức tạp, cậu ngẩng đầu, bỗng nhiên cảm thấy sao mà chói mắt, đúng lúc này, Kiều Dực vươn tay.

“Chúng ta đi lên thôi.”

“Đợi đã...” Tống Bạch lui về phía sau một bước, vẫn chẳng có cách nào vượt qua chướng ngại trong lòng, “Để tôi suy nghĩ đã.”

“Đừng nghĩ nữa, không sao đâu, bọn họ không biết em chính là Kỳ Quân, chuyện của người khác bọn họ nào có can thiệp được chứ.”

“Đã là chuyện của người khác sao còn phải nói cho bọn họ biết chứ!” Tống Bạch vừa trừng mắt, vừa định xoay người đi, lại bị Kiều Dực cầm quá chặt, “Đến cũng đến rồi! Em nghĩ nhiều như vậy để làm gì.”

Tống Bạch cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, không nói cho bố mẹ chuyện mình chính là Kỳ Quân, trái lại bằng thân phận một người xa lạ nói cho họ biết chuyện mình và một người đàn ông khác yêu nhau, chuyện này thực phi lý. Cậu giằng vài lần mà tay chẳng thoát được, hai người cứ giằng co dưới khu tập thể giáo viên đại học khiến không ít người chú ý.

“Mau buông ra!” Tống Bạch gằn tiếng.

“Không buông, buông ra em chạy mất, vất vả lắm tôi mới lừa em tới đây được.” Kiều Dực thành thật nói.

Trán Tống Bạch toát đầy mồ hôi lạnh, cậu khẽ cắn môi, “Tôi không chạy.”

“Thật chứ?”

“Thật.”

“Thế giờ cùng tôi lên đó đi.”

Cam chịu, Tống Bạch cúi đầu cùng Kiều Dực vội vàng vào khu nhà.

Ngày hôm qua Kiều Dực đã báo với Trang Tình rằng hôm nay đến thăm, cho nên ai cũng có nhà, ngoại trừ hai ông bà, hôm nay còn có thêm một người, lúc Tống Bạch gặp cô ấy kinh ngạc đến độ quên cả chớp mắt.

“Mau vào đi, sao mãi mới đến thế? Đường không xa lắm mà, vừa nghe nói con muốn tới, lão Kỳ đã dậy từ sáng sớm, nhắc hoài sao con còn chưa tới đó.” Trang Tình nhìn hai người đứng ngoài cửa, hiền hậu mỉm cười.

Kiều Dực thường đến Kỳ gia, lại liên quan tới Kỳ Quân, luôn coi hai người là bố mẹ vợ mình mà hiếu kính, gọi đến hiếu thuận, cứ thế qua vài năm, bọn họ dần tiếp nhận Kiều Dực, cũng coi gã như con trai mình.

Tống Bạch xấu hổ đứng sau lưng Kiều Dực, nghiêng đầu, nhìn Trang Tình rồi lại nhìn Kỳ Lục Nguyên, cuối cùng sững sờ nhìn chằm chằm một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi.

Cô có khuôn mặt phúc hậu, tuy không xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn có vẻ dịu dàng, cảm giác được ánh mắt Tống Bạch, cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cậu, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn lên, giọng cô vẫn nhẹ nhàng hệt như trong trí nhớ: “Cậu ấy chính là Tống Bạch?”

“Ừ, là đứa bé đó đó.” Trang Tình cười nói, “Rất ngoan.”

“Chào... chào cô ạ.” Tống Bạch đứng dậy, mặt mày có chút cứng ngắc, “Cháu là Tống Bạch.”

“Chào cháu, cô là bảo mẫu của Tiểu Quân, cháu gọi cô dì Lâm là được rồi.”

Tống Bạch thật không ngờ cậu ấy thế nhưng còn được gặp lại người bảo mẫu của mình năm xưa, nhất thời phản ứng không kịp. Kiều Dực trưng ra vẻ đắc ý, phẩy phẩy quạt, kêu la: “Có trà lạnh không, nóng chết ông đây rồi!”

“Khụ! Nói năng kiểu gì đó!” Kỳ Lục Nguyên trừng mắt, ông kiêng kị nhất là ăn nói trống không, có lẽ cũng bởi lý do này mà Kỳ Quân mới bị bồi dưỡng thành một người cứng nhắc như thế.

Kiều Dực bĩu môi, nhưng không dám hé răng, Trang Tình vào bếp rót cho gã chén nước, hỏi: “Chẳng phải con bảo hôm nay mang vợ đến đây sao? Người đâu rồi?”

Nháy mắt ấy, Tống Bạch đen mặt!

Vợ?!

“Khụ khụ!” Kiều Dực thiếu chút nữa đã một hơi phun sạch cả nước, dè dặt trộm nhìn mắt Tống Bạch, nhìn mặt cậu, lòng chợt lộp bộp, thoắt cái đã hốt hoảng lên. Tuy cậu không nói gì, nhưng gã có thể cảm nhận cực rõ sự căm tức đến cậu, cứ như lửa địa ngục, có thể thiêu rụi gã.

Nuốt nước miếng, Kiều Dực cười gượng hai tiếng: “Vợ... vợ nào chứ? Mẹ nghe nhầm rồi, con... nói là bạn... chứ.”

“Bạn bè gì, tối hôm qua mẹ còn kể cho lão Kỳ mà, quà gặp mặt cũng chuẩn bị rồi đó.”

“Quà... quà gặp mặt?”

“Đương nhiên rồi, dù sao lần đầu gặp mặt cũng phải đưa chút quà chứ.” Dứt lời, bà lấy một chiếc hộp gấm từ trong tủ, chiếc hộp tối màu sáng bóng, hoa văn phức tạp theo phong cách cổ xưa. Kiều Dực thấy bà mở nó ra, bên trong được phủ một lớp lụa đỏ, trên mặt là một chiếc vòng ngọc lục bích.

“Cái vòng này chỉ truyền cho con dâu chứ không truyền con trai.” Trang Tình nhìn vòng ngọc, hồi tưởng lại: “Năm xưa mẹ lão Kỳ đưa cho mẹ, nhớ lại cũng qua mấy chục năm rồi, vốn dĩ... Ai, thứ này ở lại chỗ này cũng chẳng còn tác dụng chi nữa, đã vậy tặng cho vợ con cũng tốt.”

Kiều Dực ngây ngốc, kinh ngạc nhìn Tống Bạch, hiển nhiên Tống Bạch mờ mịt, như chưa từng thấy chiếc vòng đó. Chắc hẳn Trang Tình chuẩn bị truyền lại cho vợ Kỳ Quân, nào ngờ Kỳ Quân mất, lúc này vừa hay tặng cho vợ Kiều Dực, nhưng vợ Kiều Dực...

“Hơ... thứ này có phần quý giá, cho nên...”

“Nói linh tinh gì vậy.” Trang Tình ghét bỏ lườm Kiều Dực một cái, “Con còn để ý chút chuyện nhỏ ấy à, hay chê bai nó không đủ quý giá.”

“Nào có! Oan uổng quá! Thầy Kỳ ơi thầy giúp con giải thích đi!”

“Thế cho nên vợ anh mới không tới hử?” Kỳ Lục Nguyên đỡ lời.

Vừa mới nói xong, Trang Tình cho rằng đúng là như vậy thật, quay lại đề tài cũ: “Mẹ nói này con có chuyện gì, đã nói mang người ta đến, thế mà ngay cả cái bóng cũng không thấy!”

Kiều Dực vẻ mặt khổ sở, bĩu môi, rồi nháy mắt ra hiệu, như động kinh cười nói: “Chẳng phải con mang tới rồi đấy thôi?”

“Mang đến đâu?”

Trang Tình nhìn khắp nơi, nghi hoặc nói: “Ở đâu? Sao không thấy? Thấy mỗi Tiểu Tống...”

Tống Bạch đen mặt, kéo Kiều Dực chạy ra ngoài cửa một mạch, “Cháu... cháu có chút chuyện...”

“Ôi chao! A Bạch em gấp cái gì! Tôi đây còn chưa có nói mà?!” Kiều Dực kêu lên.

Vài người càng thêm kỳ quái, sững sờ nhìn hai người.

Tống Bạch xấu hổ ho khan hai tiếng, cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Nếu anh dám nói trở về anh liền thảm!”

“A Bạch em lật lọng! Chính em đã đồng ý mà!” Kiều Dực không vui trách, gã chỉ vào Tống Bạch rồi hô lên: “Vợ con chính là...A!”

Tống Bạch ngăn không kịp, thấy gã sắp nói ra, dưới tình thế cấp bách liền đạp một cước, Kiều Dực không chuẩn bị, bất ngờ ăn đạp, cả người đập về phía trước, loảng xoảng, cả người gã va vào bàn trà, ấm chén rơi hết xuống, đầu Kiều Dực sưng một cục, mắt hấp ha hấp háy, thế rồi ngất lịm.

... Mọi người im lặng.

Tống Bạch không ngờ lại xảy ra cơ sự này, cậu nhăn mày, vội vàng chạy qua kéo gã, giọng nói có phần lo lắng: “Này? Kiều Dực? Anh... Anh còn sống không?”

Kiều Dực vẫn chẳng nhúc nhích gục vào ngực cậu.

Tống Bạch cả kinh, run rẩy: “Này! Kiều Dực anh đừng làm em sợ! Anh không sao chứ!”

Kỳ Lục Nguyên vội vàng xem xét, ông vừa mới thăm dò, đã thấy Kiều Dực bỗng ti hí mắt nhìn trộm, khóe miệng khi có khi không nhếch lên mím cười, nhìn Tống Bạch sốt sắng đến độ cả người phát run, nước mắt tràn mi, đột nhiên gã duỗi tay ra ôm lấy cổ Tống Bạch, xoạch một cái hôn chóc lên miệng Tống Bạch.

Lần này, mọi người giật mình còn hơn cả chuyện gã va vào bàn trà.

Tống Bạch choáng váng, cậu mở to hai mắt nhìn, thấy Kiều Dực đắc ý dào dạt nhìn mình, còn mân mê môi, ra vẻ vô lại, cười nói: “Ờm, vợ con, con mang đến rồi đó.”

...?!

Đây chính là vợ nam trong truyền thuyết ư!

Ba vị lớn tuổi đều sốc tại chỗ.

Tống Bạch đầu óc trống rỗng, cậu há to miệng nhìn về phía họ, lại cứng ngắc quay đầu lại nhìn Kiều Dực, thấy gã cười rất đáng khinh, cậu bỗng buông tay, cho gã ngã luôn xuống đất.

Ai ui! Kiều Dực kêu lên, nằm liệt dưới đất, đau xuýt xoa.

“Ôi trời! Không sao chứ!” Trang Tình định chạy tới đỡ, chợt nghe thấy giọng Tống Bạch rét lạnh: “Mặc kệ hắn! Đồ giả bộ hèn hạ!”

“A Bạch rõ ràng em đã đáp ứng tôi! Giờ nói ra lại giận! Sao em lại như vậy chứ!”

Tống Bạch không nói lời nào, xoay lưng chẳng thèm để ý tới gã.

“Ai, hai đứa tụi bay... hai đứa sao lại...” Kỳ Lục Nguyên thở dài, thế nhưng không có tức đến khó thở như dự liệu, ông cau mày, ngẫm nghĩ, còn nói: “Sao không nói sớm? Trước đây nhìn con cùng Tiểu Tống đã thấy là lạ rồi, nào ngờ...”

“Cháu...” Tống Bạch đỏ mặt.

“Thôi thôi, đây là chuyện tụi trẻ, chúng ta già cả không can thiệp nhiều như vậy.” Kỳ Lục Nguyên dễ dàng tiếp thu chuyện này ngoài tưởng tượng, dù sao điều này cũng rất kỳ quái, ông là nhà khảo cổ, nam phong vốn thịnh hành từ xa xưa, ông còn nghiên cứu ít ư? Nhưng chỉ không ngờ chuyện đó sẽ phát sinh ngay cạnh mình, cau mày nhẹ giọng hỏi: “Thế bố con nói gì?”

“Ông ấy á?” Kiều Dực bĩu môi, không muốn nhắc tới chuyện này cho lắm, qua quýt nói: “Ông ấy sẽ không quản nhiều vậy đâu.”

Trang Tình nhìn chiếc hộp gấm trên bàn, lại nhìn tay Tống Bạc, như đang tự hỏi cổ tay cậu có thể đeo vừa hay không, một lát sau, bà cầm lấy tay Tống Bạch nhìn, vui mừng nói: “Tốt quá, ông xem tay Tiểu Tống này, vừa trắng vừa nhỏ, như con gái nhà người ta ấy, tôi thấy cái vòng này vừa tay lắm.”

Vừa nói, bà vừa lấy chiếc vòng ngọc mạnh mẽ đeo vào tay Tống Bạch.

Bởi vì là Trang Tình, Tống Bạch không dám giãy dụa, mắt mở trừng trừng nhìn Trang Tình đeo vòng tay cho mình, thật đúng là khỏi phải nói, to nhỏ vừa vặn, da Tống Bạch vốn đã trắng, được chiếc vòng ngọc tôn lên càng thêm trắng.

“Thật đẹp, nhìn còn hoàn hảo hơn cả bác đó.” Trang Tình thở dài.

“Cũng không hẳn, thật là đáng tiếc, nếu là con gái đeo thì hợp biết mấy.” Dì Lâm than một câu, có lẽ bởi không quá thân quen với hai người, ngoại trừ cảm thấy kỳ quái, bà cũng không có phản ứng nào khác.

Tống Bạch bối rối ngồi trên ghế, xấu hổ nhìn hai người, ngẩng đầu thấy Kiều Dực cười rạng rỡ, gã dùng khẩu hình miệng nói: Em là người của tôi, ba mẹ em chứng nhận rồi đấy nhé.

Tống Bạch...

Tác giả bảo:

Không thể đội vợ trên đầu mà sống mãi được nên dù có yêu thế nào thì Kiều Dực vẫn quyết định: Chấn, phu, cương! (Thể hiện bản lĩnh làm chồng!)

Cơ mà Tiểu Kiều nên giác ngộ đi thôi, không nịnh vợ thì thôi còn đòi ly biệt! Vợ mà mất thì chẳng có ai mà chấn phu cương đâu!

Vở kịch nhỏ 37

Tiểu Kiều gặp một em gái Hàn Quốc ở Cổ Lâu (tháp canh).

Em gái Hàn Quốc: Cho hỏi từ Cổ Lâu đến Trường Thành mất bao lâu?

Tiểu Kiều: Hôm nay không đến được, thành Bắc Kinh to như Hàn Quốc ấy.

Em gái Hàn Quốc: đầu anh còn to hơn Bắc Kinh ấy!

Tiểu Kiều: Thôi được rồi, nhóc đi từ đây về phía tây, ven theo Ngũ Hoàn, một lúc là đến.

Em gái Hàn Quốc gật đầu, hài lòng rời đi.

Sau đó Tiểu Kiều sực nhớ ra một chuyện, chết cha! Quên nói cho cô nhóc đó phải đi đường cao tốc Bát Đạt Lĩnh.

Khéo cô nhóc này phải sang tuần mới vòng về được.

( Bát Đạt Lĩnh dài tầm 80 cây, đi bộ có mà mút mùa mới hết =)))

Bên Trung có đường cao tốc Bát Đạt Lĩnh nối nó với trung tâm Bắc Kinh, đi đường cao tốc tất nhiên phải nhanh hơn nhiều rồi.)

Vở kịch nhỏ 38

Kiều Dực cùng Tống Bạch đọc sách trong thư phòng.

Tiểu Kiều: A Bạch.

Tống Bạch: Làm sao?

Tiểu Kiều: Không có gì.

Một lát sau.

Tiểu Kiều: A Bạch.

Tống Bạch: Chuyện gì?

Tiểu Kiều mỉm cười: không có gì.

Một lúc sau.

Tiểu Kiều: A Bạch...

Tống Bạch ( mắt trợn trắng): rốt cuộc có chuyện gì!

Tiểu Kiều: không có gì, chỉ cảm thấy tên em thật dễ nghe, muốn gọi mấy câu thôi.

Tống Bạch:...

Vở kịch nhỏ 39

Tết âm lịch lại đến, đã ba năm trời Uông Dương chưa trở về, nhìn không trung bông tuyết bay bay, vô cùng bi thương. Lúc nhân viên bán vé đến bởi vì cậu không chú ý đưa hai khối tiền cho cổ, cổ liếc Uông Dương một cái, rồi xé 2 vé một khối cho cậu.

Uông Dương ngây ra một lúc, nhìn tấm vé trong tay, nghĩ rằng cổ nhầm, đoạn ngồi xuống chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn bầu trời xa xa, nhớ về ba mẹ anh chị em trong nhà, bất giác giàn giụa nước mắt, cô nhóc xinh xắn ngồi kế bên khó hiểu nhìn cậu, bó tay nói: có mỗi một khối tiền thôi mà sao anh phải...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play