Anh dứt khoát nói:

- Tặng em rồi đấy, mang về đi, tốt nhất là nên có bố mẹ uống cùng! - Dù sao để ở nhà anh cũng chỉ như một thứ đồ trang trí, em thích thì cứ lấy!

Xem cô là trẻ con à! Cô bực mình nguýt anh một cái nhưng vẫn vội ôm chặt lấy chai rượu nhám trắng.

Làm thế nào bây giờ? Nếu cứ ôm thẳng về nhà thật thì hình như đã moi của anh ấy quá nhiều. Không được, không được! Làm người không nên tham lam thế. Nếu sau này tự nhiên anh lại thấy tiếc của, cảm thấy cô “lợi dụng”, nhìn rõ bộ mặt thật của cô rồi, không muốn làm bạn với cô nữa thì biết làm sao?

Bình rượu này, cô không thể nhận được.

Nhưng mà, nhưng mà, nếu cô từ chối, nhất định sẽ nuối tiếc cả đời!

Hít vào một hơi, cô bỏ chai Van Gogh Vodka vào cái ba lô, nheo mắt cười một cách hồn nhiên:

- Lương Tử Tích, em vội quá! Em vào phòng rửa tay một chút!

Túm lấy ba lô, cô chạy như ma đuổi vào nhà vệ sinh. Nói bóng nói gió! Đúng là đồ trẻ con, nhìn điệu bộ của cô, anh lắc đầu mỉm cười. Là vì thế sao? Điệu bộ hồn nhiên của cô, thường làm anh cảm thấy không có gì cần phải đề phòng, những khi ở cùng cô thật dễ chịu và vui vẻ.

Trong phòng vệ sinh.

Cô không tham lam, sẽ chỉ uống một hớp nho nhỏ mà người khác không phát hiện ra được, lát nữa sẽ làm ra vẻ thục nữ, điềm tĩnh trả lại anh chai rượu, sau đó sẽ cảm ơn lòng tốt của anh, cho anh biết, cô là một “thục nữ” có phép tắc và tự trọng.

Vội vội vàng vàng, cô dốc ực luôn một ngụm lớn vào miệng. Hương vị êm dịu, không có nhiều vị cồn, ngụm rượu Van Gogh Vodka cứ thế trôi thẳng từ cổ họng xuống.

“Oa” một tiếng, cổ họng cô dường như có thứ gì đó bất ngờ bùng nổ.

Một luồng khí phừng phựt xông mạnh lên đầu.

Chết mất, cảm giác thật High!

Cô áp tay lên má, mãn nguyện cười haha.

Cô không tham lam, uống một ngụm là được rồi!

Vui quá, cô vội vặn chặt nút chai, chỉ là, vừa bước được một bước.

Chết rồi! Hình như cô say rồi!

Vị rượu ngà ngà phảng phất thật quyến rũ, cô ôm bình rượu, ngất ngưởng đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Đang ngồi trên sô pha, anh nghe thấy có âm thanh lạ phía sau, quay đầu lại, thấy cô đang ôm bình rượu ngất ngưởng đi tới, anh giật mình:

- An Tử Minh! - Giọng anh pha một chút bực bội.

Đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm, bảo cô đừng có uống ở nhà anh, vậy mà không chịu nghe lời!

Chẳng lẽ cô không có chút đề phòng nào đối với đàn ông?

Bị tiếng quát hơi có vẻ bực mình của anh làm giật mình, cô chân nam đá chân chiêu, đổ nhào xuống đất.

Nỗi bực trong anh bị cái hành động này của cô làm tiêu biến, anh vội vã đưa tay ra đỡ. Thế nhưng không thể kịp được, cô đã đổ đánh rầm xuống đất trong một tư thế kinh thiên động địa.

Một tiếng “uỳnh” vang lên.

Ngay cả anh cũng không chịu được đưa tay lên che mắt.

Bỗng nhiên, không gian trở nên cực kỳ yên tĩnh, không có một âm thanh nào khác.

Ngủ rồi sao?

Anh nhìn sang, thấy “trẻ con” đang nằm dưới đất trong một tư thế cực kỳ quái dị. Hai chân lắc lư, hai tay nâng cao bình rượu, khuôn mặt đỏ gay áp xuống đất, thoải mái hít thở.

- Này, em không sao chứ? - Rõ ràng là muốn trách mắng cô thế mà lời thốt ra lại đầy vẻ quan tâm - Sàn nhà lạnh lắm, ốm đấy, mau đứng dậy!

Cô ngốc nghếch ngẩn đầu lên, điệu bộ mơ hồ, giống hệt một đứa trẻ bỗng nhiên bị lạc đường, vừa thấy anh, đôi mắt đang mơ màng, ngà ngà say liền vụt sáng:

-Người gỗ, anh xem này! Nó vẫn chưa bị vỡ! - Cô nâng bình rượu lên như đang dâng kho báu, ngốc nghếch cười một cách hồn nhiên.

- Haha, em không, không uống trộm đâu nhé... không uống chút nào... anh nhìn xem, vẫn còn nguyên đây này...- Vừa nói xong liền ợ ra một cái sặc mùi rượu.

Cô đưa tay bịt miệng, mặt càng đỏ hơn nữa.

Còn có loại người này sao? Uống rượu rồi còn định hùng hồn nói dối, còn dám bảo mình không uống! Anh dở khóc dở cười.

- Dậy đi đã, chết cóng bây giờ. - Anh không giận.

Anh còn chưa kịp đỡ, cô đã nhanh nhẹn đứng dậy, rồi như nâng báu vật, cô cẩn thận bỏ chai rượu vào một vị trí an toàn, thở phào nhẹ nhõm như đã hoàn thành xong một sứ mệnh lịch sử.

“Giống như ngôi sao ở nghìn trùng xa xôi, chúng ta chỉ có thể nhìn nhau... Tin tưởng rằng trong tình yêu không có sự lừa dối, chỉ có chia tay cất giữ... Nguyện vọng mà anh chờ đợi, thường là thất vọng... Giống ngôi sao băng rực rỡ nhưng lại vụt biến mất, tình yêu của em...” Cô nằm bò trước ti vi, bắt chước hát theo.

Đây chính là “điên rượu” trong truyền thuyết?

Anh không kìm được nhếch miệng cười, tại sao rõ ràng anh rất ghét con gái uống rượu, nhưng lại thấy điệu bộ say rượu của cô rất dễ thương!

“...Nơi xa không thể với tới, ánh sao xa xôi chỉ có thể ngóng nhìn...” Giọng hát càng lúc càng cao hơn, rõ ràng là đang hò hét, giống như đang cố tạo tiếng động.

- Được rồi, được rồi, đừng có trông ngóng nữa! Anh đưa em về nhà! - Anh dở khóc dở cười kéo cô.

Nhưng mà, tất nhiên là cô không chịu.

- Thiên Kỳ, sao anh lại không yêu Hạ Chi Tinh? - Cô hét to, kiên quyết không chịu đi, dường như rất buồn. Thiên Kỳ là ai? Hạ Chi Tinh là ai?

Cô nằm bò trước chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng nhà anh, nước mắt long lanh, cứ như người bị bỏ rơi là cô.

Ngây người hồi lâu anh mới hiểu, thì ra cô đang nói chuyện trong phim!

- Rồi sẽ yêu! Rồi sẽ yêu! - Anh vừa nhìn cái mở đầu đã biết nhất định họ sẽ yêu nhau, “trẻ con” khóc cái gì nhỉ?

- Không phải thế! Anh ta chỉ yêu mối tình đầu của mình thôi! - Cô chỉ vào người con trai tuấn tú trong phim, nức nở tố cáo rồi tiếp tục khóc to.

Anh trầm ngâm.

- Đồ ngốc! Con người làm sao có thể sống mãi trong quá khứ chứ? - Cô vừa lau nước mắt, vừa phẫn nộ khóc lên.

- Đúng đúng! Con người làm sao có thể sống mãi trong quá khứ! Những người cứ sống mãi trong quá khứ, đều là đồ ngốc! - Anh nhất nhất chiều theo cô nói, người say là to nhất mà.

Thế nhưng cô vẫn chưa can tâm.

- Anh không biết đâu! Mối tình đầu thực sự rất khó quên!

Cô cướp lời.

- Thế thì nói về mối tình đầu của em xem nào. - Anh tự thừa nhận mình có chút đê tiện, không muốn nói với cô bí mật của mình nhưng lại đang muốn thăm dò bí mật của cô.

- Cậu ấy là con trai của gia đình cậu em! - Cô trái lại rất hào phóng, muốn cô nói thì cô nói.

- Anh họ? - Không cần kể thêm anh cũng biết diễn biến và kết quả ra sao.

Quan hệ huyết thống trong ba đời không thể kết hôn, anh đã hết hứng thú nghe câu chuyện của cô.

- Khi còn nhỏ, cậu ấy đẹp như búp bê... Khi cậu em dẫn cậu ấy đến làm quen với em, em đã thích cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên. - Lại nấc lên một cái sặc mùi rượu, chuyện này ngay cả bạn thân cô cũng chưa từng chia sẻ, nhưng lại thẳng thắn kể với anh - Nhưng mà có rất nhiều bạn bắt nạt cậu ấy... Nói cậu ấy là đứa trẻ nhặt được. Ai dám bắt nạt cậu ấy, em đều xông vào đánh! - Giọng cô gằn mạnh như một nữ giang hồ chính hiệu - Cậu ấy là do An Tử Minh em “bảo hộ”.

Đã từng có lúc, cô đánh nhau tay đôi với kẻ bắt nạt cướp cặp sách xé vở của cậu ấy, cuối cùng, đối phương bị cô đánh đến toạc đầu, tất nhiên, cằm dưới của cô cũng phải lưu lại cái dấu tích của trận đánh vinh quang vì chính nghĩa này.

- Em coi mình là siêu nhân chính nghĩa à? - Anh buồn cười.

- Siêu nhân chính nghĩa? Ha ha! - Cô ngốc nghếch gãi đầu, vẻ ngốc nghếch đến đáng yêu - Em muốn làm siêu nhân chính nghĩa! Em muốn làm!

Muốn che chở cho một người là có thể khẳng định đó là tình yêu sao? Anh không tin!

- Nhưng mà, lúc em đứng ra che chở cho cậu ấy, cậu ấy lại cứ khóc, cậu ấy bảo không cần! Năm lên tám, cậu ta ra nước ngoài sống... Ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói, cứ thế lặng lẽ bỏ đi...- Cậu anh họ đi rồi chỉ viết lại mấy chữ, bảo rằng đợi cậu lớn lên, có thể che chở cho cô, khi đó cậu nhất định sẽ trở về.

Cô khi đó đã buồn đến mấy năm, rõ ràng nắm đấm của cô mạnh hơn cậu, để cô bảo vệ cho cậu không phải tốt hơn sao?

- Đồ xấu xa! Siêu nhân không thèm bảo vệ cậu nữa! - Giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy tức giận.

- Nhưng mà, nhưng mà, có người bắt nạt cậu ấy, em vẫn sẽ làm siêu nhân! - Cô tủi thân gào lên, đã nhiều năm trôi qua, họ không hề liên lạc với nhau, nhiều lúc cô vẫn nghĩ, không biết ở nước ngoài cậu ấy có bị người khác bắt nạt không?

- Trần Phong xấu xa! Cậu về đây! Minh Minh thích làm siêu nhân! - Cô hùng hồn bắt chước tư thế của một siêu nhân đang chuẩn bị bay.

Anh sắp cười chết mất! Anh tin chắc, khi còn nhỏ “trẻ con” nhất định rất thích làm anh hùng!

- Đợi đã! - Cô đột nhiên thu cánh tay đang chuẩn bị bay lại.

Còn đợi gì nữa? Anh chỉ đợi cô “bay” xong là tóm lấy đưa cô về nhà, hoặc chuẩn bị một căn phòng cho cô ngủ lại.

Cô tỏ ra thất vọng, dường như phát hiện ra vấn đề gì đó lớn lắm.

- Không được! Siêu nhân phải mặc quần lót màu đỏ! - Hơn nữa, còn phải mặc ở bên ngoái

- Cho mượn một cái dùng đi! - Anh còn chưa kịp ngăn lại, cô đã xông vào phòng ngủ, miệng không ngừng kêu:

- Quần đỏ à, ra đây đi!

Đúng là say tí bỉ, anh ôm đầu nghĩ.

- Đừng có chạy vào phòng của anh! - Quần lót là thứ đồ riêng tư, thế mà cô lại dám...

Anh đuổi theo vào trong phòng, phát hiện bên trong đã trở thành một mớ lộn xộn, tất cả các ngăn kéo trong phòng đã bị cô kéo ra. Áo sơ mi, quần lót vứt bừa bãi. Đau đầu, con gái lên cơn điên rượu, đúng là đáng sợ!

- Không có cái màu đỏ! - Cô ngồi trên nền nhà, trên tay ôm một đống quần lót màu đen của anh, trông như muốn khóc. Không có cái màu đỏ, cô làm sao làm được siêu nhân đây!

Khuôn mặt anh vốn điềm tĩnh giờ đỏ đến tận mang tai.

- Mau bỏ quần lót của anh xuống! - Giằng lại thì không được, không giằng cũng không xong.

- Màu đen, lại là màu đen... Sao không có cái nào màu đỏ hết? - Cô trông vẫn rất kích động.

- Sao lại cứ cần màu đỏ? - Anh hết hơi, đối phó với một nữ lưu linh đúng là cực hình.

- Sao lại cứ cần màu đỏ? - Cô ngây ngô nhắc lại.

Không có màu đỏ, cô không làm được siêu nhân, không làm được siêu nhân, cô không thể bảo vệ cậu anh họ được.

Phải rồi...

- Em có thể làm người dơi! - Chỉ có quần lót màu đen, cô đành chỉ có thể làm người dơi vậy!

Thấy cô đang chuẩn bị chụp chiếc quần lót màu đen lên đầu, anh không nhẫn nại được nữa:

- Em còn không ngoan, anh sẽ đánh đòn đấy! - Anh tiến lên đưa tay định vơ lấy chiếc quần lót của mình.

Thế nhưng cô dùng hết sức giữ lại.

- Còn không buông tay ra, chúng ta cắt đứt! - Xem ra đối phó với “trẻ con” cũng chỉ có thể tự biến mình nhỏ đi.

Cắt đứt... Không được!

Đang ương bướng cố sức giằng co, cô đột nhiên nghe thấy tiếng anh dọa, sợ hãi buông tay ra.

Cô đột nhiên buông tay còn anh vẫn đang kéo mạnh, mất cân bằng, anh ngã nhào xuống.

- Cẩn thận! - Cô vội vã giữ lấy anh, hai người ngã lăn xuống đất.

Cô nằm phủ trên ngực anh, chiếc váy ngắn đã bị kéo lên, càng nguy hiểm hơn nữa, chỗ mềm mại bên dưới của cô, cách một lớp vải đang áp chặt vào anh. Mỗi lúc một nóng lên, có vật gì đó cưng cứng đang áp sát vào cô.

- Anh giấu gậy! - Cô la to.

- Anh không giấu gậy...! - Anh yếu ớt phản bác.

Trong chốc lát, dục vọng dâng lên đến không kìm nén được.

- Nói dối! - Cô khăng khăng, lấy tay lần sờ, quyết trừ đi mối đe dọa.

- Trẻ con, em đang nghịch lửa rồi. - Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn vào cô, không hề ngăn lại.

Anh biết, hôm nay nhất định sẽ có chuyện xảy ra!

Tối qua, hai người quấn quýt bao lâu?

Tối qua, cô gái say rượu là cô mê hoặc như một nữ yêu tinh, rõ ràng lúc mới đầu lạ lẫm, còn khóc nức nở, hét lên: “Đồ xấu xa, đồ xấu xa!”

Thế nhưng, rất nhanh, khi đã thích ứng, lại bắt đầu giành thế chủ động, làm anh cho dù muốn buông ra cũng không buông được.

Cô làm bùng lên tất cả ham muốn trong anh, khiến anh tối qua cũng đê mê chẳng khác gì một người “say”.

Ánh sáng mặt trời đã rọi vào trong phòng, nghịch ngợm hôn nhẹ lên chiếc lưng trắng nõn, mượt mà của cô.

Anh tỉnh giấc, mỗi ngày anh đều thức dậy vào lúc tám giờ sáng theo thói quen của đồng hồ sinh học. Anh chống tay chăm chú nhìn cô. Từ khi cô tình cờ xâm nhập vào cuộc sống của anh, hình như mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát.

Anh đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào má cô, cô vẫn chưa thức dậy, mê mệt chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.

Cô gái ba hoa này! Anh suýt chút nữa bị cô gạt rồi, còn cho rằng cô đã có nhiều kinh nghiệm tình trường lắm. Không biết vì sao, đối với việc cô vẫn là một cô gái trinh trắng, anh có cảm giác mãn nguyện lạ lùng của một người đàn ông.

Mười giờ, anh vẫn chưa muốn dậy chút nào. Việc anh lần đầu nghỉ việc mà không thông báo một câu nhất định sẽ làm các đồng sự ở văn phòng vô cùng ngạc nhiên, nhưng mà có sao? Anh hiện nay không thể rời cô. Bởi vì anh nghĩ, nếu cô tỉnh dậy mà chỉ thấy căn phòng trống không, cô sẽ suy nghĩ linh tinh. Anh lo cô có thể hiểu lầm rằng anh chỉ coi cô như một thứ tình một đêm thoáng qua.

Mười một giờ, cô vẫn chưa thức dậy.

Đợi chán, anh quay người, tỉ mẫn đếm những sợi lông mi dài trên mắt “trẻ con”.

Lần đầu tiên anh nghiêm túc phát hiện, cô thực sự rất xinh đẹp. Một vẻ đẹp thuần khiết. Có nên gọi cô dậy không? Nếu cứ ngủ mãi thế này, anh không biết liệu có nên tính đến bữa trưa nữa hay không.

Ngày nghỉ bình thường cô đều ở nhà ngủ đến không biết sống chết là gì thế này sao? Anh nhíu mày, thói quen này của cô không tốt chút nào.

Đúng lúc anh vừa quyết định sẽ lay cô dậy, bất ngờ, cánh cửa hơi xoay, một phụ nữ trung niên khuôn mặt có chút già nua, tay xách chiếc túi kẻ ô trắng đỏ có vẻ rất nặng, tự nhiên bước vào phòng.

Chết thật! Anh ngồi nhổm dậy. Tối qua anh quên khóa cửa!

Người phụ nữ trung niên vừa mở cửa, ngỡ ngàng thấy đống bừa bộn trên sàn nhà, quần lót, áo xống vứt bừa bãi, đây vốn không phải việc đứa con trai ưa ngăn nắp của bà có thể làm. Đột nhiên, bà Lương mở to mắt kinh ngạc, bởi vì, bà nhìn thấy áo ngực và váy của phụ nữ...

Bà thở nặng nề, khung cảnh trước mắt nằm ngoài phạm vi mà bà có thể chịu đựng.

Ánh mắt đờ đẫn của người phụ nữ trung niên nhìn lên phía trên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cả hai người đều sững sờ.

- Mẹ! - Anh vô cùng bối rối nói

Đúng là không ngờ, thực sự không ngờ!

Giống như việc anh cho phép An Tử Minh đến nhà mình, giống như việc anh và An Tử Minh xảy ra chuyện đó, việc mẹ anh bước vào, cũng là một điều không ngờ.

- Con, các con...- Khuôn mặt sạm đen của bà Lương đột nhiên tái đi.

Đúng là thời thế thay đổi, với quan niệm còn cổ hủ ở quê thì làm sao có thể xảy ra những chuyện suy đồi đạo đức thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play