Ta là Daniel James Potter, không phải Harry James Potter, cái tên “Tôn quý” này ta gánh vác không nổi.
Ta đã muốn nói những lời này rất lâu, nhưng đến bây giờ ta mới nói ra, nói với hắn.
Mà hắn chỉ dùng khóe mắt liếc ta, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn gọi ngươi bằng cái tên này sao?”
Những lời này đả kích ta thật sâu. Ý của hắn rất rõ ràng: Nếu không vì “Người kia”, sao hắn có thể gọi ta bằng cái tên này?
“Người kia”, là cấm kỵ giữa ta và hắn, khiến ta đơn phương tự mình đa tình. Ta không muốn nhắc đến “Người kia”, hắn cũng không muốn. Nhưng “Người kia” vẫn chắn ngang giữa ta và hắn, vĩnh viễn ngăn cách ta và hắn.
Hắn yêu “Người kia”, rất yêu. Ta và “Người kia” giống nhau như đúc, từng được “Người kia” xem là con mà cưng chiều, hơn nữa được “Người kia” dùng tính mạng cứu, rồi biến thành thế thân của “Người kia”, ngay cả tên cũng bị đổi thành tên của “Người kia”.
Từ đó, “Người kia” trở thành ác mộng của ta.
Tất cả mọi người so sánh ta với “Người kia”, tất cả mọi người cho rằng ta nên trở thành “Người kia” thứ hai, tất cả mọi người nghĩ ta chỉ có thể là “Người kia”, nếu không chính là phế vật, kể cả cha mẹ, kể cả cái gọi là “Bạn bè” ngoài mặt thì cung kính với ta những sau lưng thì cười nhạo ta, bọn họ đều cho rằng như vậy.
Hắn cũng cho rằng như vậy.
Không, phải nói, bởi vì hắn cho rằng như vậy, những người khác mới có thể cho rằng như vậy.
Nhưng vì sao ta phải trở thành “Người kia”? Vì sao ta phải vứt bỏ tính cách của mình trở thành hình ảnh của người khác?
Ta cố gắng đi con đường hoàn toàn khác “Người kia”, chỉ có Ron là hiểu ta, thậm chí còn cổ vũ ta, những người khác…… Trong lòng bọn họ, ta nên giống “Người kia”: Tiến vào nhà Slytherin; trở thành tầm thủ Quidditch xuất sắc; học tập luôn đứng nhất – ít nhất là đủ tiêu chuẩn vào St.Mungo; thái độ làm người ôn hòa, biết quan tâm; làm việc cẩn thẩn tỉ mỉ; là phù thủy hoàn mỹ, cường đại, nhưng dịu dàng trong mắt mọi người.
Người như vậy, thật giả dối!
Chỉ cần là người sẽ có nhược điểm, nhưng “Người kia”….
Tựa hồ trong lòng tất cả mọi người, “Người kia” là hoàn mỹ, dù kẻ thù cũng cho rằng “Người kia” đáng tôn kính, nhưng ta không thể không nói, người hoàn mỹ như vậy không có thật!
Trên thế giới không tồn tại người hoàn mỹ! Không có nhược điểm chính là nhược điểm lớn nhất – “Người kia” giả tạo!
Không ai tin nhận định của ta, Hermione không, Draco không, Pansy không, Nevile không, Fred và George không, kể cả Ron, đều cho rằng ta quá ghen tị và chịu quá nhiều áp lực nên mới kết luận bóp méo như vậy.
Ta kiên trì với quan điểm của ta, Harry James Potter là kẻ gia nhân giả nghĩa!
Vì thế ta càng thêm hận “Người kia”
Mọi người đều nói, lúc “Người kia” còn sống rất yêu thương ta, ta cũng rất quấn quýt “Người kia”, giống như hai cha con ruột. Ta không có ấn tượng, chuyện trước lúc hai tuổi, ta hoàn toàn không nhớ, kí ức của ta, bắt đầu từ buổi hoàng hôn của một ngày mùa hè.
Đó là ngày 30 thàng 6 năm 1990, người hầu và gia tinh mang ta tới phòng đồ chơi, hắn đến.
Ta không thể dùng ngữ ngôn để hình dung hắn, hắn là như vậy…… Như vậy…… Anh tuấn… Cao quý… Uy nghiêm, còn rất cường đại. Gia tinh sợ đến phát run, người hầu đang chơi đùa với ta đều quỳ xuống.
Hắn đứng đó, lạnh lùng nhìn ta, trong đôi mắt đỏ thẫm là lửa giận bừng bừng.
Ta ngồi tại chỗ, muốn động cũng không dám động, đầu óc trống rỗng. Nhiều năm nhớ lại, ta biết cảm giác lúc ấy, đó là sự sợ hãi mãnh liệt.
Hắn chẳng làm cái gì, không chút lưu luyến xoay người rời đi, bóng dáng hiện lên sự cô độc và đau đớn sâu sắc.
Hắn là nam nhân vô cùng hấp dẫn, là ai khiến nam nhân như vậy cô độc?
Nếu ta không tìm tòi bí mật này, có lẽ ta đang vui vẻ ngủ, chờ mong hôn lễ ba ngày sau, nhưng ta tìm kiếm sự thật, vì thế khi hắn cầu hôn ta, ta chỉ có bi phẫn và tuyệt vọng khôn cùng.
Ta có thể chịu được, người ta thầm yêu thông qua ta nhìn một người khác; nhưng ta không thể chịu được, chồng của ta ta thông qua ta nhìn một người khác!
Hắn đã coi thường tình cảm và tôn nghiêm của ta, như vậy, ta cũng không do dự.
Ta đã sớm đáng chết, đúng không?
Từ 16 năm trước nên chết, như vậy “Người kia” có thể sống, mà không phải bị mọi người dựng tượng tưởng nhớ.
Hắn luôn hy vọng ta chết, bởi vì ta hại chết “Người kia”, chỉ cần ta chết, “Người kia” có thể trở về – hắn luôn nói như vậy, ta không rõ, có lẽ là một nghi thức đặc thù nào đó, “Người kia” là phù thủy có lý luận pháp thuật vĩ đại nhất trong lịch sử cơ mà?
Cho nên, ta toại nguyện cho hắn, ta chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT