Không khí tràn ngập hương vị ma dược, hóa ra là Snape. Snape là một vị ma dược học vĩ đại, trên người có mùi dược là bình thường, trước kia Remus không đặc biệt chú ý điểm này, nhưng lúc này, mùi dược lại càng khẳng định Snape có thể là Hoàng tử lai.
Nhìn Snape đang ngủ say, tâm trạng Remus vô cùng phức tạp. Hắn rất muốn đánh thức Snape, hỏi Snape có phải là Hoàng tử lai không, nhưng hắn áp chế xúc động này. Nếu hắn đoán sai, nếu Snape không phải là Hoàng tử lai, hắn sẽ vô cùng thất vọng. Hơn nữa, nếu Snape là Hoàng tử lai thì thế nào? Hắn và Snape có thể sao? Bọn họ không còn là hai học sinh bình thường của Hogwarts, mà là thành viên của Hội phượng hoàng và Tử thần thực tử, kẻ thù ngươi chết ta sống.
Lúc này, Remus phát hiện Snape mở mắt, giương mắt nhìn hắn, mặt không chút thay đổi, ánh mắt thâm thúy đáng sợ. Hắn vô thức cuộn chặt áo choàng trên người. Thấy ánh mắt Snape đầy thâm ý nhìn áo choàng, hắn tức giận. Nếu hôm qua Snape không đột nhiên vào phòng hắn, lúc này hắn sẽ không chật vật cuộn chặt áo choàng của Snape như thế. Bởi vì biến thân, quần áo hắn mặc đều để trên giường, vốn định biến thân xong sẽ mặc lại, ai biết được Snape lại đột nhiên xuất hiện. Tuy đây là nhà của Snape, phòng hắn ở cũng là của Snape, nhưng Snape tạm thời cho hắn phòng này, ít nhất hắn cũng phải có quyền riêng tư chứ? Slytherin luôn quá đáng như thế!
” Ngươi…… Ngươi…… Đi ra ngoài trước?” Remus không có thói quen mặc quần áo trước mặt người khác.
Snape lại nhìn trong chốc lát, mới chậm rãi đứng lên, “Ăn xong bữa sáng, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Hắn lựa chọn trốn tránh, nhưng lần này hắn có lý do, Remus không mặc quần áo, hắn nhìn thấy có chút thất thường, từ ngữ sẽ khó diễn đạt; qua một buổi tối, bọn họ thực đói, cần ăn gì đó…… Thẳng thắn là một chuyện rất tiêu hao thể lực và trí lực, hắn thật sự cần bổ sung.
Hắn đã hạ quyết tâm nói rõ sự thật, hôm nay, chỉ có hắn mới bảo vệ được Remus.
Bữa sáng, Snape và Remus đều không mở miệng nói chuyện, từ lúc Remus đi vào nhà ăn thì hai người chỉ im lặng ăn cơm. Không khí tương đối áp bách, hai người không nói, thanh âm duy nhất là tiếng dao nĩa va chạm. Lúc gia tinh dọn dẹp bàn ăn, hai người đi vào thư phòng, Remus ngồi trên sofa, không ngẩng đầu lên. Đáng lẽ hắn không nên nghe lời như vậy, hắn hoàn toàn có thể từ chối, nhưng trong lòng hắn có một hy vọng nho nhỏ, tuy hy vọng đó rất khó đạt được.
Snape không ngồi xuống, hắn đứng ở trước bàn, lo lắng nên mở miệng thế nào. Hắn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi hắn mở miệng, hắn chỉ nói hai câu: “Hoàng tử lai là ta. Ta yêu ngươi, từ rất lâu.”
Thân thể Remus nhẹ nhàng chấn động, rất nhanh khôi phục bình tĩnh. “Ngươi có chứng cứ gì?” Hắn rối rít chất vấn.
Snape xoay người, cầm lấy bút lông và tấm da dê trên bàn, dùng tay trái viết xuống nội dung bức thư gửi cho Remus, sau đó đưa Remus xem, không nói một lời.
Chữ viết trên tấm da dê Remus quá quen thuộc, nội dung cũng rất quen thuộc, mỗi lần hắn nhận được thư của Hoàng tử lai, hắn đều đọc đi đọc lại đến thuộc, cho nên hắn có thể khẳng định bức thư này là của Hoàng tử lai. Tay hắn bắt đầu run rẩy, càng ngày càng mạnh.
Snape là Hoàng tử lai!
Sáng nay tỉnh lại, hắn chỉ nghi ngờ, không dám xác định, hiện tại không còn gì để nghi ngờ, Snape chính là Hoàng tử lai hắn nhớ nhung, một ngươi luôn cẩn thận chu đáo, dùng tình yêu để che chở hắn!
Hắn rất vui, vui mừng mà kích động, trong nháy mắt, hắn cảm thấy ánh nắng tươi sáng, tràn ngập hy vọng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, sự thật tàn nhẫn kéo hắn xuống hầm băng.
Đây là Snape, Severus Snape, Tử thần thực tử cấp cao, mà hắn, là thành viên của Hội phượng hoàng. Cho dù hắn đã phản bội Hội phượng hoàng, nói ra chỗ ở của James và Lily, cũng không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận một Tử thần thực tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT