Dịch giả: Tiểu Băng

oOo

Thiếu nữ thấy ánh mắt Trần Cảnh có vẻ xa lạ, thì kinh hoảng, lắc đầu nói không ra lời, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Trần Cảnh thấy vậy, lời đã ra tới miệng lại nuốt trở vào.

- Ca ca, huynh quên U U sao? Huynh không cần U U sao?

Mặt thiếu nữ đầy nước mắt. Trần Cảnh không biết nàng đau lòng thật hay là diễn kịch, nên đáp:

- Không phải, ta không phải ca ca của cô.

Thiếu nữ tự xưng U U cúi đầu, vẫn khóc:

- Nhất định là tam thiếu gia nhà họ Lý đã làm đầu của ca ca bị thương, cũng nhất định đã làm pháp thuật gì đó với ca ca, nên ca ca mới không nhớ ra U U.

Trần Cảnh sờ lên trán, vết thương vẫn y nguyên, không có gì thay đổi, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ cô gái này có một ca ca giống mình như đúc, cũng bị thương ở trán giống hệt mình?

Tuy hắn nghĩ vậy, nhưng vẫn cho rằng đây chẳng qua chỉ là vì thành Tần Quảng quá mức quỷ bí, có lẽ chuyện này chỉ là một ảo cảnh, mà mình chưa phá được.

Hắn xách kiếm đứng dậy, cười nhạt với thiếu nữ tên U U kia:

- Ta thực sự không phải ca ca của cô, ta là từ nhân gian tới.

Nói xong, hắn đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài là ban ngày, nắng vàng tươi sáng, trời xanh mây trắng, gió thổi nhè nhẹ.

Hắn càng cảm thấy đúng là mình bị rơi vào trong ảo cảnh, vì hắn nhớ rất rõ lúc hắn vào thành, bầu trời rất xầm xì, làm gì có nắng, hơn nữa đây là cõi âm, căn bản không có khả năng có ánh nắng.

- Ca...

Thiếu nữ đuổi theo ra, song ra vẻ không dám tới gần.

- Ta không phải ca ca của cô.

- Đúng huynh mà.

Thiếu nữ nói lớn, rất kiên quyết.

Trần Cảnh nhắc lại lần nữa:

- Ta từ nhân gian đến, ta không phải ca ca cô.

Nói xong, hắn xoay người đi ngay. Hắn muốn tìm cách phá vỡ ảo cảnh.

- Huynh là ca ca của muội, cùng lớn lên với muội từ nhỏ. Từ nhỏ huynh đã luôn nói mình không thuộc thế giới này, nói nơi này là cõi âm, nói mình là từ nhân gian tới. Cả thành Tần Quảng này chẳng có ai nói năng như vậy, chỉ có ca ca muội mới nói như vậy mà thôi.

Thiếu nữ chạy đuổi theo, vội vàng nói với.

Trần Cảnh tức thì quay đầu lại, cau mày:

- Cô biết đây là thành Tần Quảng thành, biết nơi này là cõi âm?

- Ca, đừng làm loạn nữa có được không, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên trong thành Tần Quảng này, chỗ này có phải cõi âm gì đâu, đây là nhân gian mà.

Thiếu nữ đi tới bên cạnh Trần Cảnh, ngước đôi mắt yếu ớt nhìn hắn.

Trần Cảnh cả kinh:

- Nếu đây là nhân gian, vậy thuộc châu nào?

Hắn đã bắt đầu thấy rối.

- Châu? Châu là cái gì? Đây là thành Tần Quảng mà, thành đứng thứ hai trong mười thành trong thiên hạ, thành lớn nhất là thành Diêm La, cách đây hơn ba vạn lý, ca còn luôn miệng nói muốn dẫn muội tới đó chơi đấy.

Thiếu nữ vừa nói vừa tiếp tục đi tới, đứng ngay trước mặt hắn.

Trần Cảnh sầm mặt, nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ, nhưng hắn chỉ nhìn thấy trong đó sự vui vẻ và không muốn xa rời, song nhiều nhất vẫn là sự lo lắng. Thiếu nữ không hề né tránh cái nhìn của hắn. Nếu không phải Trần Cảnh từ sau sự cố lúc mình bảy tuổi có những lời nói và dấu ấn đặc biệt, e là hắn cũng tin hắn là ca ca của cô nàng này thật.

- Ha ha...

Trần Cảnh ngửa mặt lên trời cười to, nói:

- Suýt tí nữa ta đã bị cô lừa. Cô nói rất lưu loát, miệng như nở sen vàng, nhưng mà ta vẫn tìm ra được chỗ hở đấy, biết tại sao không?

Thiếu nữ lắc đầu, nước mắt lại lặng lẽ chảy ra.

Trần Cảnh tràn ra sát khí, mắt lạnh băng, khẽ quát:

- Tan biến đi!

Mê Thiên kiếm rút ra, ánh kiếm lóe lên, chiếu thẳng vào trán thiếu nữ, xẹt qua mắt nàng, song thiếu nữ không chút động đậy.

"Choeng..."

Kiếm đã vào vỏ, mái tóc thiếu nữ tung bay.

Trần Cảnh thầm thở dài, cơ bản hắn không thể nào ra tay được, vì thế xoay người bỏ đi. Thiếu nữ đuổi theo, níu tay áo Trần Cảnh, nói nhanh: - Ca, huynh đừng đi, đừng rời bỏ muội...

Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn trời, nhìn cảnh xung quanh chẳng khác gì nơi chốn nhân gian, không quay đầu lại:

- Ta không phải ca ca của cô, nơi này là cõi âm, cô chỉ là vong hồn, ta đến từ nhân gian.

Hắn tiếp tục cất bước, thiếu nữ lại nói:

- Muội hiểu rồi, hiểu rồi, nhất định là tam công tử nhà họ Lý làm pháp thuật, hắn có thuật tạo ác mộng, làm cho người ta rơi vào trong mộng mà không biết, quên hết mọi việc trong quá khứ, lại cứ xem những thứ ở trong mộng mới là thật.

Trần Cảnh quay đầu, nhìn đôi mắt đầy lo lắng của cô gái, thầm nghĩ:

- Lẽ nào mình thật sự là người ở đây, thật sự là mình bị trúng tà thuật?

- Ca, muội có cách phá thuật ác mộng, huynh ở đây chờ nha, đừng đi nha.

Thiếu nữ vừa dặn vừa bước lùi, chỉ sợ mình quay người thì Trần Cảnh sẽ lại biến mất. Lùi mấy bước, thiếu nữ mới xoay người chạy về phía nhà, như một con bướm xám trắng mộc mạc.

Trần Cảnh ngay lúc thiếu nữ xoay người đã bay lên trời, nhoáng một cái đã vọt lên ngọn một cây đại thụ ở xa xa, đứng trên đó, nhìn thiếu nữ từ trong nhà chạy ra, khựng người lại, sau đó ngồi xổm xuống đất, trong tay cầm một cây sáo bằng trúc màu xanh. Gió thổi tóc nàng bay bay, thổi cả tiếng khóc nức nở của nàng vào trong tai hắn.

Cái cây Trần Cảnh đứng nằm ở bên trái thiếu nữ và ngôi nhà gỗ kia, hắn có thể tưởng tượng ra gương mặt đầy nước mắt của nàng.

Đương nhiên hắn cũng nhìn thấy cây sáo xanh trong tay nàng, còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cây sáo đó, trên nó có khắc hai hàng chữ: "Mượn một luồng âm thanh của trời đất, hứa giữ nụ cười muội muôn đời."

Điều làm hắn khó hiểu nhất là cái tên khắc sau hai câu kia lại chính là tên hắn. Hắn nhìn khắp nơi của ngọn núi này, nhìn những ngôi nhà gỗ dưới chân núi, nhìn con sông nhỏ xa xa, nhìn trời xanh, khẽ lầm bầm:

- Đây là cõi âm, tất cả đều chỉ là ảo cảnh, là giả, ta đến từ nhân gian, ta tên là Trần Cảnh, ta là Hà Bá Tú Xuân loan.

Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy tỉnh táo hơn, không còn chút dao động ban nãy.

Hắn còn chưa rời đi, xa xa đã lại có một đoàn người đi tới, dẫn đầu là một người rất trẻ tuổi, mù một con mắt, khiến dáng vẻ vốn anh tuấn trở nên có chút dữ tợn. Người này mặc áo đen bó sát người, bên hông đeo một cái ngọc bội màu đen, mặt có ý cười, sau lưng có hai người đi theo, một trái một phải.

Gã đi thẳng về phía thiếu nữ đang ngồi, gương mặt toét ra một nụ cười làm Trần Cảnh khó chịu. Nhưng dù vậy, Trần Cảnh vẫn xoay người, bay lên trời. Thanh niên áo đen kia hình như cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn về phía cái cây Trần Cảnh vừa đứng.

Ngọn cây lay lay, không có ai cả.

Trần Cảnh ẩn trong không trung, bay đi xa, vừa bay vừa tự cảnh cáo bản thân, tất cả mọi thứ ở đây đều là ảo giác, thiếu nữ tên U U kia cũng là ảo, núi cũng vậy, cây cũng vậy, đều không phải là sinh mạng thật sự.

Nhưng khi hắn nghe thấy một tiếng kêu cứu, hắn lại quay đầu lại.

- Ca ca... Cứu muội...

- Ha ha, giờ không phải chỉ là tới vì ngươi nữa, mà còn phải lấy mạng chó của ca ca ngươi!

Thanh niên chột mắt cười lớn, chộp lấy thiếu nữ.

Song đúng lúc này, gã cảm nhận được sát cơ nhắm thẳng vào mình, liền kinh hãi ngẩng đầu lên, lập tức thấy một luồng sáng trắng phá không bay tới. Gã sờ lên hông, bên hông vốn trống không bỗng xuất hiện một cây đao tối màu.

Nhưng ngay khi đao vung lên, luồng sáng kia lại đột nhiên biến mất. Gã kinh hãi, song còn chưa kịp phản ứng, cổ họng đã đau nhói. Trong lòng sợ hãi, mắt gã bỗng nhìn thấy một người tóc đen bay bay đứng trên ngọn cây đại thụ xa xa. Tiếp đến, bên tai gã vang lên hai tiếng kêu đau đớn, sau đó gã hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.

Trần Cảnh nhìn cái cổ phun máu đen, thầm thở phào, vì cuối cùng cũng có một thứ chứng minh được mình không phải người của thế giới này.

Nhưng khi nhìn cây đao tối màu dưới đất, trong lòng hắn giật thót, cây đao kia quen quá, hình như giống hệt cây đao đã chém vào đầu hắn. Thân cây đao đó đen kịt, thứ hắn nhớ nhất là trên lưỡi đao có một vệt đỏ sẫm, không phải máu nhưng còn hơn hẳn máu.

- Ca ca... Ca ca, huynh không muốn đi đúng không?

Thiếu nữ đứng dậy, nắm chặt cây sáo trúc, nhìn Trần Cảnh đứng trên cây.

- Ta không phải ca ca của cô.

Trần Cảnh gạt ngang, thiếu nữ suýt bật khóc lần nữa.

Trần Cảnh bước tới trước mặt thiếu nữ:

- Cô nhìn cho kĩ.

Hắn nâng cổ tay, ánh kiếm khẽ lướt qua. Thiếu nữ kìm lòng không đậu "a" lên một tiếng, nhưng Trần Cảnh còn kinh hãi hơn, vì máu chảy ra trên cổ tay hắn cũng là màu đen, còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành khói đen tán đi.

- Cái này… điều này sao có thể?!

Trần Cảnh không thể tin được, lại tự cứa mình một kiếm, vẫn là máu đen tuôn ra… lại cứa thêm một đường ở chỗ khác… vẫn là máu đen bắn ra.

- Ca... Ca...

Thiếu nữ chộp lấy tay hắn, Trần Cảnh mới ngừng lại.

Trần Cảnh hít sâu một hơi, ngón tay của thiếu nữ tên U U này rất lạnh, không biết vì quá sợ hay thể chất vốn là như thế, nhưng máu màu đen lại làm hắn rối rắm, thầm nghĩ:

- Lẽ nào ta thực sự là người ở nơi này, tất cả đều chỉ là cơn ác mộng? Thật sự là vậy sao?

Hắn ngẩng đầu nhìn lên như muốn nhìn thấu bầu trời, nhìn thấy thiên địa bên ngoài, nhìn thấy thế giới âm u kia, muốn tìm Thần Nữ Vu Sơn đứng ở trên tường thành Tần Quảng.

Một lúc lâu sau, hắn mới quay đầu lại, chăm chú nhìn U U, nhìn thiếu nữ từ lúc hắn tỉnh lại này, lúc nào cũng khóc.

- Cô có thể kể cho ta nghe những chuyện trước khi ta tỉnh lại không?

Trần Cảnh nhìn thiếu nữ, một lúc lâu sau mới hỏi.

Đối với Trần Cảnh, mọi chuyện đang quá hỗn loạn, hoặc phải nói là lại một lần nữa có một cuộc sống rất phong phú hiện ra trước mắt hắn. Lần này không giống lần mấy năm trước, khi đó hắn bị rơi vào ảo cảnh của hồn cổ, thân hóa thành bướm, tất cả đều quên sạch, ý thức cũng chỉ bắt đầu khi làm bươm bướm. Nhưng bây giờ, hắn có tất cả ký ức, tuy nhiên vô cùng hỗn loạn, vốn hắn nghĩ hắn là đến từ nhân gian, bị Thành Hoàng lôi tới nơi này, song bây giờ lại hình như không phải.

U U kể cho hắn nghe rất nhiều thứ về cuộc sống trước đây của hắn, về phần pháp thuật, kiếm thuật thì đều là những chi tiết rất bình thường. Theo lời nàng, pháp thuật tu hành trong thế giới này là mọi người đột nhiên học được ở trong mộng.

Sau cùng nói đến vết thương trên trán hắn, đúng là do thanh niên một mắt dùng cái đao kia chém trúng mà thành, mắt của gã cũng là bị Trần Cảnh chọc mù. Điều này làm cho Trần Cảnh bất chợt lại nghĩ tới lúc mình lao khỏi trận của hơn vạn kỵ binh giáp đen khi vừa tới cõi âm.

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play