Dịch giả: Hoangtruc

Cho tới nay, Trần Cảnh luôn như một con cá theo sóng nước mà bơi đi, làm mọi chuyện cũng là để không bị nước lũ cuốn đi không thể hít thở được mà thôi. Hóa ra không phải trong lòng hắn không suy nghĩ, mà chẳng qua chỉ là không biểu hiện ra ngoài.

Che giấu thiên cơ không tính là khó, so với suy diễn trắc toán thì vẫn đơn giản hơn nhiều. Việc có liên lụy tới càng nhiều người thì lại càng khó suy tính ra. Hơn nữa, nếu những người kia đều có pháp lực cao cường mà nói thì kết quả trắc toán lại càng thêm tối nghĩa khó lường.

Mười năm trước, hắn thiếu chút nữa đã mất mạng trên Linh Tiêu bảo điện, sau đó bèn phát ra chí nguyện to lớn, nạp tín khắp trời đất. Không biết từ lúc nào, trong lòng hắn đột nhiên suy nghĩ, cảm thấy những linh hồn của chúng sinh đã chết mà không bị tiêu tán đi nên có một nơi quy túc. Nơi quy túc đó có thể là luân hồi, hoặc dù là thế nào đi nữa thì cũng không nên trở thành oán linh hung quỷ lưu lạc trong trời đất, càng không nên bị những kẻ tà đạo câu tế đi làm pháp bảo.

Chỉ có luân hồi mới giúp được hàng tỉ linh hồn chúng sinh linh quy túc được mà thôi. Gần đây, thỉnh thoảng Trần Cảnh lại để tâm thần phiêu diêu nơi hư vô, có cảm ứng được luân hồi tồn tại. Từ luân hồi này, hắn còn cảm nhận được sáu loại khí tức nữa. Hắn biết lục đạo luân hồi không phải là truyền thuyết hư ảo nữa mà thật sự tồn tại, giữa lục đạo đó có thể luân hồi lẫn nhau.

- Đệ nghĩ đến trật tự phép tắc thế nào?

Đột nhiên Diệp Thanh Tuyết hỏi.

Trần Cảnh đáp:

- Tiên thần có nơi về, vong hồn chúng sinh có chỗ đi, lục đạo luân hồi mới có trật tự được.

Trước kia hắn không cảm nhận được gì, thế nhưng từ lúc phát hạ chí nguyện to lớn đến nay, đột nhiên hắn lại có mỗi liên hệ chặt chẽ với trời đất này. Hắn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi pha lẫn trong tín ngưỡng của nhân gian với thần tiên từ trong trời đất hư vô. Càng ngày, trong lòng Trần Cảnh càng cảm thấy phần cảm nhận kia như một tấm lưới lớn quấn chặt lấy hắn, gắt gao mà nặng trịch.

Trong trời đất này, không có người hoặc yêu, hoặc bất kỳ sinh linh nào hiểu được ý chí của trời đất. Có đôi khi, chúng sinh cùng có một loại tâm tình phát nguyện sẽ hình thành nên ý chí của trời đất.

Diệp Thanh Tuyết không nói thêm gì nữa, chỉ nhắm mắt lại. Mục đích của nàng là tập hợp sáu điện, diễn hóa lại Chu Thiên Tinh Đấu trận, lúc đó có lẽ lục đạo luân hồi cũng sắp sửa định hình lần nữa. Cho nên chuyện của nàng và việc làm của Trần Cảnh không có xung đột gì nhau.

***

Thành Bá Lăng nơi địa giới Bá Lăng đã tiêu thất vào hư không, trên vùng đất đó như chưa từng có tòa thành tên là Bá Lăng. Chỉ có những bậc già cả còn biết chuyện thành Bá Lăng trước kia đã từng thế nào qua lời kể của tiền bối, người đời sau chỉ biết đó là một tòa ma thành. Bá Lăng đã trở thành truyền thuyết. Thành Bá Lăng đã biến mất từ hơn mười năm trước, kể từ đó đã không ai nhìn thấy tòa thành nữa. Dù cho trước đó, phàm nhân cũng đã không nhìn thấy nó rồi.

Thành Thiên Ma biến mất ngoài chín tầng trời hiển hóa ra lại không người phàm tục nào nhìn thấy, chỉ có những người đại thần thông mới cảm ứng được. Trên đầu tường, Cố Minh Vi vẫn đứng đó. Hiện tại nàng ta có ký ức của Cố Minh Vi nhưng đã là những kí ức vỡ nát. Với nàng ta lúc này, đó như thể là kiếp trước của mình, không còn ảnh hưởng gì với nàng của hiện tại nữa.

Nàng ta vuốt tóc, mái tóc đen láy như cắn nuốt tất cả ánh sáng trên thế giới này. Phần cuối của lọn tóc là một sợi tơ lụa bảy màu. Tay nàng ta nhẹ nhàng ve vuốt sợi tơ lụa, nhìn qua như thể một thiếu nữ đang ngóng trông người thương của mình.

Phía sau nàng, đột nhiên có một luồng khí đen chui ra, hóa thành hình người. Với Thiên ma mà nói, sinh mệnh chỉ có thể kéo dài một ngày, sáng sinh chiều tử mà thôi. Có điều, vẫn có những trường hợp đột phá quy tắc cực hạn, mà kẻ này là một trường hợp như vậy.

- Ngươi đến cõi âm một chuyến cho ta.

Cố Minh Vi nói.

- Thủ hạ đến cõi âm làm gì?

Thiên ma kia hỏi.

- Không cần làm gì, ta cần dùng mắt ngươi nhìn qua cõi âm một chút là được.

Cố Minh Vi đáp.

- Vâng.

Thiên ma quay người, dung nhập vào hư vô, biến mất không còn tung tích.

Cố Minh Vi vẫn đứng trên chín tầng trời nhìn xuống nhân gian. Bên dưới chính là thành Phong Nguyệt. Hai mắt nàng ta chớp lóe đầy vẻ ma tính.

Thành Phong Nguyệt thoáng chốc đã nổi danh khắp giới tu hành, có điều với nhân gian thì nơi đây vẫn chỉ là một tòa thành rất bình thường. Nếu nói đặc biệt, thì là chuyện trong thành có nhà họ Triệu tiếng tăm lừng lẫy, chỉ trong một ngày mọi người đều đã bị chết sạch trong từ đường gia tộc.

Có người nói do đạo sĩ niệm chú sai phép, đã giết chết cả Triệu gia. Lại có người nói Triệu gia đắc tội với ma quỷ, thậm chí còn có người thầm cho rằng do Thành Hoàng mà ra.

Lúc Mộc Chân và Khổ Hải đi tới thành Phong Nguyệt, bọn họ đã nhìn thấy phía trên không trung thành có một tầng mây đen đang đè nặng mà phàm nhân không nhìn thấy được. Hai người là tăng nhân trong Đại Hùng bảo điện ở Linh Sơn, tất nhiên sẽ không sợ hãi. Nếu bọn họ từng gặp qua thành Bá Lăng, sẽ phát hiện tình hình thành Bá Lăng năm đó khi Trần Cảnh đi tới cũng tương tự thế này.

Hai người nhanh chóng tìm được Triệu Phụ. Nhìn thấy nó, hai người mới biết Thông Tuệ Nham đã sớm tan biến, trên người nó cũng không có lấy một chút tín ngưỡng nào với Linh Sơn cả. Chỉ cần có người thành kính Linh Sơn, người khác đều có thể cảm thụ được loại khí tức khác thường trên thân họ, mà Triệu Phụ hiện tại lại là một người bình thường không có chút tín ngưỡng với Linh Sơn nào cả. Thế nhưng nếu nó đã không có tín ngưỡng nào, làm sao có Thông Tuệ Nham có thể phụ thể trên người, đi qua hơn ba mươi dặm trở về chùa Vô Biên được chứ?

Hai người nhìn nhau, đều biết quả nhiên Thế Tôn không tính sai. Thành Phong Nguyệt này rõ ràng đã bị người có đại thần thông nhúng tay, làm rối loạn thiên cơ.

Người động tay chân lên Triệu Phụ không thể là Ma chủ được. Có nói thế nào đi nữa, thì pháp lực trên người Ma chủ đã nháy mắt khiến Thông Tuệ Nham phải chết rồi. Cho nên đó phải là một người khác. Người xen tay vào có thể khiến thiên nhãn của Thế Tôn Linh Sơn không nhìn ra được bất kì dấu vết, rõ ràng phải có thần thông không dưới Thế Tôn. Thiên hạ hôm nay, thủ đoạn thần thông như vậy cũng chỉ có lục đế ở Thiên đình mà thôi.

Trong đó, có thể trừ bỏ được quán chủ Âm Dương quan đã rời cung Câu Trần. Nếu ông ta đã rời đi, lại bế quan trong Âm Dương quan, nhất định sẽ không hỏi chuyện thế sự, cũng tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của trời đất nữa.

Tử Vi Đại đế thì đã chết, như vậy cũng chỉ còn vị nương nương trong điện Thừa Thiên Hiệu Pháp, cùng với Nam Cực Trường Sinh đại đế và Diệp Thanh Tuyết mà thôi. Trong lòng Mộc Chân tự nhiên còn thêm một tên Trần Cảnh vào nữa. Về phần những người đại thần thông đang ẩn tu, tuy thần thông họ có thể đạt đến cấp độ này nhưng nếu bọn họ đã định không xuất thế thì sẽ không có bao nhiêu khả năng ra tay cả.

- Sư huynh…

Khổ Hải kêu một tiếng. Mộc Chân đã rõ lời Khổ Hải định nói là gì rồi. Rất hiếm người biết kỳ thật Mộc Chân đã tu thành Tâm Thông, vừa nhìn vào mắt Khổ Hải, y đã biết hắn định nói sẽ lưu lại đây trừ ma.

- Nơi đây nguy hiểm, đệ trở về Linh Sơn đi. Miêu tả lại toàn bộ chuyện trong thành Phong Nguyệt này cho Thế Tôn biết.

Mộc Chân nói.

- Sư huynh, đệ có thể truyền âm về.

Khổ Hải nói.

- Đệ nên trở về, Thế Tôn có thể thông qua đệ mà nhìn thấy được nhiều thứ hơn.

Khổ Hải còn muốn nói tiếp, nhưng nghe Mộc Chân nói vậy bèn nhịn xuống. Dù sao thời gian hắn tu hành còn chưa lâu bằng Mộc Chân, chưa từng trải qua nhiều thời khắc sinh tử như Mộc Chân.

- Vâng, sư huynh.

Khổ Hải đáp.

Mộc Chân bước nhanh vào trong thành, thẳng hướng tới một tòa miếu Thành Hoàng bên trong. Lần này y muốn gặp qua Thành Hoàng. Còn Khổ Hải thì thẳng hướng ra ngoài thành.

Khổ Hải ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhìn thấy bên trên là một tầng khí đen che phủ cả bầu trời khiến hắn giật mình kinh hãi. Nghĩ đến Thông Tuệ Nham cứ như vậy chết đi trong thành này, hắn lại phẫn nộ, chỉ là không được lưu lại đây trừ ma khiến hắn có chút tiếc nuối. Hắn hi vọng Mộc Chân có thể trừ tận gốc ma vật.

Cửa thành không ngừng có người ra vào, ồn ào tấp nập, tiếng rao hàng văng vẳng trong hư không kéo Khổ Hải trở lại thực tại.

Ngoài cửa thành có một người đàn ông say mèm, người ngợm đầy bùn đất, vừa đi vừa nghiêng trái lệch phải. Đám người bên cạnh gã nhao nhao bịt mũi dạt ra.

Tất nhiên Khổ Hải không tránh qua, vẫn bước chân đi ra cửa. Ngay lúc hắn chuẩn bị bước ra ngoài cửa thành, kẻ say kia đột nhiên bước chệch nhịp, té nhào về phía Khổ Hải. Hắn không tránh né, lại đưa tay đỡ. Vừa đưa tay ra, đã cảm thấy người gã say này lạnh như băng, lại gầy như que củi.

- Thí chủ, cẩn thận…

Khổ Hải nói.

Gã say kia ngẩng đầu lên.

Đột nhiên Khổ Hải khựng người tại chỗ, tròng mắt gã say kia lóe lên hai luồng sáng đen thùi chui vào hốc mắt hắn. Cứ vậy, người Khổ Hải cứng ngắc đứng đó, gã say chậm rãi ngã xuống. Một lát sau, Khổ Hải cũng ngửa mặt lên trời đổ nhào xuống.

Đám người gần đó kinh hoảng, nhanh chóng tản ra, nhất thời không ai tới gần.

Một bóng người chợt nhoáng lên bên cạnh Khổ Hải, hiện rõ là Mộc Chân. Y chỉ liếc mắt đã biết sinh cơ của Khổ Hải đoạn tuyệt rồi. Y ngồi xuống, vươn tay vừa chạm vào người hắn, da thịt Khổ Hải như cát bụi tán loạn đi mất.

Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy như Khổ Hải đã bị Mộc Chân dùng phép thuật gì đó biến thành như vậy.

"Yêu tăng, yêu tăng..."

Đám người vây xem nháo nhào lùi cả ra sau.

Mộc Chân cũng không quan tâm chuyện bị người trong thành hiểu lầm. Y đưa tay chạm vào bộ xương khô của Khổ Hải, nhắm mắt tụng niệm một loại kinh văn không rõ tên. Người người gần xa nghe thấy kinh văn này, lập tức tâm tình an tĩnh lại.

Đó là Vãng Sinh kinh. Tuy toàn bộ thân thể, linh lực và linh hồn của Khổ Hải đều bị ma vật cắn nuốt nhưng Mộc Chân vẫn tụng niệm Vãng Sinh kinh. Sau khi đọc xong, y chuyển bước rời đi, chỉ bước vài bước đã biến mất trước mắt mọi người. Dù là nơi đông người đến mấy, thì cả người y cũng như chợt lóe lên mà thôi.

Mộc Chân đi tới miếu Thành Hoàng trong thành Phong Nguyệt.

Thành Hoàng thành Phong Nguyệt hiển hiện ra chân thân là một bà lão già, nhìn qua chừng hơn tám mươi tuổi. Có điều nếu có người bảo bà ta một trăm tuổi cũng không ai hoài nghi, vì nhìn gương mặt bà đầy già nua, như thể thế gian này không ai già hơn bà ta được cả.

Mộc Chân không nói gì, Thành Hoàng thành Phong Nguyệt đã mở miệng:

- Không phải lão thái bà không muốn cứu hắn, mà là không cứu kịp.

Mộc Chân khẽ gật đầu đáp:

- Ta biết, ma vật kia ẩn nấp trong thân người, rất khó phòng bị, cũng khó tìm ra được. Không biết Thành Hoàng có thể lần ra nó được?

Thành Hoàng lắc đầu, nói ra:

- Nếu lão thái bà tìm được nó, đã sớm diệt mất, sao lại để nó tiêu dao lâu như vậy được.

Tuy rằng nhìn qua bà lão cực kỳ già nua, như thể gió xuân khẽ thổi cũng lay đổ được, thế những giọng điệu lại kịch liệt mạnh mẽ.

Mộc Chân nói:

- Ta nhận mệnh Thế Tôn tới nơi đây trừ ma, không những không trừ ma được mà một sư đệ còn bị hại chết. Thật sự không còn mặt mũi nào trở về Linh Sơn. Cho nên ta muốn thỉnh Thành Hoàng giúp ta một tay, diệt trừ ma vật này.

- Có thể trừ đi ma vật là may mắn của thành Phong Nguyệt ta. Cần lão thái bà ta làm gì, ngài cứ nói.

Thành Hoàng thành Phong Nguyệt nói.

- Chỉ cần Thành Hoàng cho phép ta tụng kinh ba ngày trong thành.

Mộc Chân nói tiếp.

Thành Hoàng thành Phong Nguyệt đáp:

- Được, chẳng qua không rõ ngài muốn tụng kinh gì?

Đồng ý rồi, bà ta cũng muốn biết Mộc Chân định tụng kinh gì. Mộc Chân không giấu diếm, đáp:

- Chú Đại Từ Đại Bi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play