Năm ấy, Trần Cảnh như lục bình bị cuốn vào cõi âm, lại theo sóng mà trôi tới thành Tần Quảng. Mà hơn trăm năm qua đi, giờ hắn lại tới thành Tần Quảng, đúng là có một loại cảm giác quen thuộc mà xa lạ.
Lần này tiến vào không có U U hô ca ca, cũng không có chuyện người trong thành muốn giết thiên ma ngoại vực.
Hắn nhìn thấy một tòa thành rất đơn giản, gần như hoàn toàn giống một tòa thành ở nhân gian, chỉ là ít sinh cơ. Bởi vì đây vốn là một thành ở cõi âm để sinh linh dương thế sau khi chết đi, linh hồn có chốn dừng chân.
Trong thành cũng hoàn toàn không giống lần đầu hắn tiến vào. Không có chút khí tức quỷ dị nào, cũng không có u ám khó mà nhìn thấu, mà là từng dãy nhà. Có đơn sơ, có đình viện, có nhà trước cửa còn có hai con thú lớn bằng đá, có nhà lại trồng loại cây không biết tên... Trên mặt đất, đá đen trải đầy, đường phố còn rộng hơn cả thủ đô Quân An của nước Trung Nguyên. Nhìn kỹ, mỗi khối đá đen trên mặt đất đều như được chôn sâu xuống, lớn vô cùng, trên mặt có vẽ hình thú, lại như chữ viết, nhưng nhìn kỹ thêm thì thấy giống có những con thú bị phong ấn trong đó. Mỗi viên gạch đều như vậy.
Lại nhìn Hư Linh, nàng yểu điệu thướt tha đứng một bên. Năm đó nàng cứ như tinh linh trong đêm đen. Hiện tại loại cảm giác này y nguyên, nhưng vẻ như sương như khói nhạt đi một ít, mà cảm giác ngưng thực thì nhiều hơn. Đồng thời, nàng đứng ở nơi đó, liền có cảm giác độc lập trong trời đất. Loại cảm giác này không phải người nào cũng có thể có, cho dù là pháp lực có cao hơn cũng không chắc có. Trần Cảnh từng cảm nhận được cảm giác này từ Diệp Thanh Tuyết, cũng thấy được từ trên người Ly Trần khi nàng ta bại trận rời khỏi Linh Tiêu bảo điện, hiện giờ thì thấy được trên người Hư Linh.
Tuy rằng các nàng đều có một loại khí tức độc lập trong trời đất, nhưng mỗi người lại khác nhau. Diệp Thanh Tuyết là loại yên tĩnh mà cao xa, như sấm chớp trên trời, nhìn từ xa thật đẹp đẽ, rồi lại có cảm giác chấn động. Còn Ly Trần thì là tuyết bay cô tịch, kèm theo gió, lạnh như băng mà sắc bén.
Hư Linh trước mặt thì là thần bí, như đêm đen an bình, như đêm tối thâm thúy.
Đêm tối luôn làm cho người ta thấy không rõ, đoán không ra.
- Hóa ra thành Tần Quảng là cái dạng này. Biết sớm như vậy, ta nhất định sẽ tới nơi này ở lâu dài.
Trần Cảnh nhìn Hư Linh mà nói, giọng thoải mái.
Hư Linh cười cười, nói:
- Hà Bá gia tới lần này cũng thật không phải lúc.
- Ồ, tại sao vậy?
Trần Cảnh nhìn quanh, hỏi.
- Lúc này đang có người muốn đoạt thành Tần Quảng này. Có lẽ nhìn thấy sẽ là một cảnh tượng chấn động.
Hư Linh nói ra.
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy một màu u ám. Toàn bộ thành Tần Quảng giống như chìm trong giấc ngủ, hơi giống với thời điểm trời bắt đầu nhá nhem sáng ở nhân gian.
- Đó là trời sao?
Trần Cảnh nhìn bầu trời, hỏi.
- Cõi âm không có trời.
Hư Linh trả lời.
- Ừ, cũng đúng, vốn là không nên có trời.
Trần Cảnh cất bước trên con đường yên tĩnh. Sắc trời ảm đạm, bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của bọn họ đang khuếch tán, tán nhập chỗ xa xôi.
Hư Linh cũng đi bên cạnh.
Một lát sau, Trần Cảnh như mới bình ổn được ý nghĩ trong lòng, chậm rãi nói:
- Bảy mươi năm a, con mắt vừa nhắm, cứ thế trôi qua.
Hư Linh lại cười nói:
- Hà Bá gia thật tiêu dao, một giấc bảy mươi năm. Ta ở giữa trời đất này có lẽ đã nghìn năm, nhưng cũng chưa từng an tĩnh được suốt bảy mươi năm. Bảy mươi năm a, ta cũng đã chịu đựng qua được rồi.
Trần Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không phát hiện nàng có cảm xúc gì đặc biệt, vẫn chỉ là thản nhiên.
- Bảy mươi năm của ta chỉ là một màu tối đen, còn bảy mươi năm của cô nghe chừng rất đặc sắc. Nói cho ta nghe một chút đi.
Trần Cảnh nói.
Hư Linh đi theo bên cạnh Trần Cảnh, tản bộ trong tòa thành yên tĩnh không người này. Một lát sau, nàng mới lên tiếng:
- Kể ra cũng rất đơn giản. Từ khi ta tế luyện Tần Quảng vương tỷ xong, suốt một thời gian rất dài ta không ra được khỏi thành Tần Quảng. Mãi rất lâu về sau, ta mới có thể ra khỏi thành, nhưng cũng không rời khỏi âm thế này được. Sau lại có ba vị đại đế phái người tới mời ta thương nghị việc trọng định lục đạo luân hồi. Bọn họ mời ta đi tới Thiên cung, ta không rời khỏi được nên không đi. Sau nữa, bọn họ bố trí vườn ngự uyển lâm thời ở bên ngoài thành Tần Quảng, cũng mời ta đi. Ta đi rồi, nhưng thiếu chút nữa không có trở về.
Trần Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng. Nàng giống như đang nói đến chuyện của người khác vậy, cũng vẫn thản nhiên. Nhưng mà Trần Cảnh có thể tưởng tượng được, trận chiến ấy nhất định vô cùng kịch liệt, là một trận chiến sinh tử.
- Bọn họ là ai?
Trần Cảnh hỏi.
Hư Linh nói:
- Sau khi Thiên đình chia làm sáu, sư tỷ Diệp Thanh Tuyết của ngài ẩn nấp ngoài cửu thiên, không biết tung tích. Thượng cung Câu Trần cùng điện Thừa Thiên Hiệp Pháp cũng như thế. Ba tòa cung điện khác thì có cung Tử Vi đặt ở trung thiên, lại xưng là Trung Thiên Tử Vi cung. Nghe nói Thái Tử Yêu tộc cung Tử Vi năm đó chiếm được bia thần sao Bắc Cực. Sau khi y xưng đế, gọi là Tử Vi Bắc Cực đại đế. Bên dưới hắn là hai vị thần tướng, một vị là Đan Thanh công tử, một vị là Triệu Bán Yêu.
Trần Cảnh nói:
- Đan Thanh công tử năm đó tâm cảnh tà ý, có điềm báo nhập ma, nhưng trong tay lại có món dị bảo giỏi mê hoặc tâm thần con người, hơi không cẩn thận sẽ bị mê hoặc. Nếu đánh với một mình hắn, hắn tất nhiên không phải đối thủ của cô, nhưng nếu hắn ở bên cạnh người khác làm phụ trợ lại là một đại phiền toái. Triệu Bán Yêu thì gần như có tham niệm điên cuồng với linh bảo. Hắn biết trong tay cô có Tần Quảng vương tỷ, tất nhiên sẽ tới. Pháp lực của hắn không tính là xuất sắc, nhưng lại có thuật độn xuất thần nhập hóa, cũng là thuật độn thần diệu nhất mà ta từng gặp. Có hắn ở đó, cô muốn chạy trốn sẽ hết sức khó khăn.
Hư Linh cười cười nói:
- Nghe nói bọn họ đều là bại tướng dưới tay ngài, đều từng bị ngài phong cấm rất lâu trong Linh Tiêu bảo điện. Xem ra ngài hiểu rất rõ bọn họ.
- Ta chỉ hiểu được họ năm đó, chứ không phải hiện tại. Bọn họ phát triển đến mức nào, ta hoàn toàn không biết gì cả.
Trần Cảnh nói.
- Có vài người có thể một đêm thoát thai hoán cốt, lại có người sống uổng trăm năm.
Hư Linh nói.
Trên thân Trần Cảnh tan ra nhanh hơn, nửa mình dưới càng cứng ngắc một chút. Hắn không cần cất bước, chỉ cần trong lòng nghĩ muốn đi, thành này giống như hiểu được ý của hắn mà chậm rãi tự trôi về sau. Hắn biết, đây là pháp thuật của Hư Linh. Ở trong thành này, Hư Linh chính quân vương.
- Còn có người nào nữa?
Trần Cảnh lại hỏi.
Hư Linh tiếp tục nói:
- Trong tinh quân chư thiên, Bắc Cực vi tôn, nhưng mà, lại có Nam Cực vi vương. Bia thần sao Bắc Cực bị Tử Vi đại đế đoạt được, mà bia thần sao Nam Cực thì đã sớm bị Trường Sinh đại đế đoạt lấy. Ông ta ở phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh, lại gọi là Nam Cực Trường Sinh đại đế. Bên dưới ông ta có một vị thần tướng, tên là Nguyên Chân.
- Thì ra là ông ta. Ông ta là truyền nhân của đạo tràng Quảng Thành Tử núi Không Động. Phiên Thiên ấn trong tay ông ta dù có hư hỏng nhưng vẫn là chí bảo sát phạt nhất đẳng trong thiên hạ. Có người nói, Phiên Thiên ấn này có thể sánh với Tru, Tuyệt, Lục, Hãm tứ sát kiếm. Ông ta nhất định là người chủ sát lần đó.
Trần Cảnh nói.
Hư Linh không chỉ nói về một trận chiến năm đó của nàng, mà còn đang nói cho Trần Cảnh biết về bố cục thiên hạ hiện giờ. Trần Cảnh tự nhiên cũng biết rõ.
Nàng tiếp tục nói:
- Chu thiên ba trăm sáu mươi lăm tinh thần (vì sao) lẽ ra vốn không phân chia trên dưới cao thấp, nhưng lại thực sự có bất đồng. Phương Đông có một bia thần của sao Khải Minh (sao Kim - sao Mai), siêu thoát Bắc Cực Nam Cực, mặc dù không nổi danh như Bắc Cực Nam Cực nhưng cũng là một bia thần cực kỳ đặc biệt. Không biết Thái Ất Cứu Khổ thiên tôn đoạt được nó khi nào, mà sau khi ông ta nhận được bia thần này, thì ở lại cung Thanh Hoa, xưng là Đông Cực Thanh Hoa đại đế. Bên dưới ông ta chúng ta chỉ biết có một vị, chính là Nhật Diệu đế quân từng gặp ở thành Diêm La.
Trần Cảnh nghe được người này, trầm mặc một hồi mới nói:
- Người này lai lịch quỷ dị, ta ngoài nghi hắn là một phân thân của Thanh Hoa đại đế.
- Sau đó ra sao?
Trần Cảnh tiếp tục hỏi.
Sau đó, bọn họ không giết được ta ở bên ngoài, liền bắt đầu muốn trực tiếp công phá thành Tần Quảng, cứ như thế đến bây giờ.
Hư Linh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Trần Cảnh nghe lại cảm thấy nặng nề. Giờ hắn mới hiểu, tại sao lúc ở nơi ngăn cách âm dương, đạo nhân kia lại nói ra lời như vậy.
- Bọn họ muốn luân hồi lần nữa vận chuyển trong trời đất sao?
Trần Cảnh hỏi.
- Bọn họ nói như vậy.
Hư Linh nói:
- Ta cũng không có ý kiến. Ta cũng rất muốn những hồn phách tiến vào cõi âm có thể luân hồi, lần nữa thu được sinh mệnh. Nhưng bọn họ không nên muốn ta giao vương tỷ ra. Nơi này có tất cả những điều ta quen thuộc, bởi vì mỗi một tấc đất nơi này đều là ta thanh trừ tới. Năm đó những quỷ vương cùng những đại ma trong thành này đều do ta chính tay gạt bỏ, nên giờ thành Tần Quảng mới có bộ dáng này. Bọn họ dựa vào cái gì vừa tới liền cướp nó đi?!
Trần Cảnh nhìn Hư Linh. Ở một khắc này, lần đầu tiên hắn cảm giác được Hư Linh chân thật, cảm giác nàng rõ ràng đứng ở trước mặt mình.
Ở trước kia, bất kể Hư Linh làm cái gì, bất kể là tức giận hay vui cười, hắn đều cảm thấy Hư Linh như một làn sương mù, như mây trên bầu trời, không có gốc rễ. Mà bây giờ, nàng có định tính, nàng đã coi thành Tần Quảng này trở thành nhà rồi.
Hắn không biết Hư Linh đã từng cho rằng mình chỉ là một cô hồn dã quỷ trong thế gian, nên mới để Trần Cảnh cảm giác nàng như là sương khói, lúc nào cũng có thể biến mất.
- Năm đó ta thủ Linh Tiêu bảo điện mới có chút thời gian như vậy mà đã cảm giác sinh mệnh muốn khô kiệt. Vậy mà cô cô độc thủ thành này gần bảy mươi năm, cô cũng thay đổi.
Trần Cảnh nói.
- Đúng vậy, ta cũng thay đổi. Chỉ cần là sinh mệnh, sẽ luôn luôn cải biến. Một cô hồn dã quỷ vốn không có nhà, lại có nhà, cũng không biết loại cải biến như ta là tốt hay là xấu đây?
Hư Linh nói.
Trần Cảnh cười, chỉ vào thành này, nói:
- Đương nhiên là tốt. Âm thế đệ nhất thành không phải Tần Quảng thì còn nơi nào khác nữa. Về sau sinh linh lui tới trong cõi âm, nhất định phải một lần tới Tần Quảng mới không uổng công tới âm gian.
Hư Linh cũng vui vẻ cười cười. Đây là nàng thật sự cao hứng, dáng tươi cười chân thật, không phải nụ cười mờ ảo như sương.
- Bảy mươi năm này, ta không chỉ cải biến thành này thành như vậy, cũng không chỉ cố thủ nó. Ta còn tạo nên được một thứ.
- Là thứ gì?
Trần Cảnh hỏi.
- Thấy là sẽ biết.
Hư Linh nói xong, bước lớn về phía trước mà đi. Trần Cảnh theo sát sau, cảnh tượng trong thành biến hóa, những dãy nhà biến mất, đường phố ẩn đi trong sắc trời tối tăm, cả Trần Cảnh cũng không nhìn thấu. Chỉ chớp mắt, trước mắt đã xuất hiện một tòa đàn tế thật lớn. Bên cạnh đàn tế có một chiếc bia đá lớn dựng thẳng, mặt trên có ba chữ lớn đỏ tươi - Đài Nghiệt Kính.
Dưới ba chữ đỏ tươi còn chi chít những chữ nhỏ. Hư Linh đứng cạnh Trần Cảnh, nói:
- Mặt trên kính là Chiếu Hồn bảo giám, hiện tại không riêng có thể chiếu nhân hồn, còn có thể chiếu việc sinh tiền của linh hồn.
-----oo0oo-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT