Dịch giả: †Ares†

oOo

Trần Cảnh nổi danh thế gian bằng vào kiếm thuật mờ ảo như gió mưa, dâng tràn như nổi sóng. Mà sau mười năm, kiếm của hắn từ thực chuyển hư, càng thêm phiêu huyễn mà quỷ dị.

Pho tượng đá này đột nhiên xuất hiện, bất kỳ người nào cũng đều nghĩ rằng đó hẳn là một loại pháp thuật quỷ dị. Nhưng mà mọi người lại vẫn cảm thụ được trên thân tượng đá có kiếm ý kéo dài không dứt. Loại kiếm ý này khiến mọi người lập tức nghĩ tới thần linh. Chỉ có thần linh chân chính mới có kiếm ý như vậy. Bởi vì bên trong kiếm ý có một loại ý che chở kiên định, dù chưa hình thành đại thế huy hoàng che chở chúng sinh, nhưng cũng đã hình thành loại kiếm đạo che chở đặc biệt.

Ngay từ khi Trần Cảnh trở thành Hà Bá, hắn đã bắt đầu che chở. Lúc đầu là che chở thôn Hà Tiền, là sinh linh trong Tú Xuân loan, là thuộc về bị động. Theo thời gian trôi qua, tâm hắn dần dần theo hướng thần linh thế gian. Khi ở trước miếu Hà Bá tại Tú Xuân loan, bị một ma vật hỏi chỗ khác biệt giữa tiên, linh, yêu, ma, thần, hắn nói tới thần linh thì dùng hai chữ "che chở".

Nếu như nói, tại thời điểm nói ra ấy, hai chữ kia giống như là lục bình phiêu du trên mặt nước, thì hiện giờ hai chữ này đã là đại thụ thâm căn cố đế trong lòng hắn, đã có thể che chắn nắng gắt gió bão, hình thành nên ý che chở của chính hắn.

Những chuyện trải qua mấy năm nay, làm cho hai chữ che chở rốt cuộc mọc rễ. Tới sau khi tiến vào Linh Tiêu bảo điện, đối mặt Diệp Thanh Tuyết mà hứa, thì nó đã nảy mầm rồi. Che chở một người là che chở, che chở chúng sinh cũng là che chở. Điểm chung này đủ để cho tâm cảnh của hắn tròn đầy. Tuy hiện tại có lẽ còn kém xa cao độ của tiền nhân, nhưng cũng xem như đã có thế giới tròn đầy của riêng hắn.

Người trong Linh Tiêu kiếm vực lập tức muốn khu trừ pho tượng đá đột nhiên xuất hiện giữa tâm niệm của mình, nhưng nhất thời chẳng có cách nào.

Đây không phải pháp thuật, không phải là thần thông, mà là một loại ý.

Tuy rằng "Ý" này hiện vẫn không thể hiển lộ tại âm dương, không thể xuất hiện trong đại thế giới này, nhưng giờ đang thật sự xuất hiện trong mắt, trong lòng, trong cảm giác của bọn họ. Điều này làm một thân thần thông pháp thuật của bọn họ không dùng nổi.

Từng người hai mắt chăm chú nhìn vào một đôi mắt bằng đá trong hư vô kia.

Trong khoảng thời gian ngắn, Linh Tiêu bảo điện tĩnh lặng. Vốn sát khí đằng đằng, chỉ một hồi sau đã an tĩnh toàn bộ. Người bên ngoài không biết, lại có người xông vào. Vừa mới vào, hai mắt liền nhìn thấy một pho tượng đá thật lớn, đôi mắt tượng lộ ra tia sáng kỳ dị, giống như câu hồn đoạt phách. Mới vừa đối diện, người đó sẽ cảm giác pháp lực của mình bị chế ngự, không thể động đậy.

Nạp Lan Vương ở ngoài, không có đi vào nhìn Linh Tiêu bảo điện, trong lòng thầm nghĩ: "Dù cho ngươi mấy năm nay tăng lên cao hơn, lần này chỉ sợ cũng không sống nổi. Diệp Thanh Tuyết đã không cách nào trợ giúp ngươi rồi. Còn người khác, giúp cũng vô dụng."

Nạp Lan Vương không khỏi lại nghĩ tới chuyện lúc ấy tại thành Bá Lăng. Chỉ có người cũng ở trong thành Bá Lăng như lão mới biết được Bá Lăng lúc đó là cái dạng gì. Qua nhiều năm như vậy, cảnh tượng kia vẫn hiện rõ mồn một trước mắt. Lão vẫn luôn muốn quên, nhưng lại không thể. Theo cách nhìn của lão, tòa thành Bá Lăng này cuối cùng biến thành như vậy cũng không có gì kỳ quái. Ở trong thế gian này, ở trong trời đất mà khắp nơi đều thờ phụng thần linh này, một tòa thành trì từ thờ phụng thần linh, từng bước một đi về hướng tuyệt vọng, cuối cùng oán khí ngút trời, đó là đáng sợ cỡ nào. Lão thường xuyên sẽ nghĩ, lúc ấy nếu như mình rời đi chậm, liệu có phải là sẽ bị oán khí đầy thành phá tan tâm cảnh nhiều năm qua không?

Lão vốn tưởng rằng tòa thành này sẽ không còn sinh linh còn sống, sẽ không còn nhân loại bình thường, cho dù là linh hồn bình thường cũng không có. Nhưng Trần Cảnh lại đi ra được. Mà tòa thành kia cũng so với trong tưởng tượng của lão càng thêm đáng sợ, lại thành một tòa ma thành. Lão luôn suy nghĩ rằng, tòa thành kia nhất định còn có bí mật mà lão không biết, cũng không phải chỉ có một cái ấn Tần Quảng vương mà dẫn dắt ra biến số lớn như vậy. Chỉ là đã nhiều năm như vậy lão vẫn không thể quyết định đi vào. Năm gần đây, lão lại càng không sinh nổi ý nghĩ tiến vào thành Bá Lăng tìm tòi.

Bởi vì trong thành Bá Lăng kia đã thai nghén ra một ma chân chính, một ma trong ma.

Người tiến vào trong Linh Tiêu bảo điện chỉ cảm giác trong sóng nước có vô cùng vô tận tượng đá. Không ai có thể đếm rõ, bởi vì bọn họ chỉ nhìn thôi là sẽ chìm vào trong một loại chống cự, chống cự lại ý niệm trong mắt tượng đá bức áp mà đến.

Nếu là người phàm thấy, sẽ chỉ cảm thấy tượng đá này linh tính bức người, trong lòng tự nhận đây là một pho tượng thần, sẽ sinh tâm kính nể và tín nhiệm. Nhưng bọn họ là người tu hành, trong lòng bọn họ không thể tồn tại một pho tượng thần. Trong lòng họ chỉ có thể là thanh tịnh tĩnh lặng, hoặc cũng có thể là bất kỳ vật gì khác, nhưng tuyệt đối không có khả năng bị một pho tượng chiếm.

Cho nên bọn họ nhất định phải khu trừ nó. Nhưng mà bọn họ căn bản chưa từng gặp chuyện như vậy. Trong nhất thời, từng người một tiếp xúc đạo của Trần Cảnh, từng người không thể nói, thân không thể động.

Không ai biết rõ trong sóng nước có bao nhiêu tượng đá. Nhưng tự Trần Cảnh lại biết, tổng cộng có ba mươi hai pho tượng.

Những tượng thần này đến từ miếu thần trên thế gian. Bọn họ thấy, đều là những pho tượng đang được thờ cúng trong các miều thờ. Bọn họ không biết, cái loại lực lượng từ trong tối tăm trấn áp bọn họ cũng không phải đến cả từ Trần Cảnh, mà là từ tín ngưỡng của người trên thế gian với Trần Cảnh, là đèn nhang nguyện lực.

Trong Linh Tiêu, tiếng đàn vẫn văng vẳng, nhưng không linh động bằng lúc trước. Tiếng đàn ở trong sóng nước phảng phất như có hình dạng, trôi nổi tung bay, trong tiếng đàn lại có một người như ẩn như hiện.

Lúc trước mọi người chỉ nghe được âm thanh mà không thấy bóng người. Chỉ có Trần Cảnh biết rõ, chủ nhân tiếng đàn là người tiến vào điện sớm nhất.

Chợt tiếng đàn có chút gián đoạn, mà Cầm ma Thạch Nham cũng chầm chậm hiển hóa ra. Trong tay gã phảng phất ôm một cây đàn đá. Thân thể gã lúc sáng lúc tối.

Lúc này, trong tiếng đàn nghe được cả tiếng gã nói:

- Trên thế giới này, thần linh vô số, nhưng có thể như ngươi, ta lại không thấy một ai. Không thể ngờ, ngươi lại đi trước một bước này so với chúng ta.

Gã nói xong những lời này, thân thể đã hiện ra hoàn toàn, đồng thời tiếng đàn cũng tắt. Bởi vì gã cũng giống người khác, đứng đó không nhúc nhích.

Đại địa vô cùng rộng lớn, thần linh nhiều đếm không xuể, những năm gần đây lại càng nhiều. Nhưng vùng Bá Lăng này hiện nay chỉ có loại miếu thờ duy nhất là miếu Hà Bá. Ba mươi hai pho tượng Trần Cảnh có hơn nửa là đến từ địa giới Bá Lăng, còn lại thì ở bên ngoài Bá Lăng, có pho tượng ở cách xa tận ngàn vạn dặm. Từ nơi vốn đặt những pho tượng ấy, nếu nhìn lên trời, sẽ phát hiện có những đường cong uốn lượn.

Đó là đường Lý Anh Ninh đã từng đi qua. Hiện tại Lý Anh Ninh lại lần nữa theo từ đường này tới. Lý Anh Ninh mới từ Bá Lăng đi ra. Lý Anh Ninh đã đi qua hết mỗi một miếu thần ở Bá Lăng, cũng ở đó tuyên truyền giảng giải sự tích của Trần Cảnh, hiệu triệu mọi người tâm tụng "Hà Bá thủ thân kinh".

Nhưng ngay lúc Lý Anh Ninh bước ra khỏi Bá Lăng, miếu Hà Bá trong thiên hạ đều phóng ra thần quang. Thần quang xuyên qua nhà cửa, dù là ban ngày cũng có thể thấy. Khi người xung quanh mỗi ngôi miếu thần đi tới miếu Hà Bá thì bọn họ phát hiện ba chữ "Miếu Hà Bá" đang biến mất dần theo ánh hào quang. Rồi tới khi đêm tối, ba chữ kia cuối cùng biến mất hẳn.

Trong miếu thần tỏa ra mùi hương nồng đậm, giống như mùi hương khói cung phụng những năm gần đây cùng lúc tuôn ra. Đồng thời thần quang hóa thành sương khói, không nhìn rõ trong miếu nổi nữa. Chỉ mơ hồ thấy tượng thần trong miếu như một người cao lớn nhìn chăm chú ra ngoài miếu. Trong lòng bọn họ lại không hề sợ hãi, trái lại có cảm giác tâm an.

Một ngày này, tại trong hậu thế được mọi người gọi là "ngày hiển thần", đồng thời còn có một cách xưng hô cũng từ thời điểm này bắt đầu hình thành.

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play