Ngay khi Trần Cảnh rời khỏi Côn Lôn, đưa mắt nhìn lại trong ngàn dặm chỉ còn là một mảnh hoang tàn, một vùng ngập nước. Khi đó hắn cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, bèn bỏ ra mấy ngày trời thu lại toàn bộ số nước đổ xuống đó, nhưng đã có rất nhiều gia viên bị hủy hoại trong dòng nước lũ rồi.
Không phải hắn không nghĩ đến tình huống này. Thế nhưng nếu hắn được lựa chọn lại, hắn vẫn quyết định làm như vậy. Chẳng qua, điều này cũng đủ khiến lòng hắn loạn, hết thảy tư tưởng đều bay loạn như thể tòa lầu các bị mây mù kéo đến che phủ. Hắn không quay về Tú Xuân loan, mà quyết định du ngoạn vùng đất này.
Chỉ khi hai chân hắn từng bước bước đi trên mặt đất, lòng hắn mới bình tĩnh lại được một chút.
Trần Cảnh quay đầu nhìn thoáng qua gian nhà kia, nhìn ngọn đèn ảm đạm hắt ra từ trong phòng, đột nhiên trong lòng lại muốn lập ra thêm một quy tắc nữa cho mình: "Không tin không cứu, không cầu không cứu."
Hắn vừa đi trong bóng đêm vừa nghĩ, cuối cùng vẫn chưa định rõ, nhưng đã có một lời nhắc nhở khác hình thành trong lòng.
"Người có hổ thẹn, chỉ nên âm thầm phân giải."
Trần Cảnh tin rằng nếu lần này mình có thể xử lý kín kẽ hơn một chút, che đậy chút ít cho người thì bọn họ cũng sẽ không đối xử với hắn hư vậy. Con bái trắng không lớn, bị tay hắn nắm chặt lấy cổ. Lúc đầu nó cũng chửi bới, sau lại chuyển sang cầu xin, Trần Cảnh vẫn một mực không để ý tới. Đến khi đi vào một ngôi đình nhỏ, hắn thò tay vào không trung chụp một cái, lôi một cái vò gốm ra rồi nhét con bái trắng vào trong vò.
Bái trắng lên tiếng cầu xin:
- Chân nhân, xin ngài tha cho ta lần này đi. Ta không dám như thế nữa. Nhà ta còn có một vợ và một con gái, nếu ta bị phong cấm, nhất định các nàng sẽ bị người ta bắt nạt.
- Ngươi đã biết hết những chuyện này, cần gì phải đi bắt nạt người khác?
Trần Cảnh hỏi.
- Chân nhân, tiểu yêu biết sai rồi, tiểu yêu không dám nữa.
Con bái trắng trong hũ lớn tiếng cầu xin.
Trần Cảnh nhìn con bái bị nhét thành một đống trong hũ, trầm mặc một lúc rồi nói tiếp:
- Biết hay không biết ta không thể nhận ra được. Nhưng ngươi đã gieo ác xuống, không thể vì một câu ngươi đã biết sai mà xóa bỏ tất cả. Ngươi phải gánh lấy hậu quả.
Nói đến đây Trần Cảnh ngừng lại một chút, nói thêm:
- Đối với bọn họ, ngươi là một sự sỉ nhục. Bọn họ không muốn ngươi sống trên thế gian này, như vậy ta sẽ phong cấm ngươi đến khi bọn hắn chết già đi vậy.
- A, không thể a, chân nhân, không thể a...
- Ngươi yên tâm, ta sẽ bố trí cấm chế, vào đêm tối nhất của ngày đầu tháng, ngươi có thể thu nạp được linh lực của trời đất, như vậy ngươi sẽ không chết được. Nếu ngươi nói cho ta biết nhà ngươi ở nơi nào, ta có thể đến đó nhắn với người nhà ngươi. Nói cho bọn họ biết ngươi bị phong cấm nơi này, để mỗi đầu tháng bọn họ sẽ tới đây thăm ngươi.
Con bái trắng thấy Trần Cảnh sắt đá không lay chuyển, lập tức chuyển sang hèn hạ, chửi rủa không ngừng:
- Làm sao ngươi lại hảo tâm đến như vậy? Ngươi là tên dâm đạo, lấy tư cách gì để ý đến chuyện của ta?
Trần Cảnh mặc kệ nó mắng chửi, đợi nó mắng xong mới đáp:
- Quả thật ta không phải là đạo sĩ. Ta là Trần Cảnh, mang chức trách quản mưa trong thiên hạ.
- Người là Ti Vũ thiên thần?
Bái trắng vẫn không tin. Trần Cảnh nhanh chóng vẽ ra những đạo bùa huyền bí lên vò gốm, rồi nâng đình tránh mưa này lên, đặt vò gốm xuống dưới nền đất của tòa đình. Trong tích tắc hắn buông ra, con bái trắng sốt ruột nói nhanh:
- Nhà ta ở Nguyên động trên ngọn núi Tàng Kiếm.
Đình tránh mưa đè xuống, giọng nói của con bái trắng cũng biến mất.
Trần Cảnh còn vẽ lên trên bốn cây cột cao nhất trong đình một loạt phù văn nữa.
Cùng ngày, trong đêm đó Trần Cảnh đã đi đến Nguyên động trên ngọn Tàng Kiếm cách thành Ngoại Hổ chừng trăm dặm, tìm được vợ con của bái trắng. Hắn bất ngờ khi thấy nàng này là nữ tử nhân gian, hơn nữa lại là con gái một nhà phú quý trong nhân gian. Nghe nói bái trắng đã bị Trần Cảnh phong cấm tại thành Ngọa Hổ bèn năn nỉ Trần Cảnh đưa nàng ta đến thành đó. Nàng ta không cách nào ở nơi này được nữa vì không tìm được thức ăn, lại không dám đi ra ngoài. Hơn nữa không bao lâu sau, chắc chắn sẽ có các yêu quái khác trong núi đến tận cửa phá rối.
Trần Cảnh đồng ý đưa nàng ta đi ra khỏi Nguyên động. Quả nhiên trên đường có một vài yêu linh xuất hiện, giọng điệu vô lễ, đều bị Trần Cảnh dùng phép thuật đuổi đánh không dám lại gần.
Nàng này là con gái nhà phú quý chốn nhân gian, có tên Trúc Vận Thi. Lúc nàng ta đang đánh đàn trong nhà thì bị bái trắng bắt cóc đến Nguyên động trên núi Tàng Kiếm. Dù con gái nàng ta sinh ra là nhân loại, nhưng vẫn có nét yêu dị. Nàng nhìn ra Trần Cảnh có phép thuật kinh người, hi vọng hắn có thể thu con gái mình làm đồ đệ nhưng Trần Cảnh không nhận lời. Nàng bèn một đường khóc ròng, nói chắc chắn con gái mình không sống được bao lâu, nhất định sẽ bị thiêu chết trong thành Ngọa Hổ mất.
Trần Cảnh trầm ngâm một lát, sau đó nói:
- Vậy ta đặt vài loại cấm chế lên người nó vậy, có thể giúp nó sống cuộc sống như người bình thường.
Vợ bái trắng bèn nói:
- Cấm chế phong ấn có thể khiến vẻ yêu dị của nó biến mất lúc này, nhưng khó đảm bảo sau này có hiện ra hay không. Vạn nhất xuất hiện điểm gì kỳ dị, khó tránh được bị người kêu là yêu quái rồi giết chết.
Trần Cảnh thầm nghĩ, hiện nay tuổi đứa bé còn nhỏ, gieo phong ấn xuống có lẽ khá yếu ớt. Nhưng đến khi nó lớn lên, có lẽ phong ấn trên người không còn hữu hiệu. Mà hiện tại hắn thật sự không muốn mang thêm người nào bên người. Nghĩ một lát, hắn nói:
- Ta truyền cho cô một quyển sách "Thần Minh Thủ Thân kinh". Thường xuyên tụng kinh này, dù có gặp vài loại yêu ma quỷ vật cũng có thể bảo vệ các ngươi bình an.
Nói xong hắn chụp lấy một gốc cây liễu rất lớn, rồi lấy lõi cây ra, nhanh chóng điêu khắc thành hình thù một người. Sau đó hắn điểm xuống trán của hình người nhỏ bằng bàn tay đó, một đường sáng vàng lóe lên, rồi từ từ ảm đạm xuống. Cuối cùng chỉ còn sót lại một chút ít dấu vết ánh kim mờ nhạt. Trần Cảnh lại khắc quanh tượng gỗ đó vài đường mềm mại như thể đang khắc quần áo cho tượng người, nhưng nhìn kỹ thì hóa ra hắn đang vẽ phù văn.
Chỉ một lát sau, hắn lại suy nghĩ, rồi khắc lên lưng tượng người một trang "Thần Linh Thủ Thân kinh". Có điều trang sách này khác trang "Thần Linh Thủ Thần kinh" trước kia. Nội dung trong này đã được bổ sung thêm một vài thứ khác, bao gồm Kinh Hà quyển, lại có thêm Ti Vũ quyển là thứ mà Trần Cảnh tự ngộ ra sau khi rời khỏi Côn Lôn.
Hắn vừa khắc vừa nhẩm niệm, cô vợ bái trắng bên cạnh cố gắng ghi nhớ.
Trần Cảnh nói:
- Về sau cô hãy dạy đứa bé tụng niệm kinh này, có thể được sống bình an vô sự. Ba mươi bốn năm sau, cô có thể cùng tướng công mình gặp lại nhau.
Nàng kia nhận lấy tượng gỗ, cảm nhận được hơi ấm từ tượng gỗ truyền ra khiến nàng ta an tâm hơn không ít.
Gió bên tai nàng ta thét gào, chỉ trong chốc lát, tiếng gió ngừng lại, cảnh tượng trước mắt lại trở nên rõ ràng. Nàng ta bèn đưa mắt nhìn ra phía xa xa, có một tòa đại thành, trên cửa thành có hai chữ "Ngọa Hổ".
Trần Cảnh đưa nàng ta tới đây, hỏi rằng có thể sống nổi ở nơi này không? Nàng lập tức đáp rằng lúc rời khỏi Nguyên động đã mang theo châu báu, không phải lo cơm áo. Trần Cảnh gật đầu, đang định rời đi thì nàng lại hô lên:
- Con gái còn nhỏ, dù đã có tên, thế nhưng từ nay trở đi bắt đầu sinh sống ở nhân gian. Chân nhân có thể ban cho con gái nhỏ một cái tên khác được không?
Trần Cảnh nhìn qua đứa bé gái đang yên giấc ngủ ngon, suy nghĩ rồi đáp:
- Lấy họ nó là Bối đi.
Nói đến đây, hắn trầm ngâm rồi tiếp tục:
- Bởi vì đứa trẻ có thân phận khác biệt, tương lai nhất định sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Hi vọng dù cho nó có gặp phải chuyện gì cũng đều có thể bình an, nội tâm luôn đẹp đẽ, tú lệ. Tên nó là An Tú đi, Bối An Tú.
Khi Trần Cảnh nói ra cái tên này, âm thanh chưa dứt thì hắn đã theo gió đi mất dạng.
Cô vợ của con bái trắng vẫn còn ôm đứa bé trong tay, phát hiện trán nó đã có thêm một ấn kí nhàn nhạt, mà cái kỳ dị đặc thù trên người đứa bé cũng chậm rãi biến mất. Cuối cùng, đứa bé biến thành một đứa trẻ con loài người bình thường.
Nàng ta bèn đưa tay sờ sờ đến dấu phong ấn trên trán con mình, thở dài:
- Con à, tên con là do Ti Vũ thiên thần đặt cho, nhất định vận mệnh của con sẽ tương liên với người.
Những tia nắng mặt trời còn sót lại chiếu lên mặt đứa trẻ, sảnh đường lúc này đã đỏ thẫm như máu.
Trần Cảnh quay lại thành Ngọa Hổ thì đã qua một ngày, không biết được ngày hôm qua có Tổng binh thành Ngọa Hổ phái người tìm mình. Hắn tiếp tục tiến vào trong thành. Thành Ngọa Hổ này chỉ có hai cửa, một hướng thông với thành Quân An là thành quốc đô của Trung Nguyên. Còn hướng kia chính là cửa thành nơi Trần Cảnh đã từng đi tới, có nói vài câu với Tổng binh thành Ngọa Hổ bên ngoài cửa thành.
Trần Cảnh từ bên ngoài tiến vào, thủ vệ thành vẫn là mấy người như vậy. Lúc ấy Tổng binh Ngô Kỳ Sĩ lệnh cho văn sĩ kia đi tìm Trần Cảnh, còn phái người tới hỏi bọn hắn có nhìn thấy Trần Cảnh rời đi hay không, bọn hắn còn đáp là không có. Nhưng lúc này lại nhìn thấy Trần Cảnh từ bên ngoài trở về, bọn hắn không khỏi nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thầm nghĩ không rõ hắn ra ngoài từ lúc nào.
Ngày hôm qua văn sĩ cũng chỉ phái người tới hỏi thăm hắn, căn bản không nói bắt Trần Cảnh lại, cho nên bọn hắn cũng không làm gì cả. Chỉ là lúc này nhìn Trần Cảnh, trong mắt bọn hắn đã cảm thấy hắn trở nên cao thâm khó lường.
- Đạo trưởng, tối nay có mưa chứ?
- Có, mưa to.
Đám thủ vệ đồng loạt nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy trên trời phủ đầy rạng mây đỏ, căn bản không có chút dấu hiệu sẽ mưa. Chẳng qua lần này không người nào cười to cả, chỉ dùng một loại ánh mắt quái dị đánh giá hắn. Trong lòng mỗi người đều ngạc nhiên không rõ làm sao.
Trần Cảnh đi đến cửa thành, nhìn bọn họ, rồi chỉ tay lên tấm phướn trắng mình cầm, nói:
- Cầu mưa cầu phúc, bắt quỷ tróc yêu.
Nói xong, cũng không ai lên tiếng. Trần Cảnh chỉ cười cười, không nói thêm nữa mà đi thẳng vào trong thành.
Một thủ vệ trong đám lập tức chạy đến phủ Tổng binh cáo cáo. Lúc người vệ sĩ kia quay lại thì trời đã tối đen, hơn nữa sáng sớm nay Tổng binh đã cùng với văn sĩ đi qua thành Quân An rồi.
Lúc này, bầu trời trũng thấp, đột nhiên một tiếng sét ầm vang. Rồi tích tắc sau, mưa to như trút nước xuống.
Vào thành rồi, Trần Cảnh cũng đã có tính toán.
Thế nhưng ngoài ý là hắn phát hiện tòa thành này có Thổ Địa, nhưng không có Thành Hoàng. Đồng thời cũng có vài miếu thần không biết tên, nhưng tất cả đều rất nhỏ. Thần linh bên trong miếu đó cũng có thần lực cực thấp. Ngoài ra còn có một ngôi miếu Long vương nho nhỏ. Nhìn Long vương trong đó dữ tợn, có lẽ là Long vương của con sông nhỏ bên ngoài cách thành này không xa. Tuy còn có hương khói, có ông Từ chăm lo nhang đèn khói lửa, nhưng miếu thờ không có thần quang.
Trần Cảnh bèn mở một quầy hàng nhỏ bên ngoài miếu Long vương này. Sau một tháng, tên tuổi của hắn đã truyền khắp thành Ngọa Hổ. Ai ai cũng biết trước miếu Long vương phía Đông thành có một đạo sĩ biết tính toán tiết trời.
Đồng thời mọi người cũng bàn tán xem rốt cuộc Trần Cảnh có lai lịch gì. Sau đó không ít người liên hệ Trần Cảnh với miếu Long vương kia, cho rằng Long vương hiển linh. Bằng không làm sao hắn có thể nói chuyện thời tiết chuẩn xác đến như vậy được.
Đột nhiên, ngày kia có một văn sĩ tới gặp Trần Cảnh.
- Chân nhân quả thật là cao nhân. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, danh tiếng đã tràn khắp thành Ngọa Hổ, truyền đến cả thành Quân An.
Văn sĩ chậm rãi nói với Trần Cảnh:
- Ngày đó chân nhân từ phương Tây tới, Văn mỗ không nhìn ra được chân nhân. Mong ngài thứ tội.
Trần Cảnh chỉ nhìn qua, mặt không nở nụ cười. Bởi thân thể hắn là tượng đá, căn bản không thể cười được. Văn sĩ kia giới thiệu mình họ Văn, tên đầy đủ là Văn Tuấn Khanh, là người bên cạnh Tổng binh Ngô Sĩ Kỳ. Y nói Tổng binh rất thích kết giao với kỳ nhân dị sĩ, muốn mời Trần Cảnh qua phủ Tổng binh ngồi một chút.
Trần Cảnh không cự tuyệt mà đi theo Văn Tuấn Khanh vào phủ Tổng binh.
Hơn một tháng nay, dù không ai biết rõ thân phận của hắn. Nhưng hắn đã có được tín ngưỡng nhàn nhạt như mây mù giăng núi ở trong tòa thành này.
Vào phủ Tổng binh, Trần Cảnh mới biết Tổng binh tìm hắn không đơn thuần chỉ vì muốn kết giao.
Hiện tại có rất nhiều thần linh bên trong đất nước Trung Nguyên, mỗi một tòa thành đều có một vị thần. Mà riêng bản thân tướng quân trấn thủ một tòa thành cũng có rất nhiều thần linh bên cạnh, còn có rất nhiều đệ tử Đạo môn, hoặc yêu quái hóa thành hình người hành tẩu trong nhân gian.
Nhiều năm trước, thành Ngọa Hổ này đã từng xuất hiện một tràng đấu phép, cuối cùng không còn vị thần nào ở lại. Cho nên hiện tại ở đây chỉ còn một vài tiểu thần có thần lực ít ỏi. Hơn nữa nguyên nhân chủ yếu còn là ở chính Tổng binh Ngô Sĩ Kỳ này, các thần linh thông thường căn bản không thể truyền bá tín ngưỡng trong thành, cũng không thể xây miếu thần.
Trần Cảnh chính là thần linh đầu tiên tiến vào thành Ngọa Hổ mà không bị y phát hiện ra.
-----oo0oo-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT