Thủy Dạng Hề mang theo một mạch nam tử trung niên đầu bạc kia chân không chạm đất một đường trở lại Thừa Kiền Điện, mấy người kia cả kinh nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng đối người trong tay nàng mang theo đều tràn ngập tò mò. Chỉ có Tống nương không khỏi ngẩn ra, bất động ở nơi đó.

"Tiểu thư, này... Đây chính là tiên sinh?" Tống Nương có chút không thể tin được hỏi.

"Ân," Thủy Dạng Hề chỉ gật gật đầu, liền đem người mang hướng nội thất an bày trên giường. Nàng tuy không có y thuật, nhưng dựa vào một thân nội lực cao thâm, vẫn có thể nhận ra mạch đập của hắn cực kỳ suy yếu, phải giúp khôi phục một chút mới được, rất gay go là nội lực hắn hình như toàn bộ không có, hẳn là cùng nàng trước kia giống nhau, bị trúng Thiên Ảnh điểm huyệt.

Nghĩ tới đây, không khỏi nhướng mày. Nàng đã chịu đựng sự đau khổ của Thiên Ảnh điểm huyệt, đương nhiên biết sự lợi hại của nó, nay Nam Cung Ngự Cảnh bị độc chưa lành, sẽ giải không được.

Những người đang chờ nhìn Thủy Dạng Hề khẩn trương với lão nhân bạc đầu kia, nên đều theo tiến vào, xem đến tột cùng là ai.

Nam Cung Ngự Cảnh vẻ mặt ấm ức, hung hăng trừng mắt nhìn nam tử trong tay nàng, nhưng cuối cùng cũng đi theo vào. Không đợi Thủy Dạng Hề thân cận quá mức, bàn tay to chụp tới, liền đem nàng mang vào trong lòng mình, chỉ đối với Trương Thái y bên cạnh ra hiệu bằng ánh mắt.

Hắn không biết Hề Nhi cùng người này quan hệ như thế nào, tuy rằng một đầu tóc bạc, nhưng xem dáng vẻ này, cũng không quá già, chẳng qua vẻ mặt mỏi mệt, nghĩ là trong khoảng thời gian này chịu không ít khổ sở. Chính là Hề Nhi của hắn trừ bỏ hắn ngoài ra không thể thân cận nam tử nào khác, cho dù là một nửa lão nhân cũng không được. Nghĩ như vậy, trong tay không khỏi lại tăng thêm lực đạo, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, không nới lỏng mảy may. (Ặc, ca ăn dấm chua kìa hahaha)

Thủy Dạng Hề vỗ nhẹ nhẹ tay hắn, ý bảo hắn buông nàng ra trước, ai ngờ Nam Cung Ngự Cảnh chẳng những không buông ngược lại ôm càng thêm chặt. Đông Ly Hạo cùng hai tiểu quỷ bên cạnh kia nhìn xem liên tiếp cười trộm. (^!^)

Nàng có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn, chỉ đành cùng Nam Cung Ngự Cảnh cùng nhau xoay người, mặt hướng Đông Ly Hạo nói: "Hạo Nhi, đệ nhanh chạy về hồng lâu, để phân bộ các nơi sưu tập thiên hạ kì trân dược liệu, bất kể là trên núi cao, hay là trong nước sâu, ta đều phải tìm. Trong vòng ba ngày mang đến trong cung."

Đông Ly Hạo đang cùng Niên Niên Tuyền Tuyền pha trò giễu cợt Thủy Dạng Hề, lại nghe lời nói nàng ngưng trọng, không khỏi cũng biến sắc: "Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định làm được." Vừa dứt lời, người đã từ bên trong biến mất.

Vài năm nay, hắn làm lâu chủ cũng không phải ngồi không.

"Trương Thái y, cữu cữu ta thế nào ?" Thủy Dạng Hề phân phó Đông Ly Hạo xong, liền quay đầu nhìn Trương Thái y hỏi.

Trương Thái y thu tay về khỏi người trên giường, trả lời: "Nương nương không cần lo lắng, cũng không có gì đáng ngại nhiều, tu dưỡng mấy ngày liền có thể khôi phục ."

Thủy Dạng Hề thế này mới yên tâm, chỉ cần trên thân thể không có gì trở ngại thì tốt. Phất phất tay, làm cho những người đang chờ còn lại đều lui ra ngoài, bây giờ, chỉ còn lại nàng cùng Nam Cung Ngự Cảnh.

"Hề Nhi khi nào lại có thêm một người cậu?" Nam Cung Ngự Cảnh liếc liếc nam tử bạc đầu trên giường, tuy rằng nhìn như khoản năm mươi mấy tuổi, nhưng xem vẻ ngoài này cũng là nam tử tuấn tú không hơn không kém, một đầu tuyết trắng ngược lại pha lẫn sợi đen khiến hắn càng thêm phong trần. Người như thế, không nên chịu ràng buộc nơi trần thế mới tốt.

"Hắn là nghĩa huynh của nương ta, dĩ nhiên trở thành cữu cữu ta." Thủy Dạng Hề đi đến phía trước cửa sổ, lại đem mạch đập hắn, mỏng manh kia nhảy lên làm cho nàng không khỏi nhíu mi, "Bất quá, chàng còn phải tôn cữu cữu là sư thúc mới đúng, hắn thế nhưng là sư đệ chính tông của sư phụ chàng." Nói xong, đối hắn cười chế nhạo.

Nam Cung Ngự Cảnh cả kinh, người trên giường đúng là năm đó cùng sư phụ hắn nổi danh hưởng dựgiang hồ Ngọc Diện Công tử Quân Vô Nhan.

Nhân đạo vô nhan, nhưng hắn cũng cứ quân nhan như ngọc, tuấn mỹ khuynh thành, năm đó người phong lưu phóng khoáng giang hồ không ai có thể theo kịp. Mà đầu tiên là một thân võ nghệ phiêu dật tiêu sái càng làm cho người ta chỉ cần xem thế là đủ rồi. Chỉ là đến nay vì sao lại rơi vào tình cảnh này?

Hắn nhíu mày lại, tiến lên trước, kéo mạch đập người kia. Thần sắc trong mắt lại biến đổi, người này, quả nhiên trúng Thiên Ảnh điểm huyệt.

"Hề Nhi đã cứu hắn như thế nào?" Trong giọng nói thản nhiên cộng thêm một điểm trầm trọng. Sư phụ hắn nếu đã có dũng khí thả tâm ly khai kinh thành, liền sẽ không lộ ra bất luận là sơ hở gì, nhất là lợi thế trọng yếu như thế. Chẳng lẽ trong đó lại có âm mưu gì?

Thủy Dạng Hề nghe ra sự thận trọng trong lời nói, tất nhiên là đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn, đối hắn cười nói: "Yên tâm, ta có thể cứu được cữu cữu [đúng là ngẫu nhiên. Chính là sớm muộn gì bọn họ sẽ biết. Mà Mộ Dung Tỉnh rời kinh thành đi cũng đã nhiều ngày, hắn có thể như vậy không kiêng nể gì mà để Thái Hậu tự mình một người ở lại trong cung nhất định là bố trí hết thảy tốt lắm, chỉ không biết hắn rốt cuộc đi nơi nào, đúng là không ai có thể dò xét sao?" (Ta nghĩ là nên dùng cửu cửu có vẻ đúng hơn nhỉ :-?)

Nghe được câu Thủy Dạng Hề hỏi, Nam Cung Ngự Cảnh hai hàng lông mày cau lên hiếm thấy, đối với hành tung Mộ Dung Tỉnh, người phái đi giám thị đều là thất bại quay về, đến nay không biết hắn rốt cuộc đi nơi nào, lại đã để lại âm mưu gì.

"Võ công hắn rất cao, những người phái đi không ai có thể thăm dò được hành tung của hắn." Điểm ấy là điều duy nhất hắn không thể nắm giữ .

Như thế, trong tình cảnh này, vẫn có chút khó giải quyết .

Nhất thời, hai người đều lâm vào trầm mặc, chỉ còn tiếng ngọn nến cháy, ở trong bầu không khí yên tĩnh càng rõ ràng.

"Khụ khụ khụ..." Không biết khi nào, cũng không biết trầm mặc bao lâu, người trên giường rốt cục cũng không kiên nhẫn mà phát ra vài tiếng ho khan.

Hắn đã tỉnh được một lúc, chính là nghe thấy hai người nói chuyện, mới tiếp tục chợp mắt, vẫn chưa lên tiếng quấy rầy. Chỉ là lúc vừa nghe được đàm luận về việc nơi đi Mộ Dung Tỉnh, lại nghe im lặng, đợi hồi lâu, vẫn như cũ là lặng im một mảnh. Hắn thật sự là nhịn không được, chỉ phải giả ho khan vài tiếng, làm như mình đã tỉnh lại rồi.

"Cữu cữu ngươi đã tỉnh chưa?" Thủy Dạng Hề nghe thấy động tĩnh của người trên giường, không khỏi có chút vui sướng hỏi, đem một chén nước đưa tới bên môi hắn, "Trước uống nước đi."

Nam Cung Ngự Cảnh cũng tiến lên đỡ thân mình hắn, đem uy nghi đế vương của mình để qua một bên.

Quân Vô Nhan nhợt nhạt uống một ngụm, đem phần còn lại của chén trà đưa Thủy Dạng Hề, mới nói: "Mộ Dung Tỉnh xác nhận đi Thịnh Hạ quốc. Đương kim Thừa tướng Thịnh Hạ quốc và Mộ Dung Tỉnh lúc trước có giao hảo, hắn là muốn cho các ngươi một cái trở tay không kịp."

"Thịnh Hạ Quốc sao?" Nam Cung Ngự Cảnh nghe xong, hai mắt nguy hiểm ánh lên, trong lòng cười lạnh vô cùng. Cùng Thủy Dạng Hề nhìn nhau cười, "Hề Nhi, nàng nói trên trời có phải đặc biệt chiếu cố chúng ta hay khôn, càng là đến thời khắc nguy cấp, tiền đồ lại càng là sáng sủa."

Thủy Dạng Hề đang nghe đến Thịnh Hạ quốc ba chữ trong lòng cũng không có chút âm thầm cao hứng, nay nghe Nam Cung Ngự Cảnh nói như thế, lại vui sướng khó nén, hé ra gương mặt sớm cười đến có chút nở hoa. Như thế rất tốt, Mộ Dung Tỉnh muốn cho bọn hắn bị hai mặt giáp công, vậy bọn họ cũng không thể quá bị động mà thất lễ, ngay tại lúc đó phóng một con sâu mọt nho nhỏ lên, làm hắn ngã có kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Một đôi mắt đẹp cười đến nhập vào tinh thần càng thêm sáng ngời.

Dây đàn căng thẳng nhiều ngày ở trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, hiện nay chỉ còn chờ con cá vào lưới.

"Cửu cửu có phải trúng Thiên Ảnh điểm huyệt hay không?" Thủy Dạng Hề lúc này rốt cục nhớ tới một việc trọng yếu hơn.

"Không sai,” Quân Vô Nhan có chút bất đắc dĩ thở dài, hắn cả đời này xem như thua ở trên món võ công này. Sớm biết như thế, lúc trước khi sư phụ cho hai người bọn họ lựa chọn loại võ nghệ để học, hắn phải chọn cái này trước mới đúng, cũng miễn hắn nay gặp chuyện thế này.

Vốn ôm một tia hy vọng xa vời nhưng sau khi nghe ra sự thừa nhận trong tiếng trả lời liền trầm đi xuống. Quay đầu nhìn phía Nam Cung Ngự Cảnh: "Cảnh, Thiên Ảnh điểm huyệt này không phải là người thi huyệt thì không thể giải thật sao?"

Nam Cung Ngự Cảnh nhìn Thủy Dạng Hề cùng Quân Vô Nhan, nói: "Nếu như ta không có trúng độc, cũng có thể thử một lần. Nhưng nay nhìn toàn thiên hạ, nếu không phải Mộ Dung Tỉnh thì không thể giải."

"Thật giải không được sao?" Thủy Dạng Hề vội vàng hỏi, trong mắt cũng không biết khi nào hiện lên một tầng hơi hơi tuyệt vọng. Nhưng như cũ chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Hiện tại, thật không sao giải được." Nam Cung Ngự Cảnh ôm chầm nàng tựa vào trong lòng mình, hai tay mạnh mẽ ấp áp như nhắn nhủ sự an ủi của hắn.

Thủy Dạng Hề hai tay buông xuống trong người bên cạnh, đầu ngón tay lại thói quen mân mê bàn tay. Thật giải không được sao, biết rõ là tuyệt vọng, chính là không cam lòng, cố tình muốn tìm cái kết cục, nhưng chính sự cố chấp này, đã làm cho nàng sau khi tuyệt vọng ngã vào vực sâu, đã không ngừng cố gắng mà thấy được ánh sánh mặt trời lần nữa.

"Hề Nhi không cần như thế, võ nghệ nay có hay không với ta mà nói cũng không trọng yếu," Quân Vô Nhan nhìn Thủy Dạng Hề với thần thái khuôn mặt không hề gì, không khỏi lên tiếng an ủi.

"Nhưng là cữu cữu, Cảnh chàng trúng loại độc giống loại độc năm đó nương ta trúng, toàn bộ thiên hạ chỉ có người mới có thể nghiên cứu chế tạo ra giải dược. Người không có võ nghệ cũng có thể nghiên cứu chế tạo ra sao?" Nàng nghĩ muốn có một viên đan dược nữa, đan dược kia giải trăm độc những cũng làm tăng công lực. Nếu sớm biết có hôm nay, nàng nhất định sẽ không ăn vào đan dược đó.

Quân Vô Nhan nghe nói đột nhiên nhìn về phía Nam Cung Ngự Cảnh, hắn thế nhưng lại trúng Bách Hoa Hồng quật. Hắn không có nắm chắc, cho dù khôi phục võ công hắn cũng không có nắm chắc là có thể nghiên cứu chế tạo ra viên thuốc ngày đó không.

Nhưng hắn lại nghe chính mình nói: "Ta có thể thử xem..."

Thủy Dạng Hề ngẩn ra, chỉ dùng mắt yên lặng nhìn hắn, hắn nói hắn có thể thử xem, có thể thử xem. Hai tay nắm chặt cánh tay Nam Cung Ngự Cảnh, một giọt trong suốt tích lại từ trong mắt chảy xuống.

"Cửu cửu, cám ơn, thật sự cám ơn. Nhưng mà cửu cửu, ngươi chỉ có sáu ngày thời gian, chỉ có sáu ngày cũng được sao?" Nàng đã không có biện pháp gì, nay, cửu cửu là ân nhân cứu mạng duy nhất của nàng a. Nàng chỉ có thể gắt gao mà giữ lấy hắn, cho dù trời có sập xuống, cũng không mảy may buông ra.

"Sáu ngày?" Quân vô nhan kinh hô ra tiếng, sáu ngày như thế nào khả năng? Hắn cắn chặt răng, cuối cùng phun ra ba chữ "Ta thử xem."

Từ đó, không ngừng mỗi ngày có người đem thế gian kì dược vận chuyển tiến cung, lại một đoàn vận chuyển ra cung, luân phiên như thế, ngày đêm không nghỉ.

Như thế, ba ngày sau, Dĩnh Thành biên cảnh trọng yếu phía nam báo nguy, mười vạn binh lực Thịnh Hạ Quốc dốc toàn bộ lực lượng, thẳng thủ Dĩnh Thành, Dĩnh Thành nguy ngập. Cảnh Hề Đế Nam Cung Ngự Cảnh không thể không mang bệnh thượng triều, trước đường giận dữ, đem thần tử liên can mắng toàn bộ quỳ xuống, không ai dám lên tiếng dù là một từ.

Cuối cùng mệnh Tứ Hoàng tử Linh Vương dẫn hai mươi vạn binh tiến đến trợ giúp, nếu không thể đem quân địch Thịnh Hạ Quốc đánh tan liền mang đầu tới gặp. Chúng thần tử gặp Hoàng Thượng thịnh nộ như thế, người người đều vì Linh Vương xuất binh một phen mà đổ mồ hôi. Bất thình lình chiến tranh sợ là đánh không tốt a.

Đêm đã rất khuya, trừ bỏ những chấm nhỏ hà liên đăng trên mặt hồ, không thấy một tia ánh sáng. Một thân bạch y che mặt vẫn cứ từ một đỉnh cung điện hùng vĩ cao lớn lướt qua, như lưu tinh duệ vĩ rồi biến mất, lập tức không thấy bóng dáng ở tẩm cung Thái Hậu.

Chỉ thấy nàng rất là thành thạo nhảy lên cao lương trong phòng, đôi mắt chuyên chú mà bình tĩnh nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia.

"Chi nha, " một tiếng, cửa cuối cùng mở ra .

Một vị nữ tử bước vào, tư thái ung nhã như lúc ban đầu, khuôn mặt xinh đẹp như trước, tuy nhiên trong mắt hiện ra tinh quang trước kia làm cho người ta bất giác hơi nhíu mày. Thời gian này, Thái Hậu quả nhiên là càng ngày càng cay độc a.

Sau nữ tử, một thanh y nam tử bước theo vào, trường kiếm chấp hành, nếu không phải trong mắt này ngẫu nhiên hiện lên âm ngoan, có thể được xem như một vị hiệp sĩ được mọi người ca tụng.

Hai người giương mắt phượng nhìn nhau, đây là Mộ Dung Tỉnh sao? Quả nhiên đã trở về lại. Tướng mạo này mặc dù không tuấn mỹ như cậu, nhưng thật là không nghĩ đáng giận như thế, quả thật là bộ dạng người gương mẫu.

"Nhã Nhi đã xảy ra chuyện gì, vì sao vội vàng triệu ta trở về như thế ?" Mộ Dung Tỉnh tùy tay đóng cửa lại, đem nữ tử trước mặt bế vào trong lòng, lo lắng hỏi.

"Tỉnh, hắn không thấy." Thái Hậu nhíu mày, ngữ khí lộ ra hình tượng bối rối.

Thủy Dạng Hề đáy lòng cười khẽ, nguyên lai nữ tử cường hãn như thế nào đi nữa thì trước mặt người trong lòng cũng có một mặt mềm mại như thế. Thế này thật đúng là phá hủy hình tượng Thái Hậu của bà ta a.

"Hắn?" Mộ Dung Tỉnh dường như còn chưa phản ứng lại, lên tiếng hỏi.

"Chính là cái tên Quân Vô Nhan kia a, " Thái Hậu có chút nóng nảy, "Ba ngày trước, thái giám đưa cơm hồi báo lại người không biết như thế nào đã không cánh mà bay ."

Mộ Dung Tỉnh nghe nói như thế, lúc này cũng không híp mắt, mặt mũi có chút ngưng trọng.

"Không lẽ là tự hắn chạy thoát ra ngoài?" Thái Hậu thử hỏi, trên mặt cũng thể hiện ra biểu tình không tin được.

Cái nơi bí ẩn đến cực điểm, dưới đó lại có thông đạo rắc rối phức tạp, một người hoàn hảo còn không thể dễ dàng chạy ra, huống chi lại là một người đã bị mất hết võ công mà còn bị điểm huyệt không thể cử động.

"Có cho người đi thăm dò miệng giếng kia không?" Mộ Dung Tỉnh sau một lúc lâu sợ run, cuối cùng mở miệng hỏi, trong mắt dĩ nhiên có chút oán hận.

"Hiển nhiên đã đi," nàng cắn môi, cúi đầu, làm như suy nghĩ, "Nhưng không có người động vào, khối đá lớn kia vẫn ở vị trí cũ như lúc ban đầu... Chẳng lẽ, là có người từ bên ngoài tiến vào cứu hắn đi ? Cái địa đạo kia đã bị người ta phát hiện sao?" Trong giọng nói đã lộ ra bất an nhè nhẹ .

Nghe tới đây, Thủy Dạng Hề không khỏi trong lòng mừng rỡ, để cho bọn họ cứ việc đoán đi. Nàng đây đánh bậy đánh bạ, nhưng lại cho bọn họ trở tay không kịp, làm cho nàng trong lòng thật là thống khoái.

Mộ Dung Tỉnh không nói, trong ánh mắt sự tàn khốc bốc lên làm cho người ta sợ hãi: "Trong cung gần đây nhất có gì khác thường hoặc là Hoàng Thượng bên kia có thể có tin tức mới không?"

Tựa như là đã xác định, Thái Hậu sau một lúc lâu ngưng thần suy nghĩ, mới lắc đầu, nói: "Không có, Hoàng Thượng thật ra trong người không khoẻ, đã nhiều ngày chỉ đợi ở Thừa Kiền Điện không có xuất môn."

Thủy Dạng Hề cau mày lên một chút tự đắc cười, bổn cô nương nếu để cho ngươi phát hiện, vậy chẳng phải là uổng có thân võ nghệ như vậy .

Lại nghe Mộ Dung Tỉnh nói: "Vô phương. Cho dù được Hoàng Thượng cứu, hắn sớm đã không có phương pháp xoay chuyển trời đất. Nay chúng ta ngoài có cường binh Thịnh Hạ quốc áp sát, trong có nội các quan viên Lâm gia triều thần liên lạc, đã là vạn vô nhất thất*. Chờ thêm vài ngày, Thiên Mị sẽ toàn bộ là ngươi ."

*vạn vô nhất thất: không sơ hở/phải hết sức cẩn thận, chắc chắn/tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn/không sơ hở tý nào

Nghe Mộ Dung Tỉnh nói như thế, sắc mặt Thái Hậu rốt cục buông lỏng, trong miệng tràn ra một tiếng cười duyên, thật là quyến rũ, Thủy Dạng Hề nghe được toàn thân nổi da gà. Nhưng nàng lại không dám tùy tiện vọng động, phải biết rằng, võ nghệ Mộ Dung Tỉnh hiện tại có thể nói là không ai địch nổi. Tuy rằng nàng cũng không cho là thất bại trước hắn, nhưng hiện tại không phải là thời điểm đả thảo kinh xà .

Buộc lòng phải nhịn, lại nghe bọn họ tán gẫu một ít , cuối cùng ước chừng sau nửa canh giờ, hai người cùng đi ra ngoài.

Thủy Dạng Hề thế này mới ngưng thần nghe rồi lại nghe, xác định ngoài cửa không còn ai, mới từ trên xà nhảy xuống, lặng yên không một tiếng động trở về Thừa Kiền Điện.

Bóng đêm vẫn bao phủ như trước, màu đen vẫn sâu đậm, làm cho người ta không rõ màu đen bí hiểm kia, chỉ có thỉnh thoảng vài tiếng chim bị kinh hãi mà kiêu lên liên tiếp, khiến người hoảng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play