"Thúc thúc thật đẹp " ánh mắt của Tuyền Tuyền trợn tròn , con ngươi kinh ngạc trong veo như nước nhìn chằm chằm Nam Cung Ngự Cảnh, trong hai mắt đã không thấy ánh mắt cao ngạo mà mọi người thường nhìn thấy, còn lại chỉ là kinh ngạc như phát hiện được một điều vô cùng mới mẻ.

Nam Cung Ngự Cảnh không có bất kỳ động tĩnh nào, chỉ có chút run động nhìn đôi mắt của nàng giống hắn từng biết, tâm thần cũng không an bình hẳn lên.

Đó là đôi mắt của Hề Nhi, đạm như nước, nhẹ như khói sương, làm cho người ta không thể cầm giữ được; cũng từng giận như lửa, vui vẻ như cầu vồng, làm cho hắn kinh hãi thật nhiều; gợi lên đau buồn như mới ngày hôm qua, làm cho hắn cực kỳ bi thương.

Tim lại ẩn ẩn làm đau lên.

Phất tay một cái, đã muốn năm năm. Nàng trụy nhai mà đi, đã muốn năm năm.

Hắn nhớ rõ sau khi nàng trụy nhai, chống lại thân mình bị độc phát mắt hoa nhảy vào vách núi. Nhưng khi tỉnh lại đã nằm trong phòng của bọn họ, mê man suốt ba tháng.

Hết thảy đều đã qua đi. Thân mặc dù ở trong phủ, mà tâm đã theo nàng khi trụy nhai mà đi.

Hắn không tin nàng cứ như vậy rời đi, nàng từng đáp ứng không hề rời đi, nàng tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Hắn vẫn đều nhớ rõ ước định của bọn họ. Hắn sẽ chờ nàng trở lại. Cứng rắn chống thân mình đã sớm bị độc ăn mòn rách nát, bướng bỉnh chấp nhất mà chờ.

Thủy chung không phái người nào tìm kiếm, chỉ vì hắn tin tưởng cảm giác trong lòng. Hắn tin tưởng nàng còn nhớ hắn, sẽ không nhẫn tâm bỏ hắn mà đi như vậy.

Nhưng đêm khuya từ trong mộng tỉnh lại, chỉ có đêm khuya lãnh lẽo, một người thừa nhận sương gió lạnh lẽo, một người đối mặt với tẩm cung cô linh. Tay sờ bên cạnh thân mình, một nửa giường khác vĩnh viễn đều là một mảnh lạnh lẽo, xuyên thấu qua ngón tay, lạnh đến đáy lòng.

Bây giờ, lại thấy được đôi mắt hắn ngày nhớ đêm mong. Trong lòng rung động cùng mừng như điên thiếu chút nữa làm cho hắn không biết như thế nào cho phải. Giống như trong tay đang cầm thế gian kỳ bảo, cầm mạnh, sợ nó nát, nhẹ, sợ nó rơi xuống đất mà vỡ. Hắn đến tột cùng không biết làm như thế nào.

Cổ họng một trận tanh ngọt khó nhịn, xem ra độc kia lại muốn phát tác . Hắn che vạt áo trước, ho khụ khụ lên.

Nữ tử trên nóc nhà nghe thấy thanh âm, tim muốn nhảy tới cổ họng, vẻ mặt ánh mắt đều là lo lắng, hắn hư nhược như thế rồi sao? Chẳng lẽ độc đã muốn phạm vào ngũ tạng? Suy nghĩ, lòng nóng như lửa đốt, liền muốn phá nóc nhà mà vào.

Lại nghe hắn có chút gian nan nói: "Tiểu tử, ngươi nếu không buông hắn ra, phỏng chừng... Khụ... Sau một hồi, hắn sẽ hít thở không thông mà chết, " hắn cố gắng bình ổn giữ cỗ tanh ngọt trong cổ họng không cho trào ra.

Niên Niên chỉ lo nhìn hắn, làm sao còn nhớ rõ trong tay của hắn còn nắm một cái mạng người đâu.

Hắn quay đầu nhìn nhìn người đội mũ kỳ quái, do hắn nhất thời vô ý, đem mũi hắn và miệng bịt kín, đến mức đỏ mặt tía tai, vẻ mặt như khổ qua (mướp đắng)

"A, thật sự là ngại quá " Niên Niên có chút thẹn thùng đem mũi của hắn lộ ra bên ngoài, "Ta còn không thể buông ngươi ra, trừ phi ngươi cam đoan sẽ không kêu to." Cặp mắt to sáng lóng lánh rất nghiêm trọng nhìn chằm chằm hắn.

Cái công công kia hướng Nam Cung Ngự Cảnh nhìn lại, thấy hắn rất nhỏ gật gật đầu, mới đáp ứng xuống dưới.

Niên Niên được hắn cam đoan, thế này mới cười hì hì buông hắn ra.

Công công kia thoát ly ma trảo của Niên Niên không chút do dự rất nhanh vọt tới trước ngự án, nhanh chóng lấy ra một cái hộp, từ bên trong lấy ra một quả đan dược đen sì đưa cho hắn, cho đến khi hắn nuốt vào trong miệng mới rót một chén nước đưa cho hắn.

Hắn tiếp nhận, uống xong một ngụm, mới dịu xuống. Xem ra, độc này mỗi lần phát tác so với lần trước lại lợi hại hơn nhiều. Không biết có chống được đến khi Hề Nhi của hắn trở về không. Trong đôi mắt hiện lên một loại ưu thương, giống nhau trải qua năm tháng, chặt chẽ lắng đọng ở đáy mắt.

"Thúc thúc Xinh đẹp không có việc gì đi, " một thanh âm yêu kiều, thanh linh uyển chuyển, nồng đậm lo lắng rơi vào trong tai Nam Cung Ngự Cảnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn, cũng là tiểu cô nương kia, một đôi đôi mắt chứa đựng lo lắng, hắn giống như thấy được nàng vì hắn rơi lệ khi đó không chỉ có ưu thương. Không khỏi bật thốt lên kêu ra: "Hề Nhi... Là nàng sao?" Thanh âm hỗn loạn nồng đậm mong đợi, thẩm thấu thản nhiên kinh hãi, tựa hồ còn có nhiều điểm khiếp đảm.

"Thúc thúc Xinh đẹp, ta không gọi Hề Nhi, ta gọi là Tuyền Tuyền. Nương cùng Niên Niên đều gọi ta như vậy " vẻ mặt Tuyền Tuyền đầy ý cười, nhìn hắn tựa hồ không có việc gì, tâm trạng lo lắng cho hắn lúc đầu hiện đã rơi xuống.

Rất kỳ quái, nàng luôn không có lòng từ bi , nhưng vừa nãy vô cùng lo lắng cho người xa lại này. Cảm giác có một loại ràng buộc vô hình đưa bọn họ đến gần nhau, một chút liền rất đau rất đau. Nhìn hắn thống khổ, trong lòng lo lắng như là nhìn thấy mẫu thân thống khổ.

"Tuyền Tuyền... Niên Niên..." Nam Cung Ngự Cảnh nỉ non , miệng lại ho khan vài tiếng. Bất quá nghe đã không khó chịu như trước, hắn thở ra một hơi, "Tên rất êm tai " trên mặt xả ra một chút ý cười.

"Là nương đặt cho " nàng nói xong liền đi qua hướng hắn dựa vào, nhìn hắn nhăn mày, cảm thấy rất là chướng mắt, muốn nhu nhu giúp hắn một chút

Đang lúc nàng cố gắng vươn tay, lại không biết một cái hắc y nhân ở đâu lóe lên một cái, một đạo kiếm quang liền muốn chém tới Tuyền Tuyền.

Người trong phòng xem thấy đều kinh hãi.

"Tuyền Tuyền cẩn thận" một cái thanh âm non nớt mang theo hoảng sợ kêu ra.

"Tuyền Tuyền..." Nóc nhà cũng đồng thời truyền đến một tiếng quát to, theo đó là thanh âm đập phá.

Vụ làm ồn này, dẫn ra toàn bộ những hắc y nhân ẩn lấp trong phòng

Nhưng Niên Niên cùng tử y nữ tử kia chung quy là chậm một bước, đợi bọn hắn phản ứng lại, kiếm kia đã chém qua trên người Tuyền Tuyền.

Kiếm vô ảnh, ảnh không tiếng động, tất cả mọi người ngừng lại rồi hô hấp.

Chỉ thấy một đoàn nho nhỏ màu tím bắn ra ngoài, theo hướng đại điện bay đến.

"Tuyền Tuyền..." Niên Niên lập tức phản ứng lại, hướng Tuyền Tuyền chạy tới. Lúc này, đã biến mất vẻ bình tĩnh không phù hợp với trẻ nhỏ mà thường ngày hắn vẫn có, còn lại duy nhất là khẩn trương làm cho cả người hắn run run, "Đều là Niên Niên không tốt, đều là Niên Niên không tốt, Tuyền Tuyền ngươi không sao chứ?"

"Niên Niên..." Tuyền Tuyền có chút nức nở kêu lên.

"Ta đây, ta đây, Tuyền Tuyền, có phải rất đau hay không, chúng ta lập tức đi tìm nương được không?" Niên Niên thân thiết hỏi.

"Niên Niên, ta chảy máu , " Tuyền Tuyền đưa tay của mình đến trước mặt Niên Niên, "Vừa mới bị kiếm đụng phải. Hắn xuất hiện quá đột ngột, ta tránh đi bất quá vẫn là bị thương." Đau quá, trước kia khi bị thương nương đều đã giúp nàng thổi thổi.

"Bị thương đến tay sao?" Niên Niên vẫn là lo lắng hỏi, "Ta giúp ngươi thổi thổi." Học bộ dáng của nương, mở miệng nhẹ nhàng thổi tới miệng vết thương của Tuyền Tuyền .

Tuyền Tuyền cái gì cũng không sợ, nhưng chỉ sợ nhìn thấy chính mình đổ máu. Mỗi lần sau khi bị thương, nương cùng hắn đều đau lòng không thôi.

"Niên Niên, ngươi xem, là nương này." Tuyền Tuyền trong lúc Niên Niên vì nàng hết sức thổi thổi, mới ngẩng đầu nhìn tình hình trong phòng. Chỉ thấy một cái tử y nữ tử múa một dải lụa màu tím, xuyên qua hai mươi cái Hắc y nhân.

Tuyền Tuyền vừa mới nhìn thấy lợi hại của hắc y nhân, biết võ công của bọn hắn không thể so sánh với những người bình thường mà hắn gặp. Bọn họ rất ít nhìn thấy nương của bọn họ ra tay, căn bản không biết võ nghệ nương bọn họ đến tột cùng cao bao nhiêu. Lúc này vừa thấy, không khỏi đều trương cái miệng nhỏ nhắn.

Chỉ thấy nàng kia một thân tử y nhẹ nhàng, biểu tình trên mặt thấy không rõ, chỉ có thể thấy trong ánh mắt một cỗ lạnh lùng ngạo khí lan tràn mở ra, làm cho người ta không tự giác hướng bên cạnh đứng sát lại. Dải lụa trên tay không ngừng lại, uyển chuyển uốn lượn xuyên qua hắc y nhân mà đi. Chỉ hơi chạm phải một chút, liền không thể động đậy.

Bất quá trong chớp mắt, mọi người liền đều định trụ (không thể động đậy) .

"Nương..." Nhìn nữ tử đang đứng, hai đứa bé đồng thời kêu lên.

Nữ tử coi như không có nghe thấy, đứng tại chỗ không hề động đậy, chỉ hơi hơi nhìn thấy thân thể của nàng càng không ngừng run run .

"Ngươi là... Hề Nhi..." Có chút hoảng sợ, có chút nghi ngờ, có lẽ còn có nhè nhẹ sợ hãi, Nam Cung Ngự Cảnh chần chờ mở miệng. Nữ tử trước mắt này không phải đúng là cô gái mà hắn chờ suốt năm năm sao?

Thủy Dạng Hề chậm rãi gỡ bỏ đi cái khăn che mặt, gật gật đầu. Nước mắt sớm đã rơi dọc theo quai hàm duyên dáng rơi xuống dường như đang phát ra tiếng tí tách.

"Đúng vậy, ta là Hề Nhi của ngươi. Ta đã trở về." Cổ họng cứng rắn cứng rắn , cơ hồ phát không ra tiếng.

"Hề Nhi..." Một câu chưa xong, cơn ho vừa dừng lại một lần nữa lại hoành hành, một trận ho khan mãnh liệt đánh úp lại, một cỗ tanh ngọt một lần nữa phun ra từ cổ họng kia

"Nam Cung Ngự Cảnh..." Thủy Dạng Hề vừa thấy trong miệng hắn trào ra máu, trong lòng cả kinh. Nhất thời té ngã xuống đáy cốc. Nàng cảm thấy sợ hãi, chưa bao giờ sợ hãi như thế.

Nàng mới nhìn thấy hắn, trời cao sao có thể tàn nhẫn như thế.

Dưới chân vừa động, nàng đã đứng ở bên cạnh giúp đỡ hắn.

Từ công công bên cạnh đã có chút không rõ tình trạng hiện tại, muốn ngăn lại nàng, nhưng vừa mới nhìn thấy lợi hại của nàng, tất nhiên là không dại dột đưa lên tánh mạng của chính mình. Ngay cả ám vệ của Hạo thiếu gia đào tạo riêng để bảo vệ hoàng thượng cũng thua trong tay của nàng, nghĩ đến nữ tử này lai lịch không đơn giản.

Hai đứa bé thấy tình cảnh Thủy Dạng Hề như thế, đều chạy đến bên người, hỏi: "Nương, chẳng lẽ vị thúc thúc xinh đẹp này chính là phụ thân sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play