Thủy Dạng Hề trở lại phủ
đã là có vài ngày . Nàng mở ra cửa sổ, để cảm thụ được làn gió mát phất qua
trên mặt, cái loại cảm giác mát ấm này đã muốn có chút xuân hơi thở.
Nhớ đến ngày ấy, trong
lúc Thủy tướng phủ bận rộn và lúng túc nhất, nàng cùng Nam Cung Ngự Cảnh đã
tiêu sái tự nhiê rời đi. Buồn cười nhất là biểu tình trên mặt của đám người đó,
nói có bao nhiêu khó coi, thì có bấy nhiêu. Họ trơ mắt nhìn Nam Cung Ngự Cảnh
tay không mà đi, rồi lại tay không mà về, nhưng chỉ biết hai mặt nhìn nhau. Mà
hắn thì ngay cả một câu cũng không có giải thích, thật là làm cho người ta có
chút bất mãn, còn ở thời điểm mấu chốt nhất lôi kéo nàng trở về.
Nói không có người phẫn
hận, thì quả thật không có khả năng. Chẳng qua, lần này người khổ là nàng,
nhưng cũng đành đi theo sau lưng hắn để bị người ta xem thường. Bất quá, đây
chính là tác phong của tam hoàng tử. Vô lễ đến tức chết người không đền mạng.
Thủy Dạng Hề chỉ có chút
tiếc hận, là thật vất vả mới tìm được cơ hội cùng nhạc sĩ kia trò chuyện với
nhau, lại một lần nữa từ trong tay mà rơi xuống. Bất quá cũng tốt, vừa biết một
chút chi tiết về hắn, không bằng có gắng suy xét một phen.
Thủy Dạng Hề mỉm cười,
cầm lấy chén trà trên bàn, chậm rãi uống, nghĩ đến ngày ấy Nam Cung Ngự Cảnh
không e dè trích gì mà lấy chén trà của
nàng uống, bất giác trong lòng có tia khác thường lướt qua. Chính là, nghĩ đến
ngày ấy hắn lộng quyền hoành hành, mi, vẫn là lơ đãng hội thoáng nhăn lại. Thật
là bất mãn .
Mà đã nhiều ngày nay, vì
phát tiết bất mãn của nàng, lại mang theo chút tính tình của tiểu hài tử nổi
loạn, chỉ vì giận Nam Cung Ngự Cảnh hết lần này tới lần khác uy hiếp mình. Đầu
tiên là đem tam đại thị vệ của Nam Cung Ngự Cảnh thu nhận một chỗ, mang ân uy
ra giáo huấn một lần, cho khi đến xác định bọn họ sẽ không đơn phương đem hết
thảy chuyện của nàng tùy ý bẩm báo cho Nam Cung Ngự Cảnh mới thôi.
Vậy mà Nam Cung Ngự Cảnh
chỉ ôn hòa nói một câu: "Hề Nhi cao hứng là tốt rồi, chuyện này vốn là ta
đáp ứng, nên tự nhiên phải vâng theo." Cái này cũng chưa tính, hắn còn tự
mình ân cần dạy bảo cho nàng cách giáo huấn bọn họ.
Thủy Dạng Hề thấy hắn
thật sự khẳng khái đưa quyền sai khiến thị vệ cho nàng dùng, hơn nữa còn như
miễn phí tặng ra bên ngoài, thì không khỏi có chút sinh khí.
Nàng cũng không tin không
chọc tức được Nam Cung Ngự Cảnh đáng giận kia. Vì thế, nàng đem tiên sinh mời
về dạy cho Đông Ly Hạo đuổi đi, sau đó để cho Đông Ly Hạo quấn quít lấy Nam
Cung Ngự Cảnh, không chỉ dạy văn cho hắn, còn phải dạy võ cho hắn. Nhưng Nam
Cung Ngự Cảnh cũng đồng ý rất sảng khoái. Từ đó về sau, mỗi ngày sáng sớm, đều
bắt gặp ở trong hoa viên hoàng tử phủ, có hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ đang
múa kiếm giống như đúc. Chuyện này quả thực đã đem Thủy Dạng Hề tức đến điên
lên.
Nam Cung Ngự Cảnh tất
nhiên là biết Thủy Dạng Hề còn đang vì việc ngày đó mà tức giận với hắn. Cho
nên, đối với những tiểu xiếc rất thú vị của nàng toàn bộ thu nhận lấy, chỉ hy
vọng có thể chậm rãi làm nàng hết tức giận. Hơn nữa trong lòng hắn lại cảm thấy
Thủy Dạng Hề như vậy thì đáng yêu chi cực, dùng phương thức trực tiếp nhất để
biểu đạt bất mãn của nàng, đương nhiên, trong lòng hắn càng rõ ràng, đây cũng
là phương thức an toàn nhất.
Mà hắn thì nổi lên một
trận cao hứng. Có lẽ, trong lòng Hề Nhi cũng có vị trí của hắn. Bằng không, sẽ
không dùng phương thức như vậy để biểu đạt bất mãn của nàng. Nhìn lại nàng cho
Thịnh Hạ quốc thái tử một kích thì biết. Nghĩ đến đây hắn không thể không nói,
nàng thật quả thật biết lợi dụng thời cơ. Xem ra, người nào làm địch nhân của
nàng, quả thật có chút bất hạnh.
Nam Cung Ngự Cảnh ngồi ở
Tử Thần lâu, tay cầm công văn, nhưng trong lòng trong mắt tất cả đều là bóng
dáng của Thủy Dạng Hề. Đã nhiều ngày rồi, hắn thật sự rất cao hứng. Có lẽ, hiện
tại nàng đang cân nhắc dùng phương pháp khác để làm cho hắn tức giận, nghĩ đến
đây thôi thì tâm tình của hắn thật tốt. Cõi lòng đầy chờ mong. Nhưng hắn lại
không biết, nếu phương pháp này thành công, quả thật sẽ làm hắn phát điên.
Thủy Dạng Hề vẫn đứng ở
phía trước cửa sổ như cũ, vẻ mặt cười âm hiểm , tốt, cứ như vậy, việc nhỏ không
chọc tức hắn được, vậy nàng liền làm một chuyện kinh thiên động địa, xem có tức
chết hắn không.
Thủy Dạng Hề đối với Tống
nương thì thầm một trận, làm Tống nương cả kinh ngơ
ngẩn nhìn nàng, như thực sự hoài nghi lỗ tai mình có phải nghe nhầm rồi hay
không?
Thủy Dạng Hề nháy mắt mấy
cái, rồi nói: "Tống nương, ngươi không có nghe sai, đi nhanh về
nhanh."
Tống nương lúc chần chờ
một chút rồi mới rời đi.
Thủy Dạng Hề nhìn theo
thân ảnh Tống nương, khóe miệng tươi cười vô tình mở rộng, làm không khí có
chút lành lạnh...
Đang say mê trong suy
nghĩ của mình, thì thấy Vu Nhi nghiêng ngả lảo đảo chạy vào: "Tiểu thư,
tiểu thư, không xong. Cái kia... Cái kia Nguyệt Mộng lại tới nữa, còn cùng tam
hoàng tử đi Bích Ba đình."
Thủy Dạng Hề nhìn thấy Vu
Nhi gấp gáp như vậy, thì vô vị nói: "Đến thì đến thôi, có cái gì mà ầm ĩ.
Nàng ta cũng không phải lần đầu tiên đến." Nhưng trong đầu lại hiện ra một
hình ảnh tuyệt đẹp như hoạ, cùng khung cảnh giống nhau, cũng là hai người đó,
một người đánh đàn, một người vẽ tranh, nhìn như thế nào thì cũng là tài tử
giai nhân; như thế nào xem đều cầm sắt hoa minh, xinh đẹp khó rời.
Trong lòng nàng toát ra
từng đợt khó chịu, cũng có chút buồn phiền, dù có há mồm to hấp khí để hít thở
cũng không thể giảm bớt. Nàng cắn cắn môi, quyết định lựa chọn thỏa mãn tò mò
trong lòng. Vì thế, mặc kệ Vu Nhi đang ở một bên hầu hạ, lập tức hướng phía cửa
mà đi, còn quên luôn việc đã phân phó Tống nương làm. Hoàn toàn bất giác, động
tác như vậy, ở trong mắt người khác, thì hoàng tử phi bọn họ đang nổi giận. Nên
một đám hạ nhân đều hướng bên cạnh tránh đi.
Vu Nhi thấy thế, cũng sợ
hãi , chỉ đánh nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, không bao lâu, liền bị Thủy Dạng
Hề quăng rất xa. Chê cười, người ta nói "Không giận thì thôi, giận dữ thì
kinh người" . Ở trong mắt nàng, tiểu thư của nàng chính là hạng người này
a, nên nàng nào dám theo ở phía sau nữa, chỉ cố kiếm thời cơ để chuồn đi thôi.
Thủy Dạng Hề tìm thấy
đường đến Bích Ba đình, một đường quanh co khúc khuỷu, đi ba bước phải quay đầu
một lần, cuối cùng cũng tới Bích Ba đình. Nàng chỉ liếc mắt nhìn hai thị vệ bên
ngoài một cái, xác định là tam đại thị vệ, nên cũng không quay đầu mà bước lên
cầu thang xoắn ốc. Cước bộ vội vàng đến ngay cả chính nàng cũng không phát
giác.
Khi còn có khoản hai bước
nữa, Thủy Dạng Hề ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên sửng sờ tại chỗ. Hai mắt chỉ
bình tĩnh nhìn hai người trước mặt...
Nam Cung Ngự Cảnh đưa
lưng về phía nàng, hai tay đang vây quanh Nguyệt Mộng, đầu khẽ cúi thấp. Mà hai
tay của Nguyệt Mộng, giống như rắn, đang quàn ở trên cổ Nam Cung Ngự Cảnh. Mà
thân mình hai người còn không ngừng vặn vẹo. Tư thế này thực rõ ràng, không
phải hôn môi thì là cái gì. Thủy Dạng Hề kinh ngạc , trong lòng có chút run
rẩy. Đây là người nam nhân luôn mồm muốn đem nàng giam cầm bên người sao, vô
luận như thế nào cũng không cho nàng tự do sao, còn không có thành hoàng đế,
liền đã có nữ tử cùng hắn thân mật như vậy, hừ hừ, nguyên lai hắn cũng không
hơn gì cái này. Thôi, nàng cũng không nghĩ ở lại, hiện nay không phải chính là
cái cớ tốt nhất sao? Nhưng mà, tim, lúc này lại không chịu khống chế mà đau
buồn khó chịu hẳn lên.
Đang chuẩn bị xoay người
rời đi, thì thấy Nam Cung Ngự Cảnh nâng người lên một cái, Nguyệt Mộng liền
ngửa đem môi hôn bên gáy của hắn. Thủy Dạng Hề nhíu chặt mày, híp mắt, rồi lộ
ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạn đến cổ quái.
Nam Cung Ngự Cảnh đã sớm
cảm giác có hơi thở tới gần, nhưng mà chưa kịp quay đầu để xem xét. Thì lúc này
bỗng nghe thấy tiếng cười, hắn một phen đẩy Nguyệt Mộng ra, vốn định đối với
nàng nói vài câu, thì lại thấy Thủy Dạng Hề đang mỉm cười nhìn bọn họ. Nên hắn
hoàn toàn ngơ ngẩn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Chân cứ như
chôn tại chỗ, bàn tay đưa về phía Thủy Dạng Hề, nhưng lại không bước ra được
bước nào, trong lòng thì lo lắng vạn phần, còn ngoài miệng thì một chữ cũng nói
không nên lời.
Mặt hồ bên dưới đình, vẫn
lóng lánh ánh sáng như trước, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng nổi lên nhiều
điểm ánh sáng ngọc óng ánh như bạc, gió nhẹ lướt qua, khơi lên từng gợn sóng
lăn tăn, không ngừng ở trong hồ lay động, nho nhỏ nhưng lan toả rất xa, tâm
tình, của Nam Cung Ngự Cảnh lúc này cũng như vậy, cứ dây dưa đan xen quấn quýt
mãi không dứt.
Thủy Dạng Hề vẫn cười như
cũ, ánh mắt đã chuyển hướng sang Nguyệt Mộng, chỉ thản nhiên thoáng nhìn, đã
thấy trong mắt nàng ta hiện lên ánh sáng thắng lợi. Thủy Dạng Hề chỉ nhẹ nhàng
lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười nhạt đến cực điểm, cuối cùng liền xoay người rời đi.
Nguyệt Mộng, nguyên lai ngươi là người như vậy sao, thì ra cuối cùng ta đã nhìn
lầm ngươi rồi.
Nam Cung Ngự Cảnh thấy
Thủy Dạng Hề rời đi như vậy, trên mặt còn lộ ra ý cười nhợt nhạt, giống như một
chút không cần, còn giống như một loại giải thoát. Trong lòng đau đớn không
khỏi lại bắt đầu lan tràn. Bàn tay vươn ra ở không trung, rồi bất đắc dĩ nắm
chặt lại, nhưng chỉ bắt được không khí mà nàng lưu lại, thật lâu sau cũng không
có tiêu tan.
Bỗng nhiên hắn quay sang
bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Mộng, trong mắt tàn nhẫn đến cực điểm, như
quỷ mỵ thấm nhập lòng người, làm người ta không khỏi sợ hãi. Tay thực tự nhiên
, nhẹ nhàng bóp lất cổ họng của nàng, nhẹ nhàng đến người ta phát sợ. Nhưng
khóe miệng của hắn lại cười, còn trong ánh mắt thì chỉ còn tàn khốc trào phúng.
Tay tăng thêm lực đạo, ánh mắt loé lên một cái sát ý hiện ra.
Nguyệt Mộng hoảng sợ nhìn
hắn, nàng biết hắn tàn nhẫn, nàng biết hắn vô tình. Hôm nay chắc là khó thoát
khỏi. Nàng sợ hãi đón nhận ánh mắt của hắn, nhưng lại tìm không ra chút không
đành lòng cùng quyến luyến nào trong đó. Người này chính người mà tim nàng lưu
luyến, chính là người nàng thề nguyện trung thành , cũng là người
nàng kính sợ đến cực điểm. Chỉ một cái nhấc tay, một cái ngẩn đầu, đều trong
sáng như thiên thần, cũng một cái nhăn mài, một cái nhếch môi cười, nhưng lại
tàn nhẫn như ác ma. Biết rõ hắn nguy hiểm, nhưng nàng cứ liều lĩnh phóng về
phía trước.
Từ trong tay hắn lực đạo
càng thêm tăng, trong lòng nàng khiếp sợ càng thêm ngưng trọng, mà hận, cũng
vào lúc này liền điên cuồng phát sinh. Nàng sợ hãi mở miệng: "Gia, nô
tỳ... Nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ cũng không dám nữa . Cầu gia nể tình lòng trung
thành của nô tỳ đối với ngài, tha nô tỳ lần này đi." Nguyệt Mộng chậm rãi
nói, giờ phút này, sinh mệnh của nàng lúc này quả thật quá nhỏ nhặt không đáng
kể.
Trong mắt của Nam Cung
Ngự Cảnh sự ngoan lệ chợt lóe lên rồi biến mất, chỉ thấy bàn tay nắm lấy cổ của
Nguyệt Mộng vung lên, Nguyệt Mộng liền bay về hướng cây cột bên cạnh. Cú va
chạm này, không chết cũng bị thương. Âm thanh lạnh lùng nói: "Lần này, tạm
cho tha ngươi. Nhớ kỹ, Hề Nhi, không phải là người các ngươi có thể mạo phạm.
Về sau, đừng làm cho bổn hoàng tử thấy ngươi ở trong phủ."
Nói xong, liền không quay
đầu lại mà đuổi theo thân ảnh của Thủy Dạng Hề. Chỉ lưu lại một bóng dáng quyết
tuyệt, trong tầm mắt ảm đạm thân ảnh kia như ẩn như hiện.
Có lẽ, đây hết thảy là
nguyên nhân bắt đầu mầm tai vạ, cũng có lẽ, là sự bắt đầu của chuyện tốt đẹp
hơn.
Nam Cung Ngự Cảnh một
đường mau chóng đuổi theo, sự dụng khinh công, đuổi thẳng tới Lâm Thủy các,
nhưng ngay cả thân ảnh của Thủy Dạng Hề cũng không gặp. Trong lòng hắn không
khỏi có chút gấp gáp. Liền lệnh cho người ta đi tìm tam hoàng tử phi. Nhất
thời, trong phủ cao thấp liền bận rộn không ngừng, chỉ vì tìm cái kẻ hiện tại
không biết đã lạc đường ở đâu - Thủy Dạng Hề.
Mà ngay lúc khi mọi người
cao thấp ở trong phủ bận rộn tìm Thủy Dạng Hề thì Tống nương đã trở lại. Phía
sau nàng còn dẫn theo vài nam tử, mà bộ dạng của đám người này có thể nói là
mặt mày đầy sức sống, má hồng răng trắng, đôi mắt trong trẻo... Muốn bao nhiêu
yêu mị có bấy nhiêu yêu mị, muốn bao nhiêu tuấn tú có bấy nhiêu tuấn tú.
Nam Cung Ngự Cảnh vừa
nhìn thấy, tâm tình đang bực bội, thì càng thêm táo bạo bất an. Hắn chỉ nhìn
chằm chằm Tống nương, mà không nói một câu àno.
Trong lòng Tống nương vốn
đang bối rối, nay gặp Nam Cung Ngự Cảnh, càng thêm chột dạ. Nàng cúi đầu, thân
mình có hơi run sợ, tam hoàng tử trầm mặc như vậy, áp bách nàng suýt nữa không
thở nổi. Rồi không tự chủ được mà quỳ đất. Nhưng vẫn không thoát được sự nặng
nề bao phủ quanh thân.
Nam Cung Ngự Cảnh vẫn
nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đảo qua mấy người bất nam bất nữ phía sau nàng.
Sau một lúc lâu, mới sâu kín mở miệng: "Ngươi lại diễn trò gì đấy?"
Nếu nàng làm chuyện này, nhất định là có liên quan đến Hề Nhi. Xem trận thế
này, nhất định là lai giả bất thiện liệt.
Tống nương nghe Nam Cung
Ngự Cảnh hỏi, trong lòng liên tục kêu khổ. Nàng tất nhiên là nghe ra được, bọn
họ đã làm tam hoàng tử nổi giận. Tam hoàng tử mà tức giận, trong phủ trừ bỏ
tiểu thư của nàng, ai cũng không thể trêu chọc. Lúc này, tiểu thư của nàng đã
đem nàng hại thảm .
"Này... Này..."
Nàng có chút thì thào, không biết nói làm đây. Nếu nói ra lúc này, thì chắc
chắn sẽ lửa cháy còn đổ thêm dầu, nay tiểu thư không ở đây, nàng càng tự cầu
nhiều phúc, vì khó khăn càng khó khăn thêm.
Nam Cung Ngự Cảnh cũng
không thúc giục nàng, chẳng qua mang vẻ khó hiểu mà nhìn nàng, phảng phất như
một con báo đi săn, không nóng không vội chờ con mồi của hắn.
Thời gia lặng im dài đến
khác thường, làm cho Tống nương có chút không chịu nổi. Nếu như so khí thế,
Tống nương hiển nhiên sẽ không thắng được. Lúc này chỉ nghe nàng ấp a ấp úng
nói: "Là... Là tiểu thư bảo ta đi Túy ảnh lâu tìm đến..." Vừa nói vừa
chú ý đến biến hóa của Nam Cung Ngự Cảnh. Nói được một nửa, thì nhìn thấy ánh
mắt ăn thịt người của Nam Cung Ngự Cảnh, cuối cùng cũng không tiếp tục nói nữa.
Mà phía sau nàng chúng nam tử bị ánh mắt của hắn đảo qua, người người đều hãi
như chuột gặp mèo vậy, cúi thấp đầu, thân thể khẽ run, ở trong gió không nơi
nương tựa...
Lúc này, không gió, không
mưa, càng không tiếng động. Có chăng chỉ còn tiếng thở dốc thật sâu của mọi
người ngưng trọng trong không khí, dù là người phương nào cũng có thể cảm thấy
được tam hoàng tử bọn họ đang đứng ở tức giận đến hỏng bét.
Ai cũng không dám tiến
lên khuyên can nửa phần. Chỉ có thể cúi thấp đầu, trong lòng âm thầm cầu
nguyện.
"Tìm ra nàng
sao?" Thanh âm giống như hàn băng sâu ba thước, đột ngột vang lên, mọi
người đều không rét mà run.
"Hồi điện hạ, nô tài
vô năng, còn chưa tìm ra tam hoàng tử phi." Trần Khải rất bất đắc dĩ, hắn
là tổng quản hoàng tử phủ, chỉ phải nhìn chằm chằm tam hoàng tử đang phát ra
tức giận dày đặc, hắn đành kiên trì tiến lên trả lời.
Nam Cung Ngự Cảnh híp
mắt, đang muốn phát tác, thì lại nghe một đạo thanh âm trong trẻo vang lên:
"Mới sáng sớm , sao mọi người tập trung ở một chỗ vậy?" Thủy Dạng Hề
hồ nghi nhìn mọi người, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu.
Liếc mắt một cái liền
nhìn thấy Nam Cung Ngự Cảnh ở phía trước, đang mang một bộ dáng băng sơn giận
dữ, không khỏi hơi nhíu mày. Nàng đều còn không có cùng hắn so đo, sao lúc này,
lại cùng nàng sinh khí chứ? Nghĩ vậy, liền hỏi: "Tam hoàng tử sao thế,
chẳng lẽ đang trách thiếp thân phá hủy chuyện tốt của ngài ?" Chính nàng
cũng chưa phát hiện, trong giọng nói lại mang theo một vị chua nồng đậm.
Nam Cung Ngự Cảnh vừa
nghe lời của nàng, thật vất vả mới nhớ tới mục đích chân chính mà hắn tìm Thủy
Dạng Hề. Vì vậy một lòng muốn hướng nàng khởi binh vấn tội đã buông xuống. Mà
sự sợ hãi lúc đầu cũng bắt đầu rục rịt. Chính là, nhìn thấy một đám người bất
nam bất nữ đang quỳ dưới đất, vẫn lạnh giọng như cũ hỏi: "Họ đều là ngươi
tìm?"
Thủy Dạng Hề nhìn Tống
nương, rồi quét mắt đến đám người đang quỳ phía sau nàng, trong lòng không khỏi
lộp bộp một chút. Vội vã đi đến Bích Ba đình, nàng nhất thời đã quên phân phó
Tống nương việc này. Bây giờ thì, đúng lúc bị Nam Cung Ngự Cảnh đụng phải.
Bất quá nàng cũng chỉ có
đôi mắt là hơi thay đổi, sau khi nghĩ ra kế sách tốt để ứng đối, thì khóe miệng
gợi lên ý cười, kèm theo mị hoặc mọc lan tràn: "Thì ta cũng học theo tam
hoàng tử thôi?" Thanh âm kiều mỵ uyển chuyển, bỗng nhiên giữ lấy tim của
người ta không cho nó đập nữa.
Nam Cung Ngự Cảnh chỉ
nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như nếu nàng không giải thích rõ ràng, thì hắn thề
không bỏ qua.
Thủy Dạng Hề làm bộ cười,
nói: "Như thế nào, trí nhớ của tam hoàng tử không được tốt sao. Chuyện đó
mới xảy ra một lát thôi đã muốn quăng lên chín từng mây rồi sao. Thiếp thân
không ngại nhắc nhở lại, vừa rồi ở Bích Ba đình, tam hoàng tử vẫn còn nhớ rõ
không?"
Nam Cung Ngự Cảnh lúc này
mới nhớ tới một màn ở Bích Ba đình, nhìn lại Thủy Dạng Hề thấy mặt mày cũng
khóe môi của nàng đều mang ý đùa cợt sắc, nghe từ thiếp thân trong miệng của
nàng, tất nhiên hắn biết là nàng đang tức giận , sự sợ hãi trong lòng không
khỏi tăng thêm vài phần. Hắn vội vàng muốn giải thích, nhưng thấy mọi người đều
ở chỗ này, nên đánh kéo nàng đi về Lâm Thủy các.
Vừa vào phòng, Nam Cung
Ngự Cảnh liền ôm lấy nàng nói: "Hề Nhi, ngươi hãy nghe ta nói..."
Không nghờ, Thủy Dạng Hề
không đợi hắn nói xong, liền linh hoạt lắc mình một cái, thoát đi hắn ôm ấp,
nói: "Không cần dùng đôi tay đã ôm chầm người khác mà ôm ta, bẩn."
Trên mặt có chút chán ghét, hai tay nàng càng không ngừng vuốt ve chỗ vừa mới
bị đụng. Cái bệnh thích sạch sẽ nho nhỏ của nàng lại tác quái .
Nam Cung Ngự Cảnh thấy
nàng như thế, tất nhiên là biết bản tính của nàng. Ngay cả hắn cũng không thể
chịu đựng được trên người nàng có hơi thở của người trừ hắn ra. Lúc này hắn
chợt vọt vào sau bình phong, đem quần áo thay ra. Làm xong mới xuất hiện ở
trước mặt của Thủy Dạng Hề , ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Thủy Dạng Hề nhìn Nam
Cung Ngự Cảnh rực rỡ hẳn lên, khóe môi câu ra ý cười, thật thông minh. Nhưng mà
nàng vẫn nhíu mi nhìn môi và cổ của hắn. Trên đó còn lưu lại ấn ký của nữ tử
khác, nghĩ vậy, trong lòng không khỏi cứng lại, giống như một bộ tranh thuỷ mặc
yên bình, lại bị một hoạ sĩ dùng bút nhỏ vẽ một đường, thì nó sẽ không bao giờ
còn đầy đủ cùng tốt đẹp như lúc ban đầu nữa, để lại một điều làm cho người ta
chán ghét như vậy, cứ đọng lại đó mà mất không đi...
Nam Cung Ngự Cảnh thấy
Thủy Dạng Hề chỉ nhìn chằm chằm bờ môi của hắn, liền biết kiêng kị trong lòng
của nàng, hắn cũng cảm thấy không đúng. Nhất thời, muốn đến gần đển giải thích
việc lúc ấy. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, phảng phất như ngưu lang chức nữ
cách một sông ngân hà, vô tận tương tư cùng khổ sở, vì thiên hà vĩnh cách, nên
chỉ dùng ánh mắt đưa tình mà không nói gì.
Nam Cung Ngự Cảnh có chút
thì thào: "Hề Nhi... Ta, vừa mới..."
Lời hắn nói còn chưa dứt,
đã bị Thủy Dạng Hề đánh gãy: "Dù sao nếu ngươi không thể đem nó làm sạch
sẽ , về sau đừng nghĩ đụng ta một chút." Thủy Dạng Hề chỉ vào môi của hắn
mà nói. Nói là làm, ai kêu nàng lại có cái bệnh sạch sẽ. Chỉ cần đồ vì đụng vào
nàng thì sẽ không để cho người khác đụng chạm.
Nói xong, liền xoay người ra khỏi cửa phòng. Còn đưa
tay dùng hết sức để đóng cửa phòng, trong mắt hiện lên một chút khoái ý trả thù
thực hiện được. Nghĩ đến bộ dáng có chút không biết làm sao của Nam Cung Ngự
Cảnh, trong lòng thật đúng là vui vẻ. Nàng là người có cừu tất báo, tuy rằng,
giữa bọn họ cũng không cần thiết có bao nhiêu đại cừu, nhưng mà nho nhỏ thì
không tránh được . Hơn nữa, phải làm cho hắn nhớ kỹ, không thể để cho nữ nhân
khác tùy tiện đụng chạm hắn. Chỉ vì, hiện tại, hắn là phu quân của nàng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT