Trong lòng sự ngang bướng
cường ngạnh của thanh niên, càng thêm bị kích ra. Giống như một hạt giống nho
nhỏ vì quyết tâm đấu tranh cùng với Nam Cung Ngự Cảnh, mà càng ngày càng lớn,
cao đến cành lá xum xuê.
Muốn cứ như vậy mà giam
cầm nàng sao? Hừ, vậy phải xem bản thân nàng có nguyện ý hay không. Trong lòng không
biết là giận ai, tóm lại, đầy ngập u sầu cứ quanh quẩn lấy nàng, nàng nói với
chính mình, đây là vì bất mãn Nam Cung Ngự Cảnh , vì hắn đã tước đoạt đi tự do
của nàng nên nàng mới phẫn nộ, nàng nói với chính mình, chỉ cần mình có thể như
cánh chim, bay được ra ngoài thì sẽ không còn đau lòng như vậy nữa.
Tự nhủ như thế, nhưng vẫn
nhịn không được mà tự hỏi, hắn, vì sao lại đối với nàng như vậy? Hắn nên biết,
một người đã có thói quen sử dụng võ nghệ, đột nhiên mất đi võ nghệ thì có ý
nghĩa gì, đó là loại cảm thụ so với chết còn tuyệt vọng hơn. Chẳng lẽ, chỉ vì
dục vọng ích kỷ muốn giữ lấy nàng mà hắn lại làm như vậy?
Có phải nếu nàng thuận
theo hắn, hắn sẽ thả nàng rời đi? Hắn giam cầm nàng như vậy, là vì hắn còn
không có được thứ mà hắn muốn, hoặc là, vì cái tự tôn nam tính buồn cười của
hắn.
Lại một lần nữa mí mắt
vung lên, nàng nở nụ cười toe toét, nhưng hàng lông mày lại khoá chặt, làm cho
gương mặt nhăn càng sâu, nụ cười này, mang theo tất cả cõi lòng tan nát, tất cả
đau khổ...
Khi nàng mở mắt ra lần
nữa, thì trong ánh mắt đã là một mảnh thanh minh, tại sao cảm xúc của nàng đều
phải đặt ở trên người kẻ không biết điều kia. Nghĩ vậy liền hừ nhẹ một tiếng,
muốn giam lỏng nàng sao? Vậy thì phải nhìn xem ai có thể cười đến phút cuối
cùng .
Vì vậy nụ cười lần này
kéo dài đến đáy mắt, khác hẳn với sự tự oán hối tiếc vừa rồi, nó còn mang theo
sự ngoan cố tuyệt đối, giống như lợi kiếm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi,
có thể xuyên thấu vạn vật.
Nhưng mà đáy lòng bị
thương, rốt cuộc vẫn còn tồn tại dù rất nhỏ, mà nàng lại không tự biết.
Khó khăn lắm mới trôi qua
mấy ngày. Vết thương trên người nàng cũng đã tốt bảy tám phần. Thủy Dạng Hề mỗi
ngày đều an phận ở lại trong phủ, coi như quay về thời gian lúc nàng mới đến
đây, hàng ngày đều ở phía trước cửa sổ tiểu lâu, nằm nghe mưa gió, nhìn cây
bạch quả rụng lá, cười nhẹ nhàng khi nhìn mùa thu qua. Chẳng qua, khi thời tiết
trở nên rét đậm, thì nó đã xua đi những ngày mùa thu mát rượi, để
thêm vào ngày đông tịch liêu, làm người ta thấy được không khỏi sầu não, thản
nhiên , rồi lại thủy chung không thể né tránh.
Hiện nay, nàng đã không
có võ nghệ phòng thân, nên mọi chuyện đều phải vận dụng tâm tư, nếu không, chết
như thế nào cũng không biết. Hơn nữa, nàng cùng Nam Cung Ngự Cảnh cũng còn chưa
đấu nhau đâu.
Mà đã nhiều ngày không
gặp như vậy, nên nàng cũng quá thanh nhàn, đến lúc phải tỉnh táo lại ý nghĩ, vì
thế suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng. Nàng nhàn hạ ngồi ở trên bàn đu dây, theo
bàn đu dây chuyển động, làm tâm tình nàng cũng bay theo. Nàng từ từ nhắm lại
hai mắt, cảm thụ gió thổi qua làn da trên mặt, cái loại sướng ý này, quả thật
không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả hết được sự
ngọt ngào, ôn nhu đó.
Tống nương theo yêu cầu
của nàng, mỗi ngày vào lúc chạng vạng sẽ hướng Thủy Dạng Hề để báo tình thế bên
ngoài. Lúc này, Tống nương đã sớm đứng ở cạnh bàn đu dây, nhìn Thủy Dạng Hề cao
hứng, đáy lòng nàng cũng cảm thấy vui mừng. Xem ra, tiểu thư đã không có vì
chuyện tam điện hạ cấm túc mà uể oải, ngược lại còn biết cách để hưởng thụ cuộc
sống. Đây là tiểu thư của nàng, nhịn được chuyện mà người khác không thể nhịn,
làm chuyện mà người không thể làm, nên vĩnh viễn sẽ không đánh mất đi chính
mình.
"Tống nương, ngươi
đến thật lâu rồi sao?" Thủy Dạng Hề vẫn từ từ nhắm hai mắt như cũ mà hỏi.
Không có nội lực, ngay cả thính giác cũng giảm xuống không ít. Đúng là đã thật
lâu, mới phát giác bên cạnh giống như có một người đang đứng.
"Thật không lâu lắm,
tiểu thư cứ chơi một chút nữa đi!"
"Ân, tốt, ta cũng
đang có ý này đấy. Chẳng qua, bàn đu dây này thật không nghe lời, càng đu càng
thấp, Tống nương đẩy cho ta đi. Không cần quá cao, để chúng ta vừa đẩy vừa nói
chuyện." quả thật không có biện pháp, ngay cả bàn đu dây cũng không nghe
lời của nàng, ai, có võ nghệ một thân đã quen, đột nhiên mất đi, thật đúng là
làm cho người ta buồn rầu a.
"Đúng vậy, tiểu
thư." Tống nương đáp, đồng thời vươn tay, nhẹ nhàng chuyển động dây thừng
của bàn đu dây.
Xa xa nhìn lại, trong ánh
nắng của mặt trời chiều đã ngã về tây, quần áo màu xanh của nàng lay động theo
bàn đu dây , ở trên không trung tạo thành hình vòng cung di động qua lại, khi
bị ánh nắng chạng vạng chiếu vào như có thêm một chút đỏ nhạt...
"Thịnh Hạ quốc thái
tử kia hẳn là đã hoàn hảo không tổn hao gì mà ra tù, hơn nữa, e là hoàng đế bệ
hạ còn phải tự mình hướng hắn bồi tội phải không?" Thủy Dạng Hề thản nhiên
hỏi.
Tống nương vừa nghe thấy,
không khỏi cả kinh, nói: "Tiểu thư! sao người lại biết được, ta còn đang
chuẩn bị cho nói chuyện này cho người biết đấy, dù sao ta vẫn cảm thấy bên
trong chuyện này có chút kỳ quái." Nàng hiện tại đã có thói quen Thủy Dạng
Hề "Biết trước " chuyện. Bất quá, tiểu thư của nàng quả thật lợi hại,
cho dù bị tam hoàng tử giam cầm ở trong phủ, cũng có thể biết được đại sự kiện
ồn ào huyên náo ở trong triều, thật đúng là làm cho người ta không thể không
bội phục.
Tống nương đâu có biết,
là vì Thủy Dạng Hề trước khi hồi phủ đã biết được âm mưu của Thịnh Hạ quốc thái
tử kia, hơn nữa, trùng hợp đến không may là nàng còn bị tính kế bên trong, và
là người mấu chốt trong mưu kế thành công của hắn. Đối với kết quả này, so với
người khác nàng đương nhiên càng hiểu biết hơn.
Hiện tại nghĩ lại, Thịnh
Hạ quốc thái tử sao có thể sảng khoái mà đồng ý mang nàng rời đi nơi này như
vậy, nhất định là hắn biết thân phận của nàng không hề tầm thường. Đúng lúc lợi
dụng nàng để đưa ra một kế dương đông kích tây, thực thi mục đích chân chính mà
bọn họ đến Thiên Mị vương triều —— là ám sát đương kim Thánh Thượng, có lẽ sau
mục đích này còn đang có âm mưu lớn hơn nữa, bất quá, để thành công được chuyện
này hắn cần có một điểm quyết định.
Mà khi đó, chính mình lại
tự động đưa đến cửa, nên bị hắn tương kế tựu kế biến thành một quân cờ. Nếu như
họ thành công thì sẽ thoát đi về nước. Nhưng một khi sự việc bại lộ, bị bắt
được thì hết thảy mọi chuyện sẽ đổ lên đầu của nàng, vì không ai lại nguyện ý
nhận lấy tội hành thích vua để mất đầu, nhưng dù có đến lúc đó, thì vì ích lợi
của bản thân, hắn nhất định sẽ vận dụng quyền thế trong tay chính mình để giữ
cho hắn được bình an. Thủy Dạng Hề hé miệng cười, khá lắm kế trong kế, thật
đúng là bị hắn kéo vào trong kế này, nhưng có chết hay không, khi mà nàng quả
thật có cái gọi là thân phận tôn quý, đương triều tam hoàng tử phi. Mọi chuyện
sau này, sợ là đã được tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử dàn xếp rồi.
Lần này Thủy Dạng Hề nàng
té ngã thật đau, ngay cả tự do của chính mình đều phải trả giá vào đó. Bất quá,
cưỡi lừa thì cũng có ngày bị lừa đá, chờ xem. Thịnh Hạ quốc thái tử phải không?
Nam Cung Ngự Cảnh phải không? Một người nàng cũng sẽ không khuất phục. Dám đánh
chủ ý với nàng thì cũng phải trả giá đại giới mới tính là tương xứng và công
bình, không phải sao?
Tống nương nhìn nụ cười
trên mặt Thủy Dạng Hề, thật rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không có một tia khác
cảm xúc. Nhưng mà nhìn thế nào đi nữa thì cũng
thấy quái dị, nên nàng nhịn không được mà rùng mình một cái, xem ra, sắp vào
đông nên càng ngày càng lạnh rồi.
"Tống nương có biết
gần đây tình hình bên kia tướng phủ ra sao không?" ở trong lòng Thủy Dạng
Hề chậm rãi nổi lên kế sách của nàng, nếu nàng muốn khôi phục nội lực, thì
không thể không đi nước cờ hiểm, nàng vốn không nghĩ sẽ nhanh như vậy mà cùng
tướng phủ nhấc lên sóng gió.
"Bên kia thật ra
không có đại sự gì. Lần trước chiếu theo tiểu thư phân phó ta đã đem lời nói
chuyển cho Song nhi, sau đó ở trong tướng phủ, hạ nhân bắt đầu truyền ra chuyện
ma quái, nói là... Là..." Tống nương dừng một chút, thấy bộ dạng này của
Thủy Dạng Hề, không biết có nên tiếp tục nói hay không.
"Nói là, bộ dáng của
con quỷ kia rất giống với nương của ta, sợ là nương ta bị chết oan uổng, nên
trở về đòi mạng, có phải thế không." Thủy Dạng Hề nói tiếp lời mà Tống
nương chưa nói xong, rồi bình tĩnh nói "Từ nay về sau những chuyện có
liên quan đến nương ta không cần sợ xem là lời nói bất kính, ngươi cũng không
cần thiết phải kiêng dè khi nói ra, ta sẽ không trách tội ngươi." Dù sao,
đó cũng không phải là nương của nàng, huống chi, trong lòng Tống nương cũng sẽ
không tồn tại ý tưởng bất kính gì.
"Tuân lệnh, tiểu
thư." Tống nương cung kính đáp. Trước kia nàng vẫn nghe Vu Nhi nhắc tới,
nói rằng tiểu thư có thể đoán được lời mà người khác chưa nói ra miệng, nàng
còn tưởng rằng là do Vu Nhi quá mức khoa trương. Hôm nay mới biết được, lời nói
của Vu Nhi, quả thực không giả, xem ra, tiểu nha đầu kia ở trong tay tiểu thư
chắc cũng ăn không ít mệt đây.
Bỗng nghe Thủy Dạng Hề
cười nói: "Cái này thì dễ làm hơn."
Nàng đến kề bên tai của
Tống nương nhỏ giọng thì thầm, chỉ thấy Tống nương liên tục gật đầu, trong chốc
lát nhíu mày, trong chốc lát kinh ngạc, cuối cùng, thì vẻ mặt cười xán lạn rồi
rời đi.
Thủy Dạng Hề nhìn thân
ảnh Tống nương rời đi , khóe miệng nở ra
một ý cười thần bí. Nàng vốn định dựa vào Thủy Giác Hiên, để ra khỏi hoàng tử
phủ. Bất quá, xem ra, cái phương pháp giả thần giả quỷ tựa hồ tốt hơn, nếu
không tận dụng hết mà dùng, dường như không phải là phong cách của nàng. Những
thứ hữu dụng, đương nhiên phải biết lợi dụng triệt để.
Đã nhiều ngày qua, Thủy
Dạng Hề tâm tình tựa hồ khá tốt, chỉ lẳng lặng chờ đợi tin tức từ trong tướng
phủ truyền đến. Phải làm rất nhanh, vì tướng phủ nhất định sẽ tìm lý do, để
nàng về phủ một chuyến. Chắc không vì cái gì khác, chỉ vì chuyện ma quái thôi,
mà phụ thân của nàng cũng không phải là chủ tử dễ lừa gạt như vậy.
Nghĩ đến đây ngay cả oán
khí đối với Nam Cung Ngự Cảnh cũng hơi giảm vài phần. Có lẽ vì nhìn thấy hắn
quả thực có ý muốn bù đắp, nhưng mà sự kiên quyết và không hề hối hận vẫn hiện
lên trong ánh mắt của hắn, cuối cùng làm cho lòng nàng chợt lạnh. Thôi, hiện
nay, cứ tạm thời xem hắn như láng giềng ở chung nhà đi, như thế sẽ thuận mắt
hơn. Hành vi cử chỉ của nàng cũng không còn tùy ý như trước kia, mà mang theo
vài phần lễ phép và cố ý xa cách.
Nam Cung Ngự Cảnh tất
nhiên là phát hiện được, chẳng qua trong lòng hắn phần kiên quyết kia, cũng
không từng buông lỏng ra. Vô luận như thế nào, nàng là người của hắn, cho dù
không đầy đủ, nhưng cũng chỉ có thể thuộc về hắn.
Hắn tin tưởng, chỉ cần
nàng ở bên người hắn, thì hắn sẽ đợi cho đến ngày nàng yêu thương mình. Đến
ngày đó, hắn sẽ nguyện dùng thời gian cả đời để chờ đợi.
Nhưng mà, hắn nào biết
đâu rằng, cái phương thức mạnh mẽ ép buộc này, dùng ở trên người Thủy Dạng Hề,
chỉ có tác dụng hoàn toàn ngược lại, chữa tốt thành xấu. Thủy Dạng Hề không có
trở mặt lúc này với hắn, thì hắn đã được xem như đặc biết rồi. Nếu không phải
sau đó đã phát sinh ra chuyện, sợ là, hắn sẽ làm cho Thủy Dạng Hề cách hắn càng
ngày càng xa, cho dù có đuổi tới chân trời, cũng với không tới lòng của nàng.
Thủy Dạng Hề đối với Nam
Cung Ngự Cảnh cười ngọt ngào, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia giảo hoạt.
Nam Cung Ngự Cảnh hoàn
toàn không hay biết gì, chỉ vì nụ cười của nàng, đã làm cho tim hắn đập loạn
nhịp. Rốt cục, nàng đã đối với hắn nở nụ cười sao?
Người ta nói, người đang
yêu đương đều là ngốc tử. Xem ra, thật đúng là không giả. Ngẫm lại, một tiểu tử
thông minh như Nam Cung Ngự Cảnh vậy, lại không phát hiện bên trong bộ dạng
tươi cười của Thủy Dạng Hề đang cất giấu nồng đậm tính kế, cho nên mới nói
người dính vào tình yêu thật đáng buồn hay là đáng thương.
Thủy Dạng Hề đối với
người ta cười càng ngọt, thì đại biểu trong bụng nàng ý nghĩ xấu lại càng
nhiều, trong lòng nàng đang nghĩ phải làm như thế nào để dùng những ý nghĩ xấu
trong bụng, sử dụng hết lên người ở trước mặt đây. Lúc này, nàng cần người để
thử nghiệm, và đối tượng tốt nhất là Nam Cung Ngự Cảnh.
Quả nhiên, không quá ba
ngày, Thủy Giác Hiên tự mình tới cửa, mang theo thư tay Thủy tướng tự viết, nói
là tưởng niệm nàng, nên xin tam hoàng tử cho phép Tam Hoàng phi hồi phủ thăm
thân nhân, để người một nhà có thể vui vẻ chơi đùa.
Tất nhiên Nam Cung Ngự
Cảnh biết, sự tình khẳng định không đơn giản như vậy, nhưng mà, hắn lại tìm
không ra lý do để cự tuyệt. Tuy trăm ngàn lần không muốn, nhưng thật sự cũng
không thể không đồng ý. Vì vậy đành phải tự mình phái một đội người đi theo.
Hắn cũng ở trước mặt Thủy Dạng Hề nói với Hoa Nhiên: "Nếu lại thất trách,
sẽ không cho sống để hồi phủ ."
Thủy Dạng Hề khinh bỉ
nhìn hắn một cái, tên này không phải rõ ràng muốn uy hiếp nàng sao, nếu nàng có
lòng muốn trốn đi, thì những người liên quan đến nàng sẽ mất đi tánh mạng.
Thủy Dạng Hề trong lòng
cười lạnh, nếu nàng chân chính quyết định ra đi, thì chết sống của người khác,
có quan hệ gì với nàng đâu. Nàng cũng không dư thừa lòng tốt cùng nhàn rỗi mà
đi lo lắng sinh tử của họ. Thiện lương, đó là cái cớ của kẻ yếu, ích kỷ, mới là
vũ khí của kẻ mạnh.
Thủy Dạng Hề nhìn một đội
người rồi chậm rãi cau mày nói: "Ta không thích nhiều người đi theo như
vậy, có Hoa Nhiên là được rồi. Võ công của Hoa Nhiên ngươi còn không tin tưởng
sao? Chẳng lẽ ta có thể không coi nàng vào đâu mà chạy thoát được à?"
"Cứ xem như vậy đi,
vì nếu ngươi hạ quyết tâm muốn chạy trốn, mặc dù Hoa Nhiên võ nghệ mạnh hơn
nữa, cũng không giữ được ." Nam Cung Ngự Cảnh thở dài nói, trong mắt lại
dâng lên một mảnh sương mù, khi nào thì hắn lại trở thành người lo được lo mất
như vậy.
Thủy Dạng Hề nhìn cảm xúc
đang di động trong mắt Nam Cung Ngự Cảnh, thì cười lạnh nói: "Nếu như thế,
thì ngươi nên biết, có phái thêm nhiều người nữa cũng vô dụng." Ý trong
lời nói là có nhiều người hơn nữa, nếu nàng có chút lòng phải rời khỏi, cũng sẽ
không ngăn cản nàng được, "Thôi bỏ đi, ta cam đoan với ngươi, nhất định sẽ
về đến nơi này, như thế nào?" Đây chính là nhượng bộ lớn nhất của nàng, và
là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng phải cam đoan, nhưng lại không ngờ dưới
tình huống như vậy. Xem ra, uy tín của nàng trong mắt người khác, thật không có
trọng lượng.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn
thấy trong mắt nàng sự kiên định cùng quật cường, đây là lần đầu tiên kể từ khi
hắn nói điều kiện với Hề Nhi ở Bích Ba đình mới nhìn thấy lại. Nên tâm tình hắn
cũng tốt theo, vì vậy gật gật đầu nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi, chỉ để cho
Hoa Nhiên đi theo."