Lại nói Thủy Dạng Hề đi vào tửu lâu, sau một phen tận hứng hưởng dụng mỹ thực, mới phát hiện bản thân trên người không có một xu dính túi vấn đề này rất nghiêm trọng nha.

Nàng nhìn điếm tiểu nhị bên cạnh có vẻ mặt tươi cười , thật đúng là không đành lòng nói cho hắn biết sự thật chuyện này . Trong nhất thời cũng không biết phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ ở lại rửa chén gán nợ hoặc bảo hắn cùng nàng trở về phủ lấy bạc, hoặc nói rõ cho hắn biết nàng là đương triều tam hoàng tử phi, có lẽ hắn sẽ sợ tới mức không thu tiền cơm cũng nói không chừng.

Điếm tiểu nhị nhìn nàng trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát trừng mắt, trong chốc lát lại lắc đầu, chờ mãi đã không còn kiên nhẫn: "Vị khách quan này, làm phiền nhanh lên một chút, ta còn phải đi tiếp đón khách nhân sắp tới."

"Ách... Ta, kỳ thật ta là tam hoàng tử phi, nhưng hôm nay đi ra ngoài vội vàng, đã quên mang ngân lượng . Không biết ngươi có thể chờ một chút không, để ta trở về phủ sẽ sai người đưa tới cho ngươi ..." Lời này nói ra rất ngại, dù có ngại thực, cũng không có biện pháp khác, ở dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu a.

Điếm tiểu nhị nghe Thủy Dạng Hề nói xong, một bên gật đầu, một bên trả lời, nhìn nàng nói xong, cười rất nhiệt tình: "Cô nương nói xong ?"

Thủy Dạng Hề gật gật đầu.

Điếm tiểu nhị đem Thủy Dạng Hề toàn bộ nhìn từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn từ dưới lên trên, còn đi một còng xung quanh nàng nữa, sau đó châm chọc nói: "Ngươi là tam hoàng tử phi? Ta đây không phải sớm thành ông nội của viên ngoại sao? Thôi đi, không có tiền ăn cơm bá vương ta thấy nhiều rồi, còn chưa thấy qua ai như ngươi vậy, giả mạo ai không giả, lại muốn giả mạo thiên hạ đệ nhất vũ hoàng tử phi nương nương, ta xem ngươi là ăn gan hùm mật gấu rồi." Dứt lời, còn hung hăng khách sáo với Thủy Dạng Hề một phen.

Cái gì?Thiên hạ đệ nhất vũ? Thủy Dạng Hề có chút giật mình sửng người, hoá ra chỉ qua có một đêm, mà nàng đã thành người nổi tiếng rồi? tốc độ truyền bá tin tức này có thể nhanh sánh bằng giới truyền thông, bất quá, hắn sao có thể chắc chắc nàng không phải hắn tam hoàng tử phi như lời hắn kể đây? Lúc này, Thủy Dạng Hề cũng cảm thấy thú vị hẳn lên.

Trải qua việc điếm tiểu nhị một lần ồn ào, đã là dẫn tới nhiều khách nhân trong điếm này ghé mắt sang, và đều hướng tầm mắt trên người nàng, nhất thời, nghị luận nổi lên bốn phía.

"Xem nàng như vậy, sao có thể là tam hoàng tử phi... Ngay cả xách giày cho tam hoàng tử phi cũng không xứng đâu..."

"Đúng vậy đúng vậy, tam hoàng tử phi như sao lại đến nơi này, ngươi nhìn nàng toàn thân không có một chút trang sức, cũng không có một chút khí phái hoàng gia..." Nói chuyện là một giọng nữ, giọng nói chua đến ai cũng cảm nhận được.

"To gan dám giả mạo tam hoàng tử phi? Nàng ấy hiện tại là mục tiêu phấn đấu của nữ tử toàn kinh đô, là nữ thần trong lòng nam nhân, cũng không biết nghĩ xem chính mình có bao nhiêu cân lượng..." Vừa nghe chính là lời nói hàm chứa thật sâu khinh bỉ.

Ong ong anh anh , nghị luận bắt đầu vỡ ra.

Thủy Dạng Hề thấy tình cảnh như vậy, cũng không giận. Những người này tuy rằng đối nàng nói năng lỗ mãng, nhưng, tóm lại là thật tình biểu lộ, không có giấu diếm, so với loại người tiếu lí tàng đao, trong làm nham hiểm thì họ đáng yêu hơn nhiều.

Thủy Dạng Hề nhìn kỹ nhà tửu lâu này, chia làm ba tầng, mỗi tầng đều chia làm nhiều cấp bậc để tiếp đãi mà không trà trộn lẫn nhau. Mà tầng cao nhất cũng được phục vụ tốt nhất, không chỉ có thể tận tình hưởng dụng mỹ thực, đồng thời, còn có nhã nhạc ti trúc, thế nên phỏng chừng ngân lượng phải trả sợ là cũngkhông thấp, người thường thì không thể hưởng thụ được chuyện này.

Nàng suy tư một lần, rồi xoay người đối mặt với mọi người nói: "Các vị, xin lỗi . Ta quả thật không phải tam hoàng tử phi. Nhưng mà, thật ra ta cùng nàng có chút quen biết. Hôm nay xuất môn, đã quên mang ngân lượng, không bằng, vì tửu điếm hướng mọi người dâng lên một khúc, để mọi người có thể giải buồn khi tán gẫu, cũng xem như gán nợ, được chứ?" Thủy Dạng Hề nhìn trong đám người xôn xao đó chưởng quầy đã đi ra.

Mà chưởng quầy này thoạt nhìn thật là một nhân vật khôn khéo, dáng người trung niên có chút mập mạp, gương mặt tràn đầy sẹo lồi lõm, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn phán đoán tình thế . Hắn âm thầm đánh giá Thủy Dạng Hề một phen, nhẹ cân nhắc, rồi gật gật đầu: "Cũng tốt, cô nương nếu đã nói cùng Tam Hoàng phi quen biết, như vậy tài nghệ định là không tồi. Có thể nghe cô nương tấu một khúc, coi như người tục tằng như ta có phúc khí, mọi người nói có đúng không?"

Nhất thời, trong điếm toàn bộ không khí vì những lời của hắn mà sinh động hẳn ra, đều muốn xem một chút nữ tử tự xưng cùng Tam Hoàng phi có quen biết rốt cuộc có tài nghệ như thế nào? Còn nữa, chỉ ở tầng ba mới có thể được hưởng đãi ngộ này, mà bây giờ ở tầng dưới chót tự nhiên được phục vụ, sao không làm cho người ta hưng phấn nha.

Thủy Dạng Hề thấy vậy, biết là chưởng quầy kia cố ý nói vậy, xem như ngầm cảnh cáo nàng tốt nhất chỉ một khúc có thể bỗng nhiên nổi tiếng, nếu không, muốn gán nợ, tựa hồ rất khó nói.

Trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, làm như không có việc gì nhìn hắn một cái, liền quay sang bảo điếm tiểu nhị đi lấy tỳ bà.

Chưởng quầy kia cũng bởi vì Thủy Dạng Hề lơ đãng thoáng nhìn, trong lòng khẽ run lên một chút, ánh mắt thật lợi hại, tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng hắn quả thật cảm nhận rõ ràng, nên không khỏi phán đoán xem nàng rốt cuộc là loại người nào.

Nàng tự nhiên biết, tửu lâu này không thiếu nhạc khí . Thủy Dạng Hề ôm tỳ bà, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, thanh âm điều điều, cười yếu ớt mị hoặc nhìn toàn thể đám người có mặt liếc mắt một cái, mà khí thế, cùng tư thái ôm tỳ bà che đi nữa mặt, ngàn hô vạn gọi càng gây thêm hứng thú.

Ngón tay mơn trớn trên dây đàn, nhẹ khãy ra thanh âm, khúc này chính là thập diện mai phục tối hôm qua. Hoàn toàn có khí thế chờ đợi để xông ra tiền chiến, một mảnh tĩnh mịch; ra sức xung phong chém giết, hay cho một khung cảnh hùng vĩ sau cuộc chiến, còn vang vọng tiếng gào thét. So sánh với Nguyệt Mộng đàn, càng thêm mạnh mẽ sắc bén hơn, bình tĩnh hơn, khoan dung hơn...

Khúc kết thúc, mới biết trong điếm không biết khi nào đã đầy người, toàn bộ điếm chật như nêm cối. Nhìn tràng viện trước mắt mà kinh người, Thủy Dạng Hề khóe môi nhếch lên, thật đúng như trong dự liệu của nàng.

"Đây là khúc mà tam hoàng tử phi ngày đó múa. Thế nào, có thể lọt vào tai của các vị không?" Sau đó huyển hướng đến chưởng quầy nói: "Tiền nợ này, đã xoá được chưa?"

"Đã được, đã được..." chưởng quầy một bên khúm núm, vẻ mặt cười nịnh nọt .

"Nếu như thế, ta có thể đi chứ?" Thủy Dạng Hề trong lòng thở dài, quả thật là cái người làm ăn.

"Tự nhiên, tự nhiên..." Lại là một trận thanh âm lặp lại.

Thủy Dạng Hề chỉ cười cười, liền hướng phía ngoài điếm bước ra, mà người vây quanh cũng thực tự nhiên vì nàng mà nhường bước tạo thành lối đi. Cho đến khi thân ảnh của nàng, biến mất ở trong đám người, mới nghe thấy mọi người bộc phát ra một trận ủng hộ. Mà hôm nay tửu điếm này, cũng nhờ phúc của Thủy Dạng Hề, quả thực là chật ních, khách hàng cao như núi từ trước tới nay mới có, chưởng quầy mừng rỡ cười đến miệng không ngậm lại.

Chỉ là Thủy Dạng Hề lại không biết, sau lưng của nàng, trên lầu ba, vẫn có một đôi mắt, chưa từng rời đi thân ảnh của nàng một chút ít nào, cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất. Mà hai mắt kia không có vì sự biến mất của nàng mà ảm đạm, ngược lại ánh lửa không kiêng nể gì bốc cháy lên, như pháo bông nở rộ ban đêm, ở không trung chảy tràn ánh sáng đầy màu sắc. Trong đôi mắt màu lam của nam tử đó càng thêm yêu dã nguy hiểm.

Thủy Dạng Hề theo tửu lâu đi ra ngoài, một bên vừa hỏi người qua đường, một bên ở trong lòng thầm nhủ, nhất định phải học được cách phân rõ phương hướng. Ít nhất, không bao giờ giống như hiện tại, trên đường cái níu kéo người ta hỏi đường làm họ sợ hãi. Đang lúc bước đi tới phía trước, lại cảm giác, quần áo giống như bị người ta kéo lại.

Cúi đầu xuống thì thấy, tiểu nam hài khoản mười ba mười bốn tuổi ( kỳ thật, nàng còn không có ý thức được, hiện tại thân mình, so với tiểu nam hài này cũng lớn hơn không được bao nhiêu. Chỉ là, nàng luôn lấy tiêu chuẩn hiện đại của bản thân hai mươi sáu hai bảy tuổi để phán định người khác. ), bất quá, nhìn qua có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu thì phải.

"Tỷ tỷ, người không nhớ cẩu nhi sao? Người bảo cẩu nhi ở chỗ này chờ ngươi, còn nói không gặp không về. Nhưng mà, tỷ tỷ, rất là xấu, ta đã đợi người hơn nữa ngày , giờ người mới đến." Tiểu nam hài kia hình như có chút bất bình nói.

Thủy Dạng Hề lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai đây là chuyện nàng lần trước chuồn ra phủ gặp một tiểu khất cái, bất quá..."Ta không phải bảo Tống nương tới đón ngươi sao? Sao còn ở chỗ này ?"

"Là tỷ tỷ bảo ta ở chỗ này chờ ngươi , ngươi như thế nào có thể để cho người khác đến dẫn ta đi? Lại là an bài cho ta đến nơi mà ta không biết, ta không cần." Tính tình thật đúng là quật cười, một khi nhận định việc gì, sẽ không nguyện thay đổi.

Sáng nay trước khi Thủy Dạng Hề vào cung, liền căn dặn Tống nương đưa hai huynh muội hắn hảo hảo an trí một phen. Vốn tưởng rằng là việc nhỏ thôi, cũng không để ý nhiều. Không thể ngờ được bây giờ nàng lại đụng phải, xem xét biểu tình trên vẻ mặt hắn, nàng liền lấy tay xoa xoa mấy vết đen trên mặt, kỳ thật bộ dạng tuấn tú , tiếp qua vài năm, nhất sẽ trở thành sát thủ của các thiếu nữ.

Thủy Dạng Hề cười thành khẩn, nếu đã có giá trị xem xét như vậy, thì mang theo ngươi bên người cũng không sao cả. Vì thế nói: "Được rồi, ngươi mang theo muội muội của ngươi theo ta đi đi."

"Muội muội ta... Nàng... Nàng đã muốn..." Lời còn chưa nói xong, trong mắt đã chứa đầy lệ, nhưng cố gắng để cho nó không chảy xuống đến.

Thấy tình huống như vậy, Thủy Dạng Hề đã sáng tỏ, nói vậy muội muội hắn nhất định là không trị được đã bỏ mình. Ai, đáng tiếc, lại một tiểu cô nương đang tuổi hoa xuân đã hồn đoạn thiên nhai .

Nàng kéo tay nam hài, trong lòng không phải không có xúc động : "Về sau, cứ đi theo ta. Bất quá, phải nhớ cho kĩ, đi theo ta, so với người bình thường phải thông minh hơn, ta sẽ không thích đứa nhỏ vừa không xinh đẹp lại không thông minh ."

Nghe lời nói này tiểu nam hài đã bị Thủy Dạng Hề làm cho sửng sốt . Ngay cả khóc cũng quên luôn.

Thủy Dạng Hề giảo hoạt cười, liền mang theo tiểu nam hài hướng hoàng tử phủ mà đi.

Vừa mới vào phủ, liền đụng phải Thủy Giác Hiên đang chuẩn bị xuất môn chàng.

Thủy Giác Hiên vừa thấy là nàng, tinh thần liền tỉnh táo: "Ôi, ta nói tỷ tỷ, ngươi như thế nào sớm không hiện ra, trễ không hiện ra, lại đúng lúc ta phải rời khỏi mới hiện thân. Đệ đệ ta đợi đã lâu lắm rồi."

"Chờ ta? Có phải tặng lễ vật đến tạ ơn ta hay không ? Là đồ vật quý hiếm gì thế, đã mang đưa đến phủ rồi phải không?" Thủy Dạng Hề nhìn hắn, tâm tình cũng tốt lên, khó được một người đệ đệ thân cận lại khẩn trương vì nàng . Ở yến hội ngày hôm hắn phi thân cứu nàng một màn, nàng biết rất rõ ràng.

"Tỷ tỷ, ngươi thích đoán mò trước như vậy sao? Ta vì cái gì phải mang quà tạ lễ cho ngươi? Chuyện ngày hôm đó, ta đã hứa mặc ngươi sai phái rồi, ngươi còn muốn ta tạ lễ, không khỏi có suy nghĩ quá tham lam đi." Hắn thấy cùng tỷ tỷ đấu võ mồm liền cảm giác cả người thoải mái, khó được có người có thể đấu với hắn.

Thủy Dạng Hề nhìn hắn một trận, sau đó xoay người đối diện tiểu nam hài nói: "Đông Ly Hạo, về sau ngươi gọi là Đông Ly Hạo, nhớ kỹ. Đông ly là hai chữ của thải cúc đông li hạ, mà hạo là lấy từ chữ mục hạo dĩ khiết. Tổng hợp lại, rất dễ nghe cũng rất thích hợp với ngươi. Hạo nhi, thay ta giáo huấn hắn."

Tiểu nam hài cùng Thủy Giác Hiên bị Thủy Dạng Hề đùa giởn, đều giật mình ở đứng ngây tại chỗ. Sau một lúc lâu, Đông Ly Hạo mới phản ứng lại, quanh nhanh một vòng, liền hướng trên người Thủy Giác Hiên đánh tới.

Thủy Giác Hiên thân hình vừa động, liền dễ dàng tránh thoát một kích không hề có lực uy hiếp kia: "Tỷ tỷ, ngươi không phải là bị tức đến hồ đồ đi, sao lại đi kêu tiểu nam hài đến đánh ta, không phải rất xem thường ta sao."

Thủy Dạng Hề cũng không để ý đến hắn, chỉ đối với Đông Ly Hạo lắc đầu nói: "Đồ ngu, đồ ngu. Ta có nói ngươi đánh hắn sao? Nghe đây, dạy cho ngươi điều đối nhân xử thế thứ hai, một người nếu như muốn sống để có được danh tiếng, đầu tiên, vô luận khi nào đều phải biết suy xét chu đáo, đây là điều kiện tất yếu. Vừa mới rồi chỉ kêu ngươi dạy dỗ hắn, ngươi suy nghĩ cũng biết, chỉ bằng dáng người của ngươi, làm sao có thể thắng hắn, huống chi, hắn còn có võ nghệ trong người. Không biết hậu quả, vẫn liên tiếp xông lên, quả thực là lãng phí nhân lực vật lực tinh lực tài lực, thật sự là đồ ngu trong đồ ngu. Muốn thắng, không phải chỉ dựa vào đôi tay, cũng không phải dựa vào sự ngang ngược" nàng chỉ chỉ đầu của hắn, "Là nơi này..." Đột nhiên, Thủy Dạng Hề nhanh chóng lấy quá tảo đem thẳng hướng mặt Thủy Giác Hiên ném tới, sau đó liền thấy vẻ mặt phong trần mệt mỏi kia một chỗ xanh một chỗ xám đang tức giận bừng bừng.

Thủy Dạng Hề cười cười, trong mắt liền hiện lên kiêu ngạo: "Thấy được không, khi hai bên có thực lực cách xa, phải biết cân nhắc, nắm chắc cơ hội, thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị, đánh cho hắn răng rơi đầy đất..." Nói xong, liền ha ha cười rộ lên, "Thế nào, đệ đệ của ta, ngươi chịu nhận thua chưa?" vẻ mặt đầu ý cười kia nhìn như thế nào cũng làm cho người ta có cảm giác nổi điên.

Thủy Giác Hiên oán hận nhìn Thủy Dạng Hề liếc mắt một cái, chỉ thấy đầu ngón tay vừa động, một cổ khí lực bắn thẳng đến hướng nàng, lập tức, Thủy Dạng Hề liền không thể cử động .

Chỉ nghe Thủy Giác Hiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tỷ tỷ của ta , ngươi là cố gắng ở chỗ này ngốc đi. Hy vọng không ai có thể đến sớm để giải cứu ngươi."

Thủy Dạng Hề vẫn cười: "Hạo nhi, khi đối địch vô luận có bao nhiêu phẫn nộ cũng không thể làm cho đối phương phát hiện dù một chút, như vậy khí thế hơn người, ngươi đã thắng ba phần ..." Nói là nới với Đông Ly Hạo, nhưng ánh mắt lại nhìn Thủy Giác Hiên.

Thủy Giác Hiên thật là tức nha, hắn như thế nào lại có một ác ma tỷ tỷ như vậy.

"Hề Nhi, ngươi cũng có lúc nghịch ngợm như thế này à " đúng là tiếng nói của Nam Cung Ngự Cảnh, không biết khi nào đã đứng ở phía sau Thủy Dạng Hề, thuận tay giải khai huyệt đạo Thủy Dạng Hề "Bất quá Hề Nhi nói quả thật không sai, ta xem, Thủy Giác Hiên ngươi quả thật là thua rồi."

"Hừ, hai vợ chồng các ngươi thật đúng là cá mè một lứa, lười cùng các ngươi tranh chấp. Bất quá, tam hoàng tử, ta khuyên ngươi vẫn quản tỷ tỷ này của ta cho tốt, bằng không, kẻ chịu khổ sẽ là ngươi. Ha ha..." Hắn cười xong liền thi triển khinh công đi đường tắc, hắn một khắc cũng không muốn tiếp tục đứng ở đó nữa. Thiên hạ như thế nào lại có loại nữ nhân như Thủy Dạng Hề này , hoàn hảo Nhu nhi của hắn không có như vậy.

Lúc này Đông Ly Hạo mới hồi phục tinh thần lại: "Tỷ tỷ, ngươi thật là lợi hại, ta cũng muốn sẽ lợi hại như tỷ tỷ vậy ." Hắn âm thầm hạ quyết tâm.

Nam Cung Ngự Cảnh vừa nghe, nhíu nhíu mày nói: "Hề Nhi ở đâu lại thêm một cái đệ đệ?"

"Ở trên đường gặp , cảm thấy hắn xinh đẹp lại thông minh, liền dẫn theo trở về" Thủy Dạng Hề dừng một chút, "Ta thật ra muốn hỏi ngươi, ngươi nói, hôm nay cả ngày chạy đi đâu? Tại sao một mình mang đồ của ta đi sang đó?" Lời này nghe như thế nào lại giống một thê tử ghen tuông đang chất vấn hành tung của trượng phu .

Nam Cung Ngự Cảnh thấy vậy, tâm tình lại tốt lên: "Ngươi là nữ chủ nhân trong phủ, ta là nam chủ nhân trong phủ, tự nhiên là phải ở cùng một chỗ . Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa , Hề Nhi sao ngay cả này đều này cũng nghĩ không ra sao? Bộ dáng giáo huấn Thủy Giác Hiên vừa rồi đã mất đi đâu." Vừa nói, vừa mang nàng đi về hướng Lâm Thủy các.

"Nam Cung Ngự Cảnh, ta lần nữa nói ngươi phải đứng đắn ..." Thanh âm theo người tiêu sái vang xa, rồi dần dần biến mất. Nơi này, liền chỉ còn lại có một mình Đông Ly Hạo, còn có chút không hiểu rõ.

Trần Khải thấy vậy, biết là Thủy Dạng Hề mang về, nào dám chậm trễ, đêm đó liền tìm một thượng phòng, để cho hắn ở. Trong phủ người hầu đối với hắn cẩn thận như đối đãi với thiếu gia vậy.

Mà trong cung, cũng đang bị một hồi bão táp thổi quét qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play