Ít ngày sau, Lý Vĩnh Trường tiến cung gặp Lạc Quân Đế. Hắn lúc này tuy chưa có công danh nhưng danh tiếng cũng có ít nhiều, còn được một số quần thần nhắc tới nên từ sớm đã được Lạc Quân Đế trọng dụng giúp hắn xử lý một số việc.

Sau khi từ thư phòng ra, Lý Vĩnh Trường liền gặp Nhã Nhã đang chờ bên ngoài, biết Lý Phù Dung muốn gặp mình, Lý Vĩnh Trường đi theo Nhã Nhã đến gặp nàng.

Uống qua một lượt trà, Lý Phù Dung mở lời:

– Huynh có nghe những lời đồn đãi gần đây?

Lý Vĩnh Trường khẳng khái nói:

– Lời đồn muội trở thành sủng phi ư?

– Thế… huynh nghĩ sao?

Lý Vĩnh Trường nói:

– Trước giờ chưa từng có lời phong thanh, đùng một cái, muội trở thành sủng phi thaajt sự khiến huynh cảm thấy bất ngờ. Nhưng, từ đó cũng thấy ra nhiều sơ hở, lại qua thái độ của muội, xem ra… giữa muội và Hoàng thượng có bí ẩn gì?

Kiếp này, nhờ nhận ra sai lầm trong kiếp trước nên Lý Phù Dung đã xóa bỏ hiểu lầm, giúp cả gia đình hàn gắn, nhưng Lý Phù Dung vẫn không thật sự an tâm vì những ký ức không tốt trước kia. Liệu Lý Vĩnh Trường đời này sẽ vì nàng mà bỏ qua con đường phú quý?

– Nếu muội và Hoàng thượng có giao kèo thì sao?

Huynh sẽ lựa chọn như thế nào?

Lý Vĩnh Trường không hay biết những lo toan của Lý Phù Dung, khi nghe nàng nói như thế, hắn liền cau mày suy nghĩ, trái tim Lý Phù Dung vì thế mà lo lắng đập liên hồi.

Nàng sợ!

Sợ Lý Vĩnh Trường, Lý gia sẽ lần nữa bảo nàng phải hy sinh hạnh phúc của mình!

– Tại sao muội lại to gan như vậy? Lại dám đặt điều kiện với Hoàng thượng? Dung Nhi, tuy muội có thông minh, nhưng chút thông minh đó không đủ đối phó với Hoàng thượng đâu. Hoàng thượng… ngài ấy không đơn giản như muội nghĩ đâu…

– Nói như vậy…

Huynh đang lo cho muội sao?

– Rốt cuộc muội và Hoàng thượng đã có giao kèo gì? Lúc này ngừng lại còn kịp không?

Lý Phù Dung lắc đầu. Một khi đã nằm trong tay Lạc Quân Đế lại có thể dễ dàng thoát ra sao?

– Vậy nó… có gây hại cho muội không?

Có gây hại cho nàng không? Trở thành mục tiêu công kích của toàn bộ nữ nhân trong hậu cung có gây hại không?

– Muội nói cho huynh biết nội dung trong đó có được không? Có hai người suy nghĩ ít ra có thể nghĩ ra cách đối phó gì đó…

Lý Phù Dung thấy rõ Lý Vĩnh Trường là thật tâm đang lo lắng cho nàng. Hóa ra, những gì nàng lo nghĩ đều vô nghĩa, nàng lúc nào cũng nói gia đình đã hàn gắn nhưng thật tế, bản thân nàng đã tự tạo ranh giới với mọi người, không thật sự xem mình là thành phần trong đó. Cũng chẳng trách kiếp trước Lý Vĩnh Trường dù quý trọng mọi người nhưng chẳng xem nàng là người trong gia đình…

Hốc mắt Lý Phù Dung ửng đỏ. Lý Vĩnh Trường thấy vậy liền gấp gáp nói:

– Muội đừng khóc! Chuyện gì cũng có thể từ từ bàn tính, nhất định sẽ có cách giải quyết thôi…

Lý Phù Dung khẽ cười và nói:

– Ca ca, rất nhanh thôi hậu cung này sẽ bị giải tán!

Lý Vĩnh Trường kinh hãi rất lâu không nói nổi thành lời.

Hậu cung bị giải tán? Nó có ý nghĩa gì? Vậy những nữ nhân trong hậu cung sẽ đi về đâu? Lý Phù Dung sẽ thế nào?

– Dung Nhi, muội đừng hàm hồ!

Lý Phù Dung lắc đầu, khẳng định:

– Đó là sự thật! Hoàng thượng vì muốn bù đắp cho những gì “nàng ta” chịu đựng nên sẽ làm điều đó…

Nàng ta?

Lý Phù Dung đang ám chỉ ai? Không phải là nàng ư? Nhưng chẳng phải Lý Phù Dung không phải là tân sủng sao?

Lý Vĩnh Trường ngẫm nghĩ rồi tái mặt nói:

– Chẳng lẽ muội đang…

Lý Phù Dung gật đầu thừa nhận:

– Đúng vậy! Muội chỉ là bức bình phong mà thôi! Dùng để che giấu cho người chân thật phía sau.

Lý Vĩnh Trường bàng hoàng, sau đó liền nổi giận quát:

– Thật hồ đồ! Nếu muội đã biết rõ như thế sao lại đồng ý? Muội có biết làm vậy muội sẽ gặp nguy hiểm như thế nào không?

Lý Phù Dung biết chứ, nhưng nàng làm gì có chọn lựa khác? Nàng như cá trên thớt, nằm trong bàn tay của Lạc Quân Đế, nàng có quyền từ chối sao? Nếu dám nói: “Không!” thì Lạc Quân Đế chính là người đầu tiên xử trí nàng.

– Muội không có sự lựa chọn…

Một khi thay đổi Lý gia thì nàng đã bị bại lộ rồi. Nhưng nàng không hối hận, dù có cơ hội làm lại, nàng cũng sẽ làm vậy, chỉ cần được nhìn thấy tình cảm tốt đẹp của gia đình, được huynh trưởng thân thương quan tâm mình như bây giờ, nàng không hối hận!

Lý Vĩnh Trường không nói nữa, ngồi một chỗ căng thẳng suy nghĩ.

Lý Phù Dung lại nói:

– Ca ca, tình hình cũng không quá bi quan như huynh nghĩ đâu. Ít nhất, muội còn có sự bảo hộ của Hoàng thượng, trước khi việc thành, hắn sẽ không bỏ rơi muội đâu.

Lý Vĩnh Trường không cho là đúng, lại nói:

– Vậy sau đó thì sao? Muội chẳng phải cũng bị đuổi đi hay sao? Một nữ nhân bị đuổi khỏi Hoàng cung thì tương lai như thế nào? Muội có nghĩ mình sẽ sống thế nào? Người đời sẽ nói muội ra sao?

Có ai lại dám lấy một nữ nhân đã từng là thê thiếp của đương kim hoàng thượng chứ? Cả đời Lý Phù Dung chẳng phải bị hủy hết sao?

– Muội không quan tâm người ngoài nghĩ gì về muội, muội chỉ cần biết cả nhà có chấp nhận muội hay không mà thôi! Liệu mọi người có thể bao dung cho một kẻ bị bỏ như muội không?

– Muội đang nói gì thế? Dù kết quả thế nào thì muội vẫn là muội muội của ta! Là người của Lý gia! Làm sao Lý gia có thể bỏ rơi muội?

Lý Vĩnh Trường đùng đùng tức giận quát lớn. Đáy lòng Lý Phù Dung thì tràn ngập ấm áp. Nàng chờ suốt ba kiếp chỉ để nghe câu nói này, nàng nghe được rồi.

Lý Phù Dung mỉm cười. Lý Vĩnh Trường lại giận nói:

– Muội còn cười được nữa sao?

– Ca ca, muội không sao, không sao thật đó. Hiện tại muội sống như thế nào chắc huynh cũng biết rõ, cuộc sống như vậy cứ tiếp tục chẳng lẽ lại tốt đẹp?

Lý Vĩnh Trường im bật.

Hắn biết Lý Phù Dung cũng như toàn bộ hậu cung này đều bị Lạc Quân Đế xa lánh. Hắn cũng như tất cả mọi người đều nghĩ Lạc Quân Đế làm vậy là vì tập trung sinh lực lo lắng cho Nam Quốc, không nghĩ tới trụy lạc. Nhưng bây giờ, hắn đã biết hóa ra Lạc Quân Đế cũng có người trong lòng mình, vậy tất cả những cao thượng bày ra trước mắt chỉ là giả dối, dùng để biện minh cho hành động ruồng bỏ hậu cung của Lạc Quân Đế mà thôi!

Đến ngày Lạc Quân Đế đạt được ước nguyện, đưa nữ nhân trong lòng hắn ra ánh sáng thì dù Lý Phù Dung được ở lại trong cung thì có ích lợi gì? Chẳng phải chỉ để nhìn hắn và nữ nhân kia âu yếm, tình chàng ý thiếp?

Thật ra ngay từ đầu hắn đã không tán đồng để Lý Phù Dung nhập cung, nhưng đáng tiếc vì đạo quân thần, hắn không thể lên tiếng phản đối. Lúc này thì sao đây? Lý Phù Dung đã vì Lý gia mà đã hy sinh hạnh phúc cả đời của mình, hắn bây giờ có thể bảo nàng tiếp tục hy sinh?

– Lúc đó muội sẽ rời khỏi nơi này?

Lý Vĩnh Trường lại hỏi lần nữa, Lý Phù Dung gật gật đầu.

Lý Vĩnh Trường cau có một lúc rồi mạnh mẽ tuyên bố:

– Muội yên tâm đi! Nếu ngày đó xảy ra, huynh nhất định sẽ bảo vệ muội đến cùng! Ta là huynh trưởng của muội, ta và cả nhà sẽ không để ai có thể ức hiếp muội! Muội vẫn mãi mãi là đại tiểu thư của Lý gia…

Giọt lệ bên khóe mắt Lý Phù Dung lẳng lặng rơi xuống.

– Muội sẽ chờ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play