Đêm nay là một đêm gió, bầu trời bị tầng mây thật dày che phủ, có vẻ tối đen và trống rỗng. Thỉnh thoảng bị gió thổi tán đi, lúc ẩn lúc hiện có thể thấy lác đác vài chấm sáng nhỏ.

Âu Dương Ngoạt đội một cái mũ lưỡi trai màu lam, một thân quần áo màu tối bó sát người. Cậu từ trên lầu đi xuống, mũ ngăn trở ánh sáng, hình thành bóng mờ trên mặt cậu.

“A, đúng là tiểu thiếu gia, cho dù có ăn mặc khốc như thế nào đi nữa cũng tuyệt không giảm bớt đáng yêu của cậu!” Les vừa cảm thán vừa định tiến lên ôm lấy cậu.

Âu Dương Ngoạt một tay vịn lan can, lộn một cái thật xinh đẹp, dễ dàng tránh thoát cái ôm của cô. Chân không hề phát ra thanh âm khi chạm đất, Âu Dương Ngoạt ngẩng đầu nhìn cô hỏi. “Chúng ta có thể đi được chưa?”

Aiii! Cậu ta tránh được rồi, thật không có ý nghĩa. Les bĩu môi, không hề gì nói: “Đương nhiên có thể, người của Randy Chomsky đã đến, Địch Mễ và hắn đang ở bên ngoài chờ chúng ta.”

“Ừ, nếu vậy thì đi thôi.” monganhlau.wordpress.com

Cộng thêm người tài xế nữa là bốn người, Âu Dương Ngoạt tựa vào ghế chợp mắt, để mũ che nửa gương mặt.

“Mấy giờ bắt đầu?” Rãnh rỗi đến nhàm chán, Les nhìn đồng hồ rồi hỏi Địch Mễ ngồi phó lái.

“Tám giờ.”

Còn một tiếng. Les gật đầu, tiếp tục im lặng.

Không bao lâu thì đến biệt thự của Randy Chomsky, ba người Âu Dương Ngoạt dưới sự hướng dẫn của tài xế đi vào.

Trong phòng khách biệt thự, Randy Chomsky đã sớm đợi ở đây, thấy ba người Âu Dương Ngoạt đi vào lập tức đứng lên. “Tôi đã chuẩn bị một vài thứ có thể đêm nay ngài sẽ cần, đương nhiên tôi hy vọng không phải tôi tự mình đa tình.”

Âu Dương Ngoạt không lên tiếng, trực tiếp đi tới trước mặt Randy Chomsky, cúi đầu nhìn cái rương màu đen trên bàn, sau đó tự nhiên mở ra. Ngăn thứ nhất là các loại súng khác nhau và ống hãm thanh phối với từng loại. Ngăn thứ hai là một hàng dao găm quân dụng sắc bén. Ngăn thứ ba là một thư hiệp nghị, một bản đồ, một đèn pin, mấy cái khóa và dây thừng.

“Vũ khí không hợp ý ngài sao? Hay ngài còn cần cái gì khác? Còn thiếu gì mà chúng tôi chưa chuẩn bị?” Thấy Âu Dương Ngoạt xem rương đồ xong thì ngẩng đầu lên nhìn mình, Randy Chomsky hỏi.

“Không, rất tốt, như vậy là đủ rồi.” Âu Dương Ngoạt tùy tay cầm lấy một cây súng lục mình thông thạo để một bên, sau đó lại lần lượt thử những con dao quân dụng, cuối cùng chọn con xúc cảm không tệ bỏ vào giày da. Cậu không lấy đèn pin, cũng không lấy dây thừng, thậm chí ngay cả bản đồ cũng chỉ nhìn một lần rồi bỏ lại.

“Ngài xác định không cần mang theo bản đồ?” Hành động của cậu khiến Randy Chomsky vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, cuối cùng nhịn không được hỏi ra miệng.

“Không cần, ta đã nhớ.” Đúng vậy, về phương diện này trí nhớ của cậu rất kinh người. Cái này không liên quan đến thân thể mà là liên quan đến linh hồn. Linh hồn mang theo bản chất sát thủ trời sinh, cho dù là trước kia hay bây giờ, bất kể là tư liệu hay ảnh chụp mục tiêu, chỉ cần Âu Dương Ngoạt nhìn một cái tuyệt đối sẽ không quên, mãi cho đến khi mục tiêu bị xử lý mới thôi.

“…” Randy Chomsky nhất thời không biết nên nói gì, cứ im lặng sững sờ đứng đó. Bất quá Âu Dương Ngoạt cũng lười để ý đến hắn, lấy những thứ mình cần rồi xoay người bước đi.

“Hai bên thỏa thuận thời gian rất dư giả, cậu nghĩ mình mất bao lâu thì lấy được?” Theo Âu Dương Ngoạt rời khỏi biệt thự, Les hỏi.

“Một buổi tối đi.” Xoay mũ ra sau đầu, Âu Dương Ngoạt chậm rì rì trả lời.

“Hừ! Cậu ngược lại tính trước, bất quá đối phương rất lợi hại, cậu định ra tay thế nào? Nói không chừng khi cậu còn chưa tiến vào địa bàn tên James kia, Harry đã lấy được thư hiệp nghị của Randy Chomsky.” Les trêu tức nói.

“Ai nói tô muốn đi lấy thứ kia?” Âu Dương Ngoạt xoay người, ‘chẳng hiểu ra sao’ hỏi cô.

“Eh?” Les có chút mê man. Cô dùng ánh mắt hỏi Địch Mễ: không phải xế chiều hôm nay em nói Âu Dương Ngoạt rất coi trọng phần hiệp nghị này sao?!

“…” Địch Mễ lắc đầu, hắn cũng không biết tại sao Âu Dương Ngoạt lại đột nhiên ‘thay đổi’.

“…” Les biết Địch Mễ không thể trả lời mình, cô quyết định hỏi Âu Dương Ngoạt: “Nhưng không phải kết quả lần này chính là phải lấy được thư hiệp nghị kia sao? Nếu không đi lấy hiệp nghị vậy cậu dự định làm gì?”

“Đó là Randy Chomsky và tên James kia đặt ra chứ không phải tôi. Về phần thư hiệp nghị linh tinh gì đó tôi không có hứng thú, tôi — chỉ chơi theo quy định mình đặt ra!” Dưới ánh đèn ngoài vườn hoa biệt thự, gương mặt xinh đẹp Âu Dương Ngoạt đặc biệt rõ nét. Khi cậu nói những lời này, vẻ mặt phấn khích, hai mắt lóe lên âm hàn rồi biến mất. Cho dù cậu đang cười, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy gió lạnh mùa đông thổi qua…(Dung:hảo khốc a*biểu tình mê trai*) m

onganhlau.wordpress.com

Đột nhiên gió đêm thổi tới, cũng không lạnh, ngược lại mang theo cảm giác mát mát. Nhưng hai người Địch Mễ và Les đứng cạnh Âu Dương Ngoạt lại không tự giác rùng mình một cái, song song ôm lấy cánh tay mình.

“Cậu muốn chơi cái gì?” Les tiếp tục hỏi.

Âu Dương Ngoạt xoay người sang chỗ khác, đi về phía quốc lộ tối đen. Khi Địch Mễ và Les cho rằng cậu sẽ không trả lời lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của cậu. “Trò chơi của tôi rất đơn giản, chính là săn mồi mà thôi.” Trò chơi săn mồi. “Các người hẳn là biết đi! Tại sao săn bắn lại thú vị? Là bởi vì không một lần giết chết con mồi mà từ xa xa tra tấn con mồi đến chết.” Nếu lúc này có ai nhìn thấy biểu tình Âu Dương Ngoạt nhất định sẽ bị dọa cho lông tóc dựng đứng.

Tám giờ, trò chơi cũng chính thức bắt đầu. Thủ hạ của Randy Chomsky đưa Âu Dương Ngoạt đến một vùng rừng núi ở ngoại thành, cùng lúc đó Harry cũng tới. Quy tắc rất trò chơi đơn giản, ngoài Âu Dương Ngoạt và Harry, mỗi bên còn thêm mười người lấy tư cách người xem. Dưới chân núi chỉ có một chiếc xe, nói cách khác người xuống núi trước có thể sử dụng nó rời đi.

“Thật không ngờ tiểu thiếu gia Âu Dương gia cư nhiên xuất hiện ở Mexico.” Đối mặt Âu Dương Ngoạt, người nọ có chút khoái trá nói.

“Ta cũng không ngờ ngươi là người phản bội của nhà ta.”

“Không không không! Ngươi nói sai rồi nói sai rồi, ta chưa bao giờ trung thành với Âu Dương gia các ngươi thì làm sao là người phản bội?!” Thân phận Harry từ đầu đến cuối chỉ là một gián điệp được phái đến Âu Dương gia mà thôi.

“Không quan trọng, thân phận của ngươi đối với ta mà nói đều là râu ria.” Làm một sát thủ, ngươi có thấy qua hắn để ý đến nghề nghiệp và giới tính của mục tiêu không? Sẽ không, nói nhiều chỉ phí thời gian và nước bọt. Cậu chỉ cần xác định người đàn ông này là mục tiêu rồi xử lý là đủ.

Thật ra Âu Dương Ngoạt cũng không muốn tự mình giải quyết hắn, chẳng qua đến đây gần một năm, cậu tâm huyết dâng trào muốn thử thân thủ của mình thôi.

“Người hỗ trợ đâu? Đừng nói là ngươi thật sự muốn một chọi một với ta đi.” Harry chắc chắn nói. Hắn biết Âu Dương Ngoạt ở Bổn gia có thể nói ‘cơm đến há mồm quần áo đến nâng tay’ điển hình đại thiếu gia, cho tới giờ chưa từng nghe qua cậu đi tiếp nhận huấn luyện linh tinh gì đó.

“Hỗ trợ? Cái gì hỗ trợ? Không phải ngay từ đầu đã nói không cho phép hỗ trợ sao?”

“Aha ha… Ha ha ha ha.” Giống như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, Harry lớn tiếng cười. “Ngươi có lầm lẫn không, Âu Dương đại thiếu gia. Ngươi thật đúng là ngây thơ, ngươi xác định không cần hỗ trợ có thể thắng ta sao? Ta không ngại nói cho ngươi biết, mục đích lần này của ta căn bản không phải thư hiệp nghị vô dụng kia mà là tiểu thiếu gia ngươi thôi.” Chỉ cần bắt ngươi rồi làm giao dịch với cha ngươi, như vậy là có thể dễ dàng vét được không ít chỗ tốt từ tay Âu Dương Thần Tu.

“Đi đi, đi gọi cận vệ của ngươi tới đây, không phải hắn là người trong Ám sao, gọi hắn đến đây đi, gần một tuần nay hắn giết không ít thủ hạ của ta, khoản nợ này ta còn chưa tìm hắn tính đấy. Gọi hắn đến để ta vui vẻ luôn.”

Thì ra là thế! Bây giờ Âu Dương Ngoạt mới biết một tuần qua Địch Mễ nửa đêm ra ngoài làm gì. Âu Dương Ngoạt xoay người đi về phía rừng cây, mượn bóng tối giấu đi thân ảnh của mình, duy nhất có thể xác định được phương hướng của cậu chính là câu nói cuối cùng cậu để lại. “Không cần, đợi một lát ta sẽ cho ngươi vui vẻ.” Biết đâu ngươi mới là người mang vui vẻ đến cho ta cũng không chừng…(tiểu báo đi săn)

Không dừng lại bất cứ chỗ nào, Âu Dương Ngoạt đi thẳng về phía chân núi. Cậu không vội đi đến cái xe kia, mà qua lại trong rừng cây .

Trên núi không có ánh sáng, thậm chí ngay cả ánh trăng cũng bị mây ngăn trở. Xung quanh cũng không có bất cứ bóng dáng ai, trong rừng ngoài tiếng côn trùng, chỉ có âm thanh Âu Dương Ngoạt thỉnh thoảng giẫm lên lá cây hoặc nhánh cây trên mặt đất.

Bị cảm? Trong lỗ mũi hình như có nước chảy ra, Âu Dương Ngoạt hít mũi đồng thời lấy tay lau lau, cậu có thể cảm giác được nước mũi sền sệt dính vào tay. Đến khi đi được một đoạn, Âu Dương Ngoạt rốt cục phát hiện không thích hợp, vừa cúi đầu liền thấy trên tay toàn là vết máu. monganhlau.wor

dpress.com

“…” Shit! Thầm mắng trong lòng một tiếng, tuy đã khôi phục nhưng di chứng vụ tai nạn cũng không dễ dàng biến mất như vậy. Sau khi hồi phục, thời gian di chứng phát tác cũng lâu hơn, bất quá không hết hẳn. Như hiện tại, Âu Dương Ngoạt lại bắt đầu chảy máu mũi là minh chứng tốt nhất.

Ngoài kích thích từ bên ngoài, mùi máu của bản thân cũng có thể đánh thức bản tính thị huyết sâu trong linh hồn Âu Dương Ngoạt. Chất lỏng ấm ấm, trong miệng đầy vị rỉ sắt, hơn nữa chóp mũi tràn ngập mùi máu tanh. Âu Dương Ngoạt có thể cảm giác được tim mình đập gia tốc, cả người bắt đầu hưng phấn. Loại tình huống này cũng không phải là lần đầu tiên, ngày đó trong tầng hầm Âu Dương Ngoạt cũng như thế…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play