“Nói đi! Tìm tao có chuyện gì?” Bên kia điện thoại truyền đến chính là thanh âm thịnh nộ của Âu Dương Bạc Tang.

“Cha.” Âu Dương Thần Tu lãnh đạm gọi.

“Hừ! Mày vẫn còn biết tao là cha mày a? Mày là tiểu tử thối! Cư nhiên gọi điện thoại đến uy hiếp tao?! Tao thấy, mày căn bản không đem cha tao đây để vào mắt!” Nhớ tới lời quản gia vừa rồi, Âu Dương Bạc Tang lập tức nổi hỏa.

“…” Âu Dương Thần Tu không đáp lời, hắn để điện thoại lên bàn, từ đây vẫn có thể nghe thấy rõ ràng Âu Dương Bạc Tang đang tức giận không ngừng gầm gừ, giáo huấn mình.

“Tại sao không lên tiếng? Rốt cuộc mày có nghe tao nói không?” Âu Dương Bạc Tang đem bất bình trong lòng phát tiết lên con trai bên kia điện thoại, nhưng ông đột nhiên phát hiện một vấn đề – bên kia điên thoại không có nửa điểm âm thanh.

Âu Dương Thần Tu cầm lấy di động trên bàn, đứng dây đi ra ngoài, sau đó nhàn nhã đi qua bãi cỏ cách đó không xa. “Cha muốn con nói cái gì? Không phải từ đầu tới giờ toàn là cha nói sao?” Đây là Âu Dương Thần Tu trả lời.

“…” Âu Dương Bạc Tang sớm thành thói quen phương thức nói chuyện con trai, ông cũng không vì vậy mà tức giận. “Nói đi, mày rốt cuộc gọi điện thoại cho tao làm gì?”

Tuy ngữ khí Âu Dương Bạc Tang vô cùng tùy ý, nhưng trong lòng ông đã có chút lo sợ bất an. Từ trước đến nay, không có chuyện gì Âu Dương Thần Tu tuyệt đối không gọi điện thoại đến chủ trạch Bổn gia. Cho dù có, cũng đều là hắn thông báo trước khi về, nhưng loại chuyện này bình thường đều do thư ký hoặc là thủ hạ bên cạnh hắn trực tiếp gọi điện cho quản gia. Đây là lần đầu tiên con trai đích thân gọi đến đây, còn tìm thẳng ông khiến Âu Dương Bạc Tang có chút chột dạ. Bởi vì ông vừa đón Âu Dương Ngoạt đến đây, bây giờ con trai lại đột nhiên gọi điện thoại, ông cảm thấy có lẽ không phải trùng hợp.

Bất quá trong lòng ông vẫn tồn tại một ít hy vọng, ông cảm thấy lúc đó mình làm rất kín đáo, nhật ký máy bay Bổn gia hạ cánh xuống sân bay Đông Kinh cũng được che dấu rất tốt. Từ khi đến Anh Âu Dương Ngoạt đều ở bên cạnh ông, trong biệt thự trừ người ông tín nhiệm ra, tất cả đều bị đưa đến chỗ khác.

“Cha, Bổn gia gần đây có xảy ra chuyện gì không?” Âu Dương Thần Tu tùy ý hỏi tình huống Bổn gia. Đối với cha mình, Âu Dương Thần Tu đã quá rõ, cho nên hắn sẽ không cứ thế nói thẳng mà không chuẩn bị.

Dù sao Âu Dương Bạc Tang cũng từng là gia chủ Bổn gia, ông làm sao có thể nghe không ra ý tứ thăm dò trong câu hỏi con trai?! Âu Dương Bạc Tang đem đề tài chuyển trở về. “Bổn gia có chuyện hay không chẳng lẽ mày không rõ sao?”

“Dạ, bên ‘Ám’ không có chuyện gì, nhưng bên ‘Mộ’ có chút vấn đề. Tuy vấn đề không lớn, bất quá vì để cẩn thận…con đương nhiên phải đích thân gọi điện thoại đến hỏi ngươi.” Âu Dương Thần Tu tựa như đang đóng kịch, qua loa bịa ra, sau đó che dấu mục đích chân chính bản thân muốn đạt được.

“…” Vấn đề bên ‘Mộ’ Âu Dương Bạc Tang có nghe thấy, Âu Dương Thần Tu nói ra lý do này làm cho không ai có thể bắt bẻ. Bất quá, nếu chính miệng hắn nhắc tới chuyện này, Âu Dương Bạc Tang cũng thuận theo hỏi. “Bên tao cũng cũng không có chuyện gì, bên ‘Mộ’ mày điều tra thế nào? Chuẩn bị giải quyết ra sao?”

“Chuyện này con sẽ điều tra rõ ràng, nhưng con nghĩ vấn đề lần này sẽ mang đến cho chúng ta một ít phiền toái.” Âu Dương Thần Tu không nói ra phán đoán của mình, hắn chỉ nói một số hiện tượng râu ria bên ngoài.

Âu Dương Thần Tu không phải chỉ mới lên làm gia chủ một ngày hai ngày, Âu Dương Bạc Tang đương nhiên biết năng lực con trai. Ông cũng không dặn dò cái gì, chỉ dùng ngữ khí tín nhiệm nói với con trai một câu. “Tao đã biết!” monganhlau.wordpress.com

“Hai ngày nữa con sẽ về.” Phần đầu chỉ là khói đạn, phần sau mới là một quả bom chân chính.

“Mày về làm gì?” Âu Dương Bạc Tang cũng không có từ chối, bởi vì như vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi. Từ Nhật Bản ngồi máy bay Anh mất khoảng mười ba tiếng, mà mười ba tiếng đó ông có dư giả thời gian đưa Âu Dương Ngoạt đến nơi khác Bổn gia.

Âu Dương Bạc Tang nghĩ như vậy và cũng định làm như vậy, bất quá, câu nói sau cùng của Âu Dương Thần Tu làm cho ông đánh mất ý tưởng này…

“Lần này trở về con dự định chỉnh đốn Bổn gia triệt để, con cũng không hy vọng trong Bổn gia hoặc bên cạnh chúng ta xuất hiện người phản bội. Con đã ra lệnh cho ‘Mộ’, trong khoảng thời gian con chưa đến Anh, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào đảo!”



Nếu Âu Dương Thần Tu đã nói thế thì Âu Dương Bạc Tang không có khả năng mang Âu Dương Ngoạt ra khỏi đảo. Ông mặc dù là cha Âu Dương Thần Tu và cũng là gia chủ trước kia, nhưng hiện giờ Âu Dương Thần Tu mới là người có quyền lợi cao nhất Bổn gia, cho dù là ông cũng không thể làm trái mệnh lệnh Âu Dương Thần Tu.

Nếu đến lúc này mà ông vẫn nhìn không ra đây là cái bẫy Âu Dương Thần Tu thì ông là tên ngốc! Lúc nãy là hoài nghi, bây giờ Âu Dương Bạc Tang có thể khẳng định, tên tiểu tử thối này biết gì đó.

“Mày còn muốn gì thì nói một lần cho nói xong!”

Nghe Âu Dương Bạc Tang đầu kia điện thoại tức giận vì bị tính kế, Âu Dương Thần Tu nở nụ cười.

“Ha hả, con không muốn làm gì cả. Lần trở về ngoài việc xử lý vấn đề gia tộc, con muốn tìm cha nói chuyện thôi.”

“Hừ!” Rất tốt! Tao chưa đi tìm mày, mày đã đến tìm tao!

Sau khi đạt được mục đích, Âu Dương Thần Tu tùy tiện nói hai ba câu liền cúp máy. Bất quá hắn không nói bất cứ vấn đề gì có liên quan Âu Dương Ngoạt, hiện giờ còn chưa phải lúc, hắn không thể xem nhẹ cha của hắn.

Hai ngày sau, Âu Dương Thần Tu ngồi máy bay rời Nhật Bản, lần này An Húc Nhiên đi theo Âu Dương Thần Tu về Anh chứ không ở lại ‘trong nhà’ giống lần trước.

Khi Âu Dương Thần Tu đến Bổn gia, ở đây đã là bảy giờ sáng. Cùng lúc đó gặp được Âu Dương Bạc Tang, hai người đi thẳng vào thư phòng.

Âu Dương Bạc Tang ngồi xuống chiếc ghế sau bàn , nghịch cây bút máy trên bàn, sau đó hỏi. “Nói đi, mày tìm tao gấp như vậy, rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”

Âu Dương Thần Tu lúc này ngược lại vô cùng trực tiếp. “Ngoạt nhi ở Bổn gia có tốt không?”

Sớm lường trước kết quả như thế, Âu Dương Bạc Tang cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Ông không trả lời Âu Dương Thần Tu mà hỏi ngược lại hắn: “Mày làm sao biết được?” Hoặc là nói làm sao phát hiện?

“Con xem nhật ký sân bay hàng không Đông Kinh trong khoảng thời gian sau khi Ngoạt nhi mất tích. Kiểm tra cơ cấu máy bay thường, hóa ra có một chiếc máy bay tư nhân JT-5108 thuộc sở hữu Bổn gia! Tại sao nó lại xuất hiện ở đó?”

“Vận khí của mày rất tốt!” Âu Dương Bạc Tang có chút buồn bực, mệt ông lúc đó còn nghĩ hết biện pháp, ông thế nhưng thật không ngờ, con trai đã lâu không về Bổn gia cư nhiên còn nhớ tên sử dụng cho máy bay…

“Đây không phải vấn đề vận khí tốt, Ngoạt nhi vốn là của con, cho dù Ngoạt nhi ở đâu con cũng sẽ tìm được, chuyện này bất quá chỉ là một xác minh nho nhỏ.” Âu Dương Thần Tu nói thật đương nhiên.

“Mày? Mày nói cái gì?” Âu Dương Bạc Tang hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Âu Dương Thần Tu ngồi trên sofa cách đó không xa.

“Chuyện này còn cần con nói sao? Ngoạt nhi là con của con!” Đúng! Thân phận Âu Dương Ngoạt vĩnh viễn không thay đổi được. Chẳng qua tình cảm phía sau xưng hô con trai này không giống mà thôi.

“Mày còn biết nó là con của mày?! Tao nghĩ mày đã quên!” Ngữ khí Âu Dương Bạc Tang bắt đầu trở nên nghiêm khắc. “Nếu mày còn nhớ thân phận của nó, vậy mà mày làm cái gì với nó? Ngoạt nhi là con của mày, là người thừa kế duy nhất Bổn gia, mày không nên đem vấn đề giữa mày và mẹ nó đổ lên đầu nó. Nếu mục đích đến đây lần này của mày là mang Ngoạt nhi đi thì hiện tại tao có thể nói cho mày biết – không được! Tao tuyệt không cho phép!”

Xem ra lão gia tử hoàn toàn hiểu lầm, có lẽ khi nhìn phần văn kiện kia cũng đã hiểu lầm. Ông cho rằng, sở dĩ Âu Dương Thần Tu làm thế là vì muốn trút giận lên người Âu Dương Ngoạt…

Thì ra là thế! Âu Dương Thần Tu đã biết nguyên do tại sao Âu Dương Bạc Tang đột nhiên bí mật đón con trai mình đến Anh. Bất quá như vậy cũng tốt, dù sao chuyện này sớm hay muộn hắn cũng sẽ nói ra, nếu bây giờ đã nói tới thì hắn cũng không cần giấu diếm nữa. monganh

lau.wordpress.com

“Nếu con nói con thật tâm với Ngoạt nhi thì sao? Con cũng không định trả thù Ngoạt nhi.” Đối mặt cha mình, Âu Dương Thần Tu thế nhưng có thể mặt không đổi sắc nói ra tất cả.

“Mày…mày nói cái gì?” Âu Dương Bạc Tang khó có thể tin, ông thậm chí còn cầu nguyện bản thân nghe lầm.

“Không phải cha nghe rất rõ ràng sao?!”

Âu Dương Bạc Tang cơ hồ là nhảy dựng trên ghế, ông khiếp sợ, ông không thể tin và ông cũng vô cùng tức giận. Đi qua nắm áo Âu Dương Thần Tu, trừng hắn. “Mày có biết mình đang nói cái gì không? Tu, mày nghiêm túc? Mày có biết thân phận của mày hay không? Mày nổi điên cái gì!”

“Con cho rằng hiện giờ con rất bình thường, con cũng biết mình đang nói gì.” Đối mặt với người cha tức giận, Âu Dương Thần Tu vẫn bình tĩnh như cũ.

“Không! Mày không bình thường! Mày không biết mình đang nói gì! Mày và Ngoạt nhi là cha con! Các đứa đang loạn luân, loạn luân đó mày biết không? Tu, sinh hoạt cá nhân trước kia của mày thế nào tap không quan tâm, nhưng lần này không được, mày không thể đem con trai ruột của mình cuốn vào đó! Mày có thể mang tội này nhưng Ngoạt nhi còn nhỏ, mày không thể để nó cùng mang tội này với mày!”

“Tội? Tội gì? Ai định? Những cái được gọi là đạo đức xem ra chỉ là một nhà giam giam giữ tự do con người! Hừ! Thật sự là cực kỳ buồn cười! Ta – Âu Dương Thần Tu, chưa từng có thứ gì con muốn mà không chiếm được, bất kể dùng thủ đoạn gì, phương thức gì.” (Dung: đáng cho các anh công cha hảo hảo học tập)

Trời ạ! Cái tên bất hiếu này! “Quỷ tha ma bắt mày! Mày sẽ xuống địa ngục!”

Âu Dương Bạc Tang tức đến mức nói năng lộn xộn, miệng không thể ngăn cản. Ông muốn hung hăng thoá mạ Âu Dương Thần Tu một trận, muốn đánh hắn một trận, để hắn hảo hảo tỉnh lại!

“Trên đời này vốn không có thiên đường!”

“…” Âu Dương Bạc Tang buông áo hắn ra, ngồi xuống. “Được rồi, mày nói cho tao biết, rốt cuộc mày muốn thế nào mới chịu buông tha Ngoạt nhi, buông tha con của mày? Nó là người thừa kế Bổn gia, nó phải kết hôn, phải…”

Thanh âm trầm thấp mang theo lửa giận của Âu Dương Thần Tu trực tiếp đánh gãy nửa câu sau Âu Dương Bạc Tang.

“Nó nghĩ cũng đừng mong nghĩ tới!”

“Mày…!!” Thượng đế muốn người diệt vong, nhất định khiến người điên cuồng trước… Điên rồi, thật sự là điên rồi! Âu Dương Bạc Tang bị tức đến cả người phát run, gần như nói không nên lời. Cơn giận dữ trong ***g ngực không ngừng kêu gào tìm lối ra, tim của ông bị đè ép khó chịu. Âu Dương Bạc Tang cảm thấy may mắn bản thân không bệnh tim hoặc là cao huyết áp, nếu không hôm nay chỉ cần một câu của Âu Dương Thần Tu cũng đủ trực tiếp miểu sát ông. (Dung: KO a, hí hí)

“Cha đừng kích động như vậy, con chỉ muốn bình tĩnh nói chuyện với cha. Con cũng không dự đoán kết quả cha bị tức chết tính vào. Kỳ thật vấn đề này cũng không khó chấp nhận đúng không? Cha nên biết con sẽ không để Ngoạt nhi gánh vác nhiều. Nếu cha cảm thấy trước đây để con kế thừa Bổn gia là một sai lầm thì bây giờ con có thể trả lại tất cả cho cha, chỉ cần cha trả lại Ngoạt nhi cho con.”

Thẳng thắn a! Âu Dương Bạc Tang thật sự sắp bùng nổ! Ông lại một lần nữa nhảy dựng lên. “Tiểu tử thối! Mày lại uy hiếp tao? Hiện tại mày có quyền lực tao không thể làm gì mày, nhưng mày không sợ khi mày hai bàn tay trắng tao sẽ bắt mày, sau đó giam màylại?”

“Cha đang nói đùa sao? Con thấy không muốn cười chút nào. Con cũng không có ý tứ uy hiếp cha, con chỉ đang đưa ra lựa chọn giữa Ngoạt nhi và Bổn gia. Huống hồ, con không cho rằng cha có thể làm được!” Không có kế hoạch hoàn mỹ, không có hoàn toàn nắm chắc, hắn làm sao có thể ngu xuẩn đến mức tùy tùy tiện tiện nói ra những lời này?!

Âu Dương Bạc Tang biết con trai nói rất đúng sự thật, ông nhìn thấy nghĩa vô phản cố* trong mắt của hắn. Ông tin, nếu có thể, Âu Dương Thần Tu tuyệt đối làm như vậy. Tin? Một từ ngữ cỡ nào châm chọc a. Nó tồn tại để ông phải tiếp nhận sự thật, một người cha yêu chính con ruột của mình.

Ông đã già rồi, không phải Âu Dương Thần Tu quản lý Bổn gia một năm hai năm. Âu Dương Thần Tu đã sớm trở thành trung tâm Bổn gia, không có hắn, trong tương lai không xa, Âu Dương gia có thể sẽ mất đi tư cách là một trong bốn gia tộc đứng đầu. Mà đứa cháu duy nhất có thể kế thừa Bổn gia của ông, lại là điều kiện con trai dùng tất cả trong tay để đổi lấy. Có được Bổn gia, lại mất đi con trai và người thừa kế duy nhất, cuộc mua bán mất cả vốn lẫn lời thế này Âu Dương Bạc Tang làm sao có thể đồng ý?!

Kiên trì hay nhượng bộ chính là lựa chọn trước mắt của ông. Được rồi! Nhìn phân thượng gia chủ thì mày thắng!

Âu Dương Bạc Tang có chút dao động, nhưng ông có thể nhượng bộ hay không? Nhượng bộ bao nhiêu? Đó là một ẩn số. Bây giờ ông muốn hảo hảo suy nghĩ vấn đề này. Ông phải ngẫm lại tất cả những phiền toái có khả năng xảy ra. Nhưng ông không cam lòng a, rõ ràng ông là cha, tại sao lại phải đi suy xét loại ‘hiệp ước’ bất bình đẳng thậm chí là đại nghịch bất đạo này của con trai?

Âu Dương Bạc Tang càng nghĩ càng không biết tư vị, càng nghĩ càng muốn tức giận. Âu Dương Bạc Tang vung tay đánh lên gương mặt anh tuấn của Âu Dương Thần Tu một quyền, ông không nửa điểm nương tay, đương nhiên Âu Dương Thần Tu cũng đã trúng một quyền này. Khóe miệng của hắn bị rách, má phải cũng bắt đầu sưng đỏ. monganhlau.wordpress.com

“Tiểu tử thối! Tao cần thời gian để suy nghĩ!” Âu Dương Bạc Tang vẫy vẫy tay, đánh người đánh đến cho tay mình cũng đau.

“…” Âu Dương Thần Tu có lẽ đã dự liệu tất cả kết quả có khả năng xảy ra sau cuộc nói chuyện lần này, nhưng hắn lại không ngờ bản thân sẽ bị đánh. Đau đớn trên mặt cũng không khiến hắn tức giận, chỉ hỏi. “Ngoạt nhi đâu?”

“Chuyện này còn phải hỏi sao? Bây giờ còn sớm như vậy dĩ nhiên là đang ngủ!” Tuy ngữ khí Âu Dương Bạc Tang không tốt, nhưng oán khí trong lòng ông hiện giờ tiêu tan một ít. Ông muốn đánh Âu Dương Thần Tu lâu rồi, sớm biết đánh hắn một quyền có thể hả hả giận như vậy ông nên sớm ra tay đánh hắn thêm mấy quyền!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play